3 giờ buổi chiều nắng vẫn còn gắt, tuy rằng hai bên đường có không ít cây, nhưng thái dương từ Thẩm Thần vẫn cứ chảy mồ hôi.

A thành thời tiết chính là như vậy, rõ ràng mới đầu mùa xuân, lại như mùa hè, toàn bộ thành thị nóng nực oi bức, một ít người đã sớm mặc áo ngắn tay.

Thẩm Thần nghĩ, vẫn là M thành tốt, bốn mùa rõ ràng, thích hợp dưỡng thai.

Cậu lau mồ hôi, thầm mắng Hoắc Nam Phong bệnh tâm thần, làm loạn kế hoạch của cậu, còn đem cậu ném ở chỗ này phơi nắng đến chết khiếp, hơn nữa cậu còn phải một lần nữa tốn tiền vé máy bay.

Thừa dịp xe kêu còn chưa tới, Thẩm Thần mở túi hành lý ra, từ bên trong lấy một chiếc áo thun.

Vừa rồi ở trên xe, áo sơmi của cậu bị Hoắc Nam Phong kéo xuống hai cái cúc, lại bị phơi đến mồ hôi ướt đẫm, cậu không thể để bộ dạng chật vật này mà sân bay.

Đại khái đợi hai mươi phút, xe Thẩm Thần gọi ở APP mới đến.

Tài xế xuống xe giúp cậu lấy hành lý thời cất vài cốp xe, bên tai liền có âm thanh phanh xe kêu lên, Thẩm Thần ngẩng đầu lên liền thấy, một chiếc xe Lamborghini màu đen chắn ở trước đầu xe taxi.

Thẩm Thần sắc mặt biến đổi, nắm chặt khăn giấy trong tay.

Tài xế bực bội, đi qua đi lớn tiếng chất vấn: "Này, có biết lái xe không hả? Không thấy xe tôi đỗ đây rồi sao? Đừng tưởng rằng cậu lái xe xịn thì tôi sẽ sợ nhé! Cậu có phải không nhìn thấy xe tôi......"

"Cút!" Hoắc Nam Phong từ trên xe xuống dưới, mặt không biểu tình gì, duy độc đôi mắt lạnh băng mà nhìn chằm chằm Thẩm Thần, giơ tay liền tài xế ồn ào sang một bên.

Tài xế taxi cũng là một Alpha, lớn lên lại to béo, cư nhiên bị Hoắc Nam Phong đẩy đến lảo đảo vài bước, ngẩn người: "Ai ai ai, cậu, người này còn rất hung hăng đó."

Hoắc Nam Phong ánh mắt như băng, lạnh lùng mà liếc tài xế một cái.

Trong phút chốc, tài xế taxi không khỏi mà run run một chút, lại sờ lên cổ, tựa như có người người bóp lấy, tức khắc im lặng.

Hoắc Nam Phong bước đến trước mặt Thẩm Thần, dáng người cao lớn cho người ta một loại cảm giác cực kỳ áp bách, hướng đến chiếc xe của mình, ra lệnh cho Thẩm Thần: "Lên xe!"

Thẩm Thần nguyên bản bị phơi đến ửng đỏ gương mặt trở nên có chút tái nhợt: "Anh lại muốn làm gì?"

Hoắc Nam Phong không kiên nhẫn, trực tiếp túm tay Thẩm Thần kéo đi, đi được hai bước, liền nói với tài xế taxi: "Nhờ anh đem hành lý của cậu ta lên xe tôi."

Tài xế taxi thấy Hoắc Nam Phong thế doạ người, biểu tình thô bạo, gương mặt kia cũng có chút quen mắt, giống như là tổng tài tập đoàn nào đó.

Bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, tài xế nghĩ như vậy, nhận mệnh mà đem hành lý của Thẩm Thần mà Hoắc Nam Phong nhắc đến đem lên cốp xe hắn.

Hoắc Nam Phong lấy ra tiền bao, tùy tay móc ra mấy tờ tiền đỏ đưa cho tài xế taxi: -"Cảm ơn."

Tài xế ánh mắt sáng lên, liền xem Hoắc Nam Phong cùng Thần Tài có quan hệ với nhau, cũng không cảm thấy người này hung hăng, chạy nhanh đến nhận lấy tiền.

"Đại ca, ta kêu......" Tài xế đang muốn giải thích, Hoắc Nam Phong đã di chuyển xe đi rồi.

Thẩm Thần ngồi ở trên ghế phụ, như thế nào cũng không nghĩ tới bị Hoắc Nam Phong bắt về, cửa xe bị khóa hết, muốn nhảy xuống xe cũng không được, cậu muốn phát hỏa nhưng sức lực đều không có.

Hoắc Nam Phong thoạt nhìn tâm tình không tồi, ngón tay nhàn nhã mà gõ tay lái, nhìn Thẩm Thần liếc mắt một cái, khen nói: "Quần áo không tồi, rất ít khi thấy cậu mặc."

Áo thun màu vàng nhạt làm cho Thẩm Thần trở nên đáng yêu, làn da lại trắng, thoạt nhìn so với tuổi thực lại ít đi vài tuổi, tựa như sinh viên ngây ngô mới tốt nghiệp.

Nghe được lời khen, Thẩm Thần trong mắt lại trồi lên một mạt châm chọc, nhàn nhạt mà nói: "Đó là bởi vì lúc trước không có cơ hội mặc thường xuyên."

Trước kia ở Hoắc gia, Hoắc phu nhân không thích Thẩm Thần mặc quần áo mà cậu mua, ngại hạ thấp danh dự của Hoắc gia, cho nên gả cho Hoắc Nam Phong về sau, Thẩm Thần cơ hồ không có mặc quần áo của mình mua.

Quần áo của cậu đều là quản gia Hoắc gia xử lý, tới tới lui lui đều là áo sơ mi nghiêm chỉnh, âu phục hoặc là áo khoác, rất ít có loại quần áo thoải mái, dễ chịu này.

Cậu cho rằng yêu một người, gả cho hắn về sau có thể thuận theo hắn một chút, như vậy hôn nhân của hai người mới có thể hạnh phúc lâu dài.

Hiện tại xem ra thật buồn cười, một lần lại một lần thỏa hiệp cùng nhường nhịn, đổi lấy kết quả là ly hôn, là phản bội, là nhục nhã.

Hiện tại rất tốt, cậu cùng Hoắc Nam Phong ly hôn, muốn mặc gì liền mặc đó, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, không bao giờ cần xem sắc mặt người khác.

Đại khái Hoắc Nam Phong cũng biết Thẩm Thần trong miệng không có cơ hội là có ý tứ gì, sắc mặt có điểm khó coi, nhíu mày, một lát sau mới mở miệng: "Cậu vẫn là không đổi được tính tình tính toán chi li."

Thẩm Thần nghe được cảm thấy buồn bực, tay nắm chặt đai an toàn, lại bình tĩnh mà nói: "Đúng vậy, tôi keo kiệt, phẩm vị cũng không tốt. Mẹ anh cho người xử lý quần áo của tôi là vì muốn tốt cho tôi, nhưng thật ra tôi không biết tốt xấu, mang thù đến bây giờ. Bất quá may mắn tôi có thể tự mình hiểu lấy, anh nói ly hôn tôi liền ly...... "

Nói tới đây, Thẩm Thần đột nhiên không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe mắt ướt át bị gió thổi qua, một chút dấu vết cũng nhìn không ra.

Hoắc Nam Phong nhíu mày không nói, sắc mặt âm thầm bất định, hiển nhiên điều Thẩm Thần vừa nói làm cho tâm trạng không tốt.

Mắt thấy xe quay qua hướng Tây, mà không phải hướng nhà cũ Hoắc gia, Thẩm Thần quay đầu nhìn chằm chằm Hoắc Nam Phong: "Anh đến tột cùng muốn thế nào? Muốn đem tôi mang đi nơi nào?"

"Chờ đến nơi sẽ biết." Hoắc Nam Phong ý vị thâm trường mà nói.

Thấy hắn biểu tình chắc chắn, Thẩm Thần biết chính mình chiều nay vô luận như thế nào đều không đi được, chỉ đành hủy vé máy bay, tính toán chuyện khác.

Hai người một đường không nói chuyện —— chủ yếu là Thẩm Thần không nghĩ tới việc mở miệng, cậu tối hôm qua không ngủ được, hôm nay lại bị Hoắc Nam Phong lăn đi lộn lại, tinh thần cùng thân thể đều rất mệt.

Hoắc Nam Phong đem Thẩm Thần đưa tới khu biệt thự phía Tây, sở dĩ kêu khu biệt thự, là bởi vì khu vực này tấc đất tấc vàng, mỗi chung cư ít nhất ngàn vạn.

Tập đoàn Hoắc Thị làm ăn phát đạt, trong đó liền có hạng mục khu công trình này, Hoắc Nam Phong ở bên này có một khu biệt thự

"Về sau cậu liền ở chỗ này." Hoắc Nam Phong đem Thẩm Thần đưa tới chung cư, lười biếng mà ngồi ở trên sô pha, dùng một loại ánh mắt trần trụi đứng ở trước mặt Thẩm Thần nhìn từ trên xuống dưới.

Không thể không nói, Thẩm Thần dáng người cùng bộ dáng đều rất đẹp, mặc kệ là mặc sơ mi trắng, hay là áo thun, người này luôn có bản lĩnh đem quần áo đơn giản ăn mặc thành bộ dạng câu người phạm tội.

Thẩm Thần cảnh giác mà nhìn Hoắc Nam Phong: "Anh có ý tứ gì?"

Hoắc Nam Phong hơi hơi câu môi: "Cậu như vậy thông minh, hẳn là đoán được."

Thẩm Thần sắc mặt căng thẳng mà một có chút trắng. Cậu xoay người liền đi ra ngoài, bước chân chạy rất nhanh, hành lý đều không để ý. Tay mới vừa đặt ở then cửa, Hoắc Nam Phong đuổi theo, đem cậu đè ở trên cửa.

Thẩm Thần vừa muốn giãy giụa, liền bị Hoắc Nam Phong bóp chặt eo: "Đừng nhúc nhích!"

"Hoắc Nam Phong! Buông tay ra!"

"Đừng có gấp." Hoắc Nam Phong cắn cắn vành tai Thẩm Thần, cố ý hướng lỗ tai cậu thổi khí, "Làm tình nhân của tôi, mỗi tháng cho cậu năm vạn, xe cùng phòng ở tùy cậu chọn lựa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play