Từ trong bóng tối, một ‘cánh cửa’ mở ra thầm lặng, không ai để ý đến.

Không, có Lufidor Vender nhìn thấy.

Cô liếc mắt qua, mỉm cười, cũng không có ý định nhắc nhở Mục Ly.

Mục Ly định tiến lên tiếp tục giao chiến với cô ta thì bỗng cảm thấy không đúng.

Trong không gian chỉ nên có tưởng năng của cậu với cô kia thôi chứ, sao cậu lại như cảm thấy có một loại tưởng năng khác biệt thế này?

Không giống tưởng năng của Hàn sư huynh, càng không giống của tên cây kẹp, hay là của tên xạ thủ?

Nghĩ vậy, Mục Ly liền để ý tới sau lưng Lufidor Vender, không ai.

Lúc này, Lufidor Vender bỗng lên tiếng, nói lời giao tiếp đầu tiên kể từ khi đột nhập vào căn hộ của Vũ Gia Minh đến giờ: “Hey, cậu nhóc, tôi vẫn chưa biết tên cậu, còn tôi tên Lufidor Vender. Cứ nói đi, không chừng chúng ta có thể thành bạn đấy.”

Mục Ly thấy không đúng, nhưng vẫn cảnh giác, đáp lại: “Tôi không muốn có loại bạn như bà, bà già.”

“Ồ…” Lufidor Vender nói: “Cậu nói thế làm tôi buồn đấy, cậu nhìn xem, tôi già chỗ nào?”

“Chỗ không có ngực.”

Nụ cười trên môi lại bị cứng lại, bàn tay cô siết chặt, gân xanh nổi lên rõ ràng trên bàn tay có màu da trắng.

Mục Ly càng cười lạnh. Đã đánh không lại thì sao, tức chết mi là ta vui rồi.

Lufidor Vender chính là bị thằng nhóc không biết điều này làm cho tức nổ phổi, có điều để bắt được người nhanh gọn lẹ, cô phải giữ bình tĩnh.

Tự nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại, Lufidor Vender điều chỉnh hô hấp, nụ cười lại tự nhiên.

Mục Ly nâng cao cảnh giác hơn nữa. Cậu cứ có cảm giác mỗi lần cô ta cười là lại không có chuyện gì tốt xảy ra.

Mà cậu lại liên tưởng đến cô chị nhà Hogresis, cậu cũng không rõ vì sao mấy người âm hiểm xảo trá lại thích cười đến như vậy, khiến cậu rùng mình rồi đây này.

Lufidor Vender làm vẻ không quan tâm đến mấy lời xúc phạm trước đó, cô cười nói: “Cậu không muốn làm bạn với tôi thì thôi, nhưng cậu bạn phía sau có vẻ muốn làm bạn với bạn tôi lắm đấy.”

Một lực hút mạnh mẽ từ trong bóng tối trong bức tường xuất hiện, hút mọi thứ bên ngoài vào.

Vũ Gia Minh ngồi gần bức tường đã bị mở ra, lại không để ý đến, cứ thế mà không hay biết gì bị hút vào trong.

Đến khi nhận ra bất thường thì đã muộn. Vũ Gia Minh trừng to mắt, tay cố duỗi về phía trước, hô: “Cứu…”

Lời chưa ra khỏi miệng, cả người Vũ Gia Minh đã chìm vào bóng tối vô tận, cả bức tường đóng ập vào, tạo ra một luồng gió mạnh. — QUẢNG CÁO —

Mục Ly quay đầu nhìn, lại thấy một cảnh Vũ Gia Minh chìm trong bóng tối, cậu lập tức chạy đến, dù là khoảng cách giữa hai người khá gần, nhưng cậu vẫn chậm một bước, Vũ Gia Minh đã biến mất.

Dần thả chậm bước chân, khi đi đến trước mặt bức tường đó, Mục Ly như người vô hồn, thẫn thờ nhìn bức tường trước mặt.

Cảnh này…quá quen thuộc.

Chỉ khác là, người bị kéo đi mất không là cậu, mà người chạy đến lại là cậu. Thế nhưng khi ấy, Hàn sư huynh nhanh nhẹn không chỉ cứu được cậu, mà còn cứu được cả hai.

Cậu quá chậm. Cũng quá yếu. Không thể bảo vệ được người khác, lại còn cần người khác cứu.

Đến bây giờ, cậu lần nữa trơ mắt nhìn người quen bị bắt đi mất…



Cảm xúc bất lực cùng hối hận từ khi nào bị cậu đè ép bấy nhiêu năm nay đột nhiên xuất hiện, bật nắp vách đè nén mà ra.

Mục Ly bỗng vận sức, cả hai quyền sáo sáng chói ánh lửa, từng dòng đỏ trên quyền sáo lại chảy lại. Cậu nhìn chằm chằm bức tường, răng nghiến kèn kẹt.

Lufidor Vender còn đang có thái độ xem kịch vui, lập tức nhận ra cảm xúc Mục Ly không ổn. Lại còn có cả lượng tưởng năng vô định khuếch tán trong không khí mỗi phút lại nhiều này…

Cậu ta định…Lufidor Vender nhíu mày, nụ cười đã biến mất.

Cô nhảy bật một cái, lập tức đến cạnh Mục Ly, một tay nhắm thẳng gáy Mục Ly đập xuống.

Mục Ly hạ quyền xuống, cả người đột nhiên xoay lại đằng sau, cặp quyền sáo ‘phụt’ một cái dập tắt lửa, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh.

Lufidor Vender lập tức cảm giác vô cùng bất ổn, thầm hô không xong, bàn tay xoay chuyển, cả người nghiêng mạnh, trong đầu vội suy nghĩ.

Chỉ tiếc là ý định rất tốt, hiện thực lại không đủ thời gian. Dù cho là Lufider Vender là cấp bốn sơ tưởng, muốn trong giây lát vận dụng đưuọc tưởng năng là không thể nào.

Một quyền đập lên thẳng cằm Lufider Vender, quyền còn lại đập vào eo cô ta. Không chút lưu tình.

Trước khi mất đi khả năng suy nghĩ, Lufider Vender chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là ‘Nhãi con, không biết thương hoa tiếc ngọc…’

Cả người Lufidor Vender ngã nghiêng ra sau, Mục Ly lại nhanh tay đỡ được.

Đặt cô ta nằm yên vị dưới mặt đất, Mục Ly thở phào một cái, ngồi bệt xuống cạnh Lufidor Vender.

Cậu cũng chẳng ngốc thật sự, ngay khi Vũ Gia Minh bị bắt, cậu đúng là có tức giận thật, nhưng không giận tới mức mất đi lý trí.

Cái bức tường có thể mở ra ấy chỉ nhìn qua thôi cũng biết là tưởng lực của một tên nào đó, có thể là của đồng bạn cô ta, vậy nên dù cậu có dồn hết sức đấm vào tường thì cuối cùng người sẽ không thấy, mà tường này chắc chắn sẽ sập, không biết có lẽ còn liên lụy cả người thường bên trong tòa nhà.

Vậy nên có thể nói, Mục Ly đã diễn một tuồng kịch hoàn hảo. — QUẢNG CÁO —

Mục Ly thỏa mãn nở một nụ cười tươi, sau đó liền nghiêm mặt.

Đánh không lại thì dùng kế, giống như cậu đã từng lừa Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân vậy, chẳng qua Lufidor Vender mạnh không bằng con quái vật kia, cũng có thể lừa mà không phải dùng đạo cụ như phù chú.

Để có thể làm được điều này, cậu đã chấp nhận mở ra ‘chiếc hộp Pandora’ trong lòng cậu, và hiệu quả thực sự rất tốt, hiệu quả rất kinh người, nhưng nó cũng có mặt trái, nếu như cậu không biết ghìm cương trước vực đúng lúc, nó sẽ là một tai họa không hề nhỏ.

Việc quan trọng trước mắt là làm sao để cứu Vũ Gia Minh ra.

Mục Ly không thể phủ nhận, cậu lần này quá lơ là, hay còn nói là chưa đủ cảnh giác, lại dễ bị Lufider Vender dẫn dắt sựu chú ý đến như vậy.

Nếu như Vũ Gia Minh xảy ra chuyện, chắc cậu sẽ hối hận chêt mất.

Mục Ly rút ra một tấm phù, kẹp giữa hai đầu ngón tay, tấm phù đang cong mình xuống dưới bỗng phát ra ánh sáng nhẹ, dựng thẳng đứng lên.

Từ trong tấm phù, âm thanh hỗn loạn xuất hiện, có tiếng kim loại va chạm phát ra tiếng ‘keng keng’, lại có âm thanh không khí bị chém ‘roẹt’ một cái, hay có âm thanh ‘phập phập’ như có thứ gì đó bị đâm vào.

Nhưng tiếng Hàn Vân thì lại đặc biệt nhất, tiếng của hắn lạnh như băng, không khỏi khiến người nghe phải rét run.

“Gặp vấn đề gì sao.” Hắn nghĩ, đã có thời gian rảnh truyền âm, chắc hẳn phải giải quyết được đối thủ, dù sao Hàn Vân đến giờ vẫn không biết Lufider Vender thực chất là giả heo ăn thịt hổ.

Mục Ly đã sớm miễn nhiễm với âm thanh lạnh lùng này, cậu đáp: “Cô ta là cấp bốn, không phải cấp ba. Nhưng mà đệ vẫn đánh ngất cô ta được rồi.”

Câu sau tựa như là đứa trẻ làm được việc lớn, hớn hở tranh công.



Hàn Vân né một mũi tên không khí bay qua, Phong Hàn giơ ra chặn lại cây kẹp đen, phong đạm vân khinh đáp: “Ồ, đệ làm cách nào đấy?”

Mục Ly không dám kể chuyện bản thân lợi dụng cảm xúc tiêu cực, nếu không Hàn sư huynh sẽ không vui, thế là bèn ha ha cười cho qua, sau đó liền vội nói: “Hàn sư huynh phải cẩn thận, bọn hắn có một kẻ có năng lực mở tường thành cửa, nãy đệ không để ý, thế là hắn, hắn…”

Cậu ấp a ấp úng, lại lo bị ăn mắng, nhưng nghĩ đến an nguy của Vũ Gia Minh, cậu liền nói nốt: “Hắn bắt đi Gia Minh rồi!”

Hàn Vân không biết đang nghĩ gì, hắn “ Ừ ” một tiếng, cũng không trách móc, Mục Ly cũng không tìm thấy một tia không vui nào, hắn nói tiếp: “Đệ ở yên, đợi sư huynh.” Rồi ngắt kết nối.

Tấm phù truyền âm héo xuống, dần bị ngọn lửa nhỏ thiêu thành tro bụi mà bay theo gió lạnh.

Mục Ly ngẩn ngơ, sư huynh không trách mình?

Cậu lại thở phào nhẹ nhõm, tựa như cậu học sinh kể chuyện điểm thấp cho phụ huynh nghe qua điện thoại, vốn nghĩ bị ăn mắng té tát, ai dè phụ huynh cũng không mắng mỏ, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở ở yên để bản thân đến đón.

Và khả năng là vị phụ huynh đó sẽ mang theo cây roi mây dài hai mét đến.

Trong đầu không hiểu sao hiện ra ví dụ kinh khủng như vậy, cả người Mục Ly bỗng run lên, không phải vì rét lạnh, mà run vì sợ. — QUẢNG CÁO —

Có khi nào sư huynh vừa đến đã cho cậu ‘thăng thiên’ luôn không nhể.

Lại nghĩ đến cảnh sư huynh thanh lãnh, đẹp như tiên trích trần tay cầm cây roi mây dài hơn hai mét, đầy mặt là tức giận đi đến, Mục Ly chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.

Nhưng nhanh lắm, ngay sau đó cậu đã cười không nổi.

Mục Ly liếc mắt qua vị trí bên cạnh, nơi đó nên có một cô gái mặt mũi xinh xắn nằm đó, giờ đây lại trống vắng, gió lạnh thổi qua, đông cứng cả tâm tình của Mục Ly.

“Cô ta đâu…” Mục Ly thì thào, không thể tin nổi trợn mắt nhìn.

Cậu bật dậy, vội quan sát xung quanh, nhưng ngoại trừ một lối đi hẹp và dài, trên đầu là bầu trời xám xịt ra thì chẳng còn gì khác.

Mục Ly mồm chữ O mắt chữ A, hoảng hốt không biết làm gì.

Cuối cùng, cậu run run tay, lấy ra một tấm Truyền Âm phù khác.

Tấm phù dựng thẳng lên, Hàn Vân lại hỏi: “Có chuyện gì nữa sao?” Hắn đang phải đối mặt với vây công của cả tay thiện xạ và tên cây kẹp, nếu muốn giải quyết sớm là điều không thể, vậy nên hắn đang tìm một cơ hội rời đi mà bọn họ không theo đuôi được.

Vì Hàn Vân thủ rất ngặt, có thể nói là không có sơ hở, vậy nên cả tay thiện xạ lẫn tên cây kẹp đều không thể tiến đến gần hắn quá vài phút, chỉ đành tấn công vài chiêu thử, tìm sơ hở để tấn công mấy lần đều thất bại.

“Sư huynh…” Mục Ly gian nan nói: “…cô ta…biến mất rồi…”

“Ồ” Hàn Vân lên tiếng.

Mục Ly vẫn ủ rũ nói: “Đệ cũng không biết nữa, quay ra quay lại cô ta đã biến mất. Rõ ràng là đệ đánh cho bất tỉnh rồi mà…”

“Ồ” Hàn Vân lại đáp.

Mục Ly nơm nớp lo sợ như con chim non yếu ớt, cậu thử thăm dò: “Huynh không tức sao?”

Hàn Vân bật cười, dù đây chỉ là tiếng cười trong lòng, hắn nói: “Đệ nghĩ đệ sẽ thực sự bắt được một người hơn cấp sao? Trong khi còn chưa rõ hết tưởng năng.”

Hay còn nói, hắn đã dự liệu ngay từ đầu rồi, không có gì phải bất ngờ, càng không thể giận chó đánh mèo được.

Đương nhiên là Mục Ly không nghĩ đến ý đấy, mặc dù thấy lời Hàn Vân có lý, thế nhưng cậu vẫn không cam lòng. Ngay sau khi tờ phù bị thiêu hết, cậu lập tức đứng dậy đi mò tìm xung quanh, cố gắng tìm xem Lufidor Vender đang trốn ở đâu.

Lufidor Vender đương nhiên không thể ở lại khu vực đó để trốn được, ngay sau khi có ý thức trở lại, cô đã lập tức rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play