Chỉ thấy Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần đều ngồi ở trên sofa, Hoắc Nam Phong còn ôm bả vai Thẩm Thần, giống như là tuyên thệ chủ quyền, quanh thân toả ra khí thế bá đạo.

Đùi của hai người càng gắt gao mà dán chặt vào nhau, quần áo có chút hỗn độn, đặc biệt là Thẩm Thần, áo sơ mi nút thắt bị cởi bỏ vài nút, lộ ra một mảnh trắng nõn, cổ cùng xương quai xanh có vài chỗ màu đỏ thẫm của dấu hôn.

Chỉ cần không phải mắt mù đều nhìn ra hai người này ở phòng nghỉ làm cái gì.

"Nam Phong ca ca, anh......" Tô Tiêu cắn cắn môi, muốn nói lại thôi, đôi mắt hồng toàn bộ, như là bị ủy khuất lại liều mạng nhẫn nhịn, nhìn thực làm người ta thương tiếc.

Hoắc Nam Phong có chút rung động, áp xuống đáy lòng cảm xúc xao động, cuối cùng cũng buông Thẩm Thần ra, lạnh mặt mà ra mệnh lệnh cho cậu: "Đi ra ngoài!"

Thái độ của Hoắc Nam Phong đối với Thẩm Thần khiến cho người Tô gia người âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra Hoắc Nam Phong đối Thẩm Thần cũng không có quá nhiều cảm tình, chỉ là chơi đùa mà thôi.

Tô gia bọn họ đợi đã nhiều năm, thật vất vả Hoắc Nam Phong mới thích Tô Tiêu, nếu lúc này xảy ra chuyện gì, làm Hoắc Nam Phong cùng Thẩm Thần nối lại tình xưa, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua Thẩm Thần!

Tô Tiêu đè nén tâm tình cũng hòa hoãn xuống dưới, vội vàng đi đến bên cạnh Hoắc Nam Phong, hít hít cái mũi, cắn nhẹ môi, đôi mắt ướt nhìn hắn.

Bộ dạng nhu nhược đáng thương kia, có mấy Alpha không đau lòng, huống chi Hoắc Nam Phong cũng biết chính mình bị dục vọng mê hoặc, thật sự không nên đem Tô Tiêu nhốt ở ngoài cửa.

Lập tức duỗi cánh tay ra, ôm lấy Tô Tiêu, thấp giọng an ủi nói: "Là anh không tốt, làm em phải chịu ủy khuất."

Tô Tiêu nhu mì cười, khuôn mặt lộ ra vài phần ngọt ngào: "Nam Phong ca ca, em biết anh không phải cố ý. Thẩm Thần ca ca đột nhiên động dục, anh thân là Alpha khó tránh khỏi mất khống chế, nhưng em tin tưởng anh."

Lời này chợt nghe tới là bọn họ nói lời thân mật, tin tưởng lẫn nhau, ân ái trước mặt mọi người.

Nhưng người thông minh vừa nghe liền biết lời này còn có một ý tứ khác. Hoắc Nam Phong mất khống chế tất cả là tại Thẩm Thần, nếu không phải Thẩm Thần đột nhiên động dục, Hoắc Nam Phong căn bản sẽ không mất đi lý trí.

Hoắc Nam Phong nhướng mày, cười như không cười mà nhìn lướt qua Thẩm Thần, rồi sau đó nói với Tô Tiêu: "Vẫn là em hiểu biết anh."

Tô Tiêu cười duyên dựa sát vào lồng ngực hắn.

Hai người không coi ai ra gì mà ân ái, thấp giọng nói chuyện, đem Thẩm Thần vứt sang một bên.

Một bên người Hoắc gia liên tục gật đầu, Hoắc phu nhân cũng là lộ ra bộ dạng vừa lòng tươi cười.

Nàng lựa chọn con dâu quả nhiên không sai, đã hiểu chuyện lại thức thời, mặc dù ở lễ đính hôn phát không sự việc này cũng không có nháo, làm cho Hoắc gia cùng Tô gia đều bảo toàn được mặt mũi.

Nếu đổi thành Thẩm Thần, phát hiện Hoắc Nam Phong cùng Omega khác dây dưa, khẳng định nháo đến long trời lở đất, truyền ra ngoài nhất định sẽ làm mất hết thể diện của Hoắc gia.

Thẩm Thần chính là có điểm này không tốt, không rộng lượng, một chút đều không biết điều.

Hoắc phu nhân nhìn Thẩm Thần càng thêm không vừa mắt, thấy cậu chậm rì rì mà đứng lên, trên mặt không có gì biểu tình, nhịn không được châm chọc nói: "Thẩm Thần, cậu đi tới đi lui làm gì? Nam Phong kêu cậu đi ra ngoài, cậu còn muốn ăn vạ nơi này, chẳng lẽ còn muốn câu dẫn con trai tôi sao?"

Nói xong khách khứa đều quay lại nhìn Thẩm Thần, lộ ra vẻ mặt khinh thường, có người không khách khí mà cười một tiếng: "Càng nghèo khó càng mặt dày mày dạn."

"Ngươi nói ai mặt dày mày dạn?" Thẩm Thần ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn chăm chú vào người trào phúng người kia: "Nếu không phải Hoắc Nam Phong uy hiếp tôi nhất định phải tới tham gia lễ đính hôn, tôi ước gì cả đời đều không cần nhìn thấy các người!"

Người kia nghe thấy thế liền cười ha ha: "Cậu nói Hoắc đại thiếu gia uy hiếp cậu tới? Cười chết tôi mất! Cậu là ai chứ, cho rằng Hoắc đại thiếu gia đối với cậu là tình cũ khó quên sao? Không bằng hiện tại liền hỏi Hoắc thiếu gia một chút xem ngài ấy đối với cậu còn có chút tình ý nào không?"

Như vậy vừa nói, lập tức có người trêu ghẹo nói: "Hoắc tổng, ngài sẽ không ngựa quen đường cũ chứ?"

Hoắc phu nhân thấy vốn dĩ sắp giảng hòa rồi quá khứ lại bị đào lên, càng thêm không thích Thẩm Thần, không đợi Hoắc Nam Phong trả lời liền tức giận quát lớn nói: "Bảo an đâu? Còn không nhanh lên đưa Thẩm tiên sinh đi ra ngoài!"

"Không cần phải bảo an, tôi có thể tự đi." Thẩm Thần cong khóe môi lên, tươi cười có vài phần bi thương, theo sau nhìn về phía Hoắc Nam Phong "Hoắc đại thiếu gia thật có khí phách, đem trách nhiệm đều đẩy ở trên đầu tôi, tôi khinh thường anh!"

Nói xong hắn cũng mặc kệ Hoắc Nam Phong sắc mặt khó coi, đi nhanh ra ngoài.

"Từ từ." Tô Tiêu đột nhiên ngăn lại Thẩm Thần, không cho cậu rời đi.

Thẩm Thần nhìn nàng gương mặt tươi cười, lại cảm thấy này tươi cười cất giấu vài phần không có ý tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play