Hoắc Nam Phong tựa hồ thẹn quá thành giận, hung tợn mà ra lệnh: "Đưa ảnh chụp cho tôi!"

Thẩm Thần nhẹ nhàng lắc đầu, cố chấp mà nói: "Trước tiên nói cho tôi biết hắn là ai đã."

"Cùng cậu không có quan hệ!" Hoắc Nam Phong ngữ khí thực không kiên nhẫn, duỗi tay muốn cướp đi ảnh chụp.

Nhưng mà hắn đêm nay bị Thẩm Thần đâm một nhát, lại mới vừa làm giải trừ thuốc xong, liền tính ngày thường hoành hành ngang ngược, lúc này cũng không làm gì được Thẩm Thần.

Thẩm Thần lui về phía sau vài bước, cầm ảnh chụp hơi hơi mỉm cười: "Hoắc Nam Phong, anh dám tiến lên một bước, tôi liền xé nó."

"Cậu dám!" Hoắc Nam Phong kích động đến trên cổ gân xanh đều nổi lên.

"Anh có thể thử xem." Thấy Hoắc Nam Phong như vậy để ý một tấm ảnh như vậy, Thẩm Thần châm chọc cười, hốc mắt lại càng đỏ, ẩn chứa chút nước.

"Đm!" Hoắc Nam Phong bực bội mà mắng một câu, "Cậu làm loạn đủ chưa? Đã ly hôn rồi, cậu còn quản cái này làm gì!"

"Chột dạ?" Thẩm Thần trào phúng, "Anh cho rằng tôi bị ngốc có phải hay không? Suốt bốn năm, tôi bị anh làm cho trở thành thế thân người khác, tôi bây giờ muốn một đáp án không được sao? Hoắc Nam Phong, dám làm liền dám nhận, đừng làm cho tôi phải xem thường anh!"

Hoắc Nam Phong bị cậu chọc giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt thôi! Cậu một hai phải khiến cho chính mình không thoải mái đúng không? Tôi hiện tại liền nói cho cậu! Đúng vậy, cậu nói không sai, Cố Tiêu là người tôi đặt ở đầu quả tim, là người xứng đáng có được tình cảm chân thành của tôi, đời này tôi chỉ yêu một mình cậu ấy. Đến nỗi cậu Thẩm Thần ——"

Hoắc Nam Phong bỗng nhiên gợi lên khóe môi, nhìn chằm chằm mặt Thẩm Thần trắng bệch mặt, từng câu từng chữ mà nói: "Cậu chỉ xứng đáng làm thế thân cho cậu ấy!"

Bốp!

Như là bị người khác đánh vào ngực một quyền làm cho trọng thương, lại như là bị ở trong lòng xẻo mất một miếng thịt, đau đến Thẩm Thần muốn nói đều không nói nên lời, khắp người cứng đờ lại, không thể động đậy.

Nguyên lai so với không có tình cảm, không yêu, điều này so với việc này không là gì cả.

Hai người vừa ly hôn, Thẩm Thần trong lòng không phải là không có oán hận, mỗi lần đêm khuya nhớ tới lời mà Hoắc Nam Phong nói với mình, liền trằn trọc đến hừng đông.

Sau lại nghĩ lại thì tốt xấu cũng đã là từng vợ chồng với nhau, ít nhất Hoắc Nam Phong lúc nói những lời âu yếm, đều là thiệt tình, lại tính Hoắc Nam Phong thực lòng yêu mình, cậu cũng không nghĩ lại so đo.

Nhưng hiện tại Thẩm Thần mới phát hiện, những lời âu yếm đó căn bản không phải nói cho mình nghe, là Hoắc Nam Phong xem cậu là thế thân mà nói cho Cố Tiêu nghe!

Lúc này đã là đêm khuya, trên hành lang bệnh viện chỉ có hai người bọn họ, an tĩnh đến đáng sợ, đỉnh đầu ánh đèn chiếu vào trên mặt Thẩm Thần, sắc mặt của cậu so Hoắc Nam Phong bị mất máu còn muốn tái nhợt hơn, môi đều mất đi huyết sắc, trắng bệch.

Phảng phất như qua một thế kỷ, lại phảng phất chỉ qua vài giây, Thẩm Thần nghe thấy chính mình thanh âm khô khốc mà khàn khàn nói: "Vậy Tô Tiêu thì sao?"

Kỳ thật cậu muốn hỏi, là sự thật sao? Bốn năm qua hắn thật sự là đem cậu trở thành thế thân sao?

Nhưng lời nói đến miệng, cậu bỗng nhiên phát hiện hỏi vấn đề này thật sự là việc dư thừa.

Một thế thân, còn tưởng được yêu, nói ra chính cậu còn cảm thấy buồn cười.

Hoắc Nam Phong chờ đến có điểm mệt, dứt khoát ngồi ở ghế dài bệnh viện, thong thả ung dung nói: "Tiêu Tiêu rất nghe lời, cũng thực hiểu chuyện, lão gia tử rất thích cô ấy."

Ý khác tới nói chính là hắn đối Tô Tiêu không có gì cảm giác, đơn giản là Tô Tiêu thích hợp để làm cháu dâu của Hoắc lão gia tử mà thôi.

"Vậy anh vì cái gì còn muốn ngoại tình?" Thẩm Thần bật thốt lên mà hỏi.

Hoắc Nam Phong không kiên nhẫn mà trừng cậu liếc mắt một cái: "Tôi không có ngoại tình, tin hay không tùy thích!"

Hắn đối cái loại mềm như bông, mềm yếu Omega không hứng thú, muốn làm phải làm loại người như Thẩm Thần

"Hiện tại tôi tin." Thẩm Thần bên môi nở ra một nụ cười thảm.

Cậu thật ngu xuẩn, cùng Hoắc Nam Phong cùng chung chăn gối gần bốn năm, bị xem là thế thân không nói, đến người bên gối thích ai còn không biết, còn tưởng rằng Tô Tiêu câu dẫn Hoắc Nam Phong.

Chỉ sợ ở trong lòng Hoắc Nam Phong, trừ bỏ bạch nguyệt quang Cố Tiêu, hắn ai đều không yêu.

Khó trách Hoắc Nam Phong vừa ly hôn liền cùng Tô Tiêu thân thiết nóng bỏng, bởi vì hắn căn bản là không yêu Tô Tiêu, cưới cô ta cùng cưới người khác đều giống nhau, chỉ cần có thể vì Hoắc gia sinh hạ hài tử là được.

Thẩm Thần có điểm đồng tình với Tô Tiêu.

Ngẫm lại cô hao hết tâm tư câu dẫn Hoắc Nam Phong, ca ca này ca ca nọ, tự cho là bắt được tâm tư Hoắc Nam Phong, ai ngờ Hoắc Nam Phong mới là cao thủ đùa bỡn tình cảm!

Thẩm Thần dám đánh đố, nếu Tô Tiêu không thể vì Hoắc gia nối dõi tông đường, ngày hôm sau Hoắc Nam Phong liền sẽ cùng một Omega rơi vào bể tình, Tô Tiêu sẽ giống như cậu.

Nhìn ảnh chụp Cố Tiêu, Thẩm Thần bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi Hoắc Nam Phong: "Anh uống say đêm đó, kêu chính là Cố Tiêu đi? Ha ha, Tiêu Tiêu, rất giống. Hoắc Nam Phong, anh so với ảnh đế còn muốn hơn......"

"Được rồi, đừng lải nha lải nhải." Hoắc Nam Phong vừa mệt vừa tức, bực bội mà đánh gãy lời Thẩm Thần, "Lại đây, mang ảnh trả cho tôi!"

Thẩm Thần đứng không nhúc nhích.

Hoắc Nam Phong bực bội, đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Thần, vừa định đi đến bắt lấy cậu ——

"Đừng chạm vào tôi!" Thẩm Thần bỗng nhiên lớn tiếng, đem ví cùng điện thoại của hắn vứt xuống đất.

Hoắc Nam Phong lập tức bốc hoả, quát mắng: "Cậu mẹ nó có bệnh phải không? Cậu muốn câu trả lời, tôi cũng nói rồi, cậu còn phát điên cái gì!"

"Bởi vì anh làm tôi ghê tởm!" Thẩm Thần nói xong câu này cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Phía sau truyền đến tiếng Hoắc Nam Phong rống giận: "Cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu còn dám đi một bước thử xem......"

Ting ——

Cửa thang máy đóng lại, tiếng kêu bên ngoài đều bị tắt đi.

Từ bệnh viện đi ra, Thẩm Thần chết lặng mà đứng ở bên đường, nhìn màn đêm đen như mực, cậu có chút hoảng hốt, đột nhiên trong lòng sinh ra cảm giác buồn cười.

Cậu đêm nay cực kỳ giống một thằng hề —— không, không chỉ là đêm nay, từ ba năm trước ở trong mắt Hoắc Nam Phong cậu đã trong vai thằng hề mua vui cho hắn.

Cậu cho rằng Hoắc Nam Phong có mới nới cũ, cho rằng Hoắc Nam Phong thích Tô Tiêu, nguyên lai đều không phải.

Mặt sau bức ảnh kia Hoắc Nam Phong có ghi ngày, là 6 năm về trước. Nói cách khác, kỳ thật Hoắc Nam Phong một chút đều không có mới nới cũ, thậm chí không có thay đổi đối tượng hắn thương.

Chẳng qua đối tượng đó không phải Tô Tiêu, cũng không phải cậu Thẩm Thần, mà là người khác.

Đêm khuya thanh vắng, không có mấy người đi đường, Thẩm Thần đôi tay đút vào túi áo, đi dọc theo đường phố thật lâu, lại vẫn là không biết chính mình có thể đi nơi nào.

"Phanh——" tiếng kít xe dữ dội vang lên trong đêm tối.

Thẩm Thần bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng lại bất tri bất giác đi tới ngã tư đường, thiếu chút nữa bị xe đụng phải.

"Thẩm Thần?" Một tiếng nói kinh ngạc mà ôn hòa truyền vào trong tai Thẩm Thần.

Thẩm Thần giơ tay che mắt do đèn xe chiếu vào, híp híp mắt, nhìn đến Tần Mộ Bạch từ trên xe đi xuống tới.

Phản ứng đầu tiên của cậu đó chính là trốn!

Ai ngờ Tần Mộ Bạch giống như nhìn ra ý đồ của cậu, ở lúc cậu xoay người bước đi đã nhanh chóng đi tới.

"Thẩm Thần!" Tần Mộ Bạch bắt lấy cánh tay Thẩm Thần.

Thẩm Thần đành phải miễn cưỡng hướng anh cười cười: "Thực xin lỗi, Tần tiên sinh, tôi không phải cố ý chặn xe anh đâu."

"Không sao." Tần Mộ Bạch nhìn vào mặt Thẩm Thần, nhìn thấy cậu đôi mắt phiếm hồng cùng với khuôn mặt trắng bệch, không khỏi mà nhíu nhíu mày.

"Em thoạt nhìn thật không tốt." Tần Mộ Bạch trong mắt toát ra sự lo lắng, "A Lâm nói em đi M thành, anh tưởng em sẽ ở nơi đó định cư, như thế nào nhanh như vậy liền đã trở lại?"

Thẩm Thần thể xác và tinh thần đều mệt, không có tinh lực ứng phó Tần Mộ Bạch, cũng không có thói quen được người khác quan tâm bèn trả lời: "Tôi hiện tại rất tốt, mong Tần tiên sinh đừng nói cho A Lâm đêm nay gặp qua tôi."

Cậu gỡ tay Tần Mộ Bạch đang nắm tay mình ra.

Tần Mộ Bạch không cho, đôi tay đè lại bờ vai của cậu hỏi: "Em thoạt nhìn trạng thái rất kém, có phải gặp việc khó xử không? Có thể nói cho anh không? Anh có thể giúp đó."

Thẩm Thần nghe vậy cười, tươi cười mang theo ba phần tự giễu bảy phần thê lương: "Vậy được, anh có thể giúp tôi rời khỏi Hoắc Nam Phong sao?"

Tần Mộ Bạch ngơ ngẩn, hiển nhiên không dự đoán được Thẩm Thần sẽ nói ra lời này.

"Tôi nói giỡn." Thẩm Thần ra vẻ thoải mái mà nói, "Tần tiên sinh, cảm ơn anh, lần sau gặp lại."

Cậu xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Đi rồi không vài bước, Tần Mộ Bạch thế nhưng đuổi theo từ phía sau, ôm chặt cậu: "Anh giúp em!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play