"Xin lỗi, tôi không biết cậu đã ly hôn với Hoắc Nam Phong." A Lâm gãi gãi đầu, gương mặt lộ rõ vẻ áy náy, "Đều do tôi, hại cậu bị tên khốn Hoắc Nam Phong kia đánh."

Thẩm Thẩm lắc đầu, đưa tay lên mặt mình.

Chỉ mới chạm nhẹ thôi đã làm cậu đau tới nhíu mày, chứng tỏ lúc đánh cậu Hoắc Nam Phong không hề nương tay chút nào.

A Lâm vội vàng túm lấy tay Thẩm Thần: "Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn xem."

Nương theo ánh đèn đường bên cạnh, A Lâm mới chỉ nhìn thoáng qua thôi liền hít sâu một cái.

Nửa mặt bên trái của Thẩm Thần rất thanh thú, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, xương quai hàm nhu mỹ mà sạch sẽ.

Thế nhưng phần mặt bên phải lại bị đánh đến sưng đỏ lên, xuất hiện cả những tơ máu đáng sợ.

"Thằng khốn nạn! Hoắc Nam Phong xuống tay cũng quá độc ác rồi!" A Lâm tức tới không chịu được, bèn đấm một quyền lên cột đèn đường, bất bình thay Thẩm Thần, "Nếu tôi là Alpha, tôi nhất định sẽ đánh anh ta răng rơi đầy đất."

Đáng tiếc cậu chỉ là một Beta bình thường, dù ở phương diện nào cũng không thể so sánh với một Alpha như Hoắc Nam Phong.

Hoắc Nam Phong cao gần 1m9, dưới lớp quần áo đó ẩn chứa sức lực vô cùng lớn.

Hơn nữa ngay từ nhỏ hắn đã luyện võ, đừng nói đến Beta, ngay cả những Alpha khác cũng không làm gì được hắn.

Thẩm Thần đầy tức giận và thất vọng nhìn A Lâm, muốn nói với cậu ấy rằng mình không sao, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, một chữ cũng không nói nên lời.

Hoắc Nam Phong tát cậu hai cái trước mặt Tô Tiêu, đem toàn bộ tôn nghiêm của cậu đánh đi hết.

Thẩm Thần chưa từng nghĩ người từng theo đuổi mình năm đó, đối xử với mình tựa châu tựa bảo có một ngày sẽ ra tay như vậy.

Thẩm Thần tự giễu cười, lẳng lặng đi về phía trước.

Nơi nào đó trong lòng cậu giờ trống rỗng, như thể bị dao khoét một khối, để lại vết thương chảy máu đầm đìa.

Gió lạnh đêm đông thổi qua mặt cậu, thật lạnh lẽo, lại còn hơi ẩm ướt.

Mắt cậu dường như có chất lỏng trào ra, tầm mắt trở nên mù mịt.

"Thẩm Thần, đừng khóc, đừng như vậy...." A Lâm luống cuống tay chân lau nước mắt cho Thẩm Thần, "Ly hôn thì ly hôn, rồi cậu sẽ tìm được một Alpha khác tốt hơn Hoắc Nam Phong, để tên khốn kia hối hận cả đời!"

Thẩm Thần lắc đầu không nói, chỉ cúi đầu đi tiếp.

Kỳ thật cậu cũng không biết mình nên đi nơi nào.

Người khác ly hôn còn có thể vể nhà, có người nhà làm bạn an ủi.

Nhưng cậu chỉ còn một mình, cha mẹ cậu mười lăm năm trước đều đã qua đời rồi.

Khi đó cậu mới mười tuổi, thường xuyên ở nhà họ hàng được vài ngày lại bị đẩy tới nhà họ hàng khác.

Cậu cảm thấy bản thân mình so với mấy người ăn xin trên đường kia chẳng có gì khác nhau.

Thấy A Lâm lo lắng cho mình, Thẩm Thần miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Cậu nói đúng, ly hôn thì sao chứ, tôi có thể gặp được một Alpha tốt hơn."

"Đúng vậy, để hôm nào tôi giới thiệu cho cậu một người vừa đẹp trai vừa giàu có, người đó so với Hoắc gia còn có quyền thế hơn nhiều.

Gã họ Hoắc kia đúng là chọc tôi tức chết!"

Thẩm Thần chỉ đùa cùng A Lâm để lấy lại tinh thần, không hề để những chuyện này trong bụng.

Không ngờ sau này A Lâm thật sự giới thiệu cho cậu một người rất có quyền thế, lại còn có quen biết với Hoắc Nam Phong.

Đương nhiên, đó là cuyện của sau này.

Trở lại phòng trọ, mặt của Thẩm Thần đã sưng lên như cái màn thầu.

Vừa mệt lại buồn ngủ, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt.

Cậu tùy tiện lấy tuýp thuốc mỡ tiêu sưng bôi một chút sau đó nằm vật ra giường.

Cả đêm cậu ngủ không yên giấc, cứ mơ thấy những ký ức gần đây khi mình còn ở Hoắc gia.

Đêm trước ngày ly hôn, cũng chính là đêm qua, Tô Tiêu đổ tội cho cậu ăn cắp vòng tay gia truyền của Hoắc phu nhân.

Hoắc Nam Phong không hề phân rõ đúng sai đã bắt cậu phải trả lại cái vòng, vậy nên cậu và Hoắc Nam Phong đã cãi nhau to.

Sau khi phát hiện vòng tay không phải Thẩm Thần lấy trộm, Thẩm Thần muốn nghe hắn giải thích đàng hoàng.

Hoắc Nam Phong lại không hề kiên nhẫn nói: "Cậu là con rể Hoắc gia, phải rộng lượng một chút, đừng suốt ngày tính toán nhỏ nhặt thế."

Thẩm Thần biết công việc vủa hắn bận rộn, toàn bộ tập đoàn Hoắc gia đều cần hắn ta xử lý, còn phải thường xuyên ra nước ngoài bàn việc cùng đối tác nên hắn không thích những việc nhỏ nhặt trong nhà như này.

Nhưng dựa vào cái gì mà bắt cậu phải chịu ủy khuất?

Mỗi lần bị trưởng bối Hoắc gia chỉ trích, Hoắc Nam Phong đều bắt cậu phải nhịn, phải khoan dung độ lượng.

Ngay cả khi Hoắc phu nhân mắng cậu là thứ không sinh được con, cậu còn phải trưng ra bộ mặt vui vẻ mà lắng nghe, nếu không thì sẽ là người nhỏ mọn.

Lúc đấy Thẩm Thần rất muốn ném cái vòng đó vào mặt Hoắc Nam Phong!

Khung cảnh trong mơ lại thay đổi, chuyển đến thời điểm cậu vừa mới cùng Hoắc Nam Phong kết hôn.

Hoắc Nam Phong son sắt thề rằng: "Tiểu Thần, em hiểu rõ tính tôi, một khi đã xác định mục tiêu sẽ không bao giờ thay đổi! Em chính là mục tiêu duy nhất trong đời này của tôi!"

Ha, mục tiêu duy nhất gì chứ, chỉ toàn gạt người.

Nửa đêm, Thẩm Thần tỉnh dậy, cảm giác trên mặt lạnh lạnh.

Đưa tay lên quệt một cái, tất cả đều là nước mắt, gối cũng đã sớm ướt đẫm.

Cậu sờ vết cắn phía sau gáy, đó là ký hiệu của Alpha khi đánh dấu Omega, nó có nghĩa rằng cậu là người của Hoắc Nam Phong, những Alpha khác không thể đánh dấu cậu, trừ khi đã xóa sạch ký hiệu.

Nếu đã ly hôn với Hoắc Nam Phong thì cái ký hiệu này cũng không cần để nữa, ngày mai đi bệnh viện xóa thôi.

Thẩm Thần nghĩ, có lẽ không bao lâu nữa, Hoắc Nam Phong sẽ đánh dấu một Omega khác, mà Omega đó cũng sẽ sinh cho hắn vài bé con đáng yêu.

- ------------------------------

Góc lảm nhảm của con editor: Trời lạnh rồi nhớ mặc ấm nha bà con~

21.10.2021.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play