"Thiệu Sanh Tinh ngủ với ba nhóc trên giường này, chú và Tiểu Thư ngủ giường bên cạnh." Ngạn Hi chỉ vào hai cái giường trong phòng ngủ, cũng không nghĩ nhiều.
Thiệu Sanh Tinh ngửa đầu hỏi cậu: "Tại sao chú không ngủ chung giường với ba? Cô giáo nói ba mẹ sẽ ngủ chung giường, nếu một ngày bọn họ chia giường thì đó là vì cãi nhau. Hai người không thể cãi nhau, cãi nhau sẽ làm tổn thương thể xác và tinh thần trẻ nhỏ, sẽ biến tôi thành đứa ngốc!"
Ngạn Hi gật đầu, trìu mến sờ đầu nó: "Bảo sao nhóc là đứa ngốc, vậy sao lúc ở nhà chú và ba nhóc chia phòng ngủ không thấy nhóc nói năng gì?"
Thiệu Chí Thần mặc áo tắm bước ra từ phòng tắm, dùng ánh mắt ra hiệu bảo Ngạn Hi đi tắm rửa. Thiệu Chí Thần nằm trên giường, chờ người kia đi vào phòng tắm mới duỗi chân đá vào mông Thiệu Sanh Tinh: "Đi, qua ngủ với Nhã Thư."
"Áu áu!" Thiệu Sanh Tinh gào một tiếng nhảy xuống giường chui vào ổ chăn Nhã Thư.
Nhã Thư đang dùng máy tính bảng chơi rắn săn mồi, chẳng qua thao tác của bé luôn chậm nửa nhịp nên không phải tự cắn đuôi mình thì cũng là không ăn được táo. Lúc Thiệu Sanh Tinh lên giường không cẩn thận đụng vào bé, khiến con rắn trong máy tính bảng đâm vào tường ngủm củ tỏi luôn!
Cậu bé ai oán thở dài một hơi, vẻ mặt buồn rầu: "Lại... Lại chết..."
Thiệu Sanh Tinh cầm máy tính bảng lên: "Để tôi, tôi đã chơi qua màn rồi!"
Ngạn Hi sấy tóc xong đi ra, toàn thân toát vẻ lười biếng, cậu ngồi xổm trước bể cá cảnh nhìn cá hề một lát, sau đó chậm rãi ngáp một cái đứng dậy đi đến bên giường nằm xuống.
Hả? Sao cộm vậy?
Cậu đứng dậy thấy Thiệu Sanh Tinh đã chiếm giường của mình. Nó đắp chăn của cậu, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Nhã Thư. Nó mở to hai mắt to nhìn cậu, vừa thấy bị cậu phát hiện đã vội vàng nhắm mắt vào, lẩm bẩm nói: "Thiệu Sanh Tinh đang ngủ rồi..."
Ngạn Hi cắn răng, hai tay luồn vào trong chăn muốn ôm người ra, kết quả Thiệu Sanh Tinh nắm chặt chăn, có chết cũng không buông. Cậu sợ hai đứa nhỏ bị cảm lạnh nên đành phải phẫn uất nhét nó trở về.
Thiệu Chí Thần thờ ơ nằm trên giường lớn lật tạp chí, khóe mắt vẫn luôn nhìn về phía này. Thấy Thiệu Sanh Tinh thành công bảo vệ trận địa, hắn nhịn không được khẽ nhếch môi.
Ngạn Hi xây dựng tâm lý đầy đủ, đi như rùa bò đến bên giường lớn rồi ngồi xuống.
Thiệu Chí Thần nhìn cậu một cái, tiếp đó lại dời tầm mắt sang tạp chí: "Ừm."
Nghe câu trả lời không rõ ý của người đàn ông, Ngạn Hi coi như đối phương đồng ý, nhân cơ hội xoay người nằm lên giường: "Đều là đàn ông con trai với nhau, chắc anh không ngại chứ hả?"
"Anh đừng lo, tư thế ngủ của tôi tốt lắm." Cậu đặt hai cái gối đầu giữa hai người, dù sao giường lớn hai mét rất rộng, "Như vậy chúng ta sẽ không làm phiền nhau."
Thiệu Chí Thần nhíu mày nhìn hai cái gối đầu ở giữa.
Chậc chậc!
Ban đêm, Ngạn Hi ôm gối đầu ngủ ngon lành, bỗng cảm thấy có một luồng sức mạnh rút gối từ trong tay cậu ra. Cậu vung nhẹ tay lên một cái không cướp được gối về, trái lại được một thứ ấm áp ôm vào trong ngực.
Rắn chắc, chẳng thấy thoải mái tẹo nào, tay cậu xấu tính mò lên trên, mãi cho đến khi sờ được một quả đầu mềm mại mới thả lỏng, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Hô hấp của chàng trai dần ổn định, nhìn khuôn mặt sáng sủa chìm trong màn đêm, hô hấp của Thiệu Chí Thần cũng nhẹ đi rất nhiều. Hắn vươn tay ấn lên môi dưới của Ngạn Hi rồi nhẹ nhàng mân mê, đây là chuyện hắn muốn làm từ lâu rồi.
Thật ra Thiệu Chí Thần rất tò mò, vì sao một người lớn lên trong môi trường hà khắc như thế lại ẩn giấu một linh hồn khiến hắn nhìn bằng con mắt khác. Chưa từng có một người nào có thể làm hắn nảy sinh hứng thú, Ngạn Hi là người duy nhất suốt mười mấy năm qua, hắn không biết người khác đánh giá cậu như thế nào, nhưng trong mấy tháng sống cùng nhau, hắn không thể không thừa nhận, trên người Ngạn Hi có sức hấp dẫn khác với người thường.
Có thể là ngón tay dùng sức hơi lớn khiến chàng trai đang ngủ khẽ nhíu mày, cậu vươn lưỡi nhỏ liếm cánh môi hơi khô bị hắn vuốt ve, xúc cảm mềm mại lướt qua đầu ngón tay, ánh mắt Thiệu Chí Thần bỗng tối sầm. Hắn nhẹ nhàng buông lỏng tay.
Ngày hôm sau, Ngạn Hi mở hờ mắt, ngón tay vô thức sờ soạng xúc cảm mềm mại nọ.
Hầy... Cảm giác ngọt ngào chết tiệt.
Hai giây sau, cậu mở to mắt, luống cuống tay chân bò xuống người Thiệu Chí Thần rồi đứng lên, cuối cùng bởi vì mũi chân vướng chăn mà ngã rầm một cái xuống dưới đất!
Thiệu Sanh Tinh bị cậu đánh thức, nó dụi mắt bò xuống giường, miệng thều thào nói: "Muốn đi đái."
Ngạn Hi bấu vào mép giường thò đầu lên, trên mặt còn hơi ửng đỏ, cậu cẩn thận nhìn người đàn ông nằm trên giường hình như vẫn chưa tình, vỗ lên ót Thiệu Sanh Tinh: "Tự mình đi đi."
Đáng chết, cậu cảm thấy mặt mình rát quá, tư thế ngủ tốt bay đâu mất rồi?!
Ngạn Hi đứng lên phát hiện chiếc gối vốn nên đặt giữa hai người đã nằm dưới sàn nhà bên Thiệu Chí Thần, cậu nghi hoặc nhặt chiếc gối xám lên vỗ vỗ, nhẹ nhàng ném trở lại giường.
Lúc ăn sáng, Ngạn Hi thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đàn ông một cái. Khi cậu rửa mặt mới phát hiện trên tay mình còn dính hai sợi tóc của ai kia, chắc là buổi tối không cẩn thận quấn vào, cậu cẩn thận đánh giá mái tóc đen dày của Thiệu Chí Thần một lát, hồi lâu sau mới hoàn toàn yên lòng.
Bốn người ăn sáng xong thì đi đến địa điểm tập hợp. Buổi sáng có hoạt động tham quan nhà thờ, giáo đường khổng lồ luôn có thể tạo ra một bầu không khí thần thánh trang nghiêm. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, ngay cả giọng nói của hướng dẫn viên du lịch cũng hạ thấp không ít, đám nhỏ đằng trước ríu rít kể chuyện quỷ thần, nói mà cứ y như thật, khiến Nhã Thư sợ tới mức rúc vào trong ngực Ngạn Hi.
Miệng Ngạn Hi nói tất cả đều là giả, nhưng cảm xúc trong mắt đã làm lộ chút bối rối của bản thân. Đến tột cùng quỷ thần có tồn tại hay không cậu không biết, nhưng chuyện xảy ra trên người cậu lại không có cách nào giải thích được. Rốt cuộc là vì sao cậu xuyên vào một quyển sách, cậu còn có thể trở lại thế giới thực không, tất cả đều là bí ẩn chưa có lời giải.
Cậu có muốn ở lại đây không?
Tất nhiên là không muốn, trong thế giới thực có người thân và bạn bè của cậu.
Còn ở đây thì sao?
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.
Ngạn Hi hồi hồn nhìn về phía Thiệu Chí Thần: "Không, chỉ là mấy thứ linh tinh thôi."
"Rốt cuộc chú có nghe tôi nói không!" Thiệu Sanh Tinh cau mày túm tay cậu kéo về phía trước "Thầy nói không thể tụt lại phía sau!"
Nhã Thư cũng lo lắng cầm tay cậu: "Chắc là, chắc là, bởi vì, bởi vì sợ, quỷ."
Ngạn Hi thở dài một hơi, lập tức vứt bỏ chút tâm tư muộn phiền ra sau đầu, kéo tay hai đứa nhỏ đi về phía trước: "Anh không sợ quỷ."
Cậu cốc một cái lên trán Thiệu Sanh Tinh: "Nhưng anh biết quỷ thích nhất mà mấy đứa quỷ nhỏ không nghe lời, nếu như bị quỷ thấy được thì nó sẽ tha quỷ nhỏ về ổ, không cho về nhà."
Thiệu Sanh Tinh như ông cụ non hừ một tiếng: "Chú tưởng tôi là con nít ba tuổi chắc? Trên thế giới này không có ma quỷ."
"Ha ha!" Ngạn Hi cười to hai tiếng, "Cũng không biết hôm Halloween là ai bị tiểu cường nhà bên dọa khóc!"
Thiệu Sanh Tinh buồn nẫu lòng mề, Thiệu Sanh Tinh chưng vẻ mặt đưa đám chạy đến bên cạnh hướng dẫn viên du lịch, lại lần nữa tham gia phần cướp câu trả lời. Nó phát hiện bản thân vẫn thích chơi cùng mấy đứa nhỏ lương thiện hơn.
Hoạt động nhóm buổi chiều được gọi là "săn kho báu", ba gia đình gộp thành một nhóm, tổng cộng chín nhóm. Luật chơi là ở trong phạm vi hoạt động nhất định, thông qua các manh mối khác nhau để tìm ra kho báu chôn cất ở các góc trong công viên.
Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư nhanh chóng phát hiện một tấm card ở gần lạch nước, kết quả hai đứa vừa đi qua thì một cơn gió đã thổi tấm card rơi vào lạch nước. Con lạch kia đã khô cạn, bốn phía xung quanh đều là rêu xanh biếc và cỏ đuôi chó. Thiệu Sanh Tinh muốn bò xuống nhặt tấm card nhưng bỗng dưng bị trượt chân. May mà lúc ấy Ngạn Hi đi theo sau nó, nhanh chóng vươn tay túm Thiệu Sanh Tinh về, bằng không thằng nhóc này không chảy máu thì cũng vỡ đầu!
Đây là lần đầu tiên Ngạn Hi nổi giận như vậy, cậu kéo Thiệu Sanh Tinh sang một bên chửi ầm: "Mắt mọc đỉnh đầu có đúng không? Không biết tự lượng sức à!"
Nhã Thư đứng ở bên cạnh nhịn không được rụt cổ, anh trai dữ quá!
Thiệu Chí Thần cũng là nghe được mọi chuyện từ mấy bậc phụ huynh khác, hắn vừa đi qua đã thấy mắt một lớn một nhỏ đều đỏ hoe. Thiệu Chí Thần di đến bên cạnh Ngạn Hi, ôm bả vai cậu: "Đừng tức giận, lần sau thằng bé không dám nữa. Thiệu Sanh Tinh, còn không mau xin lỗi ba nhỏ."
Thiệu Sanh Tinh nhớ lại cảnh tượng ban nãy vẫn còn thấy sợ, bị Ngạn Hi mắng nó vừa cảm thấy sợ vừa ấm ức. Nó vừa định giang tay cầu ôm thì đã nhận được ám chỉ của ba già bảo nó xuống nước.
Cũng không biết như thế nào, nó bỗng cảm thấy cuộc sống sau này của mình bắt đầu trở nên khó khăn???
Tác giả có lời muốn nói:
Giám đốc Thiệu hồi trước: Thiệu Sanh Tinh nên đi làm bài, Thiệu Sanh Tinh không được ăn thịt nướng.
Giám đốc Thiệu bây giờ: Thiệu Sanh Tinh qua giường khác ngủ, Thiệu Sanh Tinh mau xin lỗi ba nhỏ (nghiêm túc)
Thiệu Sanh Tinh: Anh da đen mặt dấu chấm hỏi.jpg
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT