Trần Thư Nhiên vô cùng tự nhiên cầm tay Thiệu Sanh Tinh, đưa thiệp mời trong tay cho nhân viên tiếp tân: "Trẻ con trong nhà chạy nhanh quá, đây là thiệp mời."
"Cậu Trần." Nhân viên tiếp tân vừa nhìn thiệp mời đã biết đây là nhân vật lớn không thể dây vào bèn gật đầu nhường đường.
Bởi vì bị Thiệu Chí Thần cảnh cáo nên Thiệu Sanh Tinh không nói chuyện với Trần Thư Nhiên. Lúc đầu Trần Thư Nhiên hỏi nó mấy câu nó đều nhịn không trả lời, mãi cho đến khi nghe thấy đối phương đau lòng nói: "Có phải bởi vì trong nhà có thêm chú hung dữ kia dọa sợ cháu không."
Dọa sợ? Không đời nào! Long Ngạo Thiên còn lâu mới bị dọa sợ!
Long Ngạo Thiên khôi phục khả năng ngôn ngữ của mình, thằng nhóc giống như được gắn động cơ, thừa dịp Ngạn Hi không có ở đây vạch hết tất cả những điểm xấu của cậu ra ngoài.
Có thể thấy được nó đã nhận được sự ủng hộ của "fan não tàn" Trần Thư Nhiên! Thiệu Sanh Tinh sắp phổng mũi bay lên trời, đang lúc nó muốn nói tiếp thì vừa quay đầu đã thấy Ngạn Hi đi ra từ cửa hội trường, miệng nó lập tức "bẹp" một cái, biến thành quả pháo tịt ngòi.
Ở phía bên kia, vẫn là Ngạn Hi phát hiện không thấy Thiệu Sanh Tinh đâu, cậu vội vàng đẩy Thiệu Chí Thần đi ra ngoài.
Thiệu Chí Thần giữ chặt cậu lại, thong thả lấy số ghế lô trong tay nhân viên phục vụ nhét vào tay cậu: "Trước cứ cầm thẻ đã, Thiệu Sanh Tinh cũng không phải đứa ngốc."
"Không phải đứa ngốc nhưng nó cũng chỉ là đứa trẻ con bảy tuổi." Ngạn Hi nắm tấm thẻ trong tay rồi đi ra ngoài hội trường, vừa ra khỏi cửa cậu đã nhìn thấy Trần Thư Nhiên đang dắt thằng nhóc qua.
"Thiệu Sanh Tinh?" Lúc đầu Ngạn Hi cảm thấy hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu với Trần Thư Nhiên: "Hi, thật trùng hợp."
Trái ngược với vẻ mặt muốn mua chút bỏng ngô và hạt dưa để đứng hóng hớt câu chuyện tình yêu hào môn ngược luyến của Ngạn Hi, Trần Thư Nhiên bày luôn vẻ không ưa ra mặt.
Hắn dắt Thiệu Sanh Tinh đi tới chất vấn: "Để một đứa nhỏ ở bên ngoài, cũng không biết ngày thường cậu chăm sóc thằng bé thế nào?"
Chuyện này đúng là sơ suất của cậu. Ngạn Hi nói một câu ngại quá rồi muốn vươn tay kéo Thiệu Sanh Tinh qua, kết quả phát hiện Trần Thư Nhiên vẫn luôn nắm tay đứa nhỏ không buông.
Đóa hoa trắng nhỏ hếch cằm lên, cất chất giọng trong trẻo lạnh lùng: "Đúng lúc tôi muốn tìm cậu. Lúc nãy Tiểu Tinh nói với tôi cậu đối xử hà khắc với thằng bé."
Ngạn Hi ngu người.
Sau khi hoàn hồn, cậu nhịn không được dùng hai tay ôm ngực run vai cười sằng sặc: "Hà khắc? Thằng nhóc đã nói tôi đối xử hà khắc như thế nào?"
Trần Thư Nhiên nhìn dáng vẻ không muốn nói nhiều của cậu bèn vỗ bả vai Thiệu Sanh Tinh: "Tiểu Tinh, cháu nói đi, có chú nhỏ ở đây chống lưng cho cháu."
Thiệu Sanh Tinh hết nhìn hắn lại nhìn Ngạn Hi đang đứng gật gù với mình, ấp úng đáp: "Ba nói, không thể đưa ra yêu cầu với đại ma vương."
Ngạn Hi khẽ nhíu mày, cậu cần thay đổi cái nhìn với Thiệu Chí Thần một chút. Không phải hắn không có tình cảm, trái lại khá có tình có nghĩa.
Mặt Trần Thư Nhiên hơi ửng đỏ, không phải bởi vì xấu hổ, mà là tức giận. Thiệu Chí Thần có ý gì, không cho Thiệu Sanh Tinh đưa ra yêu cầu đối với Ngạn Hi? Chẳng lẽ tính coi cậu ta thành ông hoàng để cưng chiều chắc?
Hắn đành tạm thời nén cơn xúc động, thân mật xoa tóc Thiệu Sanh Tinh: "Mỗi đêm trước khi đi ngủ Tiểu Tinh đều có thói quen uống nước trái cây, đến cả người ngoài như tôi còn biết chuyện này, có phải cậu nên ngẫm lại một chút về nguyên nhân không?"
Ngạn Hi nghe xong gật đầu, nở nụ cười nhẹ với Thiệu Sanh Tinh: "Anh nói đúng lắm, tôi nên cẩn thận ngẫm lại vì sao mình không biết trước khi đi ngủ Tiểu Tinh nhất định phải uống nước trái cây?"
Thiệu Sanh Tinh sợ tới mức vội vàng che hai mắt lại, định dùng loại phương pháp này để thanh niên khỏi nhìn thấy mình.
Trần Thư Nhiên nói xong thấy Ngạn Hi không tiếp lời, mấy lời hắn muốn nói tiếp đều bị chặn ngang cổ họng. Hắn không khỏi hít sâu một hơi, tính đi tìm Thiệu Chí Thần nói chuyện.
Trần Thư Nhiên kéo Thiệu Sanh Tinh muốn đi nhưng bị Ngạn Hi duỗi tay ngăn cản.
"Thiệu Sanh Tinh, ba nhóc có nói vào hội trường phải dắt tay ai không? Không muốn chiếc mông thân yêu nữa hả?"
Ngạn Hi chỉ là "Hả?" một tiếng thôi mà Thiệu Sanh Tinh đã sợ héo người. Nó buông tay Trần Thư Nhiên ra rồi đến bên cạnh cậu.
Trần Thư Nhiên giận dữ trừng mắt nhìn cậu một cái, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Ngạn Hi làm bộ như không coi thấy mỉm cười phất tay chào hắn, khiến Trần Thư Nhiên chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đi thẳng vào hội trường.
Ngay khi hai người biến mất ở chỗ ngoặt, vẻ mặt Ngạn Hi bỗng thay đổi. Cậu nhéo lỗ tai Thiệu Sanh Tinh: "Nói thật cho chú biết, buổi tối nhóc có trộm uống nước cam không!"
Thiệu Sanh Tinh sắp bị làm cho tức chết đến nơi rồi. Bởi vì Trần Thư Nhiên biết tật xấu trước khi ngủ thèm đồ ngọt của nó nên nó đã khoe với đối phương rằng bản thân thường xuyên nhân lúc người nhà không biết, lẻn vào phòng bếp uống nước cam.
Tất nhiên là nó không thích đánh răng, không ai để ý sẽ càng không đánh. Tối nào nó cũng dốc bình nước cam tu ừng ực rồi leo lên giường, khoang miệng ngọt ngào y như ăn mật! Ai thích mùi kem đánh răng lạnh căm chứ!
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói cho đại ma vương! Nếu như bị đại ma vương biết được thì nó nhất định sẽ trải qua trận đòn kép của cha mẹ trong truyền thuyết!
Hình ảnh nhanh chóng hiện ra, toàn thân Thiệu Sanh Tinh run rẩy, hai tay nhỏ cầm nơ dùng sức lắc đầu, cật lực phủ định!
Thật ra khi Trần Thư Nhiên nói chuyện thì Ngạn Hi đã biết có gì đó không đúng lắm, bởi vì cách chăm trẻ của Trần Thư Nhiên nên Thiệu Sanh Tinh rất dễ để lộ dáng vẻ tùy hứng của mình ở trước mặt hắn. Vất vả mãi mới tìm được người có thể nghe mình kể "chiến công vĩ đại", Long Ngạo Thiên chống đỡ được loại hấp này sao?
Hiển nhiên là, không, thể!
Cho nên nó ăn ngay nói thật, thậm chí xen lẫn vài phần ba hoa chích chòe.
Nhìn thằng cu thấp thỏm xoa cặp móng múp míp của mình, Ngạn Hi thấy người trong hành lang đang tăng lên không ngừng, đành phải chấm dứt đề tài này: "Về nhà tính sổ với nhóc sau, đến lúc trên răng có sâu nhỏ coi Nhã Thư còn thích mi không!"
Ngạn Hi kéo Thiệu Sanh Tinh vào hội trường, lấy số ghế ra hỏi nhân viên. Nhân viên nhìn qua rồi đưa hai người đến vị trí hàng thứ năm.
Kéo Thiệu Sanh Tinh ngồi xuống, Ngạn Hi tinh mắt nhìn thấy Thiệu Chí Thần ngồi ở hàng ghế đầu, chỉ là hắn đang nói chuyện với một người đàn ông mập mạp ngồi bên cạnh.
À, thay vì bảo hai bên cùng nói chuyện thì chi bằng nói đối phương liên tục văng nước bọt, còn vẻ mặt Thiệu Chí Thần khá thờ ơ, trái lại ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn, hiển nhiên là đang mất tập trung.
Lần đầu tiên đến nơi như thế này, Ngạn Hi tò mò nhìn khắp nơi, vừa nhìn đã thấy mấy người nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên kênh tin tức tài chính khiến cậu kinh sợ.
Hình như trong hoàn cảnh này không thích hợp dẫn theo trẻ con nhỉ?!
Trái lại, Thiệu Sanh Tinh không thấy sợ hãi chút nào mà còn hồn nhiên cầm bút vẽ lên mặt bàn.
Ngạn Hi luôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về mình khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu thầm nghĩ có phải là nhìn thấy trẻ con ở đây nên tất cả mọi người đều thấy tò mò không?
Nhưng cậu lại không biết rằng, những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia đều là đang hướng về cậu.
Hội nghị diễn ra suốt ba tiếng đồng hồ, từ bốn giờ cho đến bảy giờ. Lúc này có rất nhiều giám đốc chủ tịch tập đoàn lên phát biểu. Ban đầu Ngạn Hi còn cầm bút định ghi chép, nhưng qua mười phút cậu đã bắt đầu ngủ gật. Mấy lão già này rất gian xảo, không ai nói toẹt hết bí quyết kiếm tiền của bản thân. Hầu như bước đầu đều kể tám tuổi mình đã xuống đồng làm việc, mười tuổi đi theo người ta học làm ăn buôn bán, sau đó thuận mồm khuyến khích người trẻ tiếp tục cố gắng, không có tí nội dung thực tiễn nào.
Mấu chốt ở đây là cũng chẳng có ma nào đẹp trai.
Ngạn Hi vuốt cằm nhìn về phía Thiệu Chí Thần, chỉ thấy người đàn ông bỗng nhiên đứng lên liếc thoáng qua về phía cậu.
Tự dưng có loại chột dạ bị bắt tại trận.
Nhìn tôi làm cái giề?
Ngạn Hi vừa định dùng ánh mắt cảnh cáo hắn thì đối phương đã dời tầm mắt bước lên sân khấu.
"Ầu mái gọt? Cậu ấy đang nhìn tôi đúng không?" Một phú bà hơn bốn mươi tuổi ngồi cảnh bỗng thét chói tai, dọa Ngạn Hi suýt chút làm rơi bút.
Một cô gái trẻ ngồi phía sau cũng hơi đỏ mặt, chỉ đến khi bị ông chủ ngồi bên cạnh gõ bàn mới hồi hồn, tiếp tục vùi đầu sửa sang ghi chép.
Nhưng hiển nhiên cũng không ai ngăn cản được đống ảo tưởng vi diệu của vị phú bà bên cạnh Ngạn Hi.
"Cậu ấy thật sự quá đẹp trai, hãy nhìn khuôn mặt handsome kia xem, chỉ là có hơi lạnh lùng, ánh mắt cũng quá vô tình, ôi tim tôi..."
Ngạn Hi nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn của phú bà, trên đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi.
Không phải người bình thường nên chú ý đến quả cà vạt màu xanh lá cây huỳnh quang đầu tiên sao?! Hãy tỉnh lại đi, hắn ta đeo Cà! Vạt! Màu! Xanh! Lá! Cây! Huỳnh! Quang lên phát biểu giữa hội nghị kinh doanh thành phố Hộ đấy!
Phú bà đột nhiên quay qua trừng mắt nhìn cậu một cái: "Bad boy."
Ngạn Hi ngu người.
Cậu nói những lời trong lòng ra rồi sao?
Phú bà còn liên tục nhìn kỹ cậu vài lần, nhìn từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, sau đó ghét bỏ lắc đầu: "Cậu còn kém Thiệu xa lắm. Nhìn bờ vai dày rộng của cậu ấy đi, nhìn bắp tay gợi cảm của cậu ấy kìa, cậu có không? Cậu chỉ có vểnh lên là giỏi."
Ngạn Hi không biết nói gì về cặp mông vểnh của mình, hơn nữa cũng không tính lấy nó làm kiêu ngạo: "...Thực ra tôi cũng có thể tập thành cơ bắp!"
"NO way, mấy người không cùng đẳng cấp."
WTF?!
Ngạn Hi chả còn lời nào để cãi.
Để kết thúc cuộc trò chuyện cực kỳ xấu hổ này, cậu vừa quay đầu đã thấy Thiệu Sanh Tinh đang nhìn chằm chằm vào mông mình.
Sắc mặt Ngạn Hi trầm xuống, bóp chặt mặt nó: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Thiệu Sanh Tinh liếc trái liếc phải, hai tay che miệng dí sát bên tai cậu: "Nghe nói con trai mông to có thể sinh con!"
Ngạn Hi lộ ra nụ cười thân thiện: "Vậy nên nhóc muốn nói gì?"
Thiệu Sanh Tinh nói: "Chú sẽ sinh em trai cho tôi sao?"
Ngạn Hi vỗ khuôn mặt tròn nhỏ của nó: "Không, ngậm miệng cho chú."
"Ồ!"
Thiệu Chí Thần phát biểu xong, người dẫn chương trình mời hắn xuống sân khấu, sau đó bắt đầu phần kế tiếp: "Bây giờ nếu bạn bè phóng viên cùng các vị khách đang ngồi dưới có vấn đề gì có thể hỏi những vị khách bên phía chúng tôi. Người muốn hỏi có thể yêu cầu nhân viên đưa mic, thời gian và cơ hội đều có hạn, mong mọi người nắm chặt thời gian."
Người dẫn chương trình vừa dứt lời thì đã có không ít người bắt đầu giờ tay. Vấn đề được đặt ra Ngạn Hi cũng không hiểu, dù sao cậu thấy chúng rất cao thâm, định tối mang về hỏi Thiệu Chí Thần một chút.
"Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, chỉ còn một cơ hội cuối cùng!"
Ngạn Hi còn chưa kịp sờ cái bụng đói meo đã thấy Thiệu Sanh Tinh bên cạnh "soạt" một cái giơ tay đứng lên, khiến cậu sợ tới mức suýt lồi cả mắt ra ngoài!
"Nhóc làm cái gì thế hả!"
Thiệu Sanh Tinh lầm bầm một tiếng: "Tôi đói bụng quá, tôi muốn hỏi ba khi nào được ăn cơm! Tôi đói chết mất đói chết mất!"
Mắt thấy Thiệu Sanh Tinh sắp nhảy dựng lên, Ngạn Hi vội vàng tét mông nó một cái hòng khống chế con lừa hoang thoát cương này: "Ngồi xuống cho chú, không thì tối nay đừng hòng được ăn bánh kem!"
Miệng Thiệu Sanh Tinh méo xệch: "Hic..."
Ngạn Hi vội vàng ôm nó lên đùi rồi lấy tay che miệng, nhưng dáng vẻ Long Ngạo thiên giơ tay vẫn bị chú ý. Tầm mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, nhân viên đưa micro cũng hơi hoang mang, cuối cùng chuyển mic đến chỗ Ngạn Hi.
Giời ạ! Ngạn Hi nhìn cái mic đột nhiên lòi ra trong tay, rơi vào trạng thái cực kỳ thấp thỏm.
Cậu nhìn bên trái, là một tên phú nhị đại. Đối phương né tránh tầm mắt cậu, hiển nhiên vừa rồi do trầm mê trong game mobile nên giờ không biết đặt câu hỏi gì. Cậu nhìn sang vị phú bà cao tuổi bên phải, hai mắt đối phương lập lòe lóe ánh sáng xanh, đang xoa hai tay nhìn chiếc mic trên tay cậu, đã thế còn dùng khẩu hình nói: Nhanh lên, bà đây muốn hỏi số Wechat của Thiệu!
Ngạn Hi: "..."
Cậu xách Thiệu Sanh Tinh đặt sang ghế bên cạnh rồi đứng lên nói: "Thiệu Chí Thần, tôi muốn hỏi anh một chút."
Xung quanh đồng loạt ồ lên, thầm nghĩ rốt cuộc người này có mắt hay không mà lại dám gọi thẳng tên của giám đốc Thiệu!
Hiển nhiên Thiệu Chí Thần cũng rất nghi hoặc vì sao Ngạn Hi lại đứng lên. Hắn cau mày khiến người khác còn tưởng rằng hắn đang tức giận, tất cả xì xầm bàn tán.
Giọng của Ngạn Hi có chút run run, cậu phải chịu được ánh mắt của người khác, đó là tiền đề để sau này cậu làm ăn, nhưng giữa trận địa cao cấp thế này cậu chẳng còn chút tự tin gì.
"Anh, anh anh anh anh có hứng thú với việc đầu tư cửa hàng không?"
Toàn trường: "..."
Lặng ngắt như tờ.jpg
Thiệu Chí Thần cầm mic đáp: "Về nhà rồi nói."
Trên mặt Ngạn Hi bỗng nảy lên hai rặng mây hồng.
Toàn trường lập tức ồn ào sôi nổi, phú bà ngồi bên dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Ngạn Hi: "Cậu thế mà lại là...!"
Ngạn Hi mỉm cười gật đầu bà ta: "Vợ chồng."
"Vậy đứa bé kia?!"
Ngạn Hi nhấc Thiệu Sanh Tinh lên đùi, nhéo khuôn mặt nhỏ mập mạp của nó: "Kết tinh của tình yêu."
Phú bà: "..."
Bởi vì trò hề này mà bầu không khí cũng trở nên sôi động hơn rất nhiều, có lẽ qua khoảng nửa giờ hội nghị mới hoàn toàn chấm dứt.
Cuối cùng Ngạn Hi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Thiệu Sanh Tinh cũng đói lả.
Chờ tất cả mọi người rời khỏi hội trường, Thiệu Chí Thần bước tới trước mặt hai người. Hắn sờ đầu Thiệu Sanh Tinh: "Ăn cơm."
Ngạn Hi xách Long Ngạo Thiên đang ăn vạ nằm trên ghế nghịch tay, ba người cùng nhau đi về phía phòng yến hội.
Thiệu Sanh Tinh vừa vào phòng ăn đã sống lại, hai mắt trợn đến tròn xoe, tỏa ra thứ ánh sáng xanh lập lòe, liếc mắt một cái đã nhìn trúng cái đùi gà đặt trên bàn. Cũng may nó sĩ diện, biết không thể biểu hiện quá lố, vì thế liên tục lắc tay Ngạn Hi.
Thiệu Chí Thần đã chú ý thấy động tác nhỏ của Thiệu Sanh Tinh, hắn nói với nó: "Chọn đồ mình thích trước rồi qua bàn bên kia từ từ ăn."
Thiệu Sanh Tinh lập tức gật đầu, nó bước về phía bàn ăn với dáng vẻ tự cho là vô cùng thân sĩ.
Không có người thứ ba, Ngạn Hi lại nhớ về chuyện vừa xảy ra, lỗ tai bắt đầu nóng lên: "Đều tại thằng nhóc Thiệu Sanh Tinh, đáng lẽ không nên dẫn nó tới."
Thiệu Chí Thần nhướng mày từ chối cho ý kiến: "Cậu cũng ăn chút gì đi, đợi lát nữa nhiều người lại không ăn được."
Lúc đầu Ngạn Hi không hiểu ý hắn, sau đó ngày càng có nhiều người ngồi xuống bên cạnh mời uống rượu thì cậu mới biết lý do vì sao.
Sau khi từ chối chia sẻ bí quyết quyến rũ trai ngon với tên đàn ông thứ ba, Ngạn Hi gắp súp lơ Thiệu Sanh Tinh để thừa trên đĩa nhét vào miệng nó.
"Nhai mười cái."
Thiệu Sanh Tinh bày ra dáng vẻ đau khổ nhai xong nuốt xuống, cứ như thể ăn mấy cân sắt vậy.
"Ăn lâu thế rồi mà vẫn chưa quen sao? Trông như bị ép uống thuốc độc ấy." Ngạn Hi bị nó chọc cười, "Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đợi chú, chú đi nhà vệ sinh một lát."
Gian tầng bày yến hội không có nhà vệ sinh mà phải xuống tầng dưới. Lúc cậu bước đến cầu thang bỗng dừng lại, một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau cánh cửa thoát hiểm.
"Chí Thần, cho dù trong lòng anh có giận, có muốn đối đầu với cha mình thì cũng không nên để bản thân và tiểu Tinh chịu ấm ức."
Ngạn Hi vừa nghe đã biết là ai, giọng điệu gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn của đóa sen trắng nhỏ không lẫn đi đâu được! Hứng thú vừa được khơi lên khiến cậu không còn tâm trạng buồn đi vệ sinh, vì thế Ngạn Hi lẳng lặng dán sát người lên ván cửa vểnh tai nghe.
"Tôi không để bản thân phải chịu ấm ức." Giọng Thiệu Chí Thần có chút mơ hồ, Ngạn Hi đoán hắn vừa hút thuốc, "Nghe người khác nói hôm nay cậu lại xảy ra tranh chấp với Ngạn Hi?"
"Đúng vậy." Đóa sen trắng trả lời rất nhanh, hắn biết trước nay tin tức Thiệu Chí Thần có được đều là thật, nói dối cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể lớn gan thừa nhận: "Em không thích cậu ta, cậu ta rất lớn lối, hoàn toàn không thèm nghe lời em nói. Anh cũng vậy, cho nên hai người vốn không thích hợp, cuộc sống như thế không mệt mỏi sao?"
Ngạn Hi muốn lấy một túi hạt dưa ra cắn. Cậu lớn lối sao? Đúng là lớn lối, nhưng Thiệu Chí Thần còn lớn lối hơn cậu, sống chung một chỗ cậu cũng không thấy mệt mỏi. Có tiền ai mà mệt, vừa sướng vừa tự tại, chỉ có thằng nhóc rắm thối là khiến cậu hơi mệt lòng.
Ngạn Hi dán sát người lên cửa thêm chút nữa, kết quả chỉ nghe thấy giọng Trần Nhiên Thư, bỏ lỡ mất câu trả lời của Thiệu Chí Thần. Nhưng chắc chắn câu trả lời kia không làm đóa hoa trắng nhỏ hài lòng, giọng của đối phương còn mang theo tiếng khóc nức nở kìa.
"Nếu như anh chỉ vì muốn làm cha mình khó chịu mà tìm bừa người kết hôn thì vì sao anh lại tìm cậu ta? Em ở ngay đây, em chính là bạn từ thuở nhỏ của anh mà! Cậu ta có đối tốt với con của anh không? Cậu ta có yêu anh không?"
"Tôi nói rồi, Trần Thư Nhiên, tôi không có cảm giác với cậu."
"Vậy anh có cảm giác với cậu ta sao?!"
Đến ngay cả Ngạn Hi cũng không biết lúc này tim mình đã đập hẫng một nhịp. Chân cậu nhích về phía trước, đập vào cánh cửa phát ra tiếng động nhỏ.
Tiếng vang làm kinh động đến người đứng trong cầu thang, Trần Thư Nhiên nhanh chóng đẩy cửa nhìn ra ngoài. Hành lang trống rỗng, đến ngay cả một cái bóng người cũng không có.
Gặp quỷ à?!
Cũng may gần đó có một khúc ngoặt, Ngạn Hi nhanh chân chạy vọt qua, đợi đến khi nhịp tim đập bình thường cậu mới nhận ra có cái gì đó không đúng lắm.
Ủa? Cậu có làm chuyện gì trái lương tâm mà phải chạy!
Nghĩ vậy, Ngạn Hi nghênh ngang đi ra, tuy nhiên lại phát hiện cầu thang đã chẳng còn người nào.
Đánh bài chuồn nhanh thế.
Mặc dù lúc ăn dưa không thấy cơ thể có cảm giác gì, nhưng bây giờ vừa bình tĩnh lại cậu đã nhịn không được hít sâu mấy cái. Ngạn Hi thật sự nhịn không được rồi, cậu chạy vọt vào nhà vệ sinh, vừa lúc chạm mặt với Thiệu Chí Thần đang kéo khóa quần.
"Úi, trùng hợp ghê!"
Thiệu Chí Thần nhìn cậu một cái, tiếp tục giải quyết vấn đề sinh lý.
Ngạn Hi đứng ở sau hắn rơi vào thế bí. Cậu đi qua đi lại, cậu muốn bảo vệ đôi mắt của mình, nhưng nếu làm thế thì có vẻ giống như cậu có khuất tất gì đấy.
Cuối cùng vẫn là bé bàng quang sắp nổ tung nói với cậu rằng... mày chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc giải quyết vấn đề sinh lý.
Ngạn Hi nhắm mắt cởi khóa quần, kết quả khóa kéo bị kẹt cứng ở giữa, gân xanh trên trán cậu nổi lên, Ngạn Hi hé một con mắt nhìn xuống dưới.
Shhh, khóa quần bị vướng vào quần lót rồi.
Này thì kéo xuống kiểu gì? Sao lại mắc sâu thế hả...
Thiệu Chí Thần đã đi chưa? Tại sao không thấy có tiếng động nào?
Ngạn Hi vô thức liếc mắt nhìn sang: "Cái đệt..."
Lần này mới thấy rõ, chân thật sống động đến từng chi tiết, kích thước kia đúng là thứ mà không phải ai cũng có thể có được.
Thiệu Chí Thần kéo khóa quần lên đi ra ngoài rửa tay, đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Ngạn Hi ra.
Hắn quay ngược về, khoanh tay nghiêng đầu nhìn Ngạn Hi cúi gằm mặt, không biết là đang mân mê cái gì: "Đã đến bệnh viện chưa?"
"Đến..." Não Ngạn Hi nảy số định nói mình đến rồi, nhưng mới nói được một nửa đã hồi hồn. Cậu thẹn quá hóa giận quát, "Đến cái rắm ấy, ông đây vô cũng khỏe mạnh."
"Đừng nhúc nhích." Thiệu Chí Thần nhíu mày đi tới bên cạnh cậu, "Cậu kéo quần lót... Ồ, cậu mặc quần trắng đấy à?"
Ngạn Hi gấp đến phát hoảng, chắc cú tên này không nói được lời hay ý đẹp gì: "Có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau thả."
"Tôi nói cậu ấu trĩ." Nhân lúc Ngạn Hi còn chưa kịp nổi đóa, hắn vô cùng tự nhiên duỗi tay ra, cầm lấy khóa kéo từ tay đối phương kéo mạnh một cái, quần lót được tách khỏi khóa quần một cách dễ dàng.
"Được thật kìa!" Ngạn Hi sửng sốt vội vàng đẩy tay hắn ra, "Anh đừng đứng ở đây nữa, đợi lát có người nhìn thấy lại..."
Ngạn Hi còn chưa nói hết đã đối diện với một đôi mắt đỏ bừng vì tức giận. Trần Thư Nhiên hết chỉ Thiệu Chí Thần lại chỉ cậu, điên tiết nói, "Không biết xấu hổ!"
Hắn nói xong thì chạy vọt ra ngoài, Ngạn Hi nhìn bóng lưng cao gầy kia, tỏ vẻ lời mình còn chưa nói hết: "Hiểu lầm rồi."
Khuôn mặt của cậu mang theo nghi hoặc: "Vì sao lần nào chúng ta cũng bị người khác hiểu lầm?"
Thiệu Chí Thần thản nhiên đáp: "Là do tâm tư họ đen tối."
Cũng đúng, lúc nãy cậu và Thiệu Chí Thần chỉ đang trao đổi vấn đề kỹ thuật kéo khóa quần, trong đó còn đề cập đến các môn vật lý, sinh học và tâm lý học. Mặc dù hai người đứng sát sàn sạt, tay còn chạm vào một vài chỗ kỳ quái nữa...
Nhưng rất rõ ràng! Hai người hoàn toàn không hề làm chuyện đồi phong bại tục!
Bởi vì Thiệu Chí Thần có một cuộc gọi đột xuất nên Ngạn Hi đành trở về một mình. Cậu thấy chỗ ngồi của Thiệu Sanh Tinh không có ai nên bèn hỏi thăm nhân viên phục vụ. Đối phương cẩn thận chỉ về một phía, Ngạn Hi nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy Thiệu Sanh Tinh đang được Thiệu phu nhân ôm.
Thiệu phu nhân ngồi bên cạnh ông Thiệu, hôm nay không nhìn thấy bà dì kia, dù sao cũng là tiệc lớn, mẹ con bọn họ không đủ thân phận để tiến vào.
Ánh mắt ông cụ đảo quanh yến hội, nhìn thấy Ngạn Hi cũng bơ luôn cậu, sau đó còn dùng quải trượng gõ xuống đất, khiến cho đám người xung quanh luôn chú ý bọn họ lộ ra dáng vẻ xem kịch vui.
Chỉ cần là người vừa dự cuộc họp trên lầu thì đều biết Ngạn Hi và Thiệu Chí Thần có quan hệ thân thiết, ấy thế mà ông cụ nhà họ Thiệu lại không thích đứa con dâu này, chuyện này có nghĩa là sao? Là bí mật của nhà giàu!
Ngạn Hi không quan tâm, thấy Thiệu Sanh Tinh ngoan ngoãn ngồi trên đùi Thiệu phu nhân ăn bánh ngọt, cậu chuyển bước chân đi đến tháp champagne cầm một ly rượu, đúng lúc có người chạy qua bắt chuyện, ấy thế mà còn là người quen.
Thiệu Gia Giai đi một vòng cũng không thấy Thiệu Chí Thần, lúc này mới yên tâm lớn mật ôm bả vai cậu: "Anh giai nhỏ, người ta nhớ anh muốn chết, anh có nhớ em không?"
"Nói tiếng người."
"Haizzz, từ sau lần gặp mặt trước chúng ta đã không liên lạc với nhau. Nói thế nào thì tôi và cậu cũng đồng cam cộng khổ suốt một buổi tối, sao cậu tuyệt tình thế nhờ?"
Ngạn Hi cảm thấy cái từ "đồng cam cộng khổ" kia có thể có nghĩa khác: "Tôi đồng cam cộng khổ với cậu lúc nào? Đừng thấy sang bắt quàng làm họ."
"Thế mà còn không phải đồng cam cộng khổ? Sau khi cậu rơi xuống nước, tôi là người cung cấp nước ấm và phục vụ quần áo cho cậu tắm rửa, quả thực chính là chiếc áo bông nhỏ tri kỉ, chiếc quần lót nhỏ mềm mại." Giờ phút này Thiệu Giai Giai tự mình say mê diễn thuyết, đoạn nói tiếp, "Tạm thời bỏ qua vấn đề trên, tôi nghe bác cả nói cậu và anh tôi kết hôn là để chọc tức bác ấy, thật hay giả vậy?"
"Giả." Ngạn Hi cố ý nói, "Chúng tôi là chân tình thực cảm."
Thiệu Gia Giai không hề nghi ngờ lời cậu nói, vội vàng bỏ tay khỏi vai Ngạn Hi: "Chết thật, đừng để anh họ ngửi thấy mùi tôi, mũi chó của ổng thính lắm."
"À phải rồi." Ngạn Hi bỗng nghĩ tới mối gian tình mình vừa đụng phải chỗ cầu thang, bèn hỏi Thiệu Gia Giai: "Trần Thư Nhiên và Thiệu Chí Thần có quan hệ gì?"
Ngọn lửa hóng hớt trong tim Thiệu Gia Giai bùng cháy: "Cậu đã gặp người ta rồi à?"
"Không chỉ gặp một lần, anh ta ngứa mắt tôi."
"Thì đúng thế còn gì. Anh ta và anh tôi là bạn nối khố, nhà họ Trần cũng rất nổi danh ở thành phố Hộ, trong nhà toàn là người quyền cao chức trọng, bác cả đã muốn đáp lên con thuyền nhà họ Trần từ lâu nên để anh họ kết bạn với Trần Nhiên Thư, từ tiểu học cho đến đại học vẫn luôn như vậy."
"Nhưng cậu cũng biết đấy, suốt ngày anh tôi chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, cũng không biết là do EQ của anh ấy thấp hay là cố ý mà Trần Thư Nhiên vừa tỏ tình thì anh họ tôi đã từ chối thẳng, làm người ta tức đến độ trốn ra nước ngoài hai năm, gần đây mới trở về."
Thiệu Gia Giai uống một ngụm rượu, thở dài một hơi: "Hừ, anh họ của tôi nhân trung long phượng, tư thế uy vũ oai hùng. Ngoại trừ sở thích màu xanh lá cây huỳnh quang biến thái thì quả thực chính là mẫu tình nhân lý tưởng trong lòng tất cả các tiểu 0, không ngờ lại bị cậu cướp mất."
Ngạn Hi cụng ly với cậu ta, lựa chọn không đưa ra lời nào cho vấn đề này.
Bảo sao Trần Thư Nhiên không thích cậu. Ngẫm lại vừa mới xuất ngoại hai năm mà crush từ nhỏ đến lớn đã về tay đứa khác, nếu hắn có thể bình tĩnh khi đứng chung với cậu thì có khác méo gì thánh nhân.
Trí tưởng tượng của Ngạn Hi bắt đầu bay cao bay xa. Dựa theo thiết lập của kịch bản tổng tài, có lẽ bước tiếp theo của Trần Thư Nhiên với cậu sẽ là đập chi phiếu, bắt cóc, bán thảm, bỏ thuốc kích dục, giả bộ mang thai con của Thiệu Chí Thần, giả vờ bị cậu đẩy xuống cầu thang làm sảy thai?
Quá kích cmn thích!
Ngạn Hi xoa tay hằm hè, bắt đầu tưởng tượng lúc đó mình nên bày ra vẻ mặt thế nào!
Ngay khi cậu sắp chìm mình vào bộ phim máu cún thì Thiệu Gia Giai lén đụng tay cậu một cái, hất cằm về một bên.
Ngạn Hi nhìn theo tầm mắt cậu ta, thấy Trần Thư Nhiên đã đi đến đối diện tháp champagne. Hắn cầu một ly nâng lên kính cậu, Ngạn Hi đang muốn vươn tay đáp lễ, bỗng tinh mắt nhìn thấy một tay đối phương duỗi xuống chỗ mép khăn trải bàn, một tia sáng lạnh chợt lóe qua đáy mắt hắn, Ngạn Hi cảm nhận được một lực kéo rất rõ.
Trần Thư Nhiên đứng đối diện bỗng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, tiếp đó sực nhận ra, tầm mắt chăm chú nhìn góc khăn trải bàn bị Ngạn Hi túm lấy, hắn cố tăng thêm lực kéo trên tay.
Thiệu Gia Giai không biết chuyện gì xảy ra: "Hai người có cần nhìn nhau lâu như vậy không? Gì đây, tính dùng ánh mắt giết chết đối phương?"
Ngạn Hi nhìn khăn trải bàn đã bị kéo thẳng, ly rượu phía trên bắt đầu rung nhẹ, quay đầu nói với Thiệu Gia Giai: "Tránh xa một chút."
"Hả!" Thiệu Gia Giai khó chịu, "Cậu tính..."
Không chờ cậu ta nói xong, Ngạn Hi bỗng buông khăn trải bàn trong tay, kéo Thiệu Gia Giai lui nhanh về sau năm bước.
Cũng trong nháy mắt đó, tháp champagne cao một mét rưỡi đổ ụp về phía Trần Thư Nhiên.
Thân ly trong suốt dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng vàng ấm áp, đống ly va chạm vào nhau tạo nên tiếng động thanh thúy. Sắc champagne vàng đại biểu cho xa hoa phong độ ào ào trút xuống, nhưng cho dù chúng nó có sắp trở thành rác rưởi dưới đất thì cũng muốn phô bày sự xa xỉ của bản thân trong những giây phút cuối cùng.
Ngạn Hi nở nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm Trần Thư Nhiên bởi vì theo quán tính kéo khăn trải bàn mà ngã xuống, muốn tránh đống ly rượu cũng không kịp.
Không biết là ai hét lên: "Trùm khăn trải bàn lên đầu!"
Thanh niên luống cuồng dùng khăn trải bàn trùm lên đầu, sau khi tiếng đổ vỡ kết thúc, đám người lập tức xúm quanh đỡ Trần Thư Nhiên dính đầy rượu trên người lên.
Thiệu Gia Giai dùng tay chống cằm, buộc bản thân khép cái miệng đang há hốc lại: "Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?"
Ngạn Hi đặt ly rượu trong tay xuống, nhướng mày: "Tự chuốc lấy khổ."
"Có phải tôi đã chứng kiến một màn hào môn tranh đấu gay gắt không?" Thiệu Gia Giai bất giác nhìn về phía Ngạn Hi, lần thứ hai lộ ra vẻ mặt tràn đầy sùng bái.
"Không có việc gì, kế tiếp vẫn còn trò hay, cậu cứ từ từ thưởng thức."
Ngạn Hi vừa dứt lời đã có người hỏi Trần Thư Nhiên: "Lúc nãy xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại đột nhiên ngã xuống đất, quá nguy hiểm rồi, nhân viên phục vụ đâu?"
Trần Thư Nhiên đỏ mắt không nói gì, song ánh mắt lại nhìn về phía Ngạn Hi mang vẻ mặt cười như không cười đứng đối diện.
Mặc dù bây giờ nhà họ Trần không bằng năm xưa, nhưng bởi vì nhà họ Thiệu quật khởi vẫn kéo nhà họ Trần chạy theo nên địa vị của nhà họ Trần ở thành phố Hộ vẫn rất ổn định. Chẳng hạn như bây giờ, bên cạnh Trần Thư Nhiên đã vây kín người, ngay cả ông cụ nhà họ Thiệu cũng đi qua.
Ông ta thấy Trần Thư Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm Ngạn Hi, sắc mặt bỗng thay đổi lớn.
Ông ta gõ mạnh cây gây trong tay xuống sàn nhà, tức giận nói: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!"
Ngạn Hi chỉ vào mình: "Ngài đang nói chuyện với cháu à?"
"Không cậu thì ai."
"Rất rõ ràng mà, là bởi anh ta dùng sức quá lớn kéo khăn trải bàn!" Ngạn Hi nhún vai, tầm mắt dừng trên chiếc khăn trải bàn còn chưa kịp buông trong tay Trần Thư Nhiên một lúc, "Ngài coi, đồ vật vẫn còn trên tay anh ta kìa."
Ban đầu Trần Thư Nhiên chỉ muốn nhẹ nhàng kéo khăn trải bàn, nhân lúc Ngạn Hi chưa kịp phát hiện làm tháp Champagne đổ xuống. Nhưng vì Ngạn Hi kịp thời phát hiện kéo đầu kia nên buộc hắn phải tăng thêm lực kéo, như vậy chỉ cần Ngạn Hi buông tay, khăn trải bàn sẽ bị Trần Thư Nhiên rút xuống sạch, ly rượu theo quán tính sẽ văng ra xung quanh, Trần Thư Nhiên cũng theo đà ngã xuống cạnh bàn, không bị đám ly rớt trúng người mới lạ.
Ngạn Hi suy nghĩ, không khỏi thở dài một hơi: "Anh giải thích xem vì sao mình lại kéo khăn trải bàn? Đấy, các cụ có câu thế nào nhỉ, gieo nhân nào..."
"Câm miệng!" Ông cụ nhà họ Thiệu là con cáo già gian xảo, có gì mà nhìn không ra. Ông ta vừa bởi việc làm ngu xuẩn của Trần Thư Nhiên làm cho tức giận, vừa vì câu châm chọc của Ngạn Hi làm cho xấu hổ phẫn nộ.
Ngạn Hi kịp thời che miệng làm động tác ok: "Dạ."
Dù sao lời cậu muốn nói cũng được truyền đạt ra ngoài.
Thấy kế hoạch bị phá vỡ, vành mắt Trần Thư Nhiên đỏ hoe đánh bài tình cảm: "Nếu do tôi bất cẩn thì cứ coi như tôi xui đi, cậu cần gì phải nói quá đáng như vậy."
"Người ta cũng không trách cậu, không an ủi người ta được câu nào thì thôi đi."
Thiết lập hình tượng của Trần Thư Nhiên rất tốt, là đóa sen trắng được nuôi nấng bởi dòng dõi thư hương, từ trong ra ngoài sạch bong trắng bóng.
Ngạn Hi cảm thấy phần lớn những người xung quanh sẽ không tin mình.
"Quả thật anh rất xui xẻo, có lẽ người khác chỉ không cẩn thận đụng bàn một cái, còn anh thế mà lại kéo cả cái khăn trải bàn xuống!"
"Tôi!"
"Anh? Có phải anh cố tình muốn thu hút sự chú ý không?" Ngạn Hi bật cười thành tiếng, khẽ gật gù, "Hẳn là không nhỉ, nếu là hành vi hy sinh vì nghệ thuật, vậy cái giá phải trả cũng quá lớn rồi."
Toàn trường im lặng, không ai ngờ được người này chẳng thèm nể nang mặt mũi, dám đứng trước mặt nhà họ Thiệu và nhà họ Trần cười nhạo Trần Thư Nhiên.
Thiệu Gia Giai trốn sau lưng Ngạn Hi, lén lút nói với cậu: "Người anh em cứng thật đấy, tôi sợ bác cả muốn chết."
Đúng thật là Ngạn Hi không sợ, cậu là người có lý cơ mà, cùng lắm thì kiểm tra camera giám sát. Cho dù nơi này có nhiều người tự lấy tay mình che tai che mắt, nhưng cậu tin Thiệu Chí Thần sẽ không giống vậy. Hắn là kẻ rất kiêu ngạo, trong đôi mắt kia không cho phép chứa dù chỉ là một hạt cát.
Ông cụ nhà họ Thiệu cũng không biết nên nói gì, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Chỉ bằng cái miệng này của thì cậu tính nuôi dạy trẻ con kiểu gì!"
Lúc này Ngạn Hi mới nhận ra Thiệu Sanh Tinh cũng có mặt ở đây, người lớn lục đục không nên dẫn theo trẻ nhỏ, nếu đứa nhỏ cũng bị lừa thì sẽ để lại ấn tượng lâu dài trong lòng.
Cậu quay đầu thấy Thiệu Sanh Tinh đang ngồi với Thiệu phu nhân trên sô pha bên kia, cặp mắt không ngừng nhìn về phía này.
Ngạn Hi chậc một tiếng: "Thiệu Sanh Tinh, con nít con nôi nhìn cái gì."
Thiệu Sanh Tinh tránh khỏi bàn tay Thiệu phu nhân, nâng cặp chân nhỏ chạy qua. Nó đứng trước bàn, hết nhìn Trần Thư Nhiên được một vòng người vây kín ở giữa, đang đỏ hoe mắt bày dáng vẻ yếu đuối đáng thương nhìn mình, rồi lại nhìn Ngạn Hi đứng cạnh chứ ba đang lạnh lùng khoanh tay dựa vào bàn, vẻ mặt nó hiện lên chút mê man mờ mịt.
Nó tiến về phía Ngạn Hi một bước, vừa rồi nó nghe thấy ông mắng đại ma vương. Ba nói không ai được mắng đại ma vương cả, bằng không ba sẽ nổi giận, nó phải đi nhắc cho ông biết mới được.
Trần Thư Nhiên nhướng mày, nhỏ giọng hô một câu: "Tiểu Tinh, đến bên chú này."
Thiệu Sanh Tinh dừng lại, nó nhìn thoáng qua Trần Thư Nhiên, do dự đứng tại chỗ trong chốc lát, cuối cùng vẫn đi về phía Ngạn Hi.
Sắc mặt Trần Thư Nhiên trắng bệch, hiển nhiên không ngờ thằng nhóc mình lấy lòng bấy lâu nay mà giờ phút này lại không đứng về phe mình, nó bị làm sao thế hả?!
Ông cụ nhà họ Thiệu cũng cảm thấy rất quái lạ, cháu trai lớn của ông ta là đứa cao ngạo, ấy thế mà lại chủ động đến gần một đứa có tính nết y như côn đồ.
Dưới ánh mắt ngờ vực của mọi người, Thiệu Sanh Tinh đi tới bên cạnh Ngạn Hi nắm lấy tay cậu, nói với đám người đứng phía đối diện: "Mọi người không thể bắt nạt đại ma vương, bắt nạt sẽ khiến ba tức giận, nếu ba tức giận mọi người đều không có cơm ăn."
Mọi người: "??? "
Đám người vốn đang vây quanh Trần Thư Nhiên bắt đầu xao động. Ai cũng biết rằng bây giờ người nắm giữ Thiệu thị chính là Thiệu Chí Thần, lời này của Thiệu Sanh tinh chứng tỏ Thiệu Chí Thần đứng về phía Ngạn Hi. Nếu như bọn họ lại càn quấy, nhỡ đâu chọc Thiệu Chí Thần thì không có cơm ăn thật!
"Đứng ở chỗ này làm gì?" Một giọng nam mang theo áp lực nặng nề vang lên, Ngạn Hi nhìn theo tầm mắt mọi người, đúng lúc thấy Thiệu Chí Thần đang cầm điện thoại từ ngoài đi vào.
Người đàn ông không thèm cho Trần Thư Nhiên lấy một ánh mắt, bước thẳng đến bên cạnh Ngạn Hi hỏi: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Ngạn Hi bĩu môi, ý bảo hắn nhìn Trần Thư Nhiên ngồi phía đối giận tức tới bật khóc: "Tự mình ngã rồi ngồi ăn vạ."
Thiệu Chí Thần liếc mắt nhìn thoáng qua Trần Thư Nhiên, hắn nhíu mày: "Còn không mau chóng đi thay quần áo, tính đứng ở chỗ này cho người khác xem sao?"
"A... Hôm nay là sinh nhật con tôi. Tôi về trước đây, tạm biệt."
"Buổi tối tôi có hẹn với bác sĩ tư nhân, tôi cũng đi trước."
"Tối nay có ai muốn đi ngâm chân không?"
......
Chưa đến mười phút đồng hồ, đám người vốn đang vây quanh Trần Thư Nhiên bỗng biến mất tăm mất tích.
Trần Thư Nhiên há miệng muốn nói, nhưng lời vừa đến bên miệng lại phát hiện mình đã bị Thiệu Chí Thần cảnh cáo không nên nhúng tay vào chuyện gia đình nhà hắn. Khí thế trên người Trần Thư Nhiên lập tức biến mất, hắn căm giận trừng mắt nhìn Ngạn Hi một cái rồi đi theo nhân viên phục vụ, cuối cùng chỉ còn thân tín và ông cụ nhà họ Thiệu đứng tại chỗ.
Ngạn Hi còn chưa hoàn hồn đã thấy một lớn một nhỏ chắn trước mặt mình, tức thì có chút muốn cười.
Loại cảm giác này đúng thật là không tệ!
Thiệu Gia Giai lải nhải bên tai cậu: "Ánh mắt lúc nãy bác cả nhìn tôi cứ như muốn ném tôi xuống biển cho cá mập gặm ấy. Chắc chắn sau khi trở về lại muốn dạy dỗ tôi."
"Vậy cậu đừng về nữa, dẫn ba mẹ mình ra ngoài chơi mấy ngày."
"Ý hay."
Đợi mọi người xung quanh đi hết, Thiệu Chí Thần nhìn đám người nhà họ Thiệu nói một câu "Mất mặt xấu hổ".
Mấy người lớn nhà họ Thiệu lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, chỉ tay vào Thiệu Chí Thần muốn mắng, song lại bị ông cụ cắt ngang: "Không thấy còn trẻ con ở chỗ này à!"
Ông ta tức giận trừng mắt với Ngạn Hi, sau đó hừ một tiếng xoay người rời đi.
Thiệu Gia Giai nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình, mà người đứng sau chỉ nhún vai tỏ vẻ chẳng sao hết.
Đám người kia có gì mà sợ.
Mọi chuyện chấm dứt, Thiệu Gia Giai nói chào tạm biệt rồi rời đi. Đưa Thiệu Sanh Tinh cho Thiệu phu nhân chăm sóc, Ngạn Hi theo Thiệu Chí Thần đến một góc. Cậu không biết người đàn ông này gọi mình theo để làm gì, cũng không đến mức làm một bài dạy bảo cậu đâu nhỉ?
"Nói quá trình."
Ngạn Hi sờ sờ mũi: "Nói ra thì rất dài..."
"Vậy cậu nói ngắn lại."
"Trần Thư Nhiên muốn chơi tôi, không thành công, tự ngã mình chổng vó."
Thiệu Chí Thần: "Chậc. "
Ngạn Hi bưng chiếc bánh ngọt nhỏ bên cạnh lên cắn một miếng, có chút tò mò hỏi: "Anh nói xem, anh ta có tính thuê người bắt cóc tôi không? Tôi có nên luyện mấy loại võ chuyên nghiệp để phòng thân không? "
Thiệu Chí Thần nhướng mày: "Thuật phòng thân của con gái? "
Ngạn Hi trừng mắt nhìn hắn: "Là võ thuật! Muay Thái, karate các kiểu."
Thiệu Chí Thần dùng mắt đánh giá toàn thân cậu một phen, đáp: "Thắt lưng không ổn, khó luyện thành tài."
"......" Ngạn Hi cảm thấy Thiệu Chí Thần rất không tôn trọng mình, "Anh đang chơi tôi đấy à? Tôi rất nghiêm túc đấy!"
Thiệu Chí Thần bị sự nghiêm túc của cậu là cho "cảm động": "Sau khi trở về tôi sẽ liên hệ giúp cậu, tôi có người bạn cũng làm nghề này."
Ngạn Hi cười hì hì đấm ngực hắn ta một cái: "Đáng tin cậy."
Trong mắt Thiệu Chí Thần cũng lộ ra ý cười, tuy rằng thoạt nhìn chẳng thấy: "Sau này không nên cứng đối cứng."
Ngạn Hi đối mặt với chiếc bàn để đầy bánh trái, do dự không biết nên lấy cái nào ăn trước, nghe Thiệu Chí Thần nói vậy bèn vô thức quay đầu nhìn hắn một cái. Chỉ thấy người đàn ông nghiêng đầu qua, cách mình rất gần, giống như thì thầm bên tai cậu: "Trừ khi có tôi ở đấy."
Đêm đó, Ngạn Hi lại quấn mình trong chăn bắt đầu thu thập mẫu vật. Lúc nãy bị Thiệu Chí Thần hà hơi vào tai nên đến bây giờ đầu óc cậu vẫn còn choáng váng, ba phút sau, cậu đỏ bừng mặt chui từ chăn ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn đống mẫu vật trong tay mình.
Hả? Cậu đã bắt đầu rồi à? Sao chưa gì đã kết thúc?!
Tác giả có một cái gì đó để nói:
Ngạn Hi: Đây không năng lực thật sự của tôi! Hãy nghe tôi nói!
Có một ngày nọ, giám đốc Thiệu mở cuốn "365 ngày để cậu ấy yêu mình" chứa đựng đủ lời âu yếm sến súa quê mùa coi ngon lành, được lợi không ít.
Trước giờ giám đốc Thiệu là người đàn ông thích thực tiễn, bởi vậy luôn nói với tiểu Ngạn vô số lời thổ lộ sến sẩm, thành công giúp Tiểu Ngạn thu được mẫu vật!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT