Thím Lưu thấy vẻ mặt cậu không đúng lắm, bỗng nhiên có chút chột dạ: "Làm sao vậy? Thứ kia... thứ kia quan trọng lắm à?"

Ngạn Hi đau khổ che mắt gật đầu.

Cậu tủi thân nhưng cậu không thể nói!

Thím Lưu bắt đầu hoảng hốt: "Có phải rất quý không, thím... thím không biết chuyện, xe chở rác kia cũng đi rồi, có lẽ bây giờ đã chôn xuống hố... Cậu nói cho thím bao nhiêu để thím bồi thường."

"Không cần, đây không phải là thứ bỏ tiền là mua được, thím cũng đừng suy nghĩ nhiều, không có việc gì đâu." Ngạn Hi cần được bình tĩnh. Cậu suy sụp bước vào phòng, bò lên giường nằm xuống.

Sau đó chuẩn bị tâm lý cho quá trình sản xuất giống nòi lần hai.

Cũng may bác sĩ đưa dư ống nghiệm, ăn cơm tối xong, Ngạn Hi cầm ống nghiệm đặt lên giường, một người một vật đối diện tĩnh tọa hồi lâu. Ngạn Hi trải qua quá trình đấu tranh tư tưởng dài dằng dặc, có chút muốn đi vệ sinh.

Giờ này Thiệu Sanh Tinh đã ngủ, phòng Thiệu Chí Thần có phòng tắm riêng, hơn nữa tên này có thói ở sạch, càng không có chuyện sẽ đến nhà vệ sinh chung ở tầng hai.

Ngạn Hi không hề nghĩ ngợi đẩy cửa ra, sau đó đối mặt với Thiệu Chí Thần đang mò mẫn tắm rửa.

"Cái đền đệt!" Ngạn Hi tức giận mắng một câu, lập tức xoay người che mắt lại, "Sao anh không bật đèn bên trong?! Anh bị điên à?"

Cậu đã thấy gì... Cơ ngực, cơ bụng, còn cả cái đó! Giời ạ! Mù luôn rồi này!

Thiệu Chí Thần cũng hơi sững sờ, thấy Ngạn Hi xoay mạnh người không hiểu sao hắn lại bỗng thấy có chút sung sướng, động tác vô cùng tự nhiên tiếp tục gội đầu.

"Đèn bị hỏng rồi."

Ngạn Hi chợt phát hiện toàn thân mình lại khô nóng, bắt đầu từ lòng bàn chân và đỉnh đầu, hai luồng khí hội tụ giao nhau ở giữa, có thể nghĩ ngay Ngạn Hi đã xảy ra phản ứng gì.

Cậu lập tức cảm thấy kinh hãi, chẳng là do nguyên chủ? Chắc chắn là vậy! Cậu là một tên đàn ông thẳng tắp cơ mà!

Bây giờ Ngạn Hi rất phiền não, cực kỳ phiền não!

"Không phải phòng anh có nhà vệ sinh riêng sao?! Chẳng lẽ đèn tầng một cũng hỏng luôn? Anh... Sao anh tắm không khóa cửa hả?"

Thiệu Chí Thần nhanh chóng xả sạch bọt trên người, quấn một cái khăn bên hông, mặt không đổi sắc đi về phía Ngạn Hi đang đứng quay lưng với mình.

"Vòi hoa sen phòng tôi bị hỏng rồi, nếu không cậu nghĩ sao tôi lại đến chỗ này? Cậu có biết nhà vệ sinh tầng một có bao nhiêu vi khuẩn không? Còn về chuyện khóa cửa... đúng thật là tôi quên, tôi chưa bao giờ khóa cửa phòng mình."

Nói nhảm, Ngạn Hi nghĩ thầm, cũng đâu ai dám tiến vào phòng ngủ của anh!

Phòng vệ sinh tầng hai chỉ có ba người họ dùng, thím Lưu và cô gái kia dùng ở tầng một, nếu nhất định phải cho Thiệu Chí Thần lựa chọn thì đứng thật là chỉ có phòng vệ sinh này mới đủ điều kiện.

Đang lúc nói chuyện, Thiệu Chí Thần đặt tay lên trên vai trái Ngạn Hi, cơ thể Ngạn Hi bỗng run lên. Cậu gần như theo phản xạ có điều kiện duỗi tay cầm lại, cho người đàn ông một cú quật ngã ngang vai!

Sau một tiếng động thật lớn, Ngạn Hi và người đàn ông cùng lăn xuống đất.

Suýt chút lại quên, sức mạnh bây giờ của Ngạn Hi đã không bằng năm đó, cậu chỉ có thể chế phục kẻ có dáng người tương tự bản thân. Tuy nhiên mấy tên cao hơn cậu nửa cái đầu như Thiệu Chí Thần thì chỉ vừa quật một nửa là hai chân đã không chống đỡ nổi, ngã xuống theo quán tính!

Ngạn Hi nằm sấp trên người Thiệu Chí Thần, trong lúc nhất thời hai người đối mặt nhìn nhau.

Thiệu Chí Thần nhướng mày: "Không ngờ cậu còn có chút bản lĩnh?"

Ngạn Hi vuốt mũi mình: "Kỹ nhiều không đè người*."

(*) Người có nhiều kỹ năng không có gì là xấu cả.

Thiệu Chí Thần: "Nhưng bây giờ cậu đang đè lên tôi, có thể đứng dậy được chưa?"

Cơ thể Ngạn Hi cứng đờ, vô thức nhìn xuống phía dưới, thấy Tiểu Chí Thần và Tiểu Ngạn Hi đang mặt đối mặt vai kề vai.

Cậu run giọng nói, "Anh... Khăn tắm của anh bị rớt..."

Thiệu Chí Thần trầm mặc một giây đáp: "Tôi cảm nhận được."

"Biến thái!" Ngạn Hi thẳng tay cho hắn một phát vả, một giây sau biến mất không thấy tăm hơi.

Cũng may bây giờ hành lang không có người, bằng không mọi người sẽ thấy một kẻ tứ chi mở rộng, trên mặt còn mang theo một dấu tay đỏ chót, chính là giám đốc Thiệu dắt chim đi dạo.

Bởi vì trò hề hôm qua mà hôm sau lúc hai người ngồi ăn sáng, bầu không khí có chút vi diệu.

Ngạn Hi hơi áy náy nhìn vết sưng đỏ hình bàn tay trên mặt Thiệu Chí Thần. Hôm qua cậu xuống tay có hơi mạnh, còn không phải chỉ là nhìn thấy chim thôi sao? Giữa đàn ông con trai với nhau... có gì to tát chứ! Trước kia cậu còn cười nhạo thằng nhóc Ngạn Cẩn làm quá.

"Anh, có ổn không?"

Mặt Thiệu Chí Thần không đổi sắc uống cà phê: "Không ổn lắm."

Ngạn Hi chép miệng: "Dấu vết trên mặt anh hơi rõ ràng, buổi chiều đi dự hội nghị có sao không?"

"Không sao, cùng lắm thì tiết lộ sự thật rằng cuộc hôn nhân giữa chúng ta không hòa hợp." Thiệu Chí Thần nở một nụ cười âm u với cậu.

"Tôi đi lấy quả trứng gà!" Ngạn Hi chỉ vào phòng bếp rồi chạy trốn.

Một lát sau, cậu cầm một quả trứng gà nóng hổi luộc chín qua, dùng đầu nhọn của trứng cọ lên bên má ửng đỏ của người đàn ông.

Thiệu Chí Thần quay đầu nhìn về phía Ngạn Hi đang cầm trứng lăn.

Một tay Ngạn Hi nâng mặt hắn, một tay thuần thục lăn trứng gà: "Dùng trứng gà luộc chín lăn mặt có thể thúc đẩy giãn mạch máu da, tăng cường lưu thông máu, không chỉ có thể tiêu sưng mà còn có thể khiến da căng mịn! Căng... Shh, hình như chỗ này của anh có nếp nhăn."

Cậu nói xong còn dùng tay chọc nhẹ lên khóe mắt Thiệu Chí Thần một cái.

Ánh mắt Thiệu Chí Thần khẽ run lên.

Ba giờ chiều, hai người tính cùng nhau ngồi xe đến hội trường của hội nghị thương mại thành phố Hộ, vừa lúc tránh được giờ cao điểm buổi chiều, không ngờ Thiệu Sanh Tinh vọt xuống từ trên lầu, thấy hai người mặc quần áo đẹp nên cũng nhì nhèo muốn ra ngoài chơi.

Thiệu Chí Thần nhìn quản gia một cái, quản gia lập tức dẫn Thiệu Sanh Tinh lên lầu thay quần áo.

Ngạn Hi còn tưởng rằng hắn sẽ không dẫn thằng nhóc theo: "Sao anh lại đồng ý? Nhỡ nó ăn vạ ở đấy thì sao?"

"Sợ cậu thấy chán." Thiệu Chí Thần đưa cà vạt cho Ngạn Hi, ý bảo cậu thắt cho mình, "Cũng để cho cậu giảm bớt xấu hổ."

Ngạn Hi có chút trúc trắc, vừa thắt vừa lẩm bẩm: "Dẫn theo con nít chạy nhong nhong quanh hội trường mới là xấu hổ nhất ấy."

Thiệu Sanh Tinh mặc một bộ vest nhỏ màu đen phối với một chiếc nơ nhỏ màu đỏ, trái lại rất tông xoẹt tông với màu xanh huỳnh quang của ba nó!

Ba người nghênh ngang ra ngoài, Thiệu Chí Thần đã quen với loại tình huống này, không có chút khó chịu nào. Thiệu Sanh Tinh vẫn chỉ là đứa con nít ngây thơ thích chơi đùa. Chỉ có Ngạn Hi là thấy hơi hoảng hốt. Cậu xuống xe núp sau lưng Thiệu Chí Thần rồi chỉnh lại bộ vest trên người, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy quần áo hơi chật."

Thiệu Chí Thần quay đầu lại nhìn, bộ vest màu xám được cắt may rất vừa người. Phần vải nửa người bên dưới phác họa độ cong vểnh lên phía sau, bọc lấy đôi chân thon dài, áo trên may rất khít, làm nổi bật vòng eo thon gọn tinh tế.

Hắn duỗi tay ra kéo người đến bên cạnh mình: "Không tồi, vest mặc như này mới đẹp."

Ngạn Hi lườm hắn một cái: "Anh còn biết khen người khác sao? Đúng là hiếm nhỉ."

"Vậy nên hãy trân trọng đi."

"..." Ngạn Hi dời tầm mắt, tức giận nghiến răng, âm thầm nguyền rủa Thiệu Chí Thần hai trăm lần!

Hai người sóng vai đi về phía cửa lớn, ngay cả thiệp mời Thiệu Chí Thần cũng không cần giao, trực tiếp chưng mặt đi vào. Trái lại Ngạn Hi không nghe lời Thiệu Chí Thần ôm tay hắn, đứng bơ vơ ở một bên, bị tiếp tân ngăn cản.

Thiệu Chí Thần nhíu mày với cậu, hắn duỗi tay qua. Ngạn Hi nhìn trái nhìn phải, thấy phía sau đã có người đến, cuối cùng chỉ đành nắm bàn tay to rộng của người đàn ông. Khoảnh khắc hai tay chạm nhau, Ngạn Hi chỉ cảm thấy sức của người kia thật lớn, lập tức kéo cậu về phía mình.

Đợi người nọ đứng bên cạnh mình, Thiệu Chí Thần buông cậu ra, đặt tay lên eo Ngạn Hi.

Đầu Ngạn Hi theo quán tính đụng vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, suýt chút bị chấn động não. Cậu che trán mắng một câu, được người đàn ông che chắn đi vào hội trường.

Thiệu Sanh Tinh bị ném một bên, trừng to đôi mắt mê mang nhìn hai người lớn ôm nhau đi vào. Nó vừa hoàn hồn muốn đuổi theo thì bị nhân viên tiếp tân ngăn cản: "Cậu bạn nhỏ, em phải có thiệp mời mới vào được."

Thiệu Sanh Tinh ấm ức đứng ngoài cửa gọi ba mấy tiếng, nhưng hiển nhiên không có người nào để ý đến nó! Thậm chí đến cả cái bóng hai người cũng biến mất tăm!

"Tiểu Tinh, sao cháu lại ở đây?" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Thiệu Sanh Tinh quay đầu nhìn thấy Trần Thư Nhiên đã lâu không gặp.

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu Sanh Tinh: Tui là cây cải thìa bị vứt bỏ, vừa trắng lại vừa thơm.

Hết chương 25

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play