Nắng, vẫn ung dung chiếu xuống vạn vật, nhưng trong không khí không
còn sự trong trẻo thanh khiết như mọi khi nữa mà từ trong khói bụi mang
theo vài phần huyết tinh làm cho người ta có cảm giác hít thở không
thông.
Bình nguyên Hồng Lưu giờ phút này đã triệt để biến thành chiến trường tàn khốc, nơi nơi đều là máu và thịt trải khắp.
Đạt Cổ sau khi tiến hành cuồng bạo ma hóa trở nên giống như một con sư
tử điên cuồng, nguyên bản hai tay hắn vốn đã to lớn giờ phút này càng
trở nên khủng bố hơn, không chỉ to lớn mà xen lẫn cùng đấu khí đỏ rực
của bản thân Đạt Cổ khiến cho hai tay của hắn giống như hai hòn than rực lửa khổng lồ vậy.
Hơn một ngàn thú binh trải khắp núi chen chúc tiến lên, trong tay chúng
là gươm, là đao, giáo, mác sắc lẹm sáng lóa khiến cho bất kì sinh vật
nào cũng phải e sợ. Tuy nhiên, điều đó lại không khiến cho Đạt Cổ sợ
hãi, ít nhất là vào lúc này! Bởi lẽ, lúc này thân thể hắn vô cùng khô
nóng, hắn muốn phát tiết! Hắn muốn đập tan cơn nóng bức khó chịu này đi, nhưng mà mãi mà không có cách. Hắn khó chịu, vô cùng khó chịu ấy vậy mà bọn thú nhân kia còn không để hắn yên, hắn nổi giận gầm lên một tiếng,
thân thể lập tức lao như điên về phía trước mang theo khói bụi hướng về
phía đội quân bộ binh của thú nhân đang chen chúc tiến lên.
Rất nhanh, hai bên giao chiến, một bên là đội quân bộ binh của thú nhân có hơn ngàn người, một bên là Đạt Cổ, quân số: một!
Nhưng, lợi thế chiến đấu không vì số lượng mà nghiêng sang bên đội quân
thú nhân, ngược lại lại có phần thiên hướng Đạt Cổ bên này! Đạt Cổ dùng
tay không đem toàn bộ thú nhân đánh bay ra ngoài: một tên, năm tên, mười tên, thậm chí lúc hai đấm bắt đầu chết lặng hắn cũng không thèm quan
tâm cảm giác của tay là gì nữa, chỉ cần thấy người đến gần là hắn vung
quyền đánh bay đi. Binh khí trong tay thú nhân lúc này hoàn toàn vô
dụng, nhu nhược như đậu hũ, hoàn toàn vô dụng…Aizzzz! Đến người còn bị
văng đi thì nói gì tới binh khí đây? Vài trăm người xúm lại đánh một thú nhân ấy vậy mà không chiếm được tiện nghi tới nửa phần, hơn nữa còn bị
đánh cho hồ đồ, như vậy nên trách bọn họ quá yếu hay là nên trách Đạt Cổ quá mạnh đây? Aizzzz! Khó nghĩ! Khó nghĩ!
Lúc này, một thú nhân to lớn cầm song chùy nhảy vào giữa cuộc chiến
“Ầm ầm!” một tiếng, sau đó bụi đất tung bay, mặt đất bị hắn giẫm lún xuống hằn rõ hình hai bàn chân.
Đạt Merck tự mình xuất thủ, không phải là do cấp dưới của hắn vô năng,
mà là hắn nghĩ, khó mà có được một đối thủ mạnh mẽ như vậy, chi bằng để
hắn nhân cơ hội thử sức một lần đi. Nghĩ tới điều này làm cho thú huyết
toàn thân hắn không ngừng sôi trào.
“Ngao!” Hai thú nhân đứng đối diện nhau bỗng nhiên rống lên một tiếng, sau đó lập tức xông lên.
Lúc hai người va chạm cuốn theo bụi đất cuồn cuộn, nhóm thú binh đứng
ngoài tuy rằng trong tay có binh khí nhưng không một ai dám tiến lên,
nhưng cũng không dám khinh thường buông lỏng cảnh giác tới nửa phần.
Trong đám khói bụi ấy, thanh âm quyền cước vang ra kịch liệt, tiếng binh khí vang lên ghê người, ngoài ra còn có tiếng gầm gừ đại biểu cho nhiệt huyết sôi trào,làm cho bọn họ khiếp đảm vội lui về phía sau mấy bước.
…
…
Giờ phút này Song Địch cũng chật vật không chịu nổi, từ lúc thân thể
bị phong ấn cho tới nay, đã hơn bảy trăm năm không có bị thương qua,
nhưng điều làm hắn cảm thấy càng tức giận hơn là Vong Linh pháp sư từng
lấy ước định lừa gạt nó xuống núi hỗ trợ cũng không biết trốn đi đâu
rồi!
Năng lực phòng ngự vật lý của Hắc Long kia thực sự là quá cường hãn,
nếu đổi lại là long tộc bình thường khác, với vết thương mà mình gây ra
chắc hẳn đã gục ngã từ lâu rồi, làm sao có thể tiếp tục cắn xé mình như
thế này chứ! Nhưng, không chỉ như vậy, điều làm cho hắn cảm thấy tức
giận hơn nữa là: trên người gia hỏa kia dường như có hương vị từa tựa
như hương vị của Cổ Nhân, hơn nữa chiến thuật cắn xé đơn thuần của đối
phương làm cho hắn cảm thấy phiền không chịu nổi.
Nhưng hơn hết điều làm cho Song Địch cảm thấy ghê tởm, cuồng nộ, bạo
tẩu tới muốn giết người không phải là con giun đen xì kia mà chính là
con nhóc tưởng chừng như vô hại nhất nhưng đồng thời cũng là nữ pháp sư
băng tuyết kia. Ghê tởm, quả thật ghê tởm không chịu nổi, sử dụng một
tầng Băng Lăng đã đành, lại còn dùng đòn phong tuyết nữa, ừ, thôi thì
đòn phong tuyết hắn cũng đành chịu, đã vậy nàng còn dùng thuật đóng băng nữa,… hắn càng cảm thấy uất ức, tức giận hơn nữa là đối phương không
những không cho hắn mặt mũi, dùng Bạo Tuyết khiến cho đầu hắn đầu
choáng mắt hoa, làm cho Song Địch hắn dù có tới hai cái đầu, tìm kiếm
khắp mọi nơi mà vẫn không tìm ra chút dấu vết nào. Hắn chỉ biết tìm kiếm bậy bạ như đầu ruồi bọ vô dụng bay vòng quanh chờ vận may, móng vuốt
cũng chỉ biết loạn xạ trảo giữa không trung như chụp muỗi, dù hắn cố hết sức muốn đem nữ pháp sư áo trắng chết tiệt kia xé thành mảnh nhỏ nhưng
đối phương quá là giảo hoạt, làm cho hắn cảm thấy vô cùng bất lực, hơn
nữa… Nàng cư nhiên còn biết phép di chuyển tức thời, luôn tùy thời tìm
kiếm cơ hội công kích chính mình. Như vậy, thử hỏi hắn làm sao không bực cho được.
Hiện tại, Song Địch quyết định bỏ qua Ba Nhĩ Bác, xoay người hướng về phía không khí dao động , lúc sử dụng thuấn gian thì phải phun một ngụm long tức tạo ra giao động để xé rách không gian.
Ngay lúc đó, một thân ảnh yểu điệu mặc y phục màu trắng xuất hiện từ
luồng không khí dao động đó, long tức phá không tới khiến cho nữ nhân
kia vô cùng đau đầu, biểu tình lạnh như băng cũng bị phá vỡ bởi cái nhíu mày của nàng.
“Choang!” Một thân ảnh bất chợt phi lên, đem long tức của Song Địch đánh bay ra ngoài, mà thân ảnh này cũng đồng thời bị long tức bắn
ngược ra ngoài.
Địch Dạ cực kì phẫn nộ, không một chút chần chừ liền hướng về phía thân ảnh kia phun một ngụm long tức.
Xoạt! Tiếng móng vuốt xé rách vật thể nào đó.
Rầm rầm! Một lần nữa long tức bị đối phương đánh bay ra ngoài.
Lúc này đến phiên cái đầu tên còn lại rít gào .
“Không thể nào! Tại sao trên người ngươi lại lưu chuyển máu của Cổ Nhân? Ta ngửi thấy được, đúng, chính là vị này, là kim huyết (máu
vàng), chỉ có ma pháp của phế vật kia mới có thể miễn dịch, ngăn cản
long tức của ta!”
Địch Dạ rất nhanh xoay người lại, vung cái đuôi cự đại của mình hướng về phía thân ảnh kia quét qua.
Nhưng, đối phương nhanh nhẹn né được, tiếp theo đó nhảy lên, dọc theo
cái đuôi của nó không ngừng hướng lên trên công kích, một đầu tóc đen
kết hợp với con ngươi đen nhánh phản chiếu lại toàn bộ ảnh ngược của
Song Địch, nhưng điều khiến cho Song Địch kinh ngạc không phải là do tốc độ của đối phương hoặc là chiêu thức, mà là hình thái!
Đúng vậy, người này không phải ai khác mà chính là Diệp Tường, một
đôi tay rõ ràng đã hoàn toàn biến thành long trảo, từ móng vuốt sắc bén
còn lóe ra hàn quang, một cái đuôi rồng nhỏ đang khẽ khàng lay động giúp cân bằng thân thể hắn, tốc độ không thua gì tinh linh mà Song Địch đã
từng gặp, lực lượng trên người người này tuyệt đối là của Cổ Nhân, nhưng mà, dường như sức mạnh của hắn còn chưa hoàn thiện, còn chưa bằng một
phần mười của Cổ Nhân đâu.
“Choang!”
“Roạt “
“A! Đôi mắt của ta! A…! Đôi mắt của ta, Địch Dạ, tên khốn kia cào rách một con mắt của ta… Ngaoooo!” Cái đầu còn lại phẫn nộ ngửa mặt lên trời rít gào, đôi mắt của hắn giờ phút này chỉ còn lại một.
Mà Diệp Tường mua may đôi móng vuốt không hề có ý dừng lại, ngay sau đó, Địch Dạ khống chế cái đuôi nhanh như thiểm điện hướng về phía Diệp
Tường còn đang dừng ở giữa không trung quất ra, giống như một con muỗi
bị cái vợt đánh trúng bình thường, rầm! Diệp Tường bị đập bay đi ra
ngoài như một trái bóng.
Nếu là có người nhìn kỹ nhất định sẽ thấy vô cùng kinh ngạc bởi vì
nguyên bản đôi tay đã biến thành long trảo kia của Diệp Tường đang từ từ biến hóa, khôi phục nguyên dạng, mà da thịt lộ dưới chỗ y phục bị xé
rách cũng đang thong thả biến thành long lân.
“Rầm!” Diệp Tường rơi xuống đất khiến cho một tầng bụi đất bị
thổi tung lên, sau đó Diệp Tường phun ra một ngụm máu. Tuy rằng hắn
không uống trực tiếp máu của Cổ Nhân mà sử dụng cả thuốc dẫn để tránh
dẫn phát dị biến, khiến cho hắn có thể tự do biến hóa thành long thân,
có được sức mạnh lớn lao. Nhưng vừa rồi, thân thể hắn chịu va chạm không nhỏ, dù cho hắn đã kịp thời biến đằng sau thành long lân để giảm bớt
thương tổn vật lý nhưng do va chạm quá mạnh nên nội thương cũng là điều
không tránh khỏi. Tuy nhiên đây cũng chỉ là thương nhẹ không đáng lo.
Thân thể Diệp Tường lập tức lại khôi phục nhân dạng, giống như màn dị biến vừa là do ảo giác của mọi người vậy, dường như nó chưa từng xảy
ra, chưa từng phát sinh, hắn kinh ngạc nhìn tay mình, thậm chí còn nhìn
xuống bộ ngực của mình, sau đó tức giận chửi thề.
“MK, tai sao ta không thông minh hơn một chút chứ, tự dưng đem cả thuốc
dẫn cũng uống vào để ổn định gien, tránh phát sinh dị biến, giờ thì tốt
rồi, hiện tại *** rõ ràng mới biến thân được có năm phút giờ đã bị bệnh
liệt dương rồi …”
Vừa mắng xong, cự long Song Địch lai quét một đuôi về phía hắn, Diệp
Tường lúc này không thể làm gì hơn là nhắm mắt chờ chết, toàn thân hắn
giờ hoàn toàn vô lực rồi, đây là di chứng do sử dụng gien dị biến, nhưng điều này trách ai được, chỉ trách hắn quá ngu ngốc thôi! Nghĩ tới đây
Diệp Tường càng lại không khỏi bực tức chửi má nó.
Sau đó, ngoài ý muốn hắn được một người kéo chạy ra ngoài, Diệp Tường vô cùng ngạc nhiên mở to mắt xem xét, kinh ngạc phát hiện Diane Lâm đang
nắm tay dẫn mình chạy trốn. Diệp Tường cảm kích hướng nàng cười cười,
vết máu ở khóe miệng còn chưa lau làm cho Diane Lâm hoảng hốt nghĩ rằng
người này đang thân mang trọng thương.
Diane Lâm một tay cầm kiếm, một tay kéo theo người nam nhân này rất
nhanh tránh thoát khỏi cái đuôi đáng ghét của Song Địch, nguy hiểm trùng trùng thì chớ nhưng điều làm cho nàng càng tức giận mặt đỏ hơn chính là tên lưu manh trong tay nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT