Về đến nhà đã là 11 giờ khuya, A Kiệt và Quả Quả đã ngủ rồi.
Thẩm Thần đi trước vào phòng bảo bảo, hai tiểu gia hỏa đang ngủ ngon lành, bụng nhỏ mềm mại lúc lên lúc xuống, thoạt nhìn giống hai cái bánh bao.
Thẩm Thần trên mặt không phát giác mà lộ ra ya cười ôn nhu ý, đi đến hôn nhẹ hai bé, đắp chăn lại cho bọn chúng, lúc này mới quay lại phòng ngủ tắm rửa.
"Cùng nhau tắm đi." Hoắc Nam Phong từ phía sau ôm lấy cậu, giọng nói mang theo một chút khàn khàn cùng hưng phấn, "Trong khoảng thời gian này chúng ta bận như vậy, còn chưa có......"
"Làm tình" hai chữ còn chưa nói ra, đã nghe thấy Thẩm Thần thấp giọng nói: "Em đêm nay rất mệt, không có hứng thú làm loại chuyện này."
Nhìn bóng dáng Thẩm Thần đi vào phòng tắm, Hoắc Nam Phong nhíu nhíu mày, cảm thấy có điểm không thích hợp, giống như yến tiệc sau khi kết thúc Thẩm Thần bỗng nhiên đối với hắn lãnh đạm như trước vậy.
Trong phòng tắm tiếng nước vang lên.
Thẩm Thần không có cởi quần áo, ngồi ở bên cạnh bồn tắm phát ngốc, rõ ràng rất mệt, không nghĩ được chuyện gì cả, trong đầu lại giống như có âm thanh của hai người vang lên.
Trong đó có một giọng nói ôn nhu: "Cậu hiện tại hoài nghi cái gì? Ba năm này hắn đối với cậu như thế nào còn không biết sao? Ở Paris theo đuổi cậu ba năm, có mấy người có thể kiên trì ba năm, nếu không thì cũng chỉ là nghĩ chơi đùa cùng cậu. Nhưng thật ra Hoắc Nam Phong rất kiên trì, ba năm qua cũng không làm cậu thất vọng."
"Đó là hắn tự nguyện." Một giọng nói ôn nhu khác mà nói, "Trịnh Văn Sâm nói không sai, tra nam quay đầu là một chuyện nực cười, ai biết Hoắc Nam Phong có phải ngoài mặt quay đầu nhưng trong lòng thì không. Lại nói ba năm nay cậu đều ở nước ngoài, ba năm nay Hoắc Nam Phong ở quốc nội làm loạn cậu cũng không biết."
"Lời của Trịnh Văn Sâm cũng có thể tin sao? Hắn chính là một tiểu nhân châm ngòi ly gián. Hắn đêm nay nói những lời này đó, rõ ràng chính là muốn làm cậu chán ghét Hoắc Nam Phong, rời khỏi tập đoàn Hoắc Thị, như vậy hắn là có thể tiếp tục giữ chức lớn trong công ty."
Giọng điệu lạnh nhạt lại lần nữa vang lên: "Trịnh Văn Sâm đúng là không phải người tốt gì, nhưng giống như Hoắc Nam Phong vậy. Cậu đừng quên, lúc trước hắn có thể giấu giếm đem cậu làm thế thân ba năm, hiện tại cũng có thể vì con mà lừa gạt cậu!"
"Không phải vì thế. Hắn nếu là vì hai bé, hoàn toàn có thể lại đi tìm một cái Omega, hà tất phải giữ mình như sư cô bên cạnh cậu. Lần này cậu về nước làm triển lãm, hắn giúp đỡ cậu bận trước bận sau, đem nhân mạch cùng tài nguyên đều giới thiệu cho cậu, còn đem toàn bộ công ty trang sức tặng cho cậu. Có mấy cái Alpha có thể đối với Omega của mình làm được loại trình độ này......"
"Đó là bởi vì hắn chột dạ! Hắn nhất định là làm chuyện có lỗi với cậu mới làm nhiều như vậy......"
"Đừng nói nữa!" Thẩm Thần nhịn không được kêu lên, trong lòng có chút khó chịu, cho đến khi tay đụng tới bồn tắm nước ấm, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Ngoài cửa truyền đến tiếng của Hoắc Nam Phong quan tâm hỏi: "Chồng nhỏ, em làm sao vậy?"
Thẩm Thần muốn nói "Anh đừng gọi tôi là chồng nhỏ!", nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi: "Không có việc gì, em đang xem video."
Trong phòng tắm trang có một chiếc tivi có đôi khi Thẩm Thần sẽ bật lên xem một chút tin tức.
Hoắc Nam Phong không có hoài nghi, nhắc nhở nói: "Đừng nghịch nước lâu, sẽ đau đầu lắm."
Thẩm Thần ừ một tiếng.
Buổi tối hai người nằm ở bên nhau, Thẩm Thần đưa lưng về phía Hoắc Nam Phong, nghe thấy Hoắc Nam Phong thấp giọng hỏi: "Em đêm nay làm sao vậy? Triển lãm sẽ tổ chức thành công đến như vậy, em giống như không được vui."
Thẩm Thần thân mình cứng đờ, mở to mắt, hơi xuất thần: "Không phải không vui mà là em đang mệt."
Hoắc Nam Phong không nói cái gì, chỉ là đem người gắt gao mà ôm vào trong ngực, giống như sợ Thẩm Thần rời khỏi hắn.
Ngày hôm sau, qua bữa ăn sáng, Hoắc Nam Phong trước tiên đem Thẩm Thần đưa đến phòng làm việc, sau đó mới đến Hoắc Thị.
Hiện giờ Thẩm Thần đã có nhãn hiệu cùng phòng làm việc của riêng mình, không cần bị người khác quản chế nữa. Đến nỗi cô g ty con Hoắc Nam Phong vừa giao cho cậu, công việc cậu còn chưa cả xem hết.
Bận việc một ngày, đến khi gần tan ca, văn phòng bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ một trận ngay sau đó một Omega gầy nhỏ không màng trợ lý cản trở xông vào!
"Thẩm ca, xin lỗi, tôi không ngăn được cậu ấy......" Trợ lý khó xử mà nhìn Thẩm Thần.
Thẩm Thần cau mày, còn chưa lấy lại được tinh thần, bị Omega bắt lấy tay, khóc lóc nói: "Thẩm tiên sinh, tôi mang thai con Hoắc tổng! Cầu xin anh giúp tôi!"
Trợ lý vừa tức lại vừa vội, dùng sức túm lấy Omega: "Cậu bị bệnh tâm thần à? Đi nhanh ra ngoài, cậu mang thai thì liên quan gì đến Thẩm ca chúng tôi, cậu đi tìm người làm cậu mang thai mà ăn vạ."
"Không, tôi không đi! Thẩm tiên sinh, chỉ có anh mới có thể giúp tôi..." Omega mảnh khảnh khóc thút thít, nắm chặt tay Thẩm Thần, móng tay nhọn đâm vào tay Thẩm Thần rất đau.
"Buông tay!" Thẩm Thần lạnh lùng nói một tiếng, ném tay đối phương ra, sắc mặt trắng bệch "Cậu là ai? Dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ giúp cậu?"
"Tôi...... Tôi kêu Tiểu Hòa, tôi đang mang thai con của Hoắc tổng, bốn tháng rồi. Thẩm tiên sinh, tôi nghe nói anh cũng mang thai con của Hoắc tổng, anh khẳng định cũng trải qua phản ứng kích thích. Tôi hiện tại cũng tình trạng này cần phải có Hoắc tổng, nhưng tôi không liên hệ được với anh ấy..."
Omega tên là Tiểu Hoà hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt cầu xin mà nhìn Thẩm Thần: "Thẩm tiên sinh, cầu xin anh giúp tôi. Tôi không cần danh phận, cũng sẽ không quấn lấy Hoắc tổng, tôi chỉ xin có thể thuận lợi sinh ra đứa nhỏ này."
Thẩm Thần sắc mặt trắng bệch, trong đầu lập tức rối loạn.
Nhìn người trước mặt nói mang thai con của Hoắc Nam Phong, cậu không khỏi mà nhớ tới lời Trịnh Văn Sâm: Tra nam quay đầu là không có khả năng, chỉ có cậu loại người ngu xuẩn mới có thể tin tưởng!
Chẳng lẽ Hoắc Nam Phong thật sự ở bên ngoài cùng người khác xằng bậy?
Trợ lý thấy Thẩm Thần sắc mặt không tốt, vội vàng an ủi nói: "Thẩm ca, anh ngàn vạn lần đừng tin tưởng hắn. Hoắc tổng đối với anh tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với anh đâu."
Thẩm Thần hít sâu một hơi, mắt lạnh nhìn Tiểu Hoà: "Tôi không phải người từ thiện, không giúp được cậu. Nếu cậu nói cậu có thai với Hoắc Nam Phong, mọi việc cậu nên đi tập đoàn Hoắc Thị tìm hắn."
Nói xong cậu nói trợ lý mời người đưa đi.
Trợ lý còn chưa có mở miệng, Tiểu Hòa bụm một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói: "Tôi đã đi đến Hoắc Thị tìm anh ấy, anh ấy không gặp tôi. Thẩm tiên sinh, anh tâm địa thiện lương, xin anh xem ở chúng ta đều là Omega, anh giúp tôi đi. Tôi sẽ không phá hoại tình cảm của anh và Hoắc tổng đâu..."
"Cậu hiện tại chính là đang phá hư tình cảm của Thẩm ca cùng Hoắc tiên sinh đó." Trợ lý trừng Omega một cái, "Nhanh chóng đi ra ngoài! Đừng ở chỗ này quỷ khóc sói gào."
"Thẩm tiên sinh huhu...." Tiểu Hòa quỳ bò đến bên cạnh Thẩm Thần, gắt gao mà nắm lấy góc áo Thẩm Thần.
Thẩm Thần mặt không biểu tình: "Được rồi, để tôi gọi Hoắc Nam Phong đến đây."
Tiểu Hòa sắc mặt cứng đờ, trên mặt hiện lên sự hoảng loạn: "Không, không cần, không cần gọi Hoắc tổng lại đây. Hắn nếu là biết tôi mang thai, nhất định sẽ kêu tôi phá thai! Tôi, tôi không có công việc, cũng không có tiền thuê nhà, cầu Thẩm tiên sinh giúp tôi tìm cái nhà có thể ở lại là tốt rồi......"
"Cậu nói như vậy, chẳng phải là tự tôi nói cậu mang thai con của Hoắc Nam Phong, tôi phải giúp hắn cho cậu chỗ ở ư?" Thẩm Thần cười lạnh đánh gãy lời nói của đối phương"Đến tột cùng là cậu quá ngốc vẫn là nhìn tôi giống dễ bị lừa lắm sao?"
"Tôi...... Tôi không phải......" Tiểu Hòa lắp bắp, nói không nên lời thành một câu hoàn chỉnh.
Thẩm Thần ở ngay trước mặt cậu gọi điện thoại cho Hoắc Nam Phong, nói thẳng: "Anh tới phòng làm việc của em một chuyến, có người nói là mang thai con của anh tìm đến em đây."
Trong điện thoại truyền giọng nói buồn bực của Hoắc Nam Phong: "Manh thai con của anh? Không có khả năng..."
Thẩm Thần không chờ hắn nói xong liền tắt điện thoại.
Cậu đau đầu đến lợi hại, tâm phiền ý loạn, không có biện pháp bình tĩnh lại để phân tích lời nói của Omega này là thật hay giả, chỉ nghĩ muốn Hoắc Nam Phong chạy nhanh lại đây.
Hoắc Nam Phong tới rất mau, khuôn mặt đen sì bước đến văn phòng Thẩm Thần: "Người nào không có mắt lại làm phiền tới tôi vậy? Tôi mấy năm nay ngoại trừ chồng nhỏ của tôi ai tôi cũng không động vào?
"Hoắc tổng!" Tiểu Hòa đột nhiên nhào vào Hoắc Nam Phong trong lòng ngực.
"Cút ngay!" Hoắc Nam Phong không chút khách khí mà đem người đẩy sang một bên, trên dưới đánh giá liếc nhìn Omega một cái, không khỏi mà cười nhạo, "Cậu so với chồng nhỏ của tôi đến đầu ngón tay cũng không bằng, không biết xấu hổ nói mang thai con của tôi? Cậu mẹ nó là ai? Cậu dám hại tôi, ăn chơi ở đâu lại về bắt tôi đổ vỏ."
Thẩm Thần khẽ nhíu mày: "Anh nghe em nói đã."
Hoắc Nam Phong ôm bờ vai của cậu, bất mãn mà lên án nói: "Em không nghe anh giải thích liền tắt điện thoại, em có phải đang nghi ngờ anh không? Em từ tối hôm qua đối xử lạnh nhạt với tôi...."
"Anh trước tiên xử lý chuyện này đi?" Thẩm Thần tâm tình không tốt lắm, giọng nói cũng có chút khó chịu.
Hoắc Nam Phong đành phải nhịn xuống bất mãn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiểu Hòa: "Nói đi, cậu tên là gì, tôi với cậu quen biết khi nào?"
Tiểu Hòa co rúm bả vai lại, môi run rẩy, hiển nhiên rất sợ Hoắc Nam Phong.
"Hoắc tổng, anh đã quên rồi sao? Tôi, tôi là nhân viên tạp vụ của hội sở Thịnh Thế Tiểu Hoà." Ánh mắt trốn tránh, ấp úng, "Bốn tháng trước, anh cùng Đường thiếu gia ở thịnh thế uống rượu. Tôi mang rượu lên cho anh, anh uống nhiều quá, một hai phải bắt tôi hầu hạ anh."
Lời này vừa nói ra, Thẩm Thần sắc mặt càng khó coi.
Hoắc Nam Phong vội vàng nói: "Chồng nhỏ, anh không có, anh tuyệt đối không chạm vào cậu ta! Anh đúng thật là có cùng Đường Chu uống rượu, đó là bởi vì Đường Chu thất tình tâm tình không tốt, lúc ấy ở hội sở uống rượu còn có vài người, mọi người đều biết anh khi đó làm gì."
"Điều tôi nói đều là thật sự." Tiểu Hòa nghẹn ngào không thôi, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn Thẩm Thần, "Thẩm tiên sinh, tôi không có lừa anh. Lúc ấy Hoắc tổng còn cảnh cáo tôi không được nói ra, nhưng tôi thật sự không có cách nào......"
"Đm! Cậu mẹ nó còn dám nói hươu nói vượn!" Hoắc Nam Phong nhấc chân muốn đá, bị Thẩm Thần ngăn lại.
Hắn nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Thẩm Thần, ngẩn ra một chút, giọng điệu có chút buồn bã: "Em không tin anh sao?"
"Không có." Thẩm Thần xoay người đi lấy cái ly uống nước.
"Em chính là không tin anh, em đến nhìn tôi cũng không muốn." Hoắc Nam Phong tức giận đến đau ngực, móc điện thoại ra gọi cho Đường Chu, để Đường Chu đến đây làm chứng cho mình.
Đường Chu bị giọng nói lạnh lẽo qua điện thoại của hắn làm sợ tới mức chết khiếp, vội vội vàng vàng đuổi tới phòng làm việc, vào cửa nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hoắc Nam Phong, lại hoảng sợ.
"Đây là làm sao vậy?" Anh thật cẩn thận hỏi.
Hoắc Nam Phong đem sự tình nói lạ một lần. Đường Chu sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm Tiểu Hòa, gật đầu nói: "Hình như có chút quen mắt."
Bụp!
Thẩm Thần đem văn kiện trong tay vứt lên bàn làm việc, hướng Hoắc Nam Phong cười lạnh một tiếng.
Hoắc Nam Phong quả thực phải bị Đường Chu làm tức chết, một chân đạp qua: "Nói chuyện cho đàng hoàng! Tôi kêu cậu tới làm chứng, là chứng minh tôi trong sạch, không phải chứng minh nhân viên tạp vụ này nhìn quen!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT