Thẩm Thần hoàn toàn bị Hoắc Nam Phong đánh thức, hơi thở Alpha cuồng nhiệt mà bá đạo chiếm lấy cậu, trong phòng toàn là hơi thở thô nặng cùng tiếng thở hổn hển.
Có lẽ là bởi vì bị ốm đột nhiên, Thẩm Thần cơ hồ không có một chút sức chống cự nào, trong người hiện tại rất tức giận cùng có chút rung động.
Rung động cùng tình yêu không giống nhau, thuần túy là bởi vì hơi thở Alpha của Hoắc Nam Phong bắt lấy cậu...... Thẩm Thần nghĩ như vậy, giãy giụa né tránh khỏi Hoắc Nam Phong.
"Không thoải mái?" Hoắc Nam Phong ngữ khí bất mãn, một phen giữ chặt gương mặt Thẩm Thần, khiến cho cậu đối mặt với mình.
"Ư." Thẩm Thần đẩy bờ vai của hắn, rũ mi mắt, tránh đi tầm mắt hùng hổ doạ người của đối phương "Đau đầu, anh để tôi ngủ một lát."
Hoắc Nam Phong dục cầu bất mãn, nhưng còn có nhân tính, không có cưỡng bách Thẩm Thần nữa.
Chỉ là nhìn thân hình cùng khuôn mặt mê người kia, hắn có chút chưa đã thèm mà liếm liếm môi Thẩm Thần, lúc này mới đứng dậy đi vào phòng tắm, giải quyết cái kia ngạnh y như hòn đá.
Thẩm Thần xoay người đưa lưng về phía phòng tắm, lại mơ mơ màng màng mà chìm vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu, trên giường rung động, ngay sau đó phía sau lưng cậu cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng chạm vào lưng.
Thẩm Thần lại lần nữa bị Hoắc Nam Phong đánh thức, cau mày dịch người lên phía trước, muốn rời xa hắn một ít.
Ai ngờ mới vừa dịch được một ít, Hoắc Nam Phong liền theo sát dán chặt vào người cậu, hơi thở nóng rực thở ngay bên cạnh tai cậu: "Lộn xộn cái gì, vừa rồi có phải không thoả mãn được cậu đúng không?"
"Tôi nóng." Thẩm Thần thấp giọng nói.
Đại khái là bởi vì cậu chủ động chịu thua, Hoắc Nam Phong tâm tình rất tốt, giơ tay sờ lên trán cậu, cười mắng: "Bật điều hoà như vậy, còn nóng cái gì, tôi xem cậu chính là thiếu làm!"
Thẩm Thần nhấp môi không nói, cũng không di chuyển nữa, tùy ý cho Hoắc Nam Phong nằm cạnh mình.
Rèm che cửa bị kéo kín vào, rõ ràng là ban ngày, trong phòng ngủ lại một là một màu đen nhánh, một tia nắng cũng không chiếu vào được, khiến cho người ta vô có sinh ra vài phần áp lực.
Thẩm Thần buồn ngủ lắm rồi, trợn mắt nhìn lên điểm nào đó trên trần nhà, ánh mắt trống rỗng mà lãnh đạm, rất nhanh bên cạnh Hoắc Nam Phong đã phát ra tiếng ngáy rất nhỏ rồi
Cậu nhớ tới hai người lúc còn chưa ly hôn, Hoắc Nam Phong cũng là như thế này, khi ngủ cùng thức đều bá đạo giống nhau, dục cường chiếm hữu, thế nào cũng phải đem cậu khoá chặt vào bên cạnh mình.
Có khi nửa đêm Thẩm Thần bị khát nước làm cho tỉnh, muốn đi lấy nước, lại phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể gỡ được cánh tay ôm mình ra.
Lúc này Hoắc Nam Phong vai trái bị thương, không thể ôm cậu, nhưng đôi chân rắn chắc lại kẹp chặt lấy chân cậu, hạ thân cũng gắt gao mà dán chặt vào người cậu.
Mặc dù cách một lớp vải, Thẩm Thần cũng có thể cảm giác được vật kia nổi lên, làm cho cậu không được tự nhiên.
Ngủ một giấc dậy, đã là giữa trưa.
Vừa lúc thư ký Trần gọi điện thoại tới, Hoắc Nam Phong nghe được anh ta nói rằng Tô Tiêu đêm khuya ngày hôm qua cùng với buổi sáng hôm nay đều đến tập đoàn, còn đi đến văn phòng tổng tài, không khỏi mà nhíu mày.
"Ai cho cô ấy tiến vào văn phòng?" Hoắc Nam Phong lạnh giọng hỏi.
Văn phòng của hắn không phải ai cũng có thể vào được, bởi vì bên trong phòng có rất nhiều văn kiện quan trọng, trong máy tính còn có tài liệu cùng thông tin tuyệt mật, thông thường chỉ có sự cho phép của hắn mới có người được tiến vào
"Thực xin lỗi, Hoắc tổng, là tôi không ngăn được Tô tiểu thư." Thư ký Trần mồ hôi lạnh đều toát ra.
"Chính mình đi bên phòng tài vụ khấu trừ một tháng tiền thưởng đi." Hoắc Nam Phong lạnh lùng mà nói, "Tô Tiêu đến văn phòng làm gì?"
Thư ký Trần nhanh nhảu nói: "Tô tiểu thư nói tiện đường đi qua tập đoàn, muốn đến gặp mặt sếp. Tôi nói sếp không ở văn phòng, cô ấy không tin, một hai phải đi vào nhìn một cái."
"Còn có gì nữa?"
"Tô tiểu thư còn hỏi sếp ở nơi nào, tôi nói sếp ở bên ngoài cùng tập đoàn hợp tác đi xã giao, Tô tiểu thư lại hỏi xã giao ở nơi nào, cùng tập đoàn nào hợp tác, khi nào trở về......"
"Được rồi, tôi đã biết." Hoắc Nam Phong vẻ mặt vô tình mà đánh gãy lời của thư ký Trần.
Buổi tối trở lại nhà cũ, Tô Tiêu trước tiên đón hắn đi lên, ôn nhu làm nũng: "Nam Phong ca ca, em hôm nay đi đến tập đoàn tìm anh, đợi anh rất lâu mà anh cũng chưa trở về."
Hoắc Nam Phong cong cong môi: "Dạo này công tác tương đối vội, không thể chăm sóc em được, là anh không tốt. Chờ ăn cơm xong đến phòng anh, anh có chuyện muốn nói với em."
Tô Tiêu trong lòng vui vẻ, thẹn thùng mà ừ một tiếng.
Cơm chiều qua đi, cô liền gấp không chờ nổi mà đi tìm Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong ngồi ở trên sô pha, hai chân lười biếng mà gác lên nhau, thấy cô tiến vào thì nâng mắt lên, lạnh lùng hỏi: "Còn nhớ rõ buổi sáng hôm nay tôi nói gì với em không?"
"Cái gì?" Tô Tiêu thấy Hoắc Nam Phong lộ ra biểu tình này, trong lòng vui mừng lập tức mất đi, có chút lo sợ bất an mà nhìn hắn.
"Nếu em không nhớ rõ, tôi không ngại nhắc lại cho em nhớ." Hoắc Nam Phong thần sắc lãnh đạm, hoàn toàn không có ôn nhu của ngày xưa, thậm chí ánh mắt đều có điểm lãnh khốc.
Tô Tiêu khẽ cắn môi dưới, lập tức liền lộ ra biểu tình ủy khuất cùng nhu nhược: "Nam Phong ca ca......"
"Anh nói rồi, anh thích Omega nghe lời hiểu chuyện." Hoắc Nam Phong môi mỏng hơi nhếch lên, trong mắt lại không có nửa điểm ý cười, "Lần sau muốn biết cái gì, trực tiếp tới hỏi anh, không cần thiết làm khó xử thư ký Trần."
Tô Tiêu cuống quít lắc đầu: "Em...... Em không phải cố ý, em không có làm thư ký Trần khó xử...... Nam Phong ca ca, em chỉ là quan tâm, lo lắng cho anh làm việc mệt mỏi."
Cô ở trên sô pha ngồi xuống, muốn dựa gần Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong bỗng nhiên đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, nói: "Anh đã cho em cơ hội đến hai lần để sửa chữa sai lầm Tiêu Tiêu, đừng lại chọc anh sinh khí, nếu không em sẽ là người tiếp theo rời khỏi Hoắc gia đó."
Tô Tiêu trong lòng chấn động, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, khó có thể tin được mà nhìn Hoắc Nam Phong.
Hoắc Nam Phong hơi mỉm cười, ôn nhu nói: "Được rồi, đi ra ngoài đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tô Tiêu trở lại phòng chính mình, ngồi yên trong chốc lát, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, đột nhiên đi đến cái bàn, cái ly, bình hoa cùng với hộp khăn giấy đều hất hết xuống đất.
