Hắc ám bao trùm. Thế giới vốn ồn ào, náo động này khi không có lấy
một tia ánh sáng như lúc này đã mất đi sức sống vốn có của nó, thứ duy
nhất còn lại trong bóng đêm, chỉ là vài tiếng tim đập chứng minh cho sự
sống vẫn còn tồn tại.
Diệp Tường đang ngủ, ngủ rất say. Hắc ám vô biên vô hạn đã đem ý thức
của hắn chôn vùi triệt để. Lúc này, Diệp Tường hoàn toàn quên đi mọi
thứ, không muốn quan tâm tới bất cứ thứ gì, hắn chỉ cảm thấy toàn thân
mệt mỏi vô cùng, muốn ngủ để quên đi sự mệt nhọc đó. Ở trong mơ, hắn nhớ tới cuộc sống trong quá khứ ở thế giới hiện đại, lúc mà hắn vẫn còn ở
trên ghế nhà trường. Lúc ấy, hắn thường hay ngồi trong quán sủi cảo Đông Bắc ở gần trường học, tay cầm một điếu thuốc lượn lờ khói đang hút dở,
nhìn khách nhân ra vào, nhìn những người bán hàng luôn mỉm cười, nhìn
những chiếc xe hơi đắt tiền qua lại trên đường cái nhộn nhịp thông qua
cửa kính trong suốt,….Ngoài ra còn nhìn rất nhiều thứ khác, hết thảy đều là quen thuộc như vậy…
Nhưng ..Lúc này, Diệp Tường không nghe thấy âm thanh xung quanh như
trước, thậm chí hắn còn cảm thấy bản thân vô cùng lạc lõng, cùng cảnh
vật, sự việc, con người ở xung quanh có gì đó không phù hợp, giống như,
hắn là người vô hình trong suốt luôn bị ngăn cách với thế giới này…
Tách! Một giọt nước nhỏ trên trán hắn. Diệp Tường giật mình, ngẩng
đầu muốn kiểm tra một chút xem tại sao trong quán sủi cảo này lại có
nước rơi xuống, chẳng lẽ quán bị dột sao?
Tách! Tách! Tách! Một giọt, hai giọt, ba giọt,…Lần lượt rơi xuống vô
cùng có qui luật, sau đó, cảm giác mát mẻ truyền ra khắp cơ thể. Trong
mơ hồ, Diệp Tường cảm giác dường như có người đang lay động, không ngừng gọi hắn.
Tách! Tách! Lại một giọt nước nữa rơi ở trên mặt Diệp Tường, thế giới trong mộng của Diệp Tường bắt đầu vặn vẹo, xoay tròn, ngay sau đó, hắn
bị hút vào trong cái vòng tròn chóng mặt đó.
…
‘A!’ Diệp Tường hét to một tiếng, đột nhiên tỉnh lại. Mồ hôi đổ khắp toàn thân khiến cho y phục hắn ướt đẫm, không đúng, chính xác hơn là
toàn thân hắn vốn đã ướt sẵn rồi, bởi vì hắn nhớ bản thân đã rơi xuống
một cái giếng mà. Toàn thân hắn hư thoát. mệt mỏi, mềm nhũn, không còn
chút sức lực, ngồi thở gấp, hắc ám bao phủ khắp bốn phía đồng thời cũng
bao phủ luôn tầm mắt của hắn.
“Lưu manh!” Một tiếng nói quen thuộc gọi hắn, tiếp theo từ
trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng xanh chiếu sáng cảnh
vật xung quanh, Diệp Tường bị chói mắt bèn nghiêng đầu, đưa tay lên che
mắt, ngăn chặn thứ ánh sáng đột nhiên xuất hiện này.
Có tiếng bước chân rất nhỏ từ từ tiến lại gần hắn, Diane Lâm cầm tinh thạch màu xanh để gần sát Diệp Tường, sau đó, nàng duỗi bàn tay nhỏ bé
ấm áp của mình ra áp vào trán Diệp Tường.
Diệp Tường hơi giật mình, bối rối giơ tay lên nắm chặt lấy bàn tay
nhỏ bé mềm mại kia, hành động này khiến cho Diane Lâm ngây ngẩn cả
người, quên cả phản ứng để mặc cho Diệp Tường tùy ý kéo tay qua, nhẹ
nhàng đưa từ trên xuống dưới, khẽ khàng vuốt ve toàn bộ gương mặt Diệp
Tường. Khóe miệng Diệp Tường hơi nhếch lên thành một nụ cười tà ác, xấu
xa, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào mỹ nữ mặt đỏ đang thất thần này.
“Khụ, khụ…” Bên cạnh, Cát Vi khẽ ho khan hai tiếng, cố ý cắt đứt hai người đang ân ái này.
Diane Lâm giật mình tỉnh lại, vội vàng rút bàn tay thon dài mảnh mai
của mình về, nhưng mà, Diệp Tường đâu có lí nào lại dễ dàng buông tha
cho con thỏ kia như vậy? Dù là con thỏ ấy đang bị kinh hãi, có thể sẽ
cắn người. Nhưng không sao, ‘thành quỷ thì cũng phải làm quỷ phong lưu’ mà. Nghĩ vậy, hắn lại duỗi tay ra, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang định rút về kia, hành động đột ngột này làm cho Diane Lâm không kịp đề phòng,
lập tức, cả người đều bị Diệp Tường lôi vào trong ngực, hình thành tư
thế ôm nhau vô cùng mập mờ.
Diane Lâm hơi chau mày lại, nâng mắt nhìn gương mặt hơi chút đắc ý vì thực hiện được gian kế ở dưới ánh sáng màu xanh chiếu rọi kia trông
càng lưu manh hơn. Trong vô thức, nàng nghĩ tên lưu manh này cũng hấp
dẫn đấy chứ! Dù lí trí luôn tự nhủ rằng không thể để cho hắn chiếm tiện
nghi, nhưng …Nàng lại không thể đứng dậy, cũng như không thể có bất cứ
hành động phản kháng nào khác.
Diệp Tường nở nụ cười xấu xa, hai tay ôm chặt eo nhỏ của mỹ nhân,
càng ngày càng chặt, trong đầu hắn đang đắc ý nghĩ, nếu tên tiểu bạch
kiểm Lôi Khắc Tư kia mà thấy mình ôm nữ nhân mà hắn yêu mến, không biết
sẽ tức giận như thế nào nhỉ! Chắc là, sẽ rất thú vị đây! Hắc hắc! Á, sao thân thể nữ nhân này mềm mại thế nhỉ? Cảm giác khi ôm thật thoải mái,
dễ chịu như nằm đệm êm đắp chăn lông mềm mại í nhỉ! Diệp Tường vô cùng
thỏa mãn, khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ, thậm chí còn gác cằm lên vai Diane Lâm, cách một lớp áo mỏng khẽ dụi dụi giống như một con mèo làm nũng,
thập phần hưởng thụ, khá đáng yêu, nhưng từ góc độ của người bên ngoài
nhìn vào thì đó lại là một hành động vô cùng háo sắc, vô cùng…vô sỉ.
“Khụ! Khụ!” Nữ hồ ly Cát Vi ở bên cạnh lại một lần nữa cất
tiếng ho khan, dường như âm lượng còn lớn hơn lần trước, tiếp theo, xoay người sang chỗ khác. Diệp Tường tò mò quay sang nhìn, dựa vào ánh sáng
tỏa ra từ lục sắc ma tinh (thủy tinh ma thuật màu xanh), hắn trông thấy
mặt của nữ hồ ly kia đỏ bừng, xem ra nữ hồ ly này vẫn còn là một thiếu
nữ trong trắng, thơ ngây, chưa hiểu chuyện đời rồi, thật bất ngờ, Diệp
Tường xấu xa nghĩ nghĩ.
Vốn Diệp Tường muốn giả vờ như không nghe thấy gì cả, nhưng âm thanh
cứ to dần đều làm hắn hơi chút khó chịu. Phải biết rằng, không khí ‘lãng mạn’ mờ ám như vậy đâu dễ gì có được, lúc này mà bị cắt đứt người chịu
thiệt chỉ có hắn mà thôi. Hơn nữa có ‘đậu hũ’ miễn phí như vậy, tội gì
không ăn, mà nhắc tới mới nhớ…Ừm…Không biết nữ nhân này dùng loại nước
hoa nào thế nhỉ, sao càng ngửi càng thấy quen như vậy?
Diane Lâm vội vàng đẩy Diệp Tường từ trong ngực ra, sắc mặt đỏ bừng,
giơ tay lên định cho Diệp Tường một cái tát, nhưng mà, bàn tay mới vung
đến một nửa lại dừng lại, cuối cùng chỉ khẽ nhíu mày mắng một câu: “Lưu manh! Hừ!” Mắng xong, vội vàng đứng dậy bỏ đi.
Diệp Tường căn bản cũng không ngờ là nữ nhân này vừa rồi mới chuẩn bị
cho mình một cái tát, vì vậy trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến mùi nước hoa trên người Diane Lâm, là mùi hoa Tử La Lan (violet) rất dễ chịu…
“Diane Lâm…Cô…Mùi thơm trên người cô có phải là mùi của hoa Tử La Lan không?” Câu đầu tiên mà Diệp Tường nói từ lúc tỉnh lại tới giờ không phải là
hỏi tình hình xung quanh hay tình trạng lúc bấy giờ mà không ngờ lại là
đi hỏi tung tích, danh tính mùi nước hoa trên người đối phương, điều này chứng tỏ điều gì?
“Ngươi…” Lúc này, Diane Lâm không còn kìm chế được bản thân
nữa, nổi giận đùng đùng, giơ tay lên chuẩn bị quét tới, nhưng mà, Diệp
Tường nhanh tay nắm lấy cổ tay nàng trước, cái mũi lại tiếp tục hít hít, làm động tác đánh hơi như một con cún, tiếp tục khám phá hương vị mà nó đang quan tâm. Đúng rồi! Cuối cùng, Diệp Tường cũng nhớ ra xem đã từng
ngửi thấy mùi hương này ở đâu.
“Cô! Chính là cô! Ta nhớ ra rồi! Hắc hắc!” Diệp Tường cười
thập phần dâm đãng, trong đầu lại tiếp tục tái hiện hình ảnh phiếm tình
đêm đó-cái đêm mà tay hắn vô tình chạm tới cõi tiên, cảm giác vô cùng
sung sướng,…Vừa nhớ tới, Diệp Tường vừa vô ý nuốt xuống một ngụm nước
miếng nhìn nhìn vào bộ ngực đang bị bộ quần áo ướt sũng dám chặt kia,
thầm mong bản thân là bộ quần áo đó.
“Cô cái gì mà cô? Đồ lưu manh! Vẫn còn nhìn sao?” Phẫn nộ gào thét xong, tay kia tiếp tục hướng về phía gò má Diệp Tường đánh tới.
“Bắt được rồi!” Diệp Tường giơ tay kia lên tiếp tục bắt được
cổ tay đang định đánh hắn của nàng, vẻ mặt Diệp Tường càng ngày cười
càng dâm đãng hơn, nhìn nàng chăm chú. Ừm,có lẽ nàng không nhớ rõ nên
mới phản ứng như vậy, vì vậy, Diệp Tường rất ‘tốt bụng’ nhắc nhỏ nàng: “Đêm không trăng không sao đó…Long trảo thủ…”
“Ha ha, quả nhiên kẻ lẻn vào phòng ta đêm hôm đó là cô! Cô chính là nữ tặc nhảy cửa sổ chạy trốn kia!” Diệp Tường vô cùng sung sướng lật tẩy bí mật của Diane Lâm.
“Ta không biết ngươi đang nói gì cả!” Diane Lâm không giãy
thoát được khỏi tay của người này, bèn lựa chọn dứt khoát phủ nhận, quay đầu không thèm để ý tới tên lưu manh này. Tất nhiên, làm như vậy một
phần cũng là vì nàng ngượng ngùng, bởi vì, nàng vẫn còn nhớ rõ đêm mà gã lưu manh kia vừa nhắc tới, đêm hổ thẹn mà nàng bị hai bàn tay lợn của
gã sàm sỡ, cứ mỗi lần nghĩ lại là lại thấy vô cùng tức giận. Nhưng, nói
đi cũng phải nói lại. Thực ra lỗi cũng không phải do mình Diệp Tường,
cũng chỉ có thể trách chính mình lúc trước suy nghĩ quá đơn giản, cứ
nghĩ rằng sẽ dễ dàng trộm được bí kíp khống chế ma thú của hắn nên mới
khinh thường như vậy. Kết quả là bị Diệp Tường phát hiện, hơn nữa còn bị hắn chiếm đại tiện nghi, đã ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc nữa, xui xẻo không chịu nổi.
“Này! Các ngươi còn định liếc mắt đưa tình tới lúc nào vậy?”
Bên cạnh, Cát Vi thực sự không thể tiếp tục nhìn cảnh như vậy nữa, mặc
dù bây giờ là cảnh tối lửa tắt đèn, nhưng mà, nàng vẫn còn ở đây nhá,
vậy mà hai người lại làm lơ nàng đi, coi như người vô hình, hoàn toàn
không thèm quan tâm tới cảm nhân của người xem! Thế này mà còn có thể
nhịn thì thế nào mới không thể nhịn nữa đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT