Thẩm Thần nôn khan một hồi lâu mới ngừng.

Bởi vì dùng sức ho mạnh, gương mặt vốn đã tái nhợt lại thêm chút đỏ ửng, khóe mắt cũng có chút hồng, đồng tử màu khói bụi đọng nước.

Ngày thường cậu luôn luôn lãnh đạm với tất cả mọi việc, lúc này thoạt nhìn lại có vài phần nhu nhược động lòng người, làm Hoắc Nam Phong nhớ tới con mèo nhỏ nuôi khi còn nhỏ, dễ thương vô cùng.

Hắn trong lòng khẽ rung động, giơ tay muốn sờ vào mặt Thẩm Thần.

Thẩm Thần lại nghiêng đầu tránh đi, không mặn không nhạt mà nói: "Tôi có hay không anh lại còn không biết sao?"

Dừng một chút, cậu liền châm chọc nói: "Tôi nếu là mang thai, tôi liền đem kết quả xét nghiệm đến quăng vào mặt Hoắc gia anh, cho tất cả mọi người đều vây quanh tôi."

Hoắc Nam Phong nhíu mày quát lớn: "Haha, mạnh miệng gớm!"

Thẩm Thần rũ mi mắt, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Tôi nói chuyện từ trước đến nay đều như vậy, so với Tô Tiêu còn kém xa, còn so với người đầu quả tim của anh thì là một trời một vực."

"Cậu đúng biết là tự lượng sức mình!" Hoắc Nam Phong nghe được những lời này làm cho khó chịu, nói chuyện cũng mang theo sự tức giận "Nếu không phải gương mặt này của cậu còn có chút tác dụng, cậu cho rằng cậu cho thể ngồi đây nói chuyện với tôi sao?"

Thẩm Thần sắc mặt cứng đờ, ngây ra một lúc, muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại thôi.

Nói nhiều như thế, có thể thay đổi sự thật Hoắc Nam Phong đem cậu làm thế thân sao?

Không nên cãi nhau với hắn.

Vốn dĩ mối quan hệ này của cậu và hắn đã là sai lầm, cậu dù có giải thích bao nhiêu đi nữa, cãi thắng được Hoắc Nam Phong, thì người Hoắc Nam Phong yêu cũng không chuyển thành cậu.

Thấy Thẩm Thần không nói gì, Hoắc Nam Phong ngược lại không cảm thấy thoải mái, tựa như dùng hết sức mạnh đánh một cái, lại như đánh vào không khí, hoàn toàn không hề hấn gì đến người khác.

"Nói chuyện!" Hoắc Nam Phong bất mãn mà ra lệnh cho Thẩm Thần.

Thẩm Thần cũng không quan tâm đến hắn, cầm cốc nước lên uống một ngụm, lúc này mới nói: "Nói cái gì?"

Hoắc Nam Phong rốt cuộc không phải loại người hay quên, còn không đến mức bị Thẩm Thần hỏi vặn một hay câu đã quên đi vấn đề, hắn ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần: "Cậu mấy ngày nay ăn cái gì cũng đều nôn ra ngoài có phải là thành tật xấu không?"

Thẩm Thần ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đang tìm tòi đáp án của hắn,bình tĩnh mà nói: "Tôi có bệnh dạ dày."

Hoắc Nam Phong nhướng mày, hiển nhiên không tin, trào phúng nói: "Bệnh dạ dày gì mà lợi hại vậy, ăn một miếng đều nôn ra hết, cậu đừng bảo với tôi là bị bệnh ung thư dạ dày nhé."

Lời này nói rất đúng giống Thẩm Thần ở trước mặt hắn giả đáng thương để lấy sự đồng tình của người khác.

Không đợi Thẩm Thần trả lời, hắn liền nói: "Ngày mai cậu đi bệnh viện khám dạ dày đi, tôi sẽ bảo thư ký sắp xếp cho."

Thẩm Thần không khỏi mà nắm chặt cái ly, ngơ hai giây, rồi mới nói: "Nửa tháng trước tôi đã đi khám dạ dày rồi, ít nhất thì phải ba tháng sau mới khám lại được, bằng không rất dễ làm tổn thương dạ dày."

Lời này là thật, nội soi dạ dày là một loại khám bệnh nguy hiểm, thường xuyên kiểm tra cũng không phải là một chuyện tốt.

"Kết quả kiểm tra như thế nào?" Hoắc Nam Phong hỏi.

"Bị viêm dạ dày" Thẩm Thần bình tĩnh mà trả lời, không có tránh né ánh mắt Hoắc Nam Phong đang nhìn mình "Muốn lần ăn đồ ăn vào đến yết hầu, bèn cảm thấy muốn nôn, nhưng lại không nôn ra được."

"Bác sĩ nói chữa bằng cách nào?"

"Bác sĩ nói loại bệnh này uống thuốc nhiều không tốt, chủ yếu vẫn là dựa vào chính mình điều dưỡng, ăn đồ ăn thanh đạm nhiều lên, ăn ít đồ khó tiêu hoá, tanh đi."

Sau khi nói xong câu đó, Hoắc Nam Phong cuối cùng cũng không dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu nữa, rồi lại nói: "Được rồi, nếu cậu không đi bệnh viện kiểm tra, tôi cũng không ép, chút nữa về đến nhà đem kết quả kiểm tra cho tôi xem."

Thẩm Thần lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Ừ, trở về tôi cho anh xem."

Không ngờ giây tiếp theo, Hoắc Nam Phong lại nói: "Ngày mai tôi bảo Chu Ninh tới khám lại cho cậu một lần nữa, phải chữa khỏi bệnh, để khi ăn cơm cùng cậu không bị mất hứng như vậy nữa."

Thẩm Thần một lòng lại một lần nữa căng thẳng, trong đầu hiện lên một suy nghĩ: Tuyệt đối không thể để Chu Ninh khám bệnh cho mình!

Lúc trước còn ở Hoắc gia, mỗi lần Chu Ninh khám cho cậu, đều nói cậu tử cung có vấn đề nên mới không mang thai được, sau đó luôn bảo cậu phải uống thuốc chữa bệnh mỗi ngày.

Nhưng khoảng thời gian trước cả hai bệnh viện mà cậu khám qua đều cho thấy sức khoẻ của cậu hoàn toàn tốt.

Thẩm Thần nghi ngờ Chu Ninh cho cậu uống không phải là thuốc chữa bệnh, mà là thuốc tránh thai, bằng không thì cậu đã mang thai lâu rồi.

Cậu lần cuối cùng cùng với Hoắc Nam Phong phát sinh quan hệ, là ở trước kỳ động dục hai tháng, đó là lúc Omega dễ dàng thụ thai nhất.

Lúc ấy Thẩm Thần đối với với việc chữa trị này không còn quan tâm nữa, cũng không nghĩ đến việc uống thuốc nữa, không ngờ về sau cậu lại có thể mang thai.

Có thể thấy được thuốc Chu Ninh cho cậu uống có vấn đề.

Thẩm Thần từng nghĩ tới có phải đã đắc tội với Chu Ninh hay không, thế cho nên đối phương muốn trả thù mình, hoặc là Chu Ninh bị ai sai khiến hãm hại cậu, muốn cho cậu ra khỏi Hoắc gia.

Mặc kệ là vì mục đích gì, Thẩm Thần đều không nghĩ tới một lần nữa cho Chu Ninh khám lại cho mình.

Nếu như Chu Ninh nói cho Hoắc Nam Phong cậu có thai, ngầm lợi dụng giúp cậu dưỡng thai, cho cậu uống thuốc gì đó nguy hiểm đến bé con, thì lúc ấy mới đáng sợ.

Ngắn ngủn vài giây thời gian, Thẩm Thần trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm.

Lấy lại bình tĩnh, cậu nói với Hoắc Nam Phong: "Không cần phiền đến bác sĩ Chu đâu, nếu lão gia tử nhà anh biết đến thì lại không tốt."

"Có cái gì không tốt?" Hoắc Nam Phong uống một ngụm rượu gạo, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Thẩm Thần cười lạnh một tiếng: "Lão gia tử không thích tôi, anh cũng không phải không biết. Nếu là cho ngài ấy biết anh mấy ngày nay buổi tối đều cùng tôi ở một chỗ, đem Tô Tiêu quẳng sang ở một bên, anh có tin là sau hai ngày sẽ có sự vố liên quan tới tôi không."

Hoắc Nam Phong liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt đầy trào phúng: "Thẩm Thần, cậu đừng tự coi trọng bản thân mình quá, cậu còn không đáng để lão gia tử phải ra tay đối phó đâu." Thẩm Thần há miệng thở dốc, còn muốn cãi lại.

Hoắc Nam Phong đột nhiên mặt trầm xuống, tức giận mà nói: "Cậu đêm nay một hai phải cùng tôi đối nghịch có phải hay không? Tôi nói cái gì cậu tốt nhất liền nghe đi, đừng chọc cho tôi tức giận!" Thẩm Thần khuôn mặt cứng đờ, tay ở dưới gầm bàn nhất thời đặt lên bụng nhỏ, trong lòng loạn cả lên, trong lúc nhất thời không tìm được lý do thuyết phục Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong địa vị ở cao, quen thói ra lệnh cho người khác, mặc kệ là trong đời sống hay công việc, chỉ cần là lời hắn nói, ai cũng không được phản đối.

Điểm này Thẩm Thần rất rõ ràng, nếu là nói thêm gì nữa, Hoắc Nam Phong chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ.

Làm sao bây giờ?

Thẩm Thần trong lòng có chút loạn, cầm chặt cái cốc không nói một lời, ánh mắt lướt qua bả vai Hoắc Nam Phong dừng ở vật phía sau hắn,, phảng phất có chút trống rỗng.

Hoắc Nam Phong rất ít thấy khi Thẩm Thần như vậy, đôi môi như run rẩy, giống như là ủy khuất vậy, làm cho Hoắc Nam Phong có chút hối hận vừa rồi nói nặng lời như vậy.

"Được rồi, tôi sẽ làm Chu Ninh câm miệng, cậu không cần lo lắng lão gia tử sẽ tìm cậu gây khó khăn." Hoắc Nam Phong giọng điệu trở nên dịu dàng đi một chút.

Thẩm Thần như cũ không nói gì cả.

Một lát sau, cậu mới thấp giọng nói: "Tôi không thích Chu Ninh chạm vào tôi."

Hoắc Nam Phong sắc mặt khẽ biến "Cậu có ý tứ gì?"

Thẩm Thần ngẩng đầu, bình tĩnh mà nói: "Lúc Chu Ninh khám bệnh cho tôi, anh không có ở đó, chỉ có tôi cùng hắn ở trong một phòng, hắn nói trên người tôi rất thơm, còn sờ soạng tuyến thể của tôi."

"Đm!" Hoắc Nam Phong tức giận đến trực tiếp văng bậy một cậu, cả khuôn mặt đều đen.

Tuyến thể của Omega cũng được coi là bộ phận nhạy cảm, không được để cho người khác đụng vào, nếu Alpha chưa có sự cho phép của Omega sờ soạng tuyến thể, ở trên pháp luật có thể là tội quấy rối tình dục.

Hoắc Nam Phong ngồi không được, đứng lên, một quyền đánh lên trên tường, nghiến răng nghiến lợi hỏi Thẩm Thần: "Chuyện khi nào? Vì sao bây giờ mới nói cho tối?"

Thẩm Thần bỗng nhiên nở nụ cười, tươi cười mang theo ba phần bi thương bảy phần châm chọc: "Cần thiết sao? Khi đó nếu là tôi nói cho anh chuyện này, anh hẳn là sẽ cảm thấy tôi chuyện bé xé ra to? Rốt cuộc từ lâu anh đã sớm chê tôi phiền."

Hoắc Nam Phong bị cậu nói nghẹn lại, ngơ hai giây, rồi sau đó cười lạnh một tiếng, giọng điệu âm trầm: "Tôi xem tên chó Chu Ninh kia đúng là chán sống rồi!"

Dựa theo cách nói của Thẩm Thần, khi đó hắn còn chưa cùng Thẩm Thần ly hôn, Chu Ninh liền dám đem chủ ý đánh lên người của hắn, xem ra mấy năm nay Chu Ninh ở Hoắc gia kiêu ngạo quá rồi!

Thẩm Thần nhìn Hoắc Nam Phong, như biết hắn suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt mà nói: "Chu Ninh dám làm thế với tối, có thể là biết sớm hay muộn tôi cũng cùng anh ly hôn."

Ý nói ở đây chính là Hoắc Nam Phong không đem Thẩm Thần để ở trong lòng, Hoắc gia cũng không coi trọng Thẩm Thần, thế cho nên Chu Ninh mới cho rằng có thể khi dễ Thẩm Thần, cũng sẽ không có ai nói gì.

Hoắc Nam Phong không phải tên ngốc, nghe ra ý của Thẩm Thần trong lời nói.

Không biết như thế nào, hắn bỗng nhiên nhớ tới buổi lễ đính hôn đợt trước, có khoảng bốn Alpha đối với Thẩm Thần như hổ rình mồi, đêm nay Triệu Cần cũng muốn Thẩm Thần, hiện tại lại còn một tên Chu Ninh nữa......

Hoắc Nam Phong tầm mắt dừng ở khuôn mặt tinh tú của Thẩm Thần, ngơ ngác mà nhìn vài giây, rốt cuộc cũng ý thức được một sự kiện: Quá nhiều người mơ ước Thẩm Thần.

Chỉ cần Thẩm Thần nguyện ý, sẽ có một đống Alpha đồng ý đến đánh dấu cậu.

Mà qua đi ba năm sở dĩ không có ai đối với Thẩm Thần động tâm tư, là bởi vì hắn đã đánh dấu Thẩm Thần. Hiện giờ toàn bộ A thành người người đều biết hắn cùng Thẩm Thần ly hôn, — mỗi người tự nhiên sẽ ngo ngoe rục rịch.

Có lẽ là do bản chất của Alpha chiếm hữu nên Hoắc Nam Phong luôn cho rằng mình không ghen, hắn luôn nghĩ rằng Thẩm Thần không thể bị Alpha nào khác đánh dấu ngoài hắn!

Ý nghĩ này lúc trước luôn ở trong đầu hắn khi cả hai người còn chưa ly hôn, khi đó hắn cũng cho rằng không một Alpha nguyện ý đánh dấu một Omega không thể sinh con được. Nhưng sau khi ly hôn được một thời gian, Hoắc Nam Phong có thể cảm giác được Thẩm Thần chậm rãi rời xa mình, rồi sớm hay muộn sẽ có ngày cậu nằm dưới thân người khác bị đánh dấu.

Nghĩ đến hình ảnh như vậy, Hoắc Nam Phong trong lòng không kìm chế được mà sinh ra tức giận.

"Hoắc Nam Phong? Hoắc Nam Phong?" Thẩm Thần thấy hắn hơn nửa ngày không nói lời nào, quanh thân đằng đằng sát khí, sắc mặt trầm xuống đáng sợ, nhịn không được gọi hắn hai câu.

Giây tiếp theo, thấy Hoắc Nam Phong đột nhiên lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Thần trong lòng nhảy dựng, cho rằng hắn đã nhìn thấu kế hoạch của mình là nói dối việc của Chu Ninh, nhưng cậu xác thật muốn lợi dụng Hoắc Nam Phong để trả thù Chu Ninh.

Chu Ninh hại cậu uống nhiều thuốc tránh thai như vậy, cậu muốn dạy dỗ đối phương một chút, đồng thời cũng có thể làm mất đi ý định của Hoắc Nam Phong cho Chu Ninh tới khám bệnh cho cậu.

Thẩm Thần bị Hoắc Nam Phong nhìn chằm chằm sợ đến nổi da gà, đột nhiên nghe thấy Hoắc Nam Phong hung tợn mà nói: "Cậu nếu dám để cho khác Alpha đánh dấu, tôi sẽ tự mình giúp cậu xoá đi, sau đó lại đem cậu nhốt lại!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play