Khuôn mặt ngày thường ôn nhu kiều tiếu, lúc này trở nên vặn vẹo, trong mắt toàn là oán hận, lẩm bẩm: "Nam Phong ca ca tối hôm qua ở bên ngoài nhất định là có người khác!"
Nếu không như thế nào sẽ từ sáng nay trở về liền đối xử với cô như thế, hơn nữa vừa rồi dáng vẻ của Nam Phong ca ca kia, cùng lúc trước cảnh cáo Thẩm Thần là giống nhau y hệt!
Tô Tiêu rất rõ ràng mình là như thế nào để Hoắc Nam Phong yêu thích, nhưng cô tuyệt đối sẽ không biến mình trở thành Thẩm Thần thứ hai.
Muốn biết Nam Phong ca ca ở bên ngoài bao nuôi người khác, cô sớm hay muộn sẽ điều tra ra, cô muốn nhìn xem là tiện nhân nào không biết xấu hổ, cũng dám cùng cô tranh Nam Phong ca ca!
Bởi vì Hoắc Nam Phong cảnh cáo, mấy ngày sau Tô Tiêu đều rất an phận, mà Thẩm Thần giống như rốt cuộc cũng thoả hiệp được, không cùng Hoắc Nam Phong làm ầm ĩ nữa.
Hoắc Nam Phong cũng không có thoải mái lắm, buổi tối ôm Thẩm Thần ngủ, luôn là khống chế không được nửa người dưới, giống như là tiểu tử 17-18 tuổi đầu mà động dục.
Thẩm Thần luôn nói thân thể không thoải mái, chính là không cho hắn chạm vào, chỉ đáp ứng dùng tay làm cho hắn ra.
Hoắc Nam Phong tức giận đến cắn răng, mỗi ngày buổi tối đều cân nhắc chờ trên vết thương trên vai khỏi, nhất định phải đem tao lãng này trói lại, làm cậu quỳ gối trước mình vểnh mông lên, hung hăng thượng cậu môt trận, xem cậu có phục hay không!
Hai người kia thấy hắn bộ dạng mặt mày cau có, vui sướng khi người gặp hoạ, hôm nay buổi tối liền ở quán Bar mở Party, kêu Hoắc Nam Phong qua chơi.
Hoắc Nam Phong nhìn liếc mắt nhìn Thẩm Thần ngồi ở trên sô pha đọc sách, thanh thanh lãnh lãnh, làn da trắng đến sáng lên, mũi lại cao, môi như là được tô một lớp son mỏng, gọi người rất muốn nếm thử tư vị.
Trong lòng vừa động, Hoắc Nam Phong sinh ra một loại đắc ý, bèn đối với Đường Chu nói: "Biết rồi, chờ chút liền qua."
Hắn có tâm mang Thẩm Thần đi ra ngoài khoe khoang, muốn cho mọi người biết mặc dù đã ly hôn rồi, Thẩm Thần cũng vẫn là người của hắn, ai cũng đừng nghĩ đánh chủ ý gì lên cậu.
"Đường Chu cùng Hàn Thời Thanh mở tiệc, chuẩn bị một chút tí cùng tôi qua đó." Hoắc Nam Phong thưởng thức ngón tay Thẩm Thần, ngữ khí mang theo vài phần thân mật mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Không đi, không có hứng thú." Thẩm Thần cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào sách, không nóng không lạnh cự tuyệt.
Trước kia cậu không yêu cầu Hoắc Nam Phong dẫn cậu đi chơi cùng bằng hữu của hắn, gần nhất hứng thú bất đồng, cậu cũng không thích một đám nam nữ tụ tập ôm ấp, uống rượu ồn ào cũng nhau nên lại càng không muốn đi.
Ở cái loại trường hợp này, cậu cảm thấy chính mình không phải là người của Hoắc Nam Phong, mà là một đồ vật để hắn giải toả cảm xúc, làm cậu thực không thoải mái.
Bởi vậy Hoắc Nam Phong rất ít dẫn cậu đi ra ngoài chơi.
Nhưng mà lúc này cậu cự tuyệt, Hoắc Nam Phong đột nhiên trầm mặt xuống, nhéo mặt cậu nói: "Làm ra vẻ cái gì! Cậu không đi cũng phải đi, chớ chọc tôi sinh khí!"
Thẩm Thần ăn đau đến nhăn lại mi, nhìn đến Hoắc Nam Phong trong mắt toàn là sự thô bạo cùng lãnh khốc, nháy mắt nhận ra ý tứ: Mình hiện tại là tình nhân, không phải là người hắn yêu, không tư cách đắn đo cùng thân phận trang thanh cao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT