Từ chân tòa nhà, nơi mà Mục Ly đang mò mẫm tìm kiếm mà dóng lên trên cao mười hai mét, đã là tầng bốn, cũng là tầng cao nhất của tòa nhà này.

Trong một căn phòng nhỏ, có một cô gái đang nằm trên giường, chân này gác lên chân kia, cô gối đầu trên một con gấu thú nhồi bông, một tay duỗi thẳng ra, tay còn lại cầm chiếc điện thoại đặt ngang tai.

“Ừ, ừ. Tuần sau cả nhà tớ sẽ đi đến thành phố Phyxiso. Dù sao đó cũng là thành phố tớ muốn đến lâu rồi.”

“Thành phố Phyxiso sao? Cũng được đấy chứ, tớ cũng đang định đến thành phố đấy, nhưng mà dạo này thành phố đấy lại nổi lên nhiều tin đồn kì lạ quá, bố mẹ tớ đang suy xét thành phố khác…”

“Ơ? Tin đồn gì? Sao tớ không biết nhỉ.”

“Há, cậu không hay lên mạng không biết là đúng rồi. Nghe bảo thành phố Phyxiso gần đây xảy ra thảm án liên tục, thường xuất hiện xác chết của người không rõ danh tính, nghe đâu bảo là người nước ngoài cả.”

“Ghê thế? Sát nhân bị bắt chưa?”

“Đương nhiên là chưa, chính vì thế bố mẹ tớ mới muốn thay đổi địa điểm đi du lịch đấy chứ.”

Thể hiện nỗi lo lắng của mình, hai người rất nhanh liền đổi đề tài, bắt đầu buôn dưa lê chuyện trong ngoài thành phố, cô gái cười khúc khích, ánh mắt vô tình liếc ra nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một cái bóng leo lên vọt qua cửa sổ, thoáng cái thì cái bóng đã biến mất.

Cô gái ngơ ra một lúc. Người bạn bỗng thấy cô gái không nói chuyện, liền lên tiếng hỏi: “Linh Hỷ, cậu có ở đó không?”

“Cái…cái gì vậy…?” Cô gái bị tiếng gọi lôi ra từ trạng thái ngơ ngác.

“Sao cơ? Cậu nói gì thế? Tiếng bé quá, tớ không nghe rõ.”

Linh Hỷ không rõ là bản thân bị hoa mắt, hay là thật sự, cô chạy vội đến bên cửa sổ, mở banh ra.

Cửa sổ bị đẩy ra, gió lạnh hùa vào căn phòng, khiến cho Linh Hỷ tỉnh táo hơn vài phần.

Cô nhìn sang trái, lại nhìn sang phải, không có gì cả.

Chỉ có một cậu con trai mặc áo vàng đang đi lại trong ngõ hẻm phía dưới, có lẽ là vì đánh rơi vật gì đó mà liên tục đi lại tìm kiếm.

Ngay cả trên đầu cũng chỉ có bầu trời một màu đen tối khiến lòng người hoảng hốt.

“Kỳ quái…là mình nhìn nhầm sao?” Linh Hỷ thì thầm.

“Cái gì cơ?? Linh Hỷ cậu đừng có nói một mình thế chứ?” Người bạn bên kia thấy Linh Hỷ mãi không đáp lại mình, bắt đầu lo lắng thay. — QUẢNG CÁO —

Dù sao thành phố Lạc Triều mấy ngày nay chướng khí mù mịt, tất cả đều bắt nguồn từ hai vụ khủng bố. Đến cô cũng vì để có người nói chuyện đêm khuya cho bớt lo sợ nên mới gọi cho Linh Hỷ. Nếu giờ đến Linh Hỷ cũng xảy ra chuyện thì thật sự đáng sợ.

“À” Linh Hỷ sực nhớ ra là mình vẫn còn đang nói chuyện với một người, “Không có gì đâu, là tớ nhìn nhầm ahaha…”…

…Trên tầng thượng tòa nhà. Dần dần một bóng người thành hình.

Từ cùng màu với sân thượng tòa nhà, Lufidor Vender dần có lại màu sắc như bình thường, cô nằm bệt trên sân, trên cái cằm nhỏ đã sưng u thành một khối.



Cô nghiến răng nói nhỏ: “Đừng để bà đây bắt được lần nữa nhãi con, dám phá khuôn mặt mỹ lệ của bà, đáng chết muôn phần.”

Im lặng một chút, cô thở dài.

Bị một tên cấp dưới đánh cho bất tỉnh, tuy ngay sau đó chuồn đi được, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn cô sẽ trở thành trò cười mất.

Cũng may là cô kịp thời vận dụng được một chút tưởng lực, làm cho bản thân có được khả năng tự chủ trong vô thức của Liệt Nhãn Kim Viên, từ đó còn bảo trì được một chút ý thức mà tiếp tục vận dụng tưởng lực, lấy năng lực của Hoa Mãn Tích Dịch, ngụy trang bản thân thành cùng màu với hoàn cảnh xung quanh rồi rời đi bằng cách bám lên tường rồi bò lên đây.

Lufidor Vender thầm than: “Thật sự là mất mặt quá đi…”

Tưởng lực của cô khi biểu hiện ra ngoài cho lão Jotobiv Labour là liên quan đến con thỏ, nhưng thực sự cũng không phải là như vậy, đó chỉ là cái bọc ngoài để cô có thể thuận lợi gia nhập Nhân Sát bang thôi.

Kể từ lần trước vận dụng năng lực của sinh vật khác, đã rất lâu rồi cô chưa sử dụng lại, ấy thế mà lận này sử dụng tận hai ba lần, lại còn dùng để đối phó một thằng nhóc nữa chứ …

…Trước mắt Vũ Gia Minh là một căn phòng bar.

Căn phòng này tựa như tất cả các phòng bar hiện đại khác mà cậu biết đến, nếu muốn nói khác, vậy thì chắc chắc các phòng bar hiện đại sẽ không treo trên tường đầu gấu hay sừng hươu.

Còn cậu thì ngồi yên trên ghế trải lông ấm áp, trước mặt là một ly cocktail màu đỏ đậm, hương rượu phản phất khiến cậu có chút không thích ứng nổi.

Đằng sau quầy bar là một bartender mặt nhợt nhạt đang ôm cốc pha chế, tay cầm khăn lau liên tục lau cái cốc.

Người này không thèm để ý tới cậu, nhưng chắc chắn là người đã đưa cho cậu ly cocktail này.

Vũ Gia Minh có chút rụt rè, người kia khả năng cao là đồng bọn với ba cái người đã tấn công Hàn Vân cùng Mục Ly, nhưng lại bắt cậu làm gì? Cậu đến cấp một sơ tưởng còn chưa có vào. Hay là bắt cậu làm con tin?

Càng nghĩ, Vũ Gia Minh lại càng cảm thấy có khả năng. — QUẢNG CÁO —

Mà nếu đã bắt cậu làm con tin, vậy thì nhóm người này cần thứ gì từ Hàn Vân?

Nghĩ ngợi một hồi, cậu lại nghĩ đến Khiêu Hãi Ma Thủy, đó là thứ mà theo lời Hàn Vân thì ‘vô cùng quý giá’, là Tham Lang tinh quân đặc biệt vì cậu mà chuẩn bị.

Khả năng là bọn chúng đến cướp Khiêu Hãi Ma thủy cũng rất lớn, nhưng nếu thật là vậy thì làm sao bây giờ? Thứ đó bị cậu uống mất rồi còn đâu? Có phải bọn chúng nếu biết sẽ vô cùng tức giận? Sau đó cậu sẽ bị giết??

Vũ Gia Minh hít vào một khí lạnh, cả người càng cảm thấy rét run.

Cậu tự mình dọa mình một hồi, thế mà tên bartender vẫn không mở miệng, không hề hé răng một câu chữ nào.

Càng lâu, mồ hôi lạnh trên trán Vũ Gia Minh lại càng nhiều.

Bỗng, tên bartender cất lời: “Có phải bọn nó đã kể với mày rât nhiều chuyện?”

“Hả?” Vũ Gia Minh không hiểu thốt lên.

Ngay tiếp đó cậu liền nhận ra là tên bartender đang hỏi mình, cậu vội lắc đầu: “Kể cái gì? Tôi không biết một chút gì hết.”

Bartender dừng lại động tác, hắn dần ngẩng đầu lên, tầm mắt đặt lên khuôn mặt hơi mất tự nhiên của Vũ Gia Minh.



Ánh mắt của hắn lạnh lẽo lắm, nhưng cái lạnh lẽo này không giống cái lạnh mà vẫn có tính người của Hàn Vân, người này càng giống như một kẻ đã chết, toàn thân hắn không có sức sống, nhìn người khác bằng ánh mắt nhìn người đã chết.

Da gà toàn thân Vũ Gia Minh nổi lên, cậu rùng mình, chẳng hiểu sao chột dạ, không dám đối mặt với tên Bartender, mồ hôi lạnh chảy càng nhiều.

Eo ôi, sao hắn nhìn giống thây ma vậy, giống mấy con thây ma trong truyện tận thế dị năng ấy, tuy nhìn qua là sống, nhưng lại là kẻ đã chết.

Mà ánh mắt của hắn không đúng… Vũ Gia Minh quay đầu lên, lại không còn chạm mắt với tên bartender nữa, hắn lại cúi đầu lau cốc pha chế.

Vũ Gia Minh hồi tưởng lại, rùng mình, không dám nhớ lại nữa.

Người này sao mà giống nhân vật trong phim kinh dị quá vậy…

Bây giờ Vũ Gia Minh không dám vọng động, chỉ lo tên bartender thực sự có vấn đề về tâm thần, đột nhiên lại nổi điên lên giết cậu, lúc đó thì có mười cái mạng cũng không cứu được cậu.

Layout Nocapski không tiếp tục để ý tới Vũ Gia Minh, hắn đang suy nghĩ về vấn đề khác.

Theo lời Jotobiv Labour, đáng lẽ ra giờ này phải về rồi mới phải, nhưng vì sao lại chẳng thấy người đâu? — QUẢNG CÁO —

Nói thật lòng, hắn chẳng thích gã, cái kiểu người lòng dạ không sâu mà thích tự cao tự đại ấy, hắn không thích.

Nếu không phải cấp trên điều hắn cùng em trai lâm thời tổ đội, lại còn có khế ước đã kí thì hắn còn lâu mới nghe theo gã, tốn thời gian bắt một con tôm tép về đây.

Gã cũng thật ngu ngốc, sao một kẻ không phải người của Tiên Kiếm tông lại có thể biết được cơ mật của tông môn cơ chứ, cho rằng là có ơn cứu mạng đệ tử hạch tâm cũng không thể nào…

…Quá hai giờ, cả thành phố Lạc Triều lại lung linh ánh đèn.

Trải qua lâm thời điều tra, cảnh sát thành phố phát thông báo đến mọi người về vụ khủng bố tấn công trạm phát sóng.

Chiếc xe cảnh sát đi không nhanh cũng không chậm qua từng đường có thể đi, chiếc loa liên tục lên tiếng cảnh báo mọi người.

Toàn thành phố Lạc Triều tiến vào trạng thái cảnh giới nghiêm, người dân phải tuyệt đối ở trong nhà, cho đến bảy giờ sáng hôm sau cũng không được bước ra khỏi nhà dù chỉ một bước, bằng không cứ sẵn sàng chờ bị tra đồng hồ nước đi.

Cả tầng thứ tám tòa nhà Hạ Lâm đêm nay náo nhiệt.

Băng rôn cảnh sát chặn đứng lối vào căn hộ số tám mươi hai, cảnh sát người ra người vào, các căn hộ khác đều bị gõ cửa, có cảnh sát tiến đến lấy lời khai.

Có ba người ăn mặc khác biệt nhất, bọn họ khoác trên mình chiếc áo choàng nửa thân có màu xám, mặc đồng phục xanh lam, đính trên vai là chiếc huy hiệu có hình hai con sư tử đang gầm thét, cây kiếm chặn giữa hai con sư tử, đính trên tay cầm là viên bảo thạch.

Đây đều là người của đội Điều Tra Đặc Biệt Đế Triều.

Đội Điều Tra Đặc Biệt Đế Triều là tổ phá án trực thuộc đế triều của đế quốc, quân đội không có quyền kiểm soát, có thể nói là người trong đội này đều là người tài giỏi, tư lịch thâm hậu, lại vô cùng thần bí, rất ít khi xuất đầu lộ diện.

Đội trưởng tiểu đội phá án 107 cảnh sát thành phố Lạc Triều, thiếu tá Tạ Xuân ngồi trên ghế sa lông, tay cầm báo cáo của cấp dưới, thi thoảng lại nhìn về phía ba người đang ở trong căn phòng ngủ dành cho khách, lộ ra vẻ khó chịu cùng không ưa rõ ràng.

Ngay sau khi hiện tượng vạn lôi chấn nộ xảy ra trên bầu trời thành phố Lạc Triều, chấn luôn cả dư luận toàn đế quốc, vô số nhà nghiên cứu nổi tiếng đổ dồn về đây. Không mất mấy tiếng, nhóm ba người này đều có mặt tại sở cảnh sát bọn họ, mang theo giấy ủy quyền, trong đó nêu rõ toàn bộ quyền quyết định cao nhất đều giao cho ba người này, đồng thời phải nghe theo lệnh của ba người, chính điều này đã gây xôn xao trong toàn sở. Người quyền cao trong sở đều vô cùng phẫn nộ với quyết định này, nhưng đều là giấy trắng mực đen, lại còn có tổng chỉ huy ở tít đế đô xa xôi trực tiếp gọi đến thông báo, cho dù có bất bình cũng không thể không nghe theo.

Sau đó không lâu, tòa viện bảo tàng nổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play