“ẦM!” Một tiếng nổ lớn vang lên, cứ điểm rung động dữ dội.
Thú binh canh cửa vẫn còn đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu xem đã và đang xảy ra chuyện gì thì từ trong đường hầm nối với nhà tù bỗng nhảy ra một thân ảnh, mượn lực từ hai bên vách tường di chuyển liên tục, thân hình
phi thường nhanh nhẹn. A Mã kinh ngạc nhìn chăm chú vào người mới tới
này, không, thay vì nói là người thì nên gọi là hồ li tinh mới đúng!
Thú binh nhanh chóng quơ lấy binh khí, hướng về phía hồ li tinh xinh đẹp, thanh thuần kia tấn công.
Viuuuuu——
Một hồi ám khí giống như mưa kịch liệt phóng tới, một mảng lớn thú binh lập tức rầm rầm ngã xuống, đi đời nhà ma.
“Không ngờ nữ hồ li của tộc Tạp Kéo Tạp lại dám tới cứ điểm Hồng Lưu của chúng ta à? Hừ! Muốn chết thì ta sẽ cho ả toại nguyện!” A Mã vừa dứt lời, lập tức phi thân, chuẩn bị công kích đối phương. Từ
hai tay của hắn cùng lúc đó đột nhiên hiện ra móng vuốt màu đen trông vô cùng sắc bén.
Xoạt! Choang! Móng vuốt của A Mã dễ dàng phá nát vách tường làm từ
loại đá cứng nhất dễ như phá nát miếng đậu hũ, từ trong đám bụi bặm mù
mịt đó, có thể mơ hồ trông thấy từ móng vuốt kia tỏa ra ánh sáng màu đỏ
như máu, trông vô cùng khủng bố.
Nhưng đối phương cũng không dại dột mà đối đầu trực tiếp với hắn,
người đó bắn ám khí về phía A Mã. Sau đó, lập tức xoay người, đạp vào
góc tường nhảy lên cao, tránh thoát khỏi đợt công kích đầu tiên từ A Mã. Hai thú nhân, dùng tốc độ mà lấy mắt thường không thể nào theo dõi
được, cùng sử dụng quyền cước tại đường hầm hẹp hòi truy đuổi, chiến đấu kịch liệt….
Từ một hướng khác, Đạt Merck mang theo một nhóm thú binh chạy tới
trên đấu trường giác đấu, nhưng, đúng lúc đó, từ trên không trung của
đấu trường đột nhiên xuất hiện một gã phong kỵ sĩ.
Đạt Merck giơ chùy, hướng thẳng về phía Phong Long kia ra hiệu, lập
tức hơn mười tên thú binh trên đấu trường giương lên cung tiễn… Xoạt,
xoạt! Một trận mưa tên như vũ bão nhắm thẳng về phía Phong Long trên
không trung lao tới.
Viuuuu…
Ngaooo! Phong Long kia trúng tên, kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó
thân hình chao đảo, nghiêng nghiêng ngả ngả ngã xuống đất. Lập tức, từ
trên lưng Phong Long nhảy xuống một người!
Khán giả ngồi trên khán đài tại thời điểm phát sinh hỗn loạn đã chạy
sạch, không còn một mảnh, mà đám thú nhân trên tường thành vừa bắn tên
vừa rồi thấy vậy đã lập tức rút cung tên ra, chuẩn bị đối phó với người
vừa nhảy xuống từ Phong Long này.
Nhưng, chưa kịp làm gì thì bọn họ đã bị một đạo hàn quang sáng ngời tấn công.
Phốc ——Vài đạo thanh âm như vậy vang lên liên tục, sau đó, đầu của
năm, sáu tên thú nhân rơi xuống, lăn tròn trên mặt đất, thân mình hùng
tráng còn lại của chúng từ trên tường thành cao vút của đấu trường ầm ầm ngã xuống, ‘hạ cánh an toàn’ trên sân đấu.
Đám thú nhân khác thấy vậy bèn vội vàng phản ứng lại, giơ cung tên
trên tay lên chuẩn bị nhắm vào người, không, là nhắm vào hồ ly tinh kia
bắn tới! Nhưng mà, quang mang chói mắt lại một lần nữa hiện ra, sau đó,
đầu của bọn chúng cũng bất hạnh như đồng bạn, rơi xuống, lăn tròn trên
mặt đất. Hắc ám là thứ cuối cùng bọn họ thấy trước khi ý thức vĩnh viễn
rời khỏi bọn chúng.
Cầm loan đao hình tròn (giống bun-mê-răng) đầy máu mới bay trở về,
khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần lạnh nhạt của Cát Vi trầm xuống,
hiện lên vài phần ghét bỏ, nhanh chóng lau sạch loan đao của mình rồi
lập tức nhảy lên, xoay người, hạ xuống trước mặt Diệp Tường.
Dù biết tình hình hôm nay không thích hợp để cứu người cho lắm, nhưng ..Nàng vẫn quyết định tới cứu. Bởi vì chỉ có trời mới biết được vị đại
vương tử thú nhân này có thể bất chợt nổi điên đem bọn người Diệp Tường
đi ‘làm thịt’ hay không? Để đề phòng bất chắc, nàng đã gửi thư cầu cứu
rồi, nhưng mà… Haizzzz! Hết thảy vẫn phải trông chờ vào ông trời thôi.
“Ta muốn giết ngươi!” Đạt Merck rít gào một tiếng, sau đó, thân hình cao lớn của hắn giống như một mũi tên lao vội về phía trước.
“Rầm!” Đôi chùy đại trướng của Đạt Merck đập xuống đất tạo
thành một hố to nhưng hoàn toàn không trúng mục đích mà hắn mong muốn.
Đối phương đã biến mất không thấy bóng dáng, ngay cả vạt áo của hắn cũng không thấy tung tích đâu cả. Đạt Merck ngó dáo dác khắp bốn phía, nhưng vô ích. Bỗng, hắn cảm thấy có một đạo Hàn Phong đang nhanh chóng hướng
về phía cổ hắn quét tới.
“Đinh!” Tiếng binh khí va chạm vang dội, hoa lửa văng ra khắp nơi.
Cát Vi nhẹ nhàng hạ thân thể xuống đất, nhưng lập tức bị chiến chùy
của đối phương ngăn cản lại. Loan đao cũng bị hắn đánh bay đi. Trên
khuôn mặt lãnh đạm của Cát Vi lập tức thêm vài phần nghiêm túc cùng sát
khí, đồng tử co rụt lại, giơ tay đón loan đao quay trở lại, sau đó xoay
người, nhảy lên,…
Chiến chùy của Đạt Merck lại một lần nữa chậm một bước, đập trúng
đúng vị trí mà đối phương vừa đứng nhưng chủ thể thì đã kịp rời đi ngay
trước đó một giây khiến cho hắn tức điên lên. Ầm! Lại là một hồi bụi đất tung bay nữa nhưng vẫn chưa đạt được mục đích mà Đạt Merck mong muốn,
lại một lần nữa Đạt Merck tức tối kéo dây xích nối liền với chiến chùy
đem nó kéo trở về.
“Leng keng…” Loan đao sắc bén cùng chiến chùy uy mãnh tiếp tục đối chiến gay gắt, khiến cho hỏa quang bắn ra bốn phía.
…
Nói thật, đây là lần đầu tiên Diệp Tường thấy sự đáng sợ của Đạt
Merck, mặc dù hắn là một thú nhân cao lớn, thô kệch, nhưng, thân thủ của hắn vẫn nhanh như chớp, các chiêu thức của hắn không chỉ nhanh mà còn
mang sức mạnh kinh người. Cứ nhìn cách hắn vung hai quả đại chùy khổng
lồ kia một cách nhẹ nhàng, linh hoạt tựa như én liệng là đủ biết sức lực của hắn kinh người cỡ nào. Không biết vì sao, bỗng nhiên Diệp Tường cảm thấy vô cùng lo lắng thay cho Cát Vi.
“Chạy!” Cát Vi vừa hạ xuống đất, thừa dịp đối phương đang thu
hồi vũ khí chuẩn bị tấn công liền quay lại hướng về phía Diệp Tường hô
lên một câu.
“Phanh!” Cát Vi vội vàng xoay người qua, giơ lên loan đao ngăn chăn một thanh chiến chùy bay tới. Tuy nhiên sự chênh lệch về sức vóc
quá rõ ràng khiến cho thân hình mảnh mai kia không khỏi run rẩy một
chút, từ khóe miệng nàng trào ra một vệt máu, hiển nhiên là đã bị nội
thương không nhẹ.
“Rầm” Đúng lúc đó, vách tường của đấu trường giác đấu bị vật
gì đó đập tan thành từng mảnh nhỏ bay khắp nơi. Từ nơi đó xuất hiện mấy
chiến sĩ Hồ Tộc thuộc tộc Tạp Kéo Tạp đang cùng đám thú binh chiến đấu,
có thể thấy, hành động cứu viện lần này, Cát Vi cùng tiểu đội của nàng
đã liều chết để tới ứng cứu.
Diệp Tường hồi phục lại tinh thần, lập tức ra lệnh cho hơn hai trăm
ma thú: Liêu Trư cùng Tật Phong Lang mà hắn vừa mới kí khế ước tấn công.
Rầm…Lấy hơn trăm con Liêu Trư cầm đầu, một trận công kích kinh thiên động địa đã diễn ra khiến cho toàn đấu trường như nổ tung.
Mấy tên thú binh đang chen chúc tiến tới tiếp viện tức thì bị một màn này dọa cho sợ ngây người. Cũng không thể trách được bọn chúng, bất kì
ai chứng kiến cảnh hơn trăm con Liêu Trư đang rầm rập xông về phía mình
cộng thêm trên răng nanh còn lóe điện liên tục mà tuyên bố không sợ thì
mới là không thể tin được. Không chỉ vậy, hơn trăm con lam nhãn Tật
Phong Lang cũng đang tích cực từ đằng sau bầy Liêu Trư hung mãnh, đông
đảo kia vọt qua nhẹ nhàng, bay qua tấn công đám thú binh càng khiến cho
cảnh tượng trở nên kinh hoàng hơn.
Đội ngũ này quả thật rất cường đại. Diệp Tường bị Diane Lâm túm cổ
ngồi im trên lưng một con lam sắc Tật Phong Lang, tương tự như vậy Đạt
Cổ cũng tự mình tóm lấy một con rồi ngoan ngoãn ngồi trên lưng nó. Nạp
Khắc cũng vậy, có điều, hắn bận rộn hơn một chút bởi vì ‘lòng thương
người trỗi dậy’-trong hoàn cảnh như vậy hắn không đang tâm bỏ Bố Lỗ Khắc lại một mình, cho nên giờ đây, hắn phải có trách nhiệm với ‘đứa con’… à nhầm, với cái đuôi, không, không đúng, là với người gặp nạn chứ nhỉ…
“A… Chạy mau…”
“Ù ù…”
Một hồi run rẩy kịch liệt đang bùng nổ. Nhưng lúc này không phải là
do sợ hãi mà là do hưng phấn mà ra. Thử hỏi, chứng kiến cảnh hơn hai
trăm ma thú thế như thủy triều, mãnh như sài lang đang lao nhanh công
kích địch nhân của mình đồ sộ, hoa lệ như vậy không hưng phấn sao được.
Vốn Diệp Tường định cứ như vậy mà trốn thoát nhưng, khi hắn nhìn lại
thấy Cát Vi bị Đạt Merck đập bay giữa không trung, trong nội tâm hắn
bỗng nhiên cảm thấy hơi hơi do dự cùng không đành lòng…
“Đi, tới cứu nàng!” Diệp Tường kiên định ra lệnh, không đợi
Diane Lâm trả lời, cũng không hiểu lấy khí lực từ đâu ra mà bỗng dưng ôm chặt cổ của Tật Phong Lang, lập tức quay đầu hướng về phía Cát Vi đang
rơi tự do như lá rụng mùa thu chạy vội qua.
Xoạt! Tật Phong Lang dùng tốc độ nhanh nhất thực hiện mệnh lệnh của
chủ nhân, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp thân ảnh đang rơi tự do kia. Diệp
Tường vội vàng đỡ lấy thân thể mềm mại đang rơi kia, nhưng, cùng lúc đó, một chiếc chiến chùy cũng vừa lúc bay tới!
“Ầm ầm!” Cái chùy bay này đập trúng tường đá ở ngay bên cạnh,
khiến cho ba người khốn đốn một phen. Bởi vì là ba người cùng cưỡi nên
tốc độ của lam sắc Tật Phong Lang hơi hơi giảm sút, may mắn là con sói
này khá lớn, nếu không khó mà chở được cả ba người chứ đừng nói tới
chuyện còn phải né tránh đá rơi.
Nhờ vào sự linh hoạt của Tật Phong Lang mà bọn họ tránh thoát được
một kiếp nhưng đúng lúc đó, một cái chùy lại tiếp tục gào thét mà đến.
“Rầm”
Lần này Tật Phong Lang không kịp né tránh, bị cái chùy chết tiệt kia
đánh trúng, lập tức bị đánh rơi vào trong một cái giếng cổ ở trong đường nhỏ nối liền với nhà ngục.
Ba người cùng một đầu lang rơi ‘tõm’ một tiếng, sau đó chìm vào trong làn nước xanh biếc, lạnh buốt. Diệp Tường vội vàng nín thở, nhưng, một
hòn đá rơi xuống sau không biết có thâm cừu đại hận gì với hắn không mà
đúng lúc đập trúng đầu hắn khiến cho hai mắt hai mắt tối sầm, lập tức
mất đi ý thức…
“A… Hỗn đản! Các ngươi tiếp tục đuổi theo cho ta, còn các ngươi, lập tức lấy đá lấp kín miệng giếng này lại!” Đạt Merck ra lệnh xong bèn hướng về phía bọn người Nạp Khắc chạy trốn đuổi theo…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT