Hai người ở nhà xưởng cũ xem mèo ăn vô cùng vui vẻ.
"Mình không thể nuôi mèo hoang sao?" Thẩm Thu Hoa nhìn hai con mèo con, rất muốn sờ chúng nó.
"Không phải không thể. Nhưng em có thời gian rảnh để nuôi sao?" Dương Quỳnh thấy Thẩm Thu Hoa thích, thử đến gần bắt một con lại sờ. Không nghĩ đến vừa bước hai bước, mèo mẹ lập tức ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn cô. Trong mắt đầy cảnh giác, miệng phát ra những tiếng gầm gừ.
"Thôi. Mèo mẹ sẽ giận đó." Thẩm Thu Hoa nhìn chằm chằm mèo con trong chốc lát: "Còn có gì quan trọng hơn những năm đầu đời được ở bên mẹ?"
"Nếu em thích thật, chúng ta có thể đến cửa hàng thú nuôi mua một con."
Thẩm Thu Hoa lắc đầu: "Chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Hai chúng ta bận rộn như vậy không có thời gian nuôi mèo. Nếu không thể chăm sóc cho nó, cần gì phải mua về? Đi thôi."
Hai người ra khỏi nhà xưởng, đi qua sân bụi than đến cửa lớn. Vừa ra khỏi cửa, Dương Quỳnh đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, hơn nữa không chỉ một người. Cô nhanh chóng kéo Thẩm Thu Hoa trốn sau máy móc. Máy móc rất lớn có thể che cho hai người.
Vừa trốn xong, đã nghe thấy tiếng cửa rỉ sắt ma sát phát ra tiếng chói tai, một nhóm người bước vào sân.
Thẩm Thu Hoa trốn sau máy, phía sau nàng là Dương Quỳnh. Nàng quay đầu nhìn Dương Quỳnh, dùng ánh mắt dò hỏi, đám người kia là ai.
Dương Quỳnh cẩn thận thò đầu ra, nhìn thấy bốn người khoảng 40 tuổi. Trong tay mỗi người có một túi du lịch, không biết bên trong có gì.
Bọn họ đi vào nhìn xung quanh, không thấy ai khả nghi lập tức vào nhà xưởng. Dương Quỳnh nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Thu Hoa: "Chúng ta đi thôi. Lát nữa dù xảy ra chuyện gì, em chỉ cần chạy phần em, đừng lo cho chị."
Thẩm Thu Hoa hiểu nếu mình không sao, Dương Quỳnh sẽ không sao. Nàng chỉ cần không kéo chân Dương Quỳnh là được. Vì thế gật đầu, lặng lẽ theo Dương Quỳnh đến cổng lớn. Mở cửa tất nhiên sẽ phát ra tiếng, đây là chuyện không có cách khác nên Dương Quỳnh không chút do dự, đẩy cửa ra, kéo Thẩm Thu Hoa chạy.
Cửa lớn phát ra tiếng ma sát chói tai, kinh động bốn người đàn ông bên trong. Khi bọn họ mở cửa, chỉ nhìn thấy cửa đang mở và tiếng bước chân mơ hồ.
"Không ổn! Có người!" Một người trong số đó hô lên. Ba người xông ra ngoài.
Kết quả ba người vừa ra khỏi cửa lớn, tên cầm đầu đã bị vướng chân ngã xuống. Hai tên phía sau không kịp phản ứng cũng ngã theo. Dương Quỳnh ra sau cửa lớn để cho Thẩm Thu Hoa chạy về nhà, không cần báo cảnh sát, dù sao cô cũng không rõ đám người này là ai. Nhưng nếu là người tốt vậy sẽ không đuổi theo. Còn gấp gáp đuổi theo như này chỉ có thể là làm chuyện mờ ám.
Cô ở lại chính là muốn xem đám người này đang làm gì. Cô cũng không ngờ chỉ ngáng chân đã khiến ba người cùng ngã.
Ba người mau chóng bò dậy, nhìn thấy chỉ một cô gái cao gầy nên không quan tâm.
"Cô gái, sao cô lại ở đây?" Tên cầm đầu đầu trọc hỏi.
"Tôi đến cho mèo ăn." Bị phát hiện, Dương Quỳnh bình tĩnh đáp.
Tên đầu trọc nhìn hai tên đồng bọn, tươi cười thân thiện: "Thì ra là cho mèo ăn, vừa lúc chúng tôi cũng đến cho mèo ăn. Hai con mèo con này rất đáng yêu, tuy chúng tôi là đàn ông nhưng rất thích mèo. Cô gái, nếu không chúng ta cùng vào cho mèo ăn đi? Chúng tôi mang theo rất nhiều cá khô đến."
Dương Quỳnh cười: "Không cần. Tôi đã cho chúng ăn rồi. Mèo có thể ăn được bao nhiêu? Những món tôi đưa đủ để chúng nó ăn cả ngày hôm nay. Ngày mai tôi lại đến cho chúng ăn." Nói rồi cô chuẩn bị rời đi.
Tên đầu trọc ra hiệu cho hai tên đồng bọn, hai tên đó lập tức chặn đường Dương Quỳnh: "Cô gái, vẫn nên đi vào xem mèo đi. Anh em chúng tôi lát nữa sẽ bắt một con cho cô."
Dương Quỳnh ôm hai tay đứng đó: "Đây là mèo hoang không phải mèo nhà anh. Dựa vào đâu anh nói cho là cho? Mẹ nó đồng ý sao?" Tên đầu trọc đứng sau Dương Quỳnh, ra hiệu với đồng bọn, hắn trực tiếp đá sau eo Dương Quỳnh. Cú đá này nếu trúng nhất định không thể động đậy nổi. Dương Quỳnh đã sớm phòng bị, nghe thấy tiếng gió phía sau, nhìn thấy hai người trước mặt tập kích mình, cô lăn về trước tránh đi đòn công kích của ba người. Cô không lập tức đứng lên, xoay người, đánh vào đầu gối của một tên, hắn lập tức kêu thảm thiết, chân không thể động đậy. Hai tên còn lại nhìn động tác biết cô biết võ, nhìn thoáng nhau, khiếp sợ.
Đối phương không tấn công vậy cô tấn công. Cô lấy đà chạy về trước, đạp lên cây xoay người đá. Một người nữa bị chân cô đá trúng đầu, khẽ rên ngã xuống đất ngất đi.
Tên đầu trọc thấy tính huống không ổn, xoay người bỏ chạy. Dương Quỳnh vừa đuổi theo đã nghe thấy âm thanh quen thuộc, đó là tiếng lên đạn. Cô phản xạ có điều kiện với nó, không cần tự hỏi. Nghiêng người tránh khỏi đường đạn bay. Cô tránh sau cây đại thụ, nhìn thấy một tên khác đang cầm súng.
Thấy rõ ràng là súng tự chế cô lập tức an tâm. Vì súng tự chế có độ lệch cao hơn súng thường. Thứ nhất không bắn xa được vì hướng đạn bay sẽ lệch. Thứ hai tốc độ lên đạn chậm, không thể vừa bắn xong đã lập tức nạp đạn. Nhiều nhất một phút chỉ bắn được ba phát, đây là đối với thợ săn thuần thục.
Hiện tại Dương Quỳnh chỉ cần lừa đối phương bắn thêm phát nữa, cô có thể lợi dụng nó để đến gần đối phương. Khi đến gần, cô tin chắc mình sẽ không cho đối phương cơ hội nổ súng.
Cô nghe thấy đối phương nói: "Cô có phải là cảnh sát không? Mau ra đây! Trốn tránh cũng vô dụng, tôi đi đến đó cô cũng sẽ chết."
Dương Quỳnh sờ trên người, vốn cô chỉ muốn đi cho mèo ăn, không ngờ gặp phải chuyện này. Trên người cô không có thứ gì, chỉ có điện thoại và ví tiền. Cô nắm ví tiền trong tay, chờ đối phương đến gần. Tiếng bước chân không chỉ đang ra xa mà còn đổi hướng. Rõ ràng đối phương không muốn đến gần Dương Quỳnh, chỉ muốn ở xa bắn cô.
Cách làm này thật quá ngốc, trừ khi hắn không chỉ có một khẩu súng. Nếu không hắn di chuyển, chẳng lẽ Dương Quỳnh không biết di chuyển? Đối phương lấy Dương Quỳnh làm tâm di chuyển, Dương Quỳnh chỉ cần dịch chuyển một bước, đối phương sẽ cách cô một khoảng.
Hai người di chuyển tới lui, Dương Quỳnh có thể nghe được tiếng bước chân, thậm chí tiếng hít thở. Khi xoay người, Dương Quỳnh đột nhiên ném ví tiền ra, thần kinh của đối phương đã căng thẳng đến cực điểm. Nhìn thấy có thứ bay ra, cũng mặc kệ nó là gì, trực tiếp nổ súng. Ví tiền bị bắn trúng, rơi xuống đất.
Dương Quỳnh chớp lấy thời cơ, vụt ra khỏi thân cây, nhào đến hắn. Hăn vừa bắn xong, không kịp nhét đạn vào trong, đã bị Dương Quỳnh đá bay súng trên đất. Chân Dương Quỳnh không biết dùng bao nhiêu sức làm nòng súng hơi cong!
Nòng súng cong làm sao còn dùng được? Tên kia thấy thế thẹn quá hóa giận, dùng súng làm gậy đánh đến.
Dương Quỳnh trong lúc nhất thời rất khó đến gần. Tên đầu trọc cầm dao đến hỗ trợ. Dương Quỳnh một địch hai, không có vũ khí, chỉ có thể tránh né. Cô đánh với hai tên cũng không cảm thấy khó khăn. Dù sao loại vũ khí lạnh cô chỉ không đánh lại Âu Dương Đình thôi, còn đám người này cô vốn không đặt vào mắt. Sau một phen đánh nhau, Dương Quỳnh đoạt được dao của tên đầu trọc. Có vũ khí, giá trị vũ lực của Dương Quỳnh tăng cao, không tránh không né, chém vài đường, quần áo trên người hai người đã rách như ăn mày.
Lúc này ở xa có tiếng còi cảnh sát, hai người thấy tình huống không ổn, quay đầu bỏ chạy. Bị Dương Quỳnh đuổi theo, một cước đá lăn, nửa ngày không đứng lên được.
Mấy chiếc xe cảnh sát sáng đèn đỏ xanh chạy đến gần đó dừng lại, một nhóm cảnh sát bước xuống, đội trưởng nhìn thấy Dương Quỳnh, cười nói: "Tôi nói này, cô có thể chất Conan sao? Sao đi đến đâu là có án đến đó vậy."
Dương Quỳnh vừa thấy người đến là đội trưởng của vụ đả thương ở ga tàu hỏa lần trước. Gặp người quen, Dương Quỳnh ném dao xuống, vỗ tay phủi bụi, đi đến chào hỏi.
"Tôi vốn đến đây cho mèo hoang ăn, không ngờ gặp phải bốn người này? Vốn tôi đã lặng lẽ đi rồi mà bốn tên này cố tính không buông tha tôi, anh nói xem tôi nên làm sao? Tôi cũng hết cách!" Dương Quỳnh ủy khuất cáo trạng.
Đội trưởng nhìn mức độ thương tật của bốn người lại nhìn Dương Quỳnh, gật đầu nói: "Ừ, hết cách thật."
Dương Quỳnh buông tay, trong lòng thầm nghĩ là tên nào gọi cảnh sát đến vậy?
"Đội trưởng, anh sẽ không phải muốn kéo tôi đến cục làm bản ghi chép chứ? Tôi về đây thăm người thân, ngày mai phải dậy sớm rời đi. Anh thả tôi về nhà gặp người thân đi." Dương Quỳnh giở trò vô lại, mắt thấy phải đi, kéo tay áo đội trưởng khóc lóc kêu oan.
Đội trưởng lui về sau, Dương Quỳnh có uy danh hiển hách trong quân đội, nhưng nhìn thấy người thật...... hình tượng sụp đổ hoàn toàn. Người này không thể đứng đắn, lạnh lùng chút sao?
"Này, ai bảo cô về cục? Cô đừng gào với tôi. Tôi lập tức cho người lấy lời khai của cô, xong việc thì cô về. Có đổi số điện thoại không? Có cần gì chúng tôi sẽ liên lạc với cô." Đội trưởng cho một cảnh sát mời Dương Quỳnh lên xe lấy lời khai.
Dương Quỳnh thấy được thì thôi, ngoan ngoãn cùng cảnh sát lên xe.
Mọi việc rất đơn giản, việc đánh nhau thế nào không cần miêu tả cho nên lấy lời khai xong, Dương Quỳnh được thả về.
Bốn người bị đưa đến bệnh viện, trong đó tên bị đá trúng đầu hôm sau mới tỉnh. Đội trưởng xem bản giám định thương tật, gật đầu: "Thân thủ này rất giống cô ấy."
Dương Quỳnh về Thẩm gia, ba mẹ Thẩm và Thẩm Thu Hoa đã chuẩn bị cơm chiều xong. Dương Quỳnh thấy hai người không có phản ứng gì đoán Thẩm Thu Hoa không nói việc này. Vì thế cô cũng im lặng ngồi xuống ăn cơm. Cơm nước xong rửa chén, về phòng Dương Quỳnh lập tức kể lại mọi chuyện cho Thẩm Thu Hoa. Sau đó còn nói: "Không biết tên nào báo cho cảnh sát nữa? Hại chị phải lấy lời khai!"
Thẩm Thu Hoa hơi mỉm cười, môi đỏ khẽ nói: "Em đó."