Khụ khụ! Kỳ thật cũng không thể trách giờ phút này Diệp Tường nổi lên sắc tâm, bởi vì như thế thật là oan cho hắn quá! Vốn là Diệp Tường đang mệt gần chết, ngay cả sức để nhấc tay cũng
không có nhưng đột nhiên lại xuất hiện một ‘bờ ngực’ ấm áp nâng đỡ khiến cho hắn cảm thấy như được tiếp thêm sức, cũng không biết khí lực từ đâu vọt tới, hai tay liền hướng về phía eo nhỏ của Diane Lâm ‘bò qua’, ngọc thể ấm áp, thơm nức khiến cho Diệp Tường không thể khống chế được, hắn
chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở, tận hưởng hương khí phát ra từ
người đối phương. Ừm ừm…, hương vị rất quen thuộc, hắn đã ngửi thấy ở
đâu rồi nhỉ? Đúng rồi! Là lần trước, khi hắn đuổi bắt tên trộm kia đã
không cẩn thận sử dụng Long Trảo Thủ đối với Diane Lâm, mùi thơm này
giống y như lúc đó!
Nhắm mắt lại từ từ hưởng thụ, tay Diệp Tường đồng thời cũng nhanh chóng ghìm chặt eo nhỏ của đối phương.
“Đồ lưu manh chết tiệt…! Diane Lâm vừa thẹn vừa giận bèn mắng, nhưng giờ phút này, trong hoàn cảnh ‘ngàn
cân treo sợi tóc’ như thế này, nàng căn bản không thể nào ném tên hỗn
đản này xuống đươc. Ừm, thứ lỗi cho nàng ngay tại lúc này mà còn nghĩ
lung tung. Nhưng mà, kỳ thật…Nàng không thể không ngừng nghĩ lung tung
được. Như thế này liệu có thể tính là cái ôm đầu tiên của mình đã bị hắn cướp mất? Ngày đó, vào đêm nguyệt hắc phong cao kia, tên lưu manh này
còn bắt chỗ đó của nàng chỗ… Nghĩ tới chỗ này, mặt Diane Lâm càng nóng
hơn.
“Ta muốn giết chết các ngươi!” Cái đầu tên là Địch Lâm từ lúc mất một con mắt xong càng trở nên hung dữ
hơn, lúc này nó đang gầm hét ầm ĩ, lập tức vung cái đuôi lên, công kích
về phía Ba Nhĩ Bác đang cắn chặt một đùi của nó!
Thấy vậy nữ pháp sư Băng Tuyết kia liền
nhanh chóng thi triển ma pháp băng tuyết của mình, băng tuyết lập tức ùa tới như thủy triều, uy mãnh, cuồng liệt, tàn phá bất cứ thứ gì cản
đường nó! Không giống như những pháp sư khác của đại lục Đa Á, cần phải
dùng ngâm xướng mới có thể phát huy sức mạnh, nữ pháp sư này chỉ cần vẫy tay một cái là đã có thể thi triển phép thuật. Điều này làm cho Song
Địch vô cùng tức giận, bởi vì như vậy nó sẽ không thể nào biết được khi
nào thì đối phương ra đòn. Thật đáng chết! Cái đầu Địch Dạ tức giận gầm
rú, thảm thương thay, đối thủ mà nó phải đối phó lại chính là nữ pháp sư sở hữu pháp lực cao siêu kia.
“Hỗn trướng! Địch Dạ, ta muốn sử dụng
kết giới tĩnh lưu! Đem toàn bộ bọn chúng phong ấn lại! Làm cho bọn chúng nếm thử tư vị rét lạnh tới phệ cốt khi bị phong ấn lâu dài trong hàn
băng!’’
“Địch Lâm, như vậy sức mạnh mới khôi
phục tám phần của chúng ta sẽ bị giảm đi một nửa! Chẳng lẽ ngươi không
muốn tìm tên khốn Cổ Nhân kia tính sổ nữa ư?” Cái đầu Địch Dạ bắt đầu giãy dụa, do dự.
Nhưng rất nhanh sau đó, hai cái đầu vốn
đang có sự lựa chọn đối lập nhau đã nhanh chóng biến thành đồng nhất một ý kiến, hai cái đầu cùng bắt đầu gầm gừ niệm chú, chẳng bao lâu sau khi tiếng ngâm của cự long vang lên, mây đen kéo tới cuồn cuộn, nhiệt độ
bắt đầu giảm xuống đáng kể…
Nháy mắt sau, Song Địch há to mồm, dùng long ngữ phức tạp, ảo diệu tiếp
tục ngâm xướng, khí lưu bốn phía bắt đầu đảo lưu, cây cỏ trên mặt đất,
thi thể, binh khí…Bắt đầu quay xung quanh bọn họ, mới đầu còn thong thả
xoay quanh, rồi sau đó: gió, dần dần mạnh hơn, bầu trời: dần dần tối
hơn, và bông tuyết cũng dần dần bị đoàn kết giới khí lưu kéo tới…
Cùng lúc đó, mặt đất bỗng xuất hiện một
đồ án ma pháp trận, ma pháp trận sáng lên, chú ngữ của Song Địch ở trong nháy mắt đã hoàn thành.
Cách! Cách! Cách! Cách…!
Một tầng băng trong suốt do ma pháp kết
giới bày ra bắt đầu lan tràn, hết thảy mọi vật bị cuốn lên không trung
lúc trước cũng đã bắt đầu ngã xuống, bị tầng tầng lớp băng mỏng rơi
xuống đóng đông lại. Hai chân Ba Nhĩ bị lớp băng từ ma pháp trận trên
đất tạo ra bắt đầu đông lại, sau đó đến nửa người, tứ chi, tiếp theo là
toàn thân,…Cuối cùng là đầu. Nó đau đớn tới mức không thể kìm chế được
há miệng kêu to, thậm chí trong miệng nó vẫn còn đang ngậm khối thịt cắn xé được từ đùi đối phương mà chưa kịp nhả ra, vậy mà, nó đã bị khối
băng ma pháp cự đại này phong ấn, đóng băng lại.
Ô Ô cũng giống như vậy! Lúc bị đóng băng
nàng vẫn đang duy trì tư thế hơi nghiêng đầu, trong tay đang ngưng tụ
một khối tuyết cầu còn chưa kịp hoàn thành ở giữa không trung, bắt đầu
từ đôi chân trần, rồi tới thân thể, đầu… Hết thảy đều dừng lại, giống
như thời gian ngừng trôi vậy.
Một tầng lực bắt đầu bành trướng nhanh
chóng, sau đó chúng ngưng kết thành gợn sóng kết giới. Song Địch mở ra
cặp cánh rách nát đầy vết thương của mình, run run, bay lên, chậm rãi
hướng về phía đầu kia của thảo nguyên bay đi, thân ảnh nó dần dần trở
nên nhỏ bé rồi chỉ còn là một bóng mờ nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được vài tiếng rên rỉ thống khổ dần dần truyền đến.
“Bắt lấy bọn họ!” Liêu Cách giương tay lên, ra lệnh cho quân đội bao vây, phục kích ở vòng ngoài nãy giờ,
tung huyết võng vây bắt hai người vừa may mắn trốn thoát ma pháp kết
giới là Diane Lâm và Diệp Tường. Diệp Tường bị huyết võng ghìm bắt, siết chặt tới đau đớn mà thống khổ tỉnh lại. Khi tỉnh lại nhìn thấy cảnh
tượng trong kết giới tĩnh lưu ở sau lưng không xa kia, thấy Ô Ô ở bị
đóng băng thành một pho tượng sống, biểu tình dần dần chuyển thành chấn
động, rồi sau đó thành kích động không ngừng…
“Ô Ô! !” Diệp Tường hướng về phía sau kêu to…
…
…
“Ô Ô! !” Kêu to một tiếng, Diệp
Tường đột nhiên ngồi dậy, rơm rạ trên người bị hắn đột ngột ngồi dậy rơi xuống hoàn toàn, thậm chí, đầu còn đập ‘bụp’ một cái vào đầu người khác mà không biết.
“Ha…ha…ha…” Tiếng thở dốc kịch liệt dần
dần làm cho hắn thanh tỉnh lại, có phải vừa rồi chỉ là một giấc mộng?
Không! Không đúng! Đó đều là chuyện đã xảy ra….Một số hình ảnh nhanh
chóng hiện lên trong đầu hắn…Đặc biệt là khuôn mặt tuyệt sắc trong kết
giới kia.
“Ôi… Đau quá…” Bên cạnh một tiếng rên rỉ vô cùng quen thuộc vang lên.
Diệp Tường vội vàng quay đầu xem, quả
nhiên, đó đúng là Diane Lâm. Diệp Tường chỉ nhớ mọi chuyện cho tới trước lúc hôn mê, còn sự tình về sau, hắn hoàn toàn không biết .
“Ngươi… Không sao chứ?” Diệp Tường nhíu mày hỏi Diane Lâm đang ôm đầu thống khổ rên rỉ bên cạnh.
“Đáng chết!” Diane Lâm quay đầu
liếc trắng mắt sang tên chết tiệt bên cạnh, đồng thời nàng cũng mắng
luôn mình: tại sao mình lại xui xẻo như vậy, chỉ vì tên này luôn ú ớ gì
đó, khiến nàng lo lắng nghĩ liệu có phải hắn bị bệnh hay không nên mới
tới gần xem thử, ai biết đâu rằng người này lại đột nhiên tỉnh lại, cụng ‘cốp’ vào đầu nàng một cái, giống như Hỏa Tinh đâm vào Địa Cầu tạo ra
hoa lửa khắp nơi vậy.
“Đây là đâu?” Diệp Tường dò xét hoàn cảnh bốn phía rồi hỏi.
Chỗ này là một nhà tù. Đối diện với chỗ
hắn đang ngồi là một vệt nắng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ bé tẹo rơi vãi
trên mặt đất đầy rơm rạ. Vách tường là những viên đá được xếp chồng lên
nhau giống như cách xây kim tự tháp của người Ai Cập cổ đại, và, trong
không khí thì tràn đầy mùi ẩm mốc và mùi hôi thối của nhưng phạm nhân
trước để lại. Hoàn cảnh hắc ám, ẩm ướt và hôi thối như vậy làm cho Diệp
Tường cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Nơi này là địa lao của cứ điểm Hồng
Lưu! Rất tiếc phải thông báo cho ngươi rằng : chúng ta đã bị vu sư Liêu
Cách bắt giữ. Ừm, cả thuộc hạ của ngươi là Đạt Cổ và Nạp Khắc cũng bị
bắt theo và họ đang bị nhốt ở đối diện!” Diane Lâm có chút oán thán
chỉ về phía một gian nhà tù hắc ám không kém ở phía đối diện.Hiển nhiên
là phía đối diện kia cũng yên tĩnh, u ám, không có bất cứ động tĩnh nào
giống như gian phòng của hắn trước khi hắn tỉnh dậy vây. Lúc này, Diane
Lâm không biết nói gì hơn ngoài việc lấy tay xoa xoa cái trán bị đau của mình khiến cho gian phòng lại trở nên tĩnh lặng như lúc trước.
Diệp Tường cũng bắt đầu vuốt vuốt chỗ
xưng tấy do cú va đập vừa rồi của mình, lắc lắc đầu, cố gắng để tỉnh táo hơn một chút, hắn cảm giác được toàn thân hắn lúc này như một cọng bún
thiu vậy, hoàn toàn vô lực.
“Cơ thể…Sao lại như thế này?” Diệp Tường nghi ngờ hỏi.
“Là do mấy tên hỗn đản kia cho chúng ta uống nước phong ấn ma pháp!” Diane Lâm có chút bất đắc dĩ, thở dài, trả lời câu hỏi của hắn, sau đó
vô lực ngồi dựa vào vách tường.
“Nước phong ấn ma pháp?” Diệp Tường không hiểu.”Đó là thứ gì? Chẳng lẽ là thứ nước dùng để phong ấn khí lực và sức mạnh của thân thể ư?”
“Chúc mừng ngươi, câu trả lời hoàn toàn chính xác!” Diane Lâm hữu khí vô lực hồi đáp.
“TMMD! Lão tử không biết ma pháp, cũng không biết võ kỹ, chúng cho ta uống thứ phải gió đó để làm gì cơ chứ?
Trời đánh mười tám đời tổ tông của tên Liêu Cách hỗ đản kia đi…” Diệp Tường lại bắt đầu phát huy tư thế cường hãn của người đàn bà chanh chua khi chửi người.
“Tiết kiệm chút sức lực mà suy nghĩ cách giúp chúng ta có thể trốn thoát đi…” Diane Lâm thật sự rất bất đắc dĩ khi phải nhắc nhở hắn mục tiêu quan trọng lúc này.
“Ngươi… Vì sao lại quay lại cứu ta?” Diệp Tường cũng bắt chước nàng ngồi dựa vào vách tường, sau đó hai
người cứ như vậy nhìn chằm chằm vào phòng giam đối diện, nhưng họ không
hề cảm thấy lạnh lẽo do hắc ám hay nhiệt độ đang giảm, ngược lại, còn
cảm thấy có chút ấm áp.
Diane Lâm hơi hơi nghiêng đầu cười, liếc Diệp Tường một cái rồi nói: “Ta cũng không biết tại sao ta lại cứu tên lưu manh như ngươi nữa!”
“A! A! Aaaaaa! Sao có thể như vậy được? A! Ta hiểu rồi! Chẳng lẽ là vì ta lớn lên quá đẹp trai chăng? Nên, ngươi yêu ta… .?” Diệp Tường sờ sờ cằm, vô sỉ tới cực độ nói.
“Đi chết đi…!”
Cảm xúc trầm mặc, thất lạc nặng nề của
hai người vừa rồi cũng bởi vì vui đùa này mà giảm bớt không ít, biến
thành có vài phần tin tưởng, tin cậy lẫn nhau.
“Nhanh nghĩ biện pháp để chạy thoát đi, bằng không chúng ta…” Diane Lâm còn chưa nói xong, đã thấy Diệp Tường sờ sờ thân dưới tìm
kiếm cái gì đó, Diane Lâm cảm thấy thật bất lực với người này liền lập
tức đổi giọng mắng: “Đồ lưu manh, ngươi không thể đứng đắn một chút sao? Chúng ta đều sắp chết tới nơi rồi đó, bảo ngươi nghĩ biện pháp mà ngươi…”
“Ta đang tìm…” Diệp Tường vừa nói vừa nắn nắn hạ thân: “A! Đúng rồi, ta đặt nó ở trong quần lót …”
“Trong…Quần…Đến lúc nào rồi mà ngươi còn hạ lưu như vậy!” Diane Lâm quay đầu đi, tức giận không thèm để ý tới hắn nữa .
“Ừ, quay qua chỗ khác cũng tốt, nếu không ngươi cứ nhìn ta chằm chằm như vậy ta cũng sẽ không tiện đưa tay vào trong để cầm…” Diệp Tường bên cạnh tự lẩm bẩm.
Diane Lâm nghe thấy vậy, đột nhiên quay đầu lại mắng: “Ngươi…”
Nhưng là không kịp rồi, bởi vì Diệp Tường đã đưa tay vào trong quần lấy thứ gì đó, nhìn thấy phụ nhân quay đầu
lại, Diệp Tường xấu hổ kêu to: “Này, sao ngươi lại nhìn trộm hả?
Ngươi nên biết rằng ta không phải là nam nhân tùy tiện nha, bất quá, nếu ngươi cho ta xem bù lại, ta cũng không ngại…”
“Hừ!” Diane Lâm vội vàng quay đầu đi, toàn khuôn mặt đều bị tên
vô sỉ này chọc tức tới mức có thể chiên trứng rồi! Nhưng không biết vì
sao, trong đầu nàng lúc này lại vô tình nhớ tới cái buổi tối nguyệt hắc
phong cao kia, tên lưu manh này cùng đôi tay bỉ ổi của hắn đã…Còn có
ngày hôm qua hắn còn ôm mình…Nhớ tới đây mặt của nàng càng có xu thế
nóng hơn.
“A, tìm được rồi!” Diệp Tường vui mừng lấy ra một thứ gì.
“Đó là cái gì?” Diane Lâm quay đầu lại xem thấy trong tay hắn cầm một cái nhẫn, mà chiếc nhẫn kia cũng
không phải vật xa lạ gì, chính là cái mà bình thường Diệp Tường vẫn hay
mang bên mình. Trong trận chiến ngày hôm qua, khi biến tay thành long
trảo, Diệp Tường lo nhẫn của mình sẽ bị rơi mất hoạc phá hủy nên mới
tháo ra cất đi. Cất ở trong túi áo thì sợ mất, cho nên, ách, dựa vào khe hở của quần dài hắn đã lựa chọn cất ở trong túi quần lót để đảm bảo an
toàn. Vì vậy cho nên dù bị Liêu Cách bắt giữ nhưng nhẫn của hắn vẫn giữ
được.
“Cách! Cách! Keng…!”
Đúng lúc này, từ phía cửa của nhà tù hắc
ám truyền đến một hồi tiếng mở xiềng xích cùng một loạt tiếng bước chân. Diệp Tường vội vàng đem cái nhẫn giấu đi. Nên biết rằng, cái nhẫn này
có thể chính là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng giúp bọn hắn có thể sống sót
trong hoàn cảnh bị phong tỏa sức mạnh nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT