Hoắc Nam Phong cũng không muốn cho Tô Tiêu biết mình đang nói chuyện cùng Thẩm Thần, nhàn nhạt mà nói với cô một cậu "Cấp dưới", rồi sau đó liền tắt máy đi.

Làm trò trước mặt Tô Tiêu, Hoắc Nam Phong không có hứng thú, âm thầm nghiến răng, trên mặt lại mang theo ý cười ôn hòa, hỏi Tô Tiêu: "Như thế nào không đi bồi ông nội uống trà?"

Tô Tiêu đi đến trước mặt hắn, ngẩng gương mặt nhỏ lên, một đôi mắt nhu mỹ hàm chứa ủy khuất rõ ràng: "Nam Phong ca ca, mấy ngày nay anh cũng chưa trở về, mới về được một lúc lại muốn em đi với ông, anh có phả vẫn đang trách em không?"

Hoắc Nam Phong làm bộ không biết, xoa xoa tóc cô: "Anh là cảm thấy ông thích em, muốn em đi chơi cùng ông."

"Nhưng mà em thích ở đây với anh." Tô Tiêu trên mặt hiện lên sự thẹn thùng, hai mắt lại thẳng băng mà nhìn Hoắc Nam Phong, "Nam Phong ca ca, em mấy ngày nay đều rất nhớ anh."

Cô chủ động dựa đầu vào lồng ngực Hoắc Nam Phong, lại nhón chân hôn lên mặt Hoắc Nam Phong một cái, hai má đỏ bừng, bộ dạng thẹn thùng lại ngây ngô, khẳng định ai nhìn thấy đều cảm thấy đây là một cô gái thanh thuần, trong sáng.

Hoắc Nam Phong cũng không ngoại lệ.

Tuy hắn nói không yêu Tô Tiêu, nhưng cũng không gây trở ngại gì đối với việc hắn thích loại Omega ngoan ngoãn dịu dàng như này, chỉ cần Tô Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, hắn không ngại cho cô một chút ôn nhu.

"Đều do anh chỉ lo làm việc, xem nhẹ em." Hoắc Nam Phong cười ôm eo Tô Tiêu, mang cô đi lên lầu, "Đêm nay anh nhất định sẽ bồi thường cho em."

Tô Tiêu nhấp môi cười, nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn bồi thưởng như thế nào?"

Hoắc Nam Phong cười hỏi: "Cùng em xem phim?"

Tô Tiêu lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Vui đó, em rất thích cùng Nam Phong ca cùng xem phim."

Hoắc Nam Phong khóe miệng mang theo ý cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt, trong lòng lại tiếc nuối mà nghĩ: Nếu là Thẩm Thần có tính cách như Tô Tiêu thì tốt rồi.

Hai người đi đến phòng khách dưới lầu, Hoắc phu nhân cùng Hoắc lão gia tử đều không có ở đây, chỉ có người giúp việc an tĩnh mà đứng ở một bên, tùy thời chờ người phân phó.

Tô Tiêu kéo Hoắc Nam Phong ngồi xuống sofa, giống như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, Nam Phong ca ca, hôm nay em nghe được mẹ bảo Thẩm Thần ca ca từ chức rồi. Anh cũng anh ấy còn liên hệ không?"

"Không có." Hoắc Nam Phong nói dối không chớp mắt.

Tô Tiêu trộm quan sát vẻ mặt của hắn, lại không nhìn ra cái gi, nghĩ thầm: Chẳng lẽ đã đoán sai? Nam Phong ca ca ở bên ngoài nuôi tình nhân không phải là Thẩm Thần mà là người khác?

Nhưng ngày hôm qua cô đi chơi với bạn, có người nói lời thề là thấy Hoắc Nam Phong bao dưỡng Thẩm Thần, còn đem Thẩm Thần đi ra ngoài chơi, là chính cô ta nhìn thấy.

Nếu không phải người bạn kia khẳng định chắc nịch, Tô Tiêu cũng không dám mạo hiểm đi thăm dò Hoắc Nam Phong.

Đang do dự có nên thăm dò hắn hay không, bỗng nhiên nghe thấy Hoắc Nam Phong hỏi: "Mọi việc đều xong hết rồi, em quan tâm đến hắn làm gì?"

Tô Tiêu trong lòng cả kinh, vội vàng che giấu nói: "Nam Phong ca ca, anh đừng hiểu lầm, em chỉ là muốn nhờ Thẩm Thần ca ca thiết kế giùm nhẫn cưới thôi."

Nói tới đây, nàng cắn cắn môi, dường như bị uy khuất: "Chính là Thẩm Thần ca ca còn đang trách em, đem em kéo vào danh sách đen. Em...... Em thật sự không biết mình làm sai cái gì, làm cho Thẩm Thần ca ca hiểu lầm em như vậy. Đương nhiên, em không phải nói Thẩm Thần ca ca lòng dạ hẹp hòi, có thể nói là anh ấy không nghĩ thông được đó."

Hoắc Nam Phong còn chưa có mở miệng, Hoắc phu nhân từ đâu vào đã nói, giọng điệu mang theo chán ghét: "Hắn chính là lòng dạ tiểu nhân, không có một chút bao dung nào cả."

"Mẹ." Tô Tiêu vội vàng đứng dậy đem Hoắc phu nhân đỡ đến sofa ngồi xuống.

Hoắc phu nhân vỗ vỗ tay Tô Tiêu, trấn an cô nói: "Mẹ biết con cùng Nam Phong ở bên nhau bị rất nhiều ủy khuất, làm khó cho con rồi."

Tô Tiêu mặt mang ngượng ngùng mà nhìn thoáng qua Hoắc Nam Phong: "Cùng Nam Phong ca ca ở bên nhau là việc vui vẻ nhất trong đời con, con không có ủy khuất."

"Ngoan quá, mẹ biết con là một đứa hiểu chuyện mà." Hoắc phu nhân đối Tô Tiêu tràn ngập trìu mến, "Con không cần phải đem những chuyện khác để vào trong lòng, cùng Nam Phong sống tốt mới là chuyện quan trong nhất."

"Vâng, con nghe mẹ." Tô Tiêu trên mặt lộ ra sự tươi cười, thoạt nhìn ngoan ngoãn vô cùng, làm cho người ta thích thập phần.

Hoắc phu nhân càng xem cô lại càng vừa lòng, lại nhìn về phía bên cạnh Hoắc Nam Phong không nói một lời, trách nói: "Trong khoảng thời gian này con luôn là chạy ra bên ngoài, buổi tối cũng không trở lại, làm cho ông rất tức giận. Chờ lát nữa chạy sang đấy nói chuyện ông, nói chuyện chú ý một chút, chớ chọc cho ông tức giận."

Hoắc Nam Phong ừ một tiếng.

Hoắc phu nhân đối với đứa con trả lời không nóng không lạnh này có chút bất mãn, lại nói: "Liền tính công việc có vội đến đâu, con cũng cố mà về nhà, đừng làm cho Tiêu Tiêu chịu ủy khuất. Vừa rồi nghe thấy hai con nói đến nhẫn cưới, mẹ thấy ngày mai con đưa Tiêu Tiêu đi ra ngoài đi một chút, chọn nhẫn cưới đi."

Tô Tiêu có chút ngượng ngùng, không có lên tiếng, khuôn mặt kiều tiếu lại tràn đầy chờ mong mà nhìn Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong vốn dĩ nghĩ ngày mai đi tìm Thẩm Thần, bị Hoắc phu nhân nói như vậy, liền sửa lại ý định, ôm Tô Tiêu nói: "Được, ngày mai chúng ta đi chọn nhẫn cưới."

Tô Tiêu vui mừng gật đầu: "Vâng!"

Ngày hôm sau buổi sáng, tài xế Hoắc gia chở Hoắc Nam Phong cùng Tô Tiêu đi đến đường Hương Tạ Lệ.

Đường Hương Tạ Lệ là nơi trung tâm của thành phố A, toàn bộ cửa hàng cao cấp cùng sang trọng đều ở đây, không ít nhân vật xã hội nổi tiếng cùng tinh anh đều thích tới nơi này mua sắm.

Hoắc Nam Phong dẫn Tô Tiêu đi dạo vài cửa hàng trang sức, thực ra hắn đối với nhẫn cưới cũng không có yêu cầu gì, Tô Tiêu lại chọn thật sự tinh tế, nhìn mấy cái đều không ưng.

Đi qua cửa hàng nhãn hiệu D&S, không biết như thế nào, Hoắc Nam Phong bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Thần rất thích thiết kế này, còn đem nhà thiết kế nhãn hiệu này xem như thần tượng.

Hắn ma xui quỷ khiến như thế nào lại đi vào cửa hàng đó.

Tô Tiêu kéo tay hắn, cười nói: "Nam Phong ca ca, thì ra là anh thích nhãn hiệu D&S nha."

Hoắc Nam Phong không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, chỉ nói: "Vào xem."

Bởi vì Hoắc Nam Phong thân phận có chút đặc biệt, giám đốc cửa hàng tự mình tiếp đãi Hoắc Nam Phong, cũng phân phó nhân viên phong tỏa cửa hàng, không cho phép khách hàng khác tiến vào, làm cho Hoắc Nam Phong cùng Tô Tiêu hưởng thụ sự phục vụ tốt nhất.

Lúc hai người đang thử nhẫn thì cửa D&S xuất hiện một vị khách khác.

Nhân viên cửa hàng đối với người khác đó, ôn nhu mà nói: "Tiên sinh, ngại quá, bên trong có khách hàng đang chọn lựa trang sức, chúng tôi tạm thời không thể tiếp ngài."

Hoắc Nam Phong tùy ý hướng cửa liếc mắt một cái, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, híp híp mắt.

Không nghĩ tới như vậy, Thẩm Thần cư nhiên sẽ đến nơi này.

Ngay sau đó nghĩ đến Thẩm Thần đặc biệt thích thiết kế D&S, chỉ cần D&S ra sản phẩm mới, cậu nhất định sẽ qua nhìn một cái, cho nên ở chỗ này thấy Thẩm Thần không tính là ngoài ý muốn.

"Kia không phải Thẩm Thần ca ca sao?" Tô Tiêu cũng thấy được người ngoài cửa, đáy mắt hiện lên một mạt chán ghét không dễ phát hiện, trên mặt lại lộ ra nụ cười tươi.

Cô giống như vui mừng nói: "Không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Thẩm Thần ca ca."

Hoắc Nam Phong nhàn nhạt mà ừ một tiếng.

Tô Tiêu trộm chú ý sắc mặt của hắn, muốn nhìn một chút xem Hoắc Nam Phong đối với Thẩm Thần đến tột cùng là thái độ gì, hay là đúng như người bạn của cô nói là tình cũ khó quên.

Đáng tiếc Hoắc Nam Phong quá bình tĩnh, cô cái gì cũng không ra được.

Liền ở lúc Thẩm Thần xoay người muốn rời đi, Tô Tiêu đột nhiên lướt qua Hoắc Nam Phong, đi tới cửa gọi to một tiếng: "Thẩm Thần ca ca."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play