Nghe Thẩm Thu Hoa đáp, Dương Quỳnh cong môi, sau đó hỏi: "Em làm gì?"
"Khi em về nhà nghe hàng xóm nói có tiệm vàng bị cướp. Nghe nói tên cướp có bốn người. Em đoán có lẽ là bốn người chúng ta gặp nên báo cảnh sát. Những người này không thể để họ ở bên ngoài làm ác, vừa lúc có chị ở đó, thuận tiện bắt cho bớt việc." Trong lòng Thẩm Thu Hoa mang theo tâm hành hiệp trượng nghĩa. Chỉ là nhiều lúc nàng chỉ có thể dùng trí để thắng.
Dương Quỳnh cười tủm tỉm: "Thu Hoa, em thật sự là người của chị. Luôn hướng về chị mà." Giọng nói không có chút ý tốt nào.
Thẩm Thu Hoa chọc cánh tay cô: "Thế nào? Em tin chị không phải là chuyện tốt sao?"
"Là chuyện tốt. Nhưng chị đánh nhau phải làm ghi chép đó, hiện tại mệt quá." Nói rồi cô vô lại áp Thẩm Thu Hoa lên giường. "Cho chị hôn cái nha, xem như khen thưởng."
Đáy mắt Thẩm Thu Hoa đầy tình ý: "Em là người của chị. Cho chị hôn sao có thể là khen thưởng được?"
Sao? Dương Quỳnh mở to mắt. Lời của Thu Hoa nghĩa là..... cô sẽ nhận được phần thưởng lớn hơn sao?
"Chị đừng chờ mong quá. Hiện tại không được. Chúng ta không có thời gian. Chờ lần sau có thời gian nghỉ phép, chúng ta chọn đảo nhỏ nào đó ở đó vài ngày." Thẩm Thu Hoa nhìn thấy Dương Quỳnh gầy đi chỉ còn cơ bắp, trong lòng không khỏi đau lòng. Người của mình đương nhiên mình phải sủng. Nàng không thể cho Dương Quỳnh nhiều thứ, chỉ có thể hứa với cô những năm tháng tốt đẹp.
"Thật sao?" Dương Quỳnh cười híp mắt: "Em nói đó nha, đến lúc đó đừng quên, cũng không được đổi ý!"
"Dù em có quên, chị cũng sẽ không quên." Thẩm Thu Hoa vòng tay qua cổ Dương Quỳnh, kéo đầu cô xuống thấp, chủ động hôn lên môi cô.
Triền miên một phen, hai người hơi thở dốc. Lúc này điện thoại của Dương Quỳnh rung lên. Cô thoáng bực bội nhìn điện thoại, là WeChat của Lư Tự. Đây là tin nhắn cần phải xem.
Lư Tự báo hành trình sắp đến của Thẩm Thu Hoa. Phim truyền hình vẫn chưa cần phải tiến tổ nhưng quảng cáo và show đã được lên lịch. Dương Quỳnh nhìn lịch trình của Thẩm Thu Hoa: "Chúng ta sắp bận rồi."
"Đây là chuyện bắt buộc. Khoảng thời gian trước quá nhẹ nhàng, trong lòng của em cũng không dễ chịu. Cho nên bận không phải việc xấu, vất vả chút nhưng có thu hoạch." Đây là lần đầu tiên Thẩm Thu Hoa nói về tâm trạng của mình sau khi bị phong sát.
Gia thế, tướng mạo, tài học đã quyết định Thẩm Thu Hoa là người cực kỳ kiêu ngạo. Dù bên ngoài nàng biểu hiện bình thản thế nào, trong xương cốt luôn là dáng vẻ kiêu ngạo. Từ khi nàng bước vào giới giải trí, trừ lúc ban đầu gặp nhiều chuyện không quen, hầu như đều thuận buồm xuôi gió. Không nghĩ đến sau một thời gian lại gặp phải sự suy sụp lớn như vậy. Nàng hiểu rõ, sau khi bị phong sát, những nỗ lực trước đó xem như đổ sông đổ bể, bản thân phải làm lại từ đầu. Nàng không phải không đau lòng. Nàng là cao thủ mưu lược, hiểu cách xem xét thời thế. Tiền đồ của mình lúc trước rất tốt chỉ cần tiến thêm bước nữa có thể xem như nữ minh tinh có lưu lượng của quốc nội. Đáng tiếc bị phong sát, nó gần như phá hủy mọi thứ. Nàng hiểu dù đau lòng, tiếc nuối cũng không thể vãn hồi. Hơn nữa nàng chưa bao giờ hối hận việc mình đã làm. Dù sớm hay muộn, mình cũng không nể mặt người ta, vậy sao không làm sớm chút? Miễn ủy khuất bản thân.
"Thu Hoa, tất cả đều đã qua." Dương Quỳnh an ủi nàng.
"Đúng vậy, tất cả đều đã qua. Nhưng em không muốn trải qua chuyện này lần thứ hai đâu." Thẩm Thu Hoa tựa đầu lên cánh tay Dương Quỳnh: "Sắp đến em sẽ cần đả thông nhân mạch, chị không được ghen đó."
Dương Quỳnh suýt sặc. Cái gì vậy? Cô không hiểu chuyện vậy sao?
Nhưng sự thật chứng minh, Thẩm Thu Hoa dự phòng là hoàn toàn chính xác. Lúc sau, quảng cáo, show, Thẩm Thu Hoa trường tụ thiện vũ, tuy nàng không nhiệt tình nhưng vẫn khiến các thương hiệu, các nhà làm phim, diễn viên khác khen nàng không dứt.
Dương Quỳnh tự nhận bản thân rất hiểu Thẩm Thu Hoa, cũng hiểu rõ năng lực xã giao của nàng. Dù sao kiếp trước, Khang phi cũng là người có địa vị ngang với Hoàng Hậu. Nhưng khi nhìn thấy nàng dùng tâm tư lung lạc nhân tâm, Dương Quỳnh vẫn cảm thấy mình chưa hiểu rõ về nàng. Thì ra nàng có thể đùa giỡn nhân tâm như vậy!
Nửa tháng sau, nhân khí của Thẩm Thu Hoa tăng cao. Các fans nhìn thấy ảnh tạp chí đều cảm thấy đẹp vô cùng. Vì thế ngoài fans trung thành, Thẩm Thu Hoa còn có một lượng lớn fans nhan sắc đông đảo.
Fans nhan sắc không ngừng đăng những bức ảnh của Thẩm Thu Hoa lên Weibo, lên các diễn đàn và nhóm bạn bè. Mỗi ngày tích cực như uống nước tăng lực. Chuyện này khiến fan nhà khác bất mãn, vì thế bắt đầu có người đăng bài bôi đen Thẩm Thu Hoa. Cũng có người qua đường muốn giữ gìn hòa bình giữa các fans mà đào sâu vào bài viết đó. Nhưng giả vẫn là giả, sau khi bị người qua đường khai quật, tất cả những bài viết bôi đen đều được chứng thực là giả. Cuối cùng từ bất lợi biến thành có lợi cho Thẩm Thu Hoa.
"Gần đây em chụp ảnh ngày càng đẹp nha!" Dương Quỳnh lướt Weibo, nhìn thấy ảnh chụp cô cũng rung động.
"Ý chị là bình thường em khó coi?" Thẩm Thu Hoa nguy hiểm hỏi.
Dương Quỳnh cười làm lành: "Nào có? Em bị nói là không ăn ảnh nhưng mà thật ra là do đám nhiếp ảnh gia đó không tìm thấy toàn bộ vẻ đẹp của em thôi."
Tề Duyệt lái xe cười run rẩy: "Nhà chị Quỳnh đúng là có nóc mà!"
"Em đừng run! Lo lái xe đi!" Dương Quỳnh cảm giác Tề Duyệt run lên, xe cũng run theo nàng.
Lúc này bốn người đang từ sân bay thành phố Y đến khu phong cảnh, hội hợp cùng đoàn phim Đan Phượng Triều Dương. Đây là bộ phim đầu tiên Thẩm Thu Hoa đóng sau khi tái nhậm chức. Một bộ phim lịch sử không nghiêm túc quá mức. Bộ phim này vừa không được xem là chính kịch vừa không được xem là phim ngôn tình cổ đại đang hot. Kịch bản xen giữa hai bên, phim hay thì có thể mượn sức người xem của fans hai nhà, còn không hay thì cả người xem hai nhà cũng không mua xem. Bởi vì là bộ phim không được xem trọng nên nữ chính mới thuộc về Thẩm Thu Hoa.
Kịch bản nói về một triều đại nào đó trong lịch sự. Nữ chính Chử Nhược xuất thân danh môn, phụng chiếu vào cung làm hậu. Sau đó dưới những âm mưu tính kế trong hậu cung mà Hoàng đế bắt đầu nghi kỵ nàng. Nàng nghe theo gia huấn, làm chủ lục cung, phụ tá Hoàng đế, là một hiền hậu. Sau khi Hoàng đế băng hà, dưới sự trợ giúp của triều thần, nàng tiếp tục phụ tá ấu chủ đời hai, củng cố giang sơn, quốc thái dân an.
Tuy Thẩm Thu Hoa chỉ đọc kịch bản đại cương nhưng cũng không thể không nói cuộc sống của nữ chính này quá truyền kỳ. Quả thật là Mary Sue* mà. Diễn không hay rất dễ bị người xem ném đá.
*Mary Sue: Chỉ những người hoàn hảo quá mức.
Đạo diễn của phim tên Lữ Canh, gần 50. Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa thì thầm an tâm. Bộ phim này có thành công hay không mấu chốt nằm ở nữ chính. Cốt truyện có chút Mary Sue nhưng lại không thể sửa được. Nếu nữ chính không đủ giá trị nhan, rất khó có sức thuyết phục.
"Xem ra, tài chính của phim này rất sung túc." Bước vào phòng khách sạn, Thẩm Thu Hoa vô cùng hài lòng. Các bộ phim cổ trang đều được quay trong thành điện ảnh. Bộ phim này lại quay ở khu phong cảnh. Nghe nói là chỗ này dựng cảnh thật, đoàn phim muốn tạo ra cảm giác cung đình khác với bình thường.
"Có thể trả thù lao cao như vậy cho em, đương nhiên là không thiếu tiền." Dương Quỳnh nhìn cách bài trí trong phòng, gật đầu: "Có tiền thật tốt."
Hai người cùng nhau sắp xếp hành lý. Ra cửa xuống lầu tìm Tề Duyệt và Liễu Du. Vết thương của Liễu Du đã hoàn toàn khỏi. Dùng thuốc mỡ của Ngô Đồng tuy vẫn nhìn thấy sẹo nhưng màu đã nhạt hơn rất nhiều.
Bốn người cùng nhau đến nhà ăn. Nhìn giá cả xa xỉ trên thực đơn, Liễu Du lè lưỡi, nói: "Đắt quá!"
"Đắt cũng phải ăn cơm." Thẩm Thu Hoa cười nói.
Dương Quỳnh nhìn thực đơn gọi hai món thanh đạm, sau đó bảo Tề Duyệt và Liễu Du gọi món: "Thu Hoa trả tiền, hai đứa đừng gọi nhiều quá."
Tề Duyệt và Liễu Du nhìn thoáng nhau, không chút nghi ngờ lời của Dương Quỳnh. Tề Duyệt biết quan hệ của hai người. Liễu Du vốn không biết nhưng đi theo Thẩm Thu Hoa lâu như vậy, nàng không ngốc đến mức không nhìn ra quan hệ của hai người. Hơn nữa nàng và Tề Duyệt ở chung phòng, Tề Duyệt chưa bao giờ cảm thấy việc này là việc phải kiêng dè nên lời trong lời ngoài đều lộ ra, Liễu Du đã sớm biết.
Kỳ lạ là Liễu Du không cảm thấy mâu thuẫn hay khó chấp nhận. Điều này cả nàng cũng cảm thấy khó tin. Thần tượng của mình lại là đồng tính, trong lòng chỉ bất ngờ nhưng rồi thản nhiên tiếp nhận. Đây là chuyện thế nào? Nàng không rời khỏi fandom ngược lại còn sùng bái Thẩm Thu Hoa hơn.
Hai người trẻ tuổi gọi rất nhiều đồ ăn khẩu vị nặng. Lại thêm vài món ngọt. Dương Quỳnh chọn canh, quay đầu hỏi Thẩm Thu Hoa: "Em còn muốn ăn gì không?"
Thẩm Thu Hoa lắc đầu. Nàng không ăn nhiều. Lần trước béo lên chút là vì ít vận động mà không phải do ăn nhiều. Hiện tại tiến tổ, chưa bắt đầu đóng phim, ăn uống của nàng đã chịu ảnh hưởng.
Đồ ăn rất nhanh được đưa đến. Sự thật chứng minh tiền nào giá đó, mùi vị của từng món đều ngon khó tả. Dù Thẩm Thu Hoa từng ăn mỹ thực ở kiếp trước cũng thấy ngon.
"Chị Thu Hoa, chị ăn ít quá. Vất vả lắm mới tăng vài cân sẽ bị mất hết." Tề Duyệt cảm thấy hiện tại Thẩm Thu Hoa vô cùng đẹp. Nếu gầy đi sẽ tổn hại nhan sắc.
"Chị cũng hết cách. Xem ra phải phiền Dương Quỳnh hầm đồ bổ cho chị rồi."
Dương Quỳnh gắp thịt bò cho nàng: "Chị hầm đồ bổ cho em cũng được nhưng em phải uống mới có hiệu quả. Em ăn ít vậy cả Ngô Đồng cũng hết cách."
"Cho nên vẫn nên thuận theo tự nhiên." Thẩm Thu Hoa ngoan ngoãn ăn thịt bò, uống canh do Dương Quỳnh đưa, lúc này mới có cơ hội buông đũa.
Tề Duyệt và Liễu Du đi theo Thẩm Thu Hoa lâu cũng không giả vờ trước mặt sếp. Ăn uống khí thế ngất trời. Thẩm Thu Hoa nhìn tướng ăn bất nhã của các nàng, cười dịu dàng. Nàng quay đầu nhìn Dương Quỳnh muốn buông đũa: "Sao chị cũng không ăn? Đừng nói với em chị no rồi, sức ăn của chị nào kém như vậy."
"Chị ăn ít chút, như vậy lát nữa có đói thì kéo em xuống ăn tiếp. Nếu chị ăn no, vậy em phải đợi sáng mai mới ăn." Dương Quỳnh cảm thấy mình nói rất có đạo lý. Kết quả bị Thẩm Thu Hoa nhét bánh kem vào miệng.