(*) Đọc kỹ phần văn án giúp mình coi truyện có hợp gu không nhé:33
"Hả? Hai người thực sự không muốn đi khách sạn cùng chúng tôi sao?" Giáo viên dẫn đoàn ngạc nhiên nói, "Vậy hoạt động ngày mai bạn học Thiệu Sanh Tinh có tham gia nữa không? Chúng tôi sẽ thực hiện một vài nhiệm vụ nhỏ để kiểm tra tinh thần đồng đội làm việc theo nhóm!"
Chỉ nghe thấy người đàn ông nói: "Sáng mai chúng tôi sẽ tập hợp cùng mọi người."
Tuy rằng ai cũng có lòng ham mê cái đẹp, nhưng giáo viên dẫn đoàn vẫn bị vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc của người đàn ông dọa sợ. Coi vội vàng nhìn Ngạn Hi đứng bên cạnh bằng ánh mắt cầu cứu: "Vậy tôi có thể add Wechat với một vị phụ huynh không? Như vậy tôi có thể gửi định vị địa điểm cho hai người."
Hai bên trao số Wechat rồi tách ra.
Ngạn Hi cả giận: "Anh làm ơn làm phước đừng nghĩ nhiều có được không?!"
Thiệu Chí Thần nhìn lỗ tai ửng hồng của cậu, nhướng mày: "Chẳng lẽ cậu không muốn đi xem sao?"
Ngạn Hi bị lời của hắn làm cho có chút động lòng: "Anh nói chỗ này của bọn họ có phải toàn là tường thủy tinh không, sau đó có thể nhìn thấy bạch tuộc khổng lồ bám trên trần nhà?"
Thiệu Chí Thần có chút không đỡ được: "Cậu cũng biết nó chỉ là một hồ nhân tạo, tuy có thủy cung nhưng nếu cậu khăng khăng muốn ngắm bạch tuộc thì có thể bảo thím Lưu đi siêu thị mua một ít."
"Ồ..." Thế giới của Ngạn Hi bỗng trở nên u ám.
Thiệu Chí Thần duỗi tay ôm người vào lòng, dụ dỗ nói: "Nhưng sau khi kết hôn, chúng ta có thể hưởng tuần trăng mật ở Manta, chắc chắn Ấn Độ Dương sẽ có bạch tuộc."
Sắc mặt Thiệu Chí Thần cũng không tốt là bao. Hắn vốn có thói ở sạch, sau khi tốt nghiệp đã không phải trải qua mấy chuyện ngồi xe buýt nữa, thậm chí rất ít khi ngồi chung xe với người khác. Hắn nghiêng đầu nhìn Ngạn Hi tựa vào vai mình bị lắc lư đến mơ hồ, tạm thời dập tắt ý định muốn xuống xe ngay lập tức.
Ngồi ngu trên xe suốt một giờ, sau khi xuống xe Ngạn Hi nhịn không được hít sâu một hơi không khí trong lành: "Cuối cùng cũng được giải thoát!"
Thấy giáo viên ở đằng trước sắp xếp đội hình, cậu vẫy tay với hai đứa nhóc, mỗi tay dắt một đứa: "Qua đây, trái dắt chó vàng phải dẫn ưng xanh*."
Thiệu Sanh Tinh không hiểu bèn hỏi: "Câu này có ý gì?"
Ngạn Hi trầm tư một lát rồi trả lời: "Là khen nhóc nghe lời đó."
Buổi sáng đi dạo trong công viên rừng rậm, hướng dẫn viên dẫn đoàn người đến một bãi đất trống, giáo viên dẫn đoàn bảo mọi người giải tán, hai giờ chiều tập hợp.
Bởi vì hai chồng chồng nhà Ngạn Hi đều khá trẻ, ngoại trừ lúc ban đầu bị gu thẩm mỹ của hai người làm cạn lời thì dáng vẻ Ngạn Hi dắt theo hai đứa nhỏ đâu ra đấy khiến mọi người không khỏi nể phục, dù sao bọn họ có một đứa nà còn chẳng quản nổi.
Mẹ của một cậu nhóc đi qua nói chuyện: "Mọi người tính giải quyết bữa trưa thế nào? Đồ ăn khu du lịch quá đắt, chúng tôi có mang vài món nhà làm, tôi vừa thấy có một quán nhỏ ở đằng đó bán thịt nướng khá rẻ, chúng tôi định đi mua một ít."
Thiệu Chí Thần nhìn thoáng qua: "Về phòng dọn dẹp một chút, lát nữa đi ra muốn nhìn gì thì nhìn."
Ngạn Hi cũng bị quần thể san hô trong bể kính hấp dẫn, ánh đèn màu lam chiếu xuống mặt nước làm cho không gian dưới nước trở nên thần bí và đầy màu sắc. Lúc này đã có người dùng cơm ở nhà hàng, đồ ăn trên bàn tự phục vụ tỏa ra mùi thơm khiến dạ dày biểu tình reo vang. Ngạn Hi không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bột.
Cậu nhìn người đàn ông đang thẳng lưng đứng nhìn, đột nhiên cảm thấy bản thân mất phong độ. Cậu lui về phía sau vài bước, đi theo phía sau Thiệu Chí Thần, vô thức đứng thẳng lưng đồng thời niệm ở trong lòng: Đói là chuyện thường tình của con người, đói là chuyện thường tình của con người...
Thiệu Chí Thần quay đầu nhíu mày: "Đói bụng?"
Ngạn Hi: "!!! "
Ngạn Hi đau đến nhe răng trợn mắt, cậu ôm chân lên đùi xoa nhẹ hồi lâu.
"Nếu cậu đã ký hợp đồng thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Biểu hiện mấy ngày hôm nay của cậu khiến tôi cảm thấy cực kỳ không hài lòng." Thiệu Chí Thần kéo ghế ngồi xuống trước mặt cậu, cho dù là dáng vẻ từ dưới ngước lên vẫn không giảm khí thế: "Có cần tôi nhấn mạnh lại nội dung hợp đồng cho cậu không?"
Ngạn Hi ngồi nghịch ngón tay ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Chỉ nghe thấy người đàn ông nói: "Đầu tiên, vâng lời, thứ hai, vâng lời, thứ ba, vâng lời."
Ngạn Hi phản bác: "Tôi cũng có làm gì đâu?"
Thiệu Chí Thần nhíu mày: "Cậu nói năng thô lỗ với chồng mình."
Ngạn Hi sốc tận óc: "Thế không phải cuộc sống bình thường sau hôn nhân đều như thế này à? Anh không biết hôn nhân là nấm mồ của tình yêu sao? Huống chi hai ta còn chẳng có tình yêu!"
"Cậu lén lút gặp bạn trai cũ sau lưng tôi, đây là không trung thành trong hôn nhân."
"Nhưng anh đá nát trứng chim cút của hắn rồi còn gì, hắn đã bị trừng phạt..." Trong mắt Ngạn Hi lộ ra chút tiếc hận, "Vậy anh còn muốn thế nào nữa?"
Ngạn Hi còn chưa kịp hồi hồn từ trong lời nói của hắn đã bị lột, sạch, rồi.
Ặc, ngại quá, là bị lột một mảng áo khoác lông chồn.
"Khoan đã!" Ngạn Hi ấn cằm không cho nó cúi đầu, cậu ra lệnh, "Nhìn vào mắt chú."
Thiệu Sanh Tinh nhìn vào mắt cậu, Ngạn Hi cầm cằm nó giật giật năm lần, bỗng nói: "Nuốt một cái."
Thiệu Sanh Tinh nuốt một cái, nuốt luôn cả ớt xanh vào, đợi đến khi Ngạn Hi buông cằm thì nó mới nhận ra bản thân vừa ăn cái gì. Nó nhắn mũi, mắt cong lên chực khóc.
Ngạn Hi lập tức nói: "Nhóc xem tiểu Thư nhà người ta ngoan thế nào kìa, ăn sạch sành sanh luôn!"
Thiệu Sanh Tinh thút tha thít thít nhìn Nhã Thư ngồi cạnh ăn ngon lành, chỉ thấy đối phương nhìn nó, miệng nhai liên tục!
Nó lau mắt ngồi ngay ngắn, nhắm mắt nhắm mũi cắn một miếng bánh, nước mắt ào ào tuôn rơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT