Một lúc sau, Layout Nocopski ngẩng đầu, trong là mắt sự tàn nhẫn vô tình.

Hắn lên tiếng: “Em trai, yên nghỉ.” Hắn đưa tay vuốt mắt Frombosly Nocopski xuống.

Đã khiến em trai hắn chết không nhắm mắt, vậy các ngươi cứ sắn sàng bồi tội đi.

Trong giây lát suy nghĩ, Layout Nocopski đã suy đoán ra được đại khái nguyên nhân dẫn đến cái chết của Frombosly Nocopski.

“Người Tiên Kiếm tông, Labour, cùng tên khốn khiếp…”

Layout Nocopski hệt như con báo được thả ra khỏi lồng, toàn thân tỏa ra khí tức nguy hiểm khiến người nghẹt thở.

Ngoài phòng, Vũ Gia Minh đứng trước cánh cửa gỗ, loay hoay một hồi tìm cách mở ra cánh cửa chết bầm.

Khi tên Bartender bước vào căn phòng kia, cả căn phòng trở nên dễ thở hơn rất nhiều lần, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, đến Vũ Gia Minh cũng không ngờ một người lại là yếu tố quyết định quanh trọng như vậy trong việc điều hòa không khí của một căn phòng.

Chỉ là vừa mới vui vẻ không được bao lâu thì cả căn phòng bỗng lại khó chịu trở lại, Vũ Gia Minh cảm giác nó còn khó thở hơn là khi tên bartender có mặt ở đó nữa, cũng không biết có phải là ảo giác của cậu hay không.

Vì thế Vũ Gia Minh quyết định, cậu phải trốn thoát ra khỏi căn phòng chết tiệt này càng sớm càng tốt.

Nhưng vấn đề liền nảy sinh, Vũ Gia Minh gặp ngay trắc trở những bước đầu.

Cho hỏi, ai là kẻ đã thiết kế cánh cửa này? Vì cái gì không cho nó một cái tay cầm?

Vũ Gia Minh ôm đầu ngồi xổm, muốn la hét chửi tên chết bầm nào thiết kế cánh cửa này nhưng lại không dám, chỉ lo tên bartender kia sẽ đi ra , đúng là người tính không bằng trời tính.

“Giờ làm sao đây?” Vũ Gia Minh tự hỏi.

Dường như không có cách nào cả, đến cả ý nghĩ đập phá cánh cửa để thoát Vũ Gia Minh cũng không dám thực hiện.

“Hay là…” Vũ Gia Minh sờ thứ nằm ở trong túi áo trong. Thứ này luôn luôn bị Vũ Gia Minh mang theo người, chỉ lo nó sẽ biến mất.

Mà không để Vũ Gia Minh có thêm thời gian suy tính, cửa căn phòng sau quầy bar đã mở ra, Layout Nocopski lạnh lùng bước ra khỏi cửa phòng.

Hắn với Layout Nocopski trước khi bước vào căn phòng kia giống như hai người khác nhau, ít nhất ra trong cái nhìn của Vũ Gia Minh là như vậy. Layout Nocopski trước đó tuy lạnh nhạt với mọi điều xung quanh, nhưng lại không nhìn ra trên gương mặt hắn một chút cảm xúc nào, tựa như là mọi cảm xúc của hắn đã bị xóa bỏ khỏi con người hắn. Nhưng Layout Nocopski này thì khác, khí tức nguy hiểm trên người hắn đủ khiến Vũ Gia Minh phải rùng mình, mà ẩn ẩn sau nét mặt bình tĩnh đó là cơn phẫn nộ vô biên, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Tâm Vũ Gia Minh nguội lạnh. — QUẢNG CÁO —

Ai chọc giận con thây ma này vậy trời? Hay là tên kia chết rồi?

Vũ Gia Minh cắn chặt răng, nếu như có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy bản thân sẽ phải chết, cậu sẽ không ngần ngại sử dụng vật đấy đâu.

Layout Nocopski không thèm nhìn Vũ Gia Minh, hắn bước đến trước cửa ra vào, Vũ Gia Minh vô cùng có tính tự giác đứng dịch sang một bên. Layout Nocopski không để ý tới cậu, Vũ Gia Minh cũng rất vui lòng, thậm chí nếu hắn quên cậu đi để cậu rời đi thì còn gì tốt hơn.

Lúc này, hắn nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, Vũ Gia Minh lại cảm thấy có thứ gì đó biến đổi, cái cảm giác này khá là vi diệu, nhưng cậu lại không đoán ra được nguyên nhân.

Đến khi Layout Nocopski mở cửa ra, cậu mới rõ cái cảm giác vi diệu đấy đến từ đâu.



Bên ngoài cũng không còn là con hẻm quen thuộc bên cạnh tòa nhà Hạ Lâm, mà là một con hẻm khác vô cùng xa lạ. Nhưng đấy vẫn không là trọng điểm, trọng điểm là kẻ đang nằm giữa vũng máu kia kìa.

Gã ta thì Vũ Gia Minh vẫn nhớ được mang máng, là kẻ đã đột nhập vào căn hộ của cậu, cái kẻ mà có thể trôi lơ lửng trên không ấy.

Gã chưa chết, đôi mắt tràn đầy dục vọng sống nhìn về phía bức tường, nay đã là một khoảng trống dẫn vào một căn phòng, gã lên giọng: “Nocopski, mày… đến đúng lúc lắm…mau đưa tao đi…nhanh!”

Càng nói, máu chảy từ người gã lại tuôn ra càng nhiều.

Vũ Gia Minh thấy gã cũng thật đáng khinh, đã thương nặng như vậy mà vẫn còn giữ được thái độ bố thiên hạ như thế, từ trước đến giờ cậu mới gặp lần đầu. Nhưng giờ đây cậu chỉ muốn nôn, mùi máu tươi thật nồng nặc.

Trên bức tường đối diện có những vết tích của một cuộc đánh nhau kịch liệt, cả máu bắn tung tóe, một mình Jotobiv Labour nằm trên đất cũng đã chiếm gần nửa con đường, khoảng cách giữa ba người cũng rất gần, Jotobiv Labour lại thấy Layout Nocopski không có ý định đến giúp mình, mà cơn đau ở eo ngày càng kịch liệt, gã cảm thấy sinh mệnh bản thân đang dần trôi đi theo máu chảy.

Jotobiv Labour hét lớn: “Nocopski! Mày điên à? Mau cứu tao nhanh lên! Tao sắp chết rồi!”

“Ồ.” Layout Nocopski lần đầu tiên lên tiếng, giọng nói có hơi chói tai: “Ông muốn sống phải không?”

“Nói nhảm!” Gã vẫn cứ hét, cái dục vọng được sống đã lấn át lý trí của gã, khiến gã quên mất rằng hành động càng mạnh càng khiến cơ hội được sống của gã càng xa vời.

“Muốn sống sao? Vậy thì đến đây đi.” Layout Nocopski quay người, làm động tác mời vào.

Vũ Gia Minh nhìn cảnh này, cảm giác buồn nôn càng mãnh liệt, không phải vì cảnh máu me đến thế nào, mà là vì cư xử hành động của tên bartender.

Trong mắt cậu lúc này, tên cây kẹp càng động càng dễ chết, mà giờ tên bartender lại yêu cầu gã tự mình đi vào. Đây rõ ràng là không muốn gã sống.

Tại sao? Không phải bọn hắn là đồng bọn à?

— QUẢNG CÁO —

Layout Nocopski trong mắt Vũ Gia Minh từ một thây ma, thành công thăng cấp thành một đại ác ma.

Jotobiv Labour sắp chết, lý trí cũng sớm trôi ra ngoài hết theo dòng máu cả rồi, gã thấy Layout Nocopski chẳng có ý định đến đỡ mình, thế là cũng không thèm quan tâm bản thân ra sao, gã bắt đầu dùng tay, từng chút từng chút kéo lê thân xác to béo trên mặt đất đầy máu tươi, ánh mắt gã tập trung về phía sau cánh cửa kia tràn đầy tham luyến, dường như chỉ cần bước qua cánh cửa, hắn sẽ thành công được cứu và lần nữa được sống.

Vũ Gia Minh thấy thế, lại càng bị hành động của Layout Nocopski thêm kinh tởm đến.

Vì một chút hy vọng sống xa vời mà tự dằn vặt bản thân đến cùng như vậy, đáng sao?

Trong suy nghĩ của cậu, là không đáng. Nhưng lại có một số kẻ lại chẳng phải cậu, bọn họ có một chấp niệm mạnh mẽ đối với sự sống, một khi sắp chết, chỉ cần cho một chút hy vọng sống mờ ảo là bọn họ có thể bất chấp hết tất cả, lao đầu vào như con thiêu thân không suy nghĩ.

Nhưng dù thế nào, cậu vẫn không thể động đậy được đôi chân của mình, giống như có một đôi bàn tay vô hình kẹp lấy đầu cậu, cố ép cậu phải quan sát một kẻ sắp chết đang cố gắng níu kéo lấy sự sống.

Chẳng hiểu sao, Vũ Gia Minh lại nhớ đến cảnh tượng trong ảo cảnh, cũng là một việc liên quan đến sự sống và cái chết, thế nhưng khác với Jotobiv Labour tham sống sợ chết, mẹ cậu trong đó lại là một con người sẵn sàng vì cậu mà chết.

Layout Nocopski mỉm cười, một nụ cười tàn nhẫn, hắn khinh bỉ mà nhìn Jotobiv Labour đang bò đến vô cùng hèn mọn.

Động tác ngày càng chậm dần, Jotobiv Labour ngày càng khó để có thể nhấc cánh tay, ấy thế mà gã vẫn kiên trì đến cùng.

Cuối cùng, gã cuối cùng cũng chạm đầu ngón tay đang run bần bật đến khung cánh cửa, ngón tay gã bíu lấy thật chặt khung cửa, gã trợn to mắt, không cam lòng ngẩng đầu lên nhìn Layout Nocopski tràn đầy oán hận.

Gã gục đầu xuống, mắt vẫn trợn to.



Layout Nocopski vẫn mỉm cười như thế, chỉ là nụ cười hắn lại pha tạp một chút chưa thỏa mãn.

Vũ Gia Minh run lẩy bẩy, cậu buồn nôn, nhưng lại không thể nôn được.

Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một kẻ từ sống đến chết, chết ngay trước mặt cậu.

Mặc dù trong mắt Vũ Gia Minh, gã cây kẹp vẫn chưa đến tội chết, thế nhưng gã vẫn chết đấy thôi, khoảnh khắc sinh tử là mong manh như vậy, cho dù có năng lực đặc biệt hơn người thường thì chẳng phải là đều sẽ chết.

Vũ Gia Minh hô hấp nặng nề, cậu nhấc lên bước chân vẫn còn run rẩy, cố gắng khống chế cảm xúc cùng hành động của mình, cậu muốn rời xa khỏi cái nơi kinh tởm này.

Chỉ là Layout Nocopski vốn cũng không muốn để cậu đi ngay từ đầu, hắn nhẹ ngoắc tay, cả cái xác đã chết của Jotobiv Labour lại như bị ai nhấc bổng, bay vèo một cái, va đẩy Vũ Gia Minh bay vào trong căn phòng.

Vũ Gia Minh bất ngờ bị xác chết va trúng, đầu bị đập xuống sàn, nhất thời đầu óc ong ong, toàn thân đau đớn mà nặng nề.

Cánh cửa đóng sầm một cái, Layout Nocopski đứng tựa tường, ánh mắt nhìn Vũ Gia Minh hờ hững. — QUẢNG CÁO —

Lấy lại tinh thần, Vũ Gia Minh chỉ thấy toàn thân như có một ngọn núi đè lên, nặng nề vô lực.

Lại nhận ra thứ gì đang đè lên mình, Vũ Gia Minh cảm thấy ác tâm vô cùng, cảm giác buồn nôn vô bờ bến lại ập đến.

Cậu vất vả lật xác chết ra một bên, cũng không để ý tới một thân dính đầy máu của người đã chết, Vũ Gia Minh lập tức chống người sang một bên, nôn òng ọc tất cả những gì có trong dạ dày ra.

Layout Nocopski nhìn thấy vậy, hắn bước đến cạnh Vũ Gia Minh, tiếng bước chân vang lên trong không gian lại tự động to lên nhiều lần khi vào tai cậu.

Vũ Gia Minh liếc mắt thấy Layout Nocopski đã đứng một bên, ống quần đen cùng đôi giày da lịch sự lúc này khiến Vũ Gia Minh cảm thấy khiếp đảm, cậu muốn dịch ra thật xa tên ác ôn này, thế nhưng thân thể lại không nghe theo khống chế mà run rẩy liên hồi, bủn rủn vô lực.

Layout Nocopski đột nhiên nhấc chân lên, đá mạnh một cái vào bụng Vũ Gia Minh, cậu bị đá mạnh bay qua xác chết ngay cạnh, lăn đến không xa.

Bụng dưới truyền đến cơn đau dữ dội, Vũ Gia Minh trừng to mắt nhìn trần nhà.

Cậu đã không còn sức cử động rồi.

Layout Nocopski lại chẳng muốn tốn quá nhiều thời gian với Vũ Gia Minh, hắn nhẹ vung tay, hàng loạt con dao từ sau quầy bar bay ra, đâm thẳng vào từng bộ phận của Vũ Gia Minh, tiếng “Phốc, phốc” vang lên liên hồi, những con dao sắc bén ghim chặt Vũ Gia Minh lên sàn, đến cuối lại chỉ có đầu là không bị bất cứ con dao nào đâm vào.

Ấy thế mà Layout Nocopski lại tỏ vẻ tiếc nuối: “Chán ghê, lại thiếu dao rồi kìa, xem ra mình phải bổ sung thêm thôi…”

Máu chảy ra từ khóe môi Vũ Gia Minh, dần dần nhiều dần, cậu quay đầu một cách cứng nhắc, nhìn thấy Layout Nocopski đang nhún hai vai, khóe môi nhấc lên thành một nụ cười tàn nhẫn.

Đau đớn truyền đến từ khắp nơi, Vũ Gia Minh không ngờ tới bản thân sẽ phải chết tại nơi này, cậu đột nhiên lại có cảm giác bức thiết muốn sống, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng sinh mệnh trôi đi không cách nào níu kéo, dần dần cảm giác muốn được sống đấy được thay bằng không cam lòng.

Cậu dần nhắm mắt lại, như một sự chấp nhận đối với cái chết.

Layout Nocopski thấy vậy, nụ cười trầm xuống, hắn còn tưởng kẻ sắp chết thì phải dãy giụa đôi chút, ít nhất ra cũng phải để hắn thưởng thức vẻ mặt đau khổ đôi chút, nhưng xem ra hắn phải thất vọng rồi.

Mất đi hứng thú, Layout Nocopski lạnh nhạt bước qua xác Jotobiv Labour, đi đến trước cửa.

Hắn muốn giữ xác những kẻ này lại, về sau tuẫn táng cùng em trai của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play