Kiếp trước Vương Thiên Quân chưa bao giờ yêu đương, vốn đã không có kinh nghiệm gì.
Sang kiếp này đùng phát đã có hai cô vợ, một cô bạn gái, đúng là không dễ xử lý.
Ngoài việc học tập ra, hắn còn phải tu luyện, cực kỳ bận rộn nên cũng không có nhiều thời gian hẹn hò.
Hắn vốn muốn nhân cơ hội ra ngoài này tìm kiếm cảm giác yêu đương bình thường, thế nhưng hắn nhận ra rằng chẳng có chỗ nào bình thường ở đây cả, người ta là có đôi có cặp, còn hắn là hai tay hai người, trông giống như một gã sở khanh biến thái vậy.
Hắn chọn một nhà hàng đồ ăn nước ngoài, nhìn khá sang trọng, hắn không phân biệt được đồ nước ngoài với đồ ăn trong nước, vì vốn dĩ là hắn xuyên tới thế giới này, thế nhưng hắn vẫn muốn thử.
Cẩm Vân nhìn hào hứng ra mặt, Tuyết Y tuy không thể hiện ra mặt nhưng hắn cũng biết là cô thích đồ ăn ở đây, hoặc ít nhất cũng muốn thử.
Cả ba ngồi vào bàn, Cẩm Vân cầm lấy thực đơn, vui vẻ nói: "Em chưa bao giờ ăn đồ của Đại Hải Quốc, nhưng nghe nói Đại Hải Quốc thịt bò Công Chúa rất nổi tiếng."
Cũng đang nhìn vào một tờ thực đơn khác, Vương Thiên Quân lên tiếng: "Vậy em với Tuyết Y gọi đồ đi, anh cũng không rõ ràng lắm về các món ăn này."
Tuyết Y, Cẩm Vân đồng thanh: "Gọi gì cũng được sao?"
Vương Thiên Quân: "Đương nhiên rồi."
Nghe thấy câu này, mắt hai cô gái sáng rực lên, liên tục bàn luận với nhau về đồ ăn, cuối cùng cũng chọn ra được vài món.
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, Cẩm Vân nhanh nhẹn: "Mời mọi người" rồi gắp lấy miếng thịt bò bỏ ngay vào mồm, vẻ mặt hạnh phúc.
Tuyết Y là vẫn giữ được sự bình tĩnh hơn chút, thế nhưng ngay khi ăn một miếng thịt bò thì cũng thốt lên: "Ngon quá."
Vương Thiên Quân nhìn hai cô gái ăn, trong lòng cũng vui vẻ, hắn cũng thử ăn một miếng thịt bò, để xem có nó có thật ngon như cách hai cô nàng kia biểu hiện không.
Ồ, mùi vị thật khác biệt, không chỉ so với thịt bò hắn hay ăn mà là tất cả các loại thịt hắn từng ăn ở hai kiếp.
Có lẽ một phần là do hắn cũng chưa được thưởng thức quá nhiều đồ ăn trên thế giới.
Đến hôm nay thì Vương Thiên Quân mới biết được hai cô nàng này có thể lớn thế nào. Lượng thức ăn hôm nay họ ăn phải gấp đến mấy lần bình thường.
Ăn xong, nhìn hóa đơn thanh toán mà Vương Thiên Quân hoa cả mắt, cái này sao có thể chứ? Chỉ là một bữa ăn thôi không phải sao? Lại có thể hết hơn mười tám triệu. Ôi, tiền của tôi! Nước mắt ròng ròng mà thanh toán.
Tuy Vương Thiên Quân có thể được coi là một thiếu gia con nhà giàu, nhưng hắn lại không có nhiều tiền, số tiền ông già hắn đưa lần trước chính là số tiền duy nhất hắn có. Việc mua nhẫn cầu hôn Tuyết Y đã làm hắn tổn thất một số tiền lớn, cứ thế này chỉ sợ không đủ tiền mua nhẫn cho Hạ Vi mất. Ôi!
Thanh toán xong, kiểm tra một chút số tiền hiện có, còn hơn ba trăm triệu
Trong đó hắn phải một chiếc nhẫn đính hôn cho Hạ Vi, 2 cặp nhẫn cưới cho hắn và Tuyết Y, Hạ Vi.
Chiếc nhẫn hắn mua cho Tuyết Y lúc trước cũng hơn trăm triệu, ba trăm triệu này chắc cũng là vừa đủ, ông già của hắn thật biết tính toán, thế còn tiền sinh hoạt phí của hắn thì sao? Hắn hiện tại không có công việc à nha. Có nên gọi điện về cho ông già xin tiền không nhỉ?
Ăn xong hắn cùng với Tuyết Y, Cẩm Vân quyết định sẽ đi xem phim, trên đường đến rạp chiếu và cả khi đã vào rạp, hắn cảm thấy có cả trăm ánh mắt hướng về phía hắn, giận dữ có, ghen tị có, cả tuyệt vọng cũng có! Tại sao? Cái tên khốn này lại có thể cùng lúc hẹn hò với hai người đẹp thế này.
Tuy cảm giác không được bình thường cho lắm, nhưng hôm nay hắn vẫn là rất vui, nếu mà nói đến thiếu cái gì thì chắc chỉ thiếu những nụ hôn thôi. Mà thôi, ông trời đâu cho ai tất cả, bên cạnh hắn có đến hai mỹ nhân, đương nhiên là phải trả giá chút rồi.
Tiếp tục là đi qua mấy con phố mua sắm, hắn liền đưa hai cô vào mấy cửa hàng túi xách, quần áo.
Hai cô chưa bao giờ đòi hỏi gì ở hắn, đồ dùng của hai cô cũng chỉ là hàng bình dân, cái đắt nhất chắc cũng không quá một triệu. Thế nên lần này hắn là đưa hai cô vào là mấy cửa hàng bán đồ hiệu, tuy cũng chỉ là hàng hiệu bình thường nhưng so với mấy đồ các cô hay mặc thì giá cũng gấp đến mấy lần đến cả chục lần.
Vào thử quần áo, Tuyết Y với Cẩm Vân là rất thích thú, dù sao họ cũng là con gái, không cưỡng nổi sức hút của quần áo, túi xách.
Thế nhưng khi nghe đến giá cả thì họ lại đòi trả lại.
Tất nhiên là Vương Thiên Quân không để họ trả lại, dựa vào sự quan sát biểu hiện khi thử của họ liền mua cho họ mấy món họ thích.
Hắn tự nhủ phải kiếm được thật nhiều tiền để mang lại những điều tốt nhất cho những cô gái của hắn.
Họ tiếp tục đi dạo, hắn liền đưa hai cô gái vào một cửa hàng trang sức, thế nhưng lần này hai người họ là quyết tâm không mua gì nữa. Hắn lắc đầu cười, thầm nghĩ: "Hai cô gái này thật là biết nghĩ cho cái ví sứt sẹo của mình."
Rồi hắn chọn một chiếc dây chuyền làm quà cho Hạ Vi, cơ bản là vì dây chuyền không giống như quần áo, không cần thử.
Quay về Minh Nguyệt, Vương Thiên Quân liền vào nhà Vương Uyển Nhi đón Hạ Vi.
Thân thể Hạ Vi vẫn là chưa hồi phục hoàn toàn, thế nhưng đi lại một chút thì vẫn là có thể, thế nhưng hắn vẫn là bế Hạ Vi mang ra xe, có lẽ chính hắn cũng thích cái cảm giác được bế người mình yêu này.
Đêm tới, Vương Thiên Quân liền vào phòng Hạ Vi, tuy hiện tại trên danh nghĩa cô đã là vợ hắn, nhưng vẫn là rất hồi hộp.
Dù sao thì lần trước xảy ra quan hệ cũng là do thuốc, đâu có kiểm soát được bản thân, cũng không thấy ngại, còn bây giờ là đang tỉnh táo đó.
Ngoài lần đó ra thì cô và hắn cũng là chưa từng ngủ với nhau đâu.
Vương Thiên Quân tiến tới gần Liễu Hạ Vi, tim cô đập lộp bộp, không biết hắn định làm gì?
Vương Thiên Quân ngồi sau lưng cô, vén tóc cô lên, cổ cô bắt đầu có cảm giác bị chạm vào
Đừng, đừng thế mà!
Còn chưa có gì xảy ra thì bỗng hắn bế cô lên, đưa đến trước gương, nói: "Tặng em đó, thích không?"
Trên cổ Liễu Hạ Vi bây giờ đang có một sợi dây chuyền vàng, so với những trang sức của cô thì chỉ là loại rẻ tiền, thế nhưng vẫn làm má cô đỏ lên vì cảm động.
Cô sờ vào sợi dây chuyền, vui vẻ trả lời: "Thích."
Vương Thiên Quân cười, lại bế cô về giường, nói: "Đêm nay anh ngủ với em nhé."
Nghe câu này thì mặt cô lại càng đỏ hơn, lần này là vì ngại.
Như, như vậy có sớm quá không, mình còn chưa có chuẩn bị tâm lý à nha.
Hạ Vi ngại ngùng suy nghĩ.
Thế nhưng rất nhanh cô liền gật đầu, chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ cùng hắn ...
Lại chỉ thấy hắn cười, nói: "Chúc em ngủ ngon."
Rồi Thiên Quân ôm Hạ Vi vào lòng ngủ.
Chẳng có gì xảy ra cả, vốn đã chuẩn bị tâm lý cho việc đó cô có chút hụt hẫng.
Nhưng rất nhanh cô liền hiểu, cô là đang bị thương nha, sao có thể làm việc tốn sức đó được, lỡ chết thì sao?
Ủa mà sao lại chết được?
Đúng là rối loạn quá mà.
Chẳng nghĩ nữa, cô vòng tay qua ôm lấy hắn, an ổn chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT