Ánh mắt của nhân viên nhìn ra được trong ba người thì Thẩm Thần chỉ là làm cái nền, cho nên vốn dĩ muốn giúp Thẩm Thần đóng gói chiếc nhẫn thì nhân viên cửa hàng nghe được Tô Tiêu nói, trên mặt lộ ra một tia do dự: "Thẩm tiên sinh, ngài xem này......"

"Là tôi mở miệng trước, cô cứ việc đóng gói lên." Thẩm Thần nói với nhân viên cửa hàng, quay đầu nhìn về phía Tô Tiêu, "Tô tiểu thư, cô cướp đồ của người khác đến nghiện sao?"

Tô Tiêu ngẩn người, khẽ cắn phấn môi, ủy khuất: "Thẩm Thần ca ca, anh đây là có ý tứ gì? Anh nói chuyện gì vậy, em cũng không biết em làm sai cái gì, làm anh hiểu lầm em như vậy."

Thẩm Thần nhìn cô ra vẻ ủy khuất, châm chọc cười: "Cô không phải không biết, cô chỉ là không biết xấu hổ thôi."

Tô Tiêu sắc mặt khẽ biến, há miệng thở dốc: "Em......"

Thẩm Thần không có cho cô cơ hội biểu diễn, trào phúng nói tiếp: "Cô nói xem cô cướp chồng của người khác, tôi cũng không thấy lạ, nhưng hiện tại cô đang muốn cướp chiếc nhẫn của tôi là ý tứ gì?"

"Em không có, em không biết Thẩm Thần ca ca cũng thích nó. Nam Phong ca ca, anh cũng biết, vừa rồi em có nói chuyện với anh, em nghĩ là Thẩm Thần ca ca giúp em chọn nhẫn."

Tô Tiêu gắt gao mà dựa sát vào Hoắc Nam Phong, hốc mắt ửng đỏ, giọng điệu yếu ớt, còn mang theo một chút nghẹn ngào, như là bị ủy khuất lớn sắp khóc ra.

Bộ dạng mảnh mai lại đáng thương, nhìn không khỏi khiến người khác đau lòng, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng thay cô nói chuyện: "Thẩm tiên sinh, chỉ sợ Tô tiểu thư thật sự không biết chuyện tình."

Hoắc Nam Phong luôn luôn không thích bộ dạng châm chọc mỉa mai này của Thẩm Thần, nhìn thấy không khí xung quanh, hắn nhịn không được quát lớn nói: "Thẩm Thần, nói chuyện chú ý chừng mực, đừng làm khó Tiêu Tiêu!"

Làm khó Tô Tiêu?

Thẩm Thần nhìn Tô Tiêu nói chuyện nhân viên cửa hàng, lại nhìn về phía Hoắc Nam Phong đem người ôm vào trong ngực, khóe môi châm chọc càng sâu, trong lòng lại không khỏi sinh ra vài phần cô đơn. Nếu có người thay cậu nói một câu giúp thì thật tốt.

Đáng tiếc không có.

Cậu giống như sinh ra đã không làm cho người ta thích.

Thẩm Thần rũ mi mắt xuống, điều chỉnh lại cảm xúc, một lần nữa đi xem hộp nhẫn, đột nhiên hỏi: "Tô tiểu thư, cô biết Frans đại sư thiết kế chiếc nhẫn này có ý nghĩa gì không?"

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Tô Tiêu nhất thời không phản ứng lại được, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"

Thẩm Thần cong môi, không biết đúng không? Cậu quay lại nhìn cô hơi mỉm cười: "Vô cùng trân quý, thuần khiết. Tô tiểu thư, cô xứng với nó sao? Cô thì có gì phải trân quý? Thuần khiết còn không? Tất cả đều không có!"

Tô Tiêu đáy mắt hiện lên sự xấu hổ với buồn bực, nhìn chằm chằm Thẩm Thần bằng ánh mắt như dao nhỏ, nhưng giây lát lại khôi phục dáng vẻ ủy ủy khuất khuất: "Nam Phong ca ca"

Một tiếng kêu này kêu đến nhu nhược đáng thương, giống như động vật nhỏ bé bị con người làm khó dễ, gắt gao mà rúc vào trong lồng ngực Hoắc Nam Phong, tìm kiếm trợ giúp từ đối phương. Vừa vặn Hoắc Nam Phong lại nhìn thấy cảnh này, trầm khuôn mặt cảnh cáo nói: "Thẩm Thần, đừng làm quá mức, đừng để tôi không cho cậu ra được cánh cửa này!" 

Thẩm Thần thu lại nụ cười, mặt vô biểu tình nói: "Được thôi, không nói cái này, không bằng nói chiếc nhẫn này còn mang một ý nghĩa khác." Hoắc Nam Phong nhíu mày.

Còn chưa mở miệng, nghe thấy Thẩm Thần nói: "Kỳ thật ý nghĩa quan trọng nhất của chiếc nhẫn này là sự quên đi, độc lập tự mình cố gắng. Hoắc Nam Phong, không bằng như vậy, anh mua chiếc nhẫn này cho tôi, coi như là một món quà ly hôn. Thế nào?"

"Không, bao, giờ!" Hoắc Nam Phong ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm cậu, cơ hồ là từ kẽ răng nói ra mấy chữ, trên mặt càng là âm trầm như nước.

Tô Tiêu bị Hoắc Nam Phong trên người đột nhiên phát sự tức giận làm cho người sợ hãi, biết không phải nhằm vào cô, nhưng cô vẫn là bất an mà đứng thẳng thân mình, không có dựa vào ngực Hoắc Nam Phong nữa.

Thẩm Thần lại giống như không có nhận thấy được tức giận của Hoắc Nam Phong, tự nhiên mà cầm lấy chiếc nhẫn, rồi sau đó mang lên trên tay, cũng đem tay đưa ra cho Hoắc Nam Phong xem.

"Rất đẹp có phải hay không? Tôi cảm thấy rất thích hợp với tôi." Cậu mỉm cười, thoạt nhìn đối với chiếc nhẫn này rất vừa lòng, "Đương nhiên, càng thích hợp để làm quà ly hôn của chúng ta."

"Quà ly hôn" ba chữ như đấm vào ngực Hoắc Nam Phong, nghe được từ trong miệng Thẩm Thần nói ra, hắn đột nhiên vươn tay bắt lấy tay Thẩm Thần.

Bộp!

Thẩm Thần cả người bị Hoắc Nam Phong xoay lại đẩy vào quầy thanh toán, lực mạnh đến nỗi tạo tiếng vang lớn, làm cho giám đốc cùng nhân viên cửa hàng đều bị dọa chết khiếp.

Tô Tiêu cũng kinh sợ.

Cô từ trước đến nay còn chưa thấy qua bộ dạng Hoắc Nam Phong hung ác đáng sợ giống như muốn ăn thịt người khác như vậy, không khỏi mà buồn bực: Cứ cho là Thầm Thần nói chuyện khó nghe như vậy, Nam Phong ca ca cũng không đến mức tức giận như vậy chứ?

Mơ hồ cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng Tô Tiêu lại không thể nghĩ ra, đứng ở một bên ngơ ngác mà nhìn.

Thẩm Thần trước ngực kề sát vào quầy thanh toán làm bằng thủy tinh lạnh lẽo, phía sau lưng bị Hoắc Nam Phong gắt gao đè lên, hai tay bị bắt chéo đằng sau lưng, càng giãy giụa càng bị ép chặt hơn!

"Cậu thử động lại lần nữa xem, tin hay không tôi ở chỗ này làm cậu!" Hoắc Nam Phong hạ giọng ở bên tai cậu uy hiếp.

Thẩm Thần thân mình cứng đờ, lúc này mới cảm giác được phía sau có điểm khác thường, thầm mắng một tiếng cầm thú, như vậy đều có thể động dục sao.

Hơi thở nóng rực phun vào cổ cậu, Hoắc Nam Phong hơn phân nửa thân hình đều đè ở trên người cậu, làm cho cậu hô hấp cũng khó chịu: "Anh đứng ở chỗ này nổi điên xong chưa?"

Cậu muốn nhắc nhở hắn ta thu liễm lại, quay về biệt thự lại nói tiếp, nhưng hắn hình như có niềm đam mê mãnh liệt với việc cưỡng ép, hơn nữa vẫn cầm chặt tay cậu như vậy.

"Không được!" Hoắc Nam Phong cười lạnh một tiếng, như là muốn cố ý giáo huấn cậu, hoặc là nói muốn nhục nhã cậu hơn "Cậu nói Tiêu Tiêu không xứng với chiếc nhẫn này, tôi xem cậu mới là người càng không xứng!"

"Cậu thuần khiết cái gì? Vẫn là cậu cảm thấy tự mình quý giá? Nhưng cậu đừng quên, cậu là tôi không cần."

"Từng ly hôn, lại sinh không được con, cậu loại Omega này còn có giá trị cái gì? Mặt? Dáng người? Hai khoản này xác thật cậu không tồi, chỉ để hầu hạ người khác, cậu nếu tính là xứng đôi với cái nhẫn này, thì chiếc nhẫn là không đáng gia một xu......"

"Hoắc Nam Phong!" Thẩm Thần xấu hổ và giận dữ mà gầm nhẹ một tiếng, hàm răng cắn chặt, cả người đều đang run rẩy, trên mặt là bởi vì quá tức giận mà trở lên trâng bệch. Hú

Liếc sang thấy nhân viên đang nhìn mình, dùng một loại ánh mắt đồng tình rồi lại tràn ngập khinh thường nhìn cậu, giống hệt khi còn nhỏ người khác xem cũng dùng ánh mắt này mà nhìn cậu.

Bọn họ giống như đều đang nói: Xem đi, người này thật đáng thương.

Sau đó liền cười ầm lên.

Thẩm Thần cố gắng nhịn nhục mà nhắm mắt lại, môi run nhè nhẹ, muốn mắng Hoắc Nam Phong, lại muốn cho hắn buông tha cho mình, nhưng trong cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại, một chữ cũng nói không nên lời.

Trong mắt có chút nước tràn ngập, thế cho nên cảnh vật chung quanh trở nên mơ hồ, cậu không thấy rõ những ánh mắt của nhân viên của hàng, trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Bên tai vẫn là giọng của Hoắc Nam Phong cố tình đè thấp xuống, lạnh lùng trào phúng: "Muốn quên quá khứ sao? Tôi càng muốn cậu nhớ kỹ! Tôi muốn cậu là cả đời đều không quên hôm nay, không thể quên được những gì tôi vừa nói, không thể quên được ba chữ Hoắc Nam Phong!"

Thẩm Thần không có phản ứng lại, gắt gao mà cắn môi, cắn đến môi trở nên trắng bệch.

Hoắc Nam Phong rốt cuộc cũng buông cậu ra, lại bắt đầu dùng thủ đoạn, nhìn sang Tô Tiêu bên cạnh ôn nhu mà cười: "Tiêu Tiêu, lại đây, để xem em đeo chiếc nhẫn này như thế nào."

Tô Tiêu nghe lời hắn đi đến.

Thẩm Thần chậm rãi đứng lên, hai cánh tay bị Hoắc Nam Phong siết chặt phát đau, lúc tháo chiếc nhẫn ra, đầu ngón tay đều run rẩy đến lợi hại.

Hoắc Nam Phong liếc thấy động tác này của cậu, dừng lại một chút, khuôn mặt vừa dịu xuống lại trở nên bực bội nói: "Giả đáng thương cái gì!"

Rõ ràng vừa rồi hắn cũng chưa có làm gì Thẩm Thần, cũng không ra tay nặng lắm, chỉ là đè nặng không cho động mà thôi, hiện tại lại giả vờ như là bị hắn làm cho bị thương.

Thẩm Thần như cũ không nói một lời, hơi cúi đầu, đem chiếc nhẫn đặt lại hộp, xoay người đi ra ngoài.

Hoắc Nam Phong nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cậu, nhíu nhíu mày: "Đứng lại!"

Thẩm Thần dừng chân lại, không quay đầu lại, chỉ hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Cậu mở miệng nói, giọng nói thế nhưng lại khàn đến lợi hại, Hoắc Nam Phong nghe trong lòng không quá thoải mái, có cảm giác rầu rĩ không thôi, cảm giác hối hận không biết từ đâu lan ra khắp lòng hắn.

Hắn đè lại bả vai Thẩm Thần, khiến cho đối phương xoay người lại, giọng điệu mang theo sự đông cứng không dễ phát hiện: "Chiếc nhẫn để cho Tiêu Tiêu, cậu có thể chọn các món khác."

Thẩm Thần rũ mi mắt, mặt không biểu tình nói: "Nếu tôi nói không cần cái khác, chỉ muốn chiếc nhẫn ấy, anh có phải sẽ lại thay cô ta dạy dỗ tôi một trận không?"

"Cậu......" Hoắc Nam Phong bị cậu làm cho không nói được gì, trong mắt hiện lên một tia bực bội, "Một chiếc nhẫn thôi mà, có gì đâu. Cậu một hai phải cùng tôi tranh cướp đúng không?"

"Không phải." Thẩm Thần ngẩng đầu, gương mặt rất bình tĩnh, trong mắt lại mang theo sự cố chấp rõ ràng, "Chiếc nhẫn là tôi nói muốn trước."

"Đổi một cái khác, tôi sẽ nói với nhân viêm cửa hàng lấy cái đắt hơn cho cậu."

"Không cần, tôi không đeo được cái đắt hơn, chiếc nhẫn này rất vừa lòng tôi."

Hoắc Nam Phong đè lại tức giận nói: "Không được!"

Thẩm Thần thế nhưng không có cùng hắn cãi nữa, gật gật đầu nói: Ha, không được liền không được đi."

Cậu đẩy tay hắn trên vai mình ra, xoay người muốn đi, thậm chí còn nhàn nhạt mà nói một tiếng tạm biệt.

Không biết như thế nào, hiện tại thái độ của Thẩm Thần một mực không tranh không đoạt, Hoắc Nam Phong tâm tình ngược lại có chút táo bạo, vẫn là cảm thấy phải mua cho Thẩm Thần cái gì đó để bồi thường.

Thẩm Thần cố tình cùng Tô Tiêu giằng, một hai phải lấy được chiếc nhẫn ấy.

"Cậu hiểu chuyện ngay từ đầu có phải tốt không?" Hắn ngăn lại Thẩm Thần, giọng điệu không tốt lắm, "Tiêu Tiêu tốt xấu cũng kêu cậu ba năm là ca ca, cậu đừng đem chuyện của chúng ta áp lên trên đầu em ấy. Em ấy thích chiếc nhẫn kia, cậu nhường cho em ấy một chút thì có sao.

Thẩm Thần hơi hơi rũ mắt, cũng không nhìn Hoắc Nam Phong, chỉ gật đầu nói: "Ừ, tôi nhường cô ta."

Hoắc Nam Phong nghiến răng.

Thẩm Thần lại hỏi: "Tôi có thể đi được chưa?"

"Không cho đi!" Hoắc Nam Phong đối mặt Thẩm Thần luôn là thiếu kiên nhẫn, dễ dàng bị cậu làm cho tức giận, có vẻ lúc nào cũng đầy lửa giận.

Không để Thẩm Thần nói tiếp, hắn dứt khoát ra lệnh nói: "Cậu chọn một món đi, cái gì cũng được, tôi mua cho cậu."

Thẩm Thần khóe miệng gợi sự châm chọc, rất mau lại biến mất ở trên môi, cũng không chọn món đồ nào, tùy tay chỉ một chút: "Lấy cái nút áo kia đi." Lúc mặc âu phục, yêu cầu cần có phụ kiện này, nhưng Thẩm Thần tùy tay chỉ chính là một đôi nút áo kim cương đáng yêu, Hoắc Nam Phong nhớ rõ cậu luôn luôn không yêu thích loại phong cách này.

Có thể thấy được Thẩm Thần làm cho có lệ

Hoắc Nam Phong sắc mặt không quá đẹp.

Tô Tiêu từ nãy giờ không phát ra tiếng lại đột nhiên nói: "Thẩm Thần ca ca, nếu không như vậy, chiếc nhẫn này em nhường cho anh, đổi lại anh giúp em cùng Nam Phong ca ca thiết kế nhẫn cưới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play