Tuy rằng Hoắc Nam Phong phẫu thuật thành công, nhưng không phải hắn hoàn toàn không có việc gì, chỉ có thể nói hắn đã thoát khỏi nguy hiểm thôi.
Kế tiếp thân thể có thể khôi phục tới mức nào, còn cần làm thêm một bước trị liệu.
Đối với Thẩm Thần mà nói, chỉ cần Hoắc Nam Phong còn sống là được, việc khác về sau lại nói.
Một lần nữa về phòng ngủ nghỉ ngơi, tiểu gia hỏa trong bụng giống như biết một người ba khác của chúng không có việc gì nữa, cũng không làm ầm ĩ, Thẩm Thần lại được một giấc ngủ an ổn.
Ngày hôm sau lên, cả người cậu tinh thần tốt lên không ít, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều.
Cố phu nhân buổi sáng nấu cho Thẩm Thần nấu một bát mì, từ sau khi Thẩm Thần về ngày nào bà cũng nấu cho cậu ăn, rồi gọi cậu xuống ăn. Cố phu nhân có vẻ như rất chăm chút cho việc này, mỗi ngày đều biến đổi đa dạng các món ăn khác nhau cho Thẩm Thần.
Lúc này nhìn trước mắt có một bát gà hầm lớn, rõ ràng là phần ăn cho hai người, Thẩm Thần dở khóc dở cười.
Cậu không phải heo, làm sao có thể ăn nhiều như vậy. Nhưng đối mặt với ánh mắt tràn ngập chờ đợi cùng yêu thương của Cố phu nhân, Thẩm Thần vẫn là ăn hết bát gà hầm.
Hậu quả chính là cậu ăn no căng.
Thẩm Thần nhịn không được đã đăng lên Weibo: No căng rồi.
Một bụng to tròn no căng, tay chân lại rất gầy, chính là cậu chỉ được thế thôi.
Nghĩ đến Cố phu nhân sẽ lên mạng lướt xem, khẳng định sẽ hiểu điều cậu muốn nói.
Vừa mới phát Weibo không lâu, Thẩm Thần lập tức thu được hơn ba mươi cái bình luận, hầu như đều là hỏi cậu ở nơi nào, còn có người hỏi cậu có phải bị hack nick rồi không?
Thẩm Thần nhíu mày, đây là có chuyện gì? Vì sao lại có nhiều người quan tâm cậu ở nơi nào như vậy?
Tuy nói cậu có hơn hai tháng không phát động thái, hôm nay là lần đầu tiên sau khi rời khỏi Hoắc Nam Phong đăng nhập vào Weibo, nhưng trước kia cách nửa năm phát một lần động thái cũng không gặp nhiêù người quan tâm cậu như vậy.
Thẩm Thần đang buồn bực, điện thoại đột nhiên hiện lên hình ảnh A Lâm yêu cầu gọi điện video.
Cậu ấn nhận.
Khuôn mặt tràn đầy ánh mặt trời và tinh thần phấn chấn của A Lâm xuất hiện ở trên màn hình.
Thấy Thẩm Thần, cậu kích động mà hô lên: "Đm! Đúng là cậu rồi! Cậu trốn đi đâu rồi? Người của Hoắc gia người còn không có tìm được cậu đi? Tớ nói cho cậu biết, mau chóng đem tin tức cậu vừa phát Weibo xoá đi, sau đó trốn nhanh lên! Tớ nghe nói Hoắc Nam Phong sắp chết, Hoắc lão đầu sợ đoạn tử tuyệt tôn, ở khắp nơi tìm cậu, khẳng định là muốn bé con trong bụng cậu......"
A Lâm nói liên tục, còn không để Thẩm Thần cơ hội mở miệng.
Thẩm Thần nghe xong nửa ngày mới hiểu được, thì ra lúc trước Hoắc Nam Phong vì tìm cậu, ở khắp nơi thông báo tìm người, đến cả A Lâm cùng Tần Mộ Bạch cũng cho rằng cậu gặp phải nguy hiểm.
"Xin lỗi, mấy ngày nay đã xảy ra một ít việc, tớ quên nói cho cậu biết." Thẩm Thần vội vàng nói xin lỗi với A Lâm xin lỗi, "Tớ ở nhà, cậu không cần lo cho tớ đâu"
A Lâm xua xua tay, chẳng hề để ý mà nói: "Xin lỗi làm gì, cậu không có việc gì là tốt rồi. Ơ, nhà mà cậu nói là nhà nào, cậu trốn về quê sao?"
Thẩm Thần nói: "Không phải."
Cậu vẫn luôn xem A Lâm là người bạn tốt nhất, liền đem việc mình nhận bố mẹ ruột kể sơ qua một chút, còn có việc Hoắc lão gia tử tới cửa buộc cậu trở về.
A Lâm nghe được trong chốc lát mở to hai mắt, trong chốc lát lại không im lặng được, chờ Thẩm Thần còn chưa nói xong, cậu đã kêu lên: "Xong rồi thì sao? Người của Hoắc gia có quỳ xuống cầu xin cậu trở về hay không"
"Không có." Thẩm Thần buồn cười nói.
Tính tình của Hoắc lão gia như thế, sao có thể quỳ xuống xin cậu chứ. Hoắc Nam Phong lại nằm ở bệnh viện, việc còn chưa xong, còn rất nhiều việc khác. Đến nỗi Hoắc phu nhân, đến bây giờ cũng bận rộn suốt ngày, cũng không có khả năng từ A thành chạy tới đây bắt câuu về Hoắc gia.
A Lâm hừ một tiếng, nói: "Kể cả bọn có cầu xin cậu, cậu cũng đừng trở về, cậu hiện tại chính là nhị thiếu gia của Cố gia rồi."
Nói tới đây, ánh mắt A Lâm sáng lên, hứng thú bừng bừng hỏi Thẩm Thần: "Cảm giác ở khu cao cấp Lâm Viên là thế nào? Tớ nghe nói có rất nhiều minh tinh cũng ở đó, vậy cậu chẳng phải mỗi ngày ra cửa đều có thể gặp được tuấn nam mỹ nữ?"
Thẩm Thần hơi cong môi: "Nếu không cậu có thể đến đây thử nghiệm một chút? Tớ cho cậu vé máy bay, bao ăn ở, cho cậu đi chơi khắp nơi."
"Được đó." A Lâm cũng không cùng cậu khách khí nhưng nói xong không đến hai giây lại uể oải nói "Trước tiên vẫn là......Tớ còn rất nhiều việc, còn có cả bản thảo sáng nay chưa làm, chắc phải nửa tháng mới xong hết việc."
"Vậy cậu làm nhanh lên, coi như là làm việc xong sau đó thả lỏng một chút."
"Haha, cũng đúng, cậu nhớ chờ tớ nhé!"
Hai người cứ nghĩ nửa tháng sau sẽ được gặp nhau, ai ngờ hạng mục công ty của A Lâm rất khó giải quyết, bận việc hai tháng vẫn chưa xong, A Lâm cũng bị lăn qua lộn lại gầy cả một vòng.
Thẩm Thần thì lại ngược lại, hai tháng bị Cố phu nhân coi như heo mà nuôi nấng, mắt thường có thể thấy được béo lên.
Cũng may cơ thể của cậu thể chắt gầy, mặc dù béo lên không ít, chân tay thoạt nhìn vẫn rất thon dài. Chỉ có bụng giống như quả khinh khí cầu, một ngày càng một lớn, người nhìn qua còn thấy sợ.
Vốn dĩ Omega, mang thai đã rất vất vả, huống chi Thẩm Thần còn là song bào thai, bụng bảy tháng, lại giống như người khác mang thai tám tháng.
Hai tháng này, Hoắc Nam Phong vẫn luôn ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Có lẽ là tuổi còn trẻ cơ thể cường tráng, hắn khôi phục thật sự rất nhanh, đã có thể xuống giường đi lại một chút.
Nhưng cơ thể vẫn chưa tốt lắm, bác sĩ nói hắn ít nhất phải tĩnh dưỡng ba tháng, không thể làm bừa được, nếu không dễ dàng để lại di chứng về sau.
Thẩm Thần vì muốn giảm bớt phản ứng kích thích, mỗi cuối tuần đều sẽ đi bệnh viện thăm Hoắc Nam Phong nửa ngày, làm cho cậu thấy mình như hồ ly tinh cổ đại hút dương khí vậy.
Buổi sáng hôm nay, tài xế theo thường lệ đưa Thẩm Thần đưa đến bệnh viện, Hoắc Nam Phong đã sớm ở dưới lầu chờ, gặp người tới sau đó thở nhẹ nhõm một hơi.
Hôm nay Thẩm Thần so với mọi lần muộn hơn một lúc.
Mỗi 10h sáng chủ nhật cậu đều đến bệnh viên, hôm nay hơn 10h còn chưa thấy đến, Hoắc Nam Phong ở trong phòng bệnh chờ đến sốt ruột, dứt khoát chạy xuống dưới lầu chờ.
Hiện giờ mỗi ngày hắn đều mong đến chủ nhật, mỗi chủ nhật đều mong thời gian trôi qua thật chậm.
"Anh đứng ở chỗ này làm gì? Xe lăn đâu?" Thẩm Thần khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ mặt không hài lòng.
Cậu có nghe qua bác sĩ dặn dò Hoắc Nam Phong không thể đứng lâu, bằng không sẽ gia tăng lực vào phần eo, khiến cho thắt lưng bị tổn thương, còn sẽ dẫn tới hai chân bị phù chân.
Hoắc Nam Phong nghĩ đến mấy lời cậu nói như thiếu nữ mười tám nghe được lời tán tỉnh, chính là khi nghe thấy được câu hỏi quan tâm của Thẩm Thần, cảm thấy rất vui vẻ nhưng lại không được thể hiện quá mức, để tránh Thẩm Thần không vui.
"Lúc trước em có nói, nếu tôi có thể khoả mạnh mà đứng ở trước mặt em, em sẽ cho tôi thêm một cơ hội nữa." Hắn gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, đôi mắt sáng bừng lại rất cẩn trọng.
Thẩm Thần mím môi, ho nhẹ một tiếng nói: "Chờ anh thân thể khôi phục lại nói tiếp."
Hoắc Nam Phong không nghĩ lại bỏ lỡ cơ hội rất tốt này, tới gần một bước, giữ chặt tay Thẩm Thần, mỉm cười nói: "Lúc trước em đứng truớc mặt hai tiểu gia này hứa với tôi. Như thế nào, em định nuốt lời sao? Em không sợ sẽ dạy hư bọn chúng sao?"
Như muốn phụ họa Hoắc Nam Phong nói, Thẩm Thần đột nhiên cảm giác tiểu gia hỏa trong bụng đạp mình một chút, lập tức khó chịu, trừng mắt nhìn Hoắc Nam Phong một cái.
"Anh lại nói hươu nói vượn, tuần sau tôi không tới nữa, miễn cho anh tạo mối quan hệ cha con."
Hoắc Nam Phong lập tức nói: "Em nói đúng, chờ ta thân thể khôi phục lại nói."
Hai người trở lại phòng bệnh, Thẩm Thần lúc này mới phát hiện Hoắc Nam Phong sắc mặt có chút trắng bệch, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng.
"Anh......" Thẩm Thần muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?" Hoắc Nam Phong trấn định đứng ở trước mặt cậu, môi mỏng cong lên, làm ra bộ dạng không có việc gì.
Thẩm Thần nhất thời mềm lòng, không vạch trần hắn, nói: "Anh ngồi xuống đây với tôi một lát đi, tôi mỏi."
Chờ hắn ngồi xuống, Thẩm Thần nhịn không được quay sang nhìn xuống nửa người dưới của Hoắc Nam Phong, nhìn thấy hai chân kia đều run rẩy cả rồi.
Cậu thở dài một hơi: "Lần sau anh đừng đứng ở dưới lầu chờ tôi, tôi sẽ tự mình đi lên."
"Tôi hiện tại có thể đứng khoảng một giờ rồi." Hoắc Nam Phong tự tin nói.
Thẩm Thần nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được: "Về sau thì sao? Anh hiện tại cậy mạnh, về sau còn muốn hai chân này không?"
Lời nói vừa ra, Thẩm Thần cảm giác được Hoắc Nam Phong ngồi bên cạnh cả người đều căng thẳng.
Sau một lúc lâu, Hoắc Nam Phong rầu rĩ mà nói: "Tôi không muốn làm em cảm thấy tôi là một người tàn phế...... Không có người nguyện ý ở cùng một người tàn phế cả."
"Ai nói không có." Thẩm Thần theo bản năng mà phản bác.
Ánh mắt Hoắc Nam Phong sáng quắc mà nhìn chằm chằm cậu.
Thẩm Thần biết mình lỡ lời, có điểm không được tự nhiên mà nói: "Bác sĩ đều nói, anh chỉ cần trị liệu thật tốt thì sẽ khỏi thôi."
Hoắc Nam Phong nhìn chằm chằm vào tai ửng đỏ của cậu, cong môi cười một chút: "Được, tôi nghe em."
"Tôi là nói nghe bác sĩ nói, tôi lại không phải bác sĩ, nghe tôi làm gì."
"Ngươi nói đối ta dùng được."
Thẩm Thần nỗ lực che giấu, không quay về phía hắn, mi hướng về phía trước cong một chút, lại nhanh chóng khôi phục như thường, trong mắt ý cười lại hiện lên.
Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, theo sau nghe thấy tiếng hộ sĩ: "Hoắc tiên sinh, đến giờ đi làm kiểm tra rồi."
Hôm nay Hoắc Nam Phong phải kiểm tra toàn thân lại, nhìn xem khôi phục đến mức nào.
"Tôi sẽ mau quay lại, em chờ tôi một chút." Hoắc Nam Phong thật vất vả mới nhìn thấy Thẩm Thần một lần nữa, không thể bỏ qua cơ hội này.
Thẩm Thần cũng không tính toán nhanh như vậy sẽ về, liền ừ một tiếng.
Hoắc Nam Phong đi rồi, cậu một mình một người ở trong phòng bệnh rất nhàm chán, tùy tay mở TV ra xem, lại càng xem càng buồn ngủ.
Chờ Hoắc Nam Phong làm kiểm tra xong vội vội vàng vàng gấp trở về, Thẩm Thần đã dựa vào sô pha ngủ đến vô tri vô giác, trên TV vẫn đang phát chương trình truyền hình giải trí tràn ngập tiếng cười.
Hoắc Nam Phong muốn đem Thẩm Thần ôm lên giường ngủ, nhưng không làm được, đành phải lấy chăn mỏng đắp lên cho Thẩm Thần, hắn ngồi ở một bên nhìn không chớp mắt vào cậu.
Mấy ngày qua, hắn cùng Thẩm Thần mỗi tuần mới thấy một lần, mỗi lần chỉ có thời gian nửa ngày.
Trong lúc chờ Thẩm Thần tỉnh lại, hắn sợ làm cho Thẩm Thần phản cảm, vẫn luôn ngồi im một chỗ, giống như người quân tử vậy, dùng ánh mắt khắc chế nhìn Thẩm Thần.
Hiện tại Thẩm Thần an tĩnh mà ngủ ở bên cạnh hắn, Hoắc Nam Phong giống như sói đói thấy thịt, thẳng lăng mà nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt nóng bỏng lại cuồng nhiệt.
Từ cái trán trơn bóng của Thẩm Thần, đến mũi cao thẳng, lại đến cánh môi mềm mại...... Hoắc Nam Phong ánh mắt giống như dao, nhìn chằm chằm vào cậu.
Như thế nào sẽ có người đẹp như vậy.
Hoắc Nam Phong tim gan cồn cào mà nghĩ, ánh mắt nóng như muốn đốt cháy mọi thứ, lại không dám giống như trước bá đạo mà đi lên, sợ bị Thẩm Thần chán ghét.
Loại cảm giác này nhìn mà không được ăn sao??
Nếu không liền trộm hôn một chút?
Dục niệm vừa mới nảy ra, giống như hung thú rốt cuộc cũng không giấu được.
Hoắc Nam Phong hô hấp dồn dập lên, cả người đều căng thẳng, một chút một chút tiến đến trước mắt Thẩm Thần, nhẹ nhàng mà chạm nhẹ vào môi Thẩm Thần.
"Anh làm gì vậy?" Thẩm Thần bỗng nhiên mở mắt ra, mặt không biểu tình mà nhìn khoảng cách của mình với Hoắc Nam Phong còn chưa đến một cm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT