Hôm sau.

Quý Lãng là bị một trận lải nhải đánh thức, thanh âm léo nhéo kia bị áp xuống cực nhỏ, như là sợ làm ồn hắn, nhưng do hắn hết sức chăm chú nghe, vẫn nghe vô cùng rõ ràng. Đó là Vu Miểu Miểu đang nói chuyện với Oa Oa.

"Oa Oa, lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể để phát sinh lần thứ hai, hiểu rõ chưa?"

"Quan nhân muốn như thế nào, nô gia đều theo ý người."

Quý Lãng nghe được Oa Oa trả lời, mày nhịn không được nhíu nhíu lại, lại là con nữ quỷ kia dạy cho Oa Oa lời thoại mới? Quả nhiên không có một câu nào đứng đắn.

"Lần sau nếu lại có người khi dễ tướng công, mặc kệ có phải người thường hay không, đều nguyền rủa hắn cho ta."

"Nô gia đều theo ý người."

"Không cần lo cái gì phản phệ hay không phản phệ, khi dễ tướng công chính là khi dễ ta."

"Nô gia đều theo ý người."

"Chúng ta cùng nhau bảo hộ tướng công."

"Nô gia đều theo ý người."

Quý Lãng yên lặng nghe, ấm áp trong lòng không ngừng chồng lên, ý cười trên mặt cũng hiện ra, tâm tình cũng tươi đẹp như ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.

"Về sau khi ta đi học, tướng công liền giao cho con."

"Nô gia đều theo ý người."

"Con phải canh giữ một tấc cũng không rời, ăn cơm, ngủ, hay đi WC......"

"Khụ!" Quý Lãng cảm thấy nếu mình còn không tỉnh lại, Oa Oa liền bị Vu Miểu Miểu bồi dưỡng thành một con búp bê biến thái.

"Tướng công!" Trên sô pha, một người một búp bê đồng thời quay đầu, vẻ mặt kinh hỉ nhìn phía giường bệnh. Biểu cảm trên khuôn mặt búp bê vải của Oa Oa không quá phong phú, nhưng đôi mắt trừng đến tròn xoe, vô luận ai nhìn đều có thể nhìn ra kinh hỉ.

Vu Miểu Miểu càng trực tiếp tụt khỏi sô pha, chạy qua.

Quý Lãng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú Vu Miểu Miểu đang tới gần.

"Tướng công anh tỉnh lại khi nào vậy?" Vu Miểu Miểu hỏi.

"Khi mà em bảo Oa Oa đi theo anh vào WC ấy." Quý Lãng liếc đối phương.

"Khụ, em nói là một loại tu từ, một loại so sánh, không phải thật sự bảo Oa Oa đi theo anh vào WC." Vu Miểu Miểu bị Quý Lãng nhìn có chút xấu hổ, khi cô nói thì không cảm thấy gì, nhưng là lúc này tưởng tượng đang đi WC mà bị người nhìn chằm chằm, à, cho dù có là bị Oa Oa nhìn chằm chằm, cũng sẽ rất không thoải mái.

"Với chỉ số thông minh hiện tại của Oa Oa, em cảm thấy nó nghe hiểu đó là tu từ sao?" Quý Lãng hỏi.

Vu Miểu Miểu gãi gãi đầu: "Hình như là nghe không hiểu."

"Oa Oa." Quý Lãng vẫy vẫy tay về phía Oa Oa.

Oa Oa lập tức từ trên sô pha nhảy xộp xuống tới, lộc cộc chạy một khoảng, tới mép giường liền dùng cả tay lẫn chân bò lên trên giường bệnh, sau đó mới ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng ở mép giường, đôi mắt to an tĩnh nhìn chăm chú Quý Lãng.

"Không được đi theo ta đi WC." Quý Lãng nghiêm túc nói.

Oa Oa hiện giờ vẫn là một tàn hồn, đầu óc sẽ không mấy linh thông, như một đứa bé vô cùng ngây thơ, chỉ cần Vu Miểu Miểu dặn dò, nó liền vô cùng nghiêm túc hoàn thành, cho nên hắn cần phải tẩy ra khỏi não Oa Oa mấy lời khi nãy Vu Miểu Miểu tẩy não nó.

Oa Oa giật mình, chốc lát nhìn nữ chủ nhân, chốc lát lại nhìn nam chủ nhân, hoang mang.

Oa Oa nên nghe ai nhỉ?

"Nghe lời tướng công đi." Vu Miểu Miểu lên tiếng nói.

Oa Oa lúc này mới gật gật đầu, ngoan ngoan ngoãn ngoãn nhìn Quý Lãng nói: "Nô gia đều theo ý người."

Cái câu quái quỷ gì thế này?!

Quý Lãng nghe mà mày nhíu thẳng lên, nhưng cũng biết, đây là quá trình trưởng thành của Oa Oa, không thể tránh khỏi, chỉ có thể nỗ lực tự mình thích ứng: "Ngươi vẫn cứ như trước giờ là tốt rồi, chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn."

Hắn vừa rồi cũng nghe được hai chữ phản phệ, mặc kệ cái phản phệ này là đối với Vu Miểu Miểu hay là đối với Oa Oa, hắn đều không hy vọng sẽ xuất hiện. Hơn nữa chuyện xảy ra ngày hôm qua thoạt nhìn tuy rằng nguy hiểm, nhưng chỉ cần có năng lượng Mộng Ma trong người, hắn đều không chân chính có nguy hiểm nào cho sinh mệnh cả.

"Nô gia đều theo ý người." Oa Oa tiếp tục gật đầu.

"Ngoan." Quý Lãng nhìn bộ dáng Oa Oa ngoan ngoãn, nhịn không được sờ sờ đầu của nó.

Oa Oa tức khắc sáng mắt lên, miệng nhỏ toa toét ra, phát ra tiếng cười sang sảng hồi lâu.

"Đúng rồi tướng công, em mua bữa sáng cho anh nè." Vu Miểu Miểu chạy tới bàn trà, bưng một chén cháo định mang đến đút cho Quý Lãng. Đây là cháo dinh dưỡng mà sáng sớm nay cô vừa dậy đã đi mua.

"Để anh qua ăn." Quý Lãng vẫy vẫy tay, xốc chăn lên xuống giường. Khi đứng dậy, tránh không được tác động lên miệng vết thương, Quý Lãng theo bản năng nhăn nhăn mày.

Vu Miểu Miểu chú ý thấy, lập tức buông chén cháo trong tay xuống, khẩn trương chạy tới: "Tướng công, miệng vết thương đau hả? Em giúp ngươi giảm bớt một chút."

Dứt lời, Vu Miểu Miểu vươn tay phải, bàn tay cách không giơ lên trước ngực Quý Lãng, trong miệng nỉ non câu chúc phúc: "Nhân danh Vu sư, chúc phúc."

Trong khoảnh khắc, một luồng khí nhu hoà quen thuộc quanh quẩn ở ngực, trấn an lại cơn đau đớn trên miệng vết thương mà vừa rồi bị tác động lên.

"Đỡ hơn chút không?" Thi triển xong chúc phúc, Vu Miểu Miểu hỏi xác nhận lại.

Quý Lãng đứng không nhúc nhích, thần sắc khó lường nhìn chăm chú vào bàn tau Vu Miểu Miểu vừa mới thu hồi lại, rồi sau đó đi về phía trước một chút, dừng lại trước khuôn mặt khẩn trương của Vu Miểu Miểu, lên tiếng dò hỏi: "Lần này, không cần hôn?"

Xong rồi!

Thần sắc Vu Miểu Miểu đại biến, trong lòng kêu rên: Sao mình lại quên mất cái giả thiết đó chứ, tướng công sắp phát hiện mình lừa hắn, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?

Quý Lãng nhìn bộ dạng Vu Miểu Miểu nôn nóng đến ngũ quan cơ hồ đều nhíu lại cùng nhau, đáy mắt hiện lên một mạt ý cười: "Em nói không sai, chúc phúc của Vu tộc quả nhiên phải hôn một cái mới có hiệu quả tốt nhất. Lúc nãy em không hôn anh, vết thương vẫn còn đau âm ỉ đây này. Có thể hôn bù lại một cái không?"

Mấy chữ cuối cùng, Quý Lãng cố tình cong eo xuống, môi cơ hồ là dán vào bên tai Vu Miểu Miểu nói, ngữ khí ôn nhu, tràn đầy dụ hoặc.

Vu Miểu Miểu cả người giật mình một cái, chờ phản ứng lại được tướng công có ý gì, cô kích động đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, lập tức nghiêng đầu hôn lên, bộ dáng gấp gáp làm cho Quý Lãng sung sướng một trận, phát ra tiếng cười thâm thấp.

Hôn xong, Quý Lãng lại cười cười, tựa hồ không giấu nổi sung sướng trong lòng, dứt khoát trực tiếp đặt đầu lên đầu vai Vu Miểu Miểu, cười một hồi lâu mới dừng lại được.

Ăn cơm sáng xong, bác sĩ cùng hộ sĩ lại đây kiểm tra phòng, sau khi kiểm tra đơn giản xong, bác sĩ lại dặn dò vài câu liền rời đi.

Qua không bao lâu, Hoắc Minh Tri liền xách theo một cái rổ trái cây tiến đến thăm bệnh.

Hoắc Minh Tri thấy Quý Lãng sắc mặt hồng nhuận, khí sắc tựa hồ còn khoẻ mạnh hơn ngày thường rất nhiều, thật kinh ngạc nhưng đồng thời, áy náy trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.

"Đỡ chút chưa?" Hoắc Minh Tri thăm hỏi nói.

"Đỡ rồi, ông có thể đi rồi." Quý Lãng không đợi Hoắc Minh Tri nói câu thứ hai, trực tiếp bắt đầu tiễn khách.

"......" Hoắc Minh Tri bị nghẹn đến ngực đau, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến, Quý Lãng sở dĩ gặp phải chuyện xui xẻo này đều là vì mình, liền chột dạ, một chút hỏa khí cũng không lên nổi, "Chuyện này, là tôi liên lụy cậu, thực xin lỗi."

Quý Lãng nhăn nhăn mày, có chút khó hiểu.

"Nếu không phải tôi bảo cậu điều tra chuyện người tình nguyện tử vong ngoài ý muốn, cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện, tôi......"

Hoắc Minh Tri nói chưa nói dứt lời, liền bị Quý Lãng phất tay ngắt ngang: "Chuyện này không quan hệ gì với ông cả, đừng có thiếp vàng lên mặt mình."

Hai việc này tuy rằng có liên hệ, nhưng đối phương bỗng nhiên nhằm vào chính hắn cũng không phải do Hoắc Minh Tri nhờ hắn hỗ trợ phân tích vụ án. Mà là đối phương đã vốn có thù oán với hắn, trong lòng đã sớm có tâm tư muốn trả thù rồi.

Nhưng lý do vì sao đối phương lại chọn thời điểm này ra tay bắt cóc hắn, thật sự là có chút không hợp lý. Từ những lời nói của bọn chúng với nhau, hắn có thể nghe ra được đối phương tựa hồ như xác định chắc chắn mình tra ra được chuyện bọn chúng giết hại người tình nguyện, cho nên mới nghĩ đến chuyện động thủ với hắn.

Đây đúng là chuyện hắn cảm thấy kỳ quái nhất.

Hắn xác thật là đã biết kế hoạch đối phương giết hại người tình nguyện, nhưng đó là do hắn đi vào giấc mộng hỏi ra, đối phương không có khả năng biết được. Hơn nữa hắn mới đêm trước vừa đi vào giấc mộng, sáng sớm ngày hôm sao đối phương liền tới bắt cóc, đây cũng không khỏi quá trùng hợp rồi. Cứ như thể đối phương biết được hắn mình đi vào trong mộng của bọn chúng vậy.

"Tóm lại cậu cứ yên tâm, vụ án này tôi nhất định tra rõ ràng." Hoắc Minh Tri biết rõ tính tình Quý Lãng, vừa kiêu ngạo, lại hay ngượng ngùng, đây tám phần là ngượng ngùng rồi.

Rốt cuộc lúc trước mình đi năn nỉ ỉ ôi đến vậy, Quý Lãng đều mạnh miệng không chịu, mục đích chính là không muốn làm cho mình biết hắn âm thầm hỗ trợ. Hoắc Minh Tri phỏng đoán, Quý Lãng khẳng định là chờ sau khi âm thầm điều tra xong, lại lên mạng viết sách mới, sau đó lạnh lùng cao ngạo nói với mình rằng, đây không phải là tôi giúp ông, mà chỉ là vừa lúc định viết một câu chuyện mà thôi. Nhưng mà chuyện bắt cóc lại đột ngột phát sinh, Quý Lãng có muốn lạnh lùng cao ngạo cũng không được nữa, chuyện ngầm hỗ trợ cũng bị mình biết, cho nên tất nhiên sẽ ngượng ngùng.

Hoắc Minh Tri ngẫm lại như vậy, bỗng nhiên cảm thấy cái tính ngượng ngùng này của Quý Lãng còn rất đáng yêu nha. Không thừa nhận thì không thừa nhận, sự tình thế nào trong lòng mình rõ ràng là được, ân tình này Hoắc Minh Tri hắn sẽ nhớ kỹ.

"Khẩu cung có ghi lại chưa?" Quý Lãng nghĩ lại phỏng đoán vừa rồi của mình, nhịn không được hỏi.

"Chưa đâu." Nói tới đây, Hoắc Minh Tri cũng là đầy mặt bất đắc dĩ, "Mấy nhân viên kia của cậu xuống tay quá nặng, ba kẻ bắt cóc đến bây giờ còn hôn mê."

"Nhân viên?" Quý Lãng ngẩn ra.

"Đúng vậy, ngày đó khi tôi đuổi tới, ba tên bắt cóc cũng đã bị mấy nhân viên nhà cậu xử lý xong rồi. Đưa đến bệnh viện kiểm tra, bình quân mỗi người gãy ba cọng xương sườn, cộng thêm chấn động não nghiêm trọng, đến bây giờ còn chưa tỉnh, khi hôn mê mà mặt mày còn đau đớn vặn vẹo." Hoắc Minh Tri trước khi qua đây cũng dạo qua một vòng đến phòng bệnh của ba kẻ bắt cóc kia, ba tên đó rõ ràng đều đã hôn mê, nhưng không biết vì sao biểu cảm trên mặt lại cực kỳ phong phú, phảng phất nhưng vừa hôn mê vừa gặp cái gì đặc biệt khủng bố đả kích vậy.

Bị gãy ba cọng xương sườn?

Chuyện ba tên bắt cóc hôn mê là Quý Lãng làm, năng lượng Mộng Ma mất khống chế sau bùng nổ, liền chấn động cho ba tên bắt cóc hôn mê tại chỗ, đồng thời, năng lượng Mộng Ma còn làm cho bọn chúng bị kẹt trong những cơn ác mộng không ngừng tuần hoàn. Cho nên hiện tại bọn chúng vẫn hôn mê cũng là do năng lượng Mộng Ma trên người bọn chúng vẫn chưa tiêu tán. Nhưng còn chuyện bị gãy ba cọng xương sườn là sao chứ?! Năng lượng Mộng Ma của hắn chỉ là công kích tinh thần, không thể đạt tới hiệu quả vật lý đâu nha.

Quý Lãng yên lặng quay đầu, liếc liếc mắt nhìn người nào đó đang ngồi cạnh bên gọt táo.

Người nào đó cảm nhận được ánh mắt tướng công, lộ ra một mạt mỉm cười ngọt ngào.

Quý Lãng thấy thế, hiểu rõ, đáy mắt cũng hiện lên một mạt ý cười.

Hai người mày qua mắt lại tất nhiên không tránh khỏi mắt Hoắc Minh Tri, bỗng nhiên bị nhét cho một phen cẩu lương, đội trưởng Hoắc lúc này không cần Quý Lãng đuổi hắn, chính hắn cũng muốn chạy.

"Tôi đi hỏi bác sĩ một chút, xem ba người kia khi nào có thể tỉnh, đi trước đây." Hoắc Minh Tri đứng dậy rời đi, mãi đến khi người đã đi khỏi phòng bệnh, thì hai người đang ngồi trong phòng bệnh cũng không ai nói muốn tiễn hắn.

Thật là...... Làm người hâm mộ mà.

Đội trưởng Hoắc đi không bao lâu, Đông Vĩnh Nguyên đại diện cho toàn thể nhân viên phòng làm việc đến thăm. Tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận xưa nay chưa từng có của ồn chủ, Đông Vĩnh Nguyên liền an tâm rồi.

Bị người ta bắt cóc, thiếu chút nữa tử vong, ngực còn ăn một dao, lại thoạt nhìn còn khoẻ mạnh hơn so với bình thường, thế này thì cũng chỉ có ông chủ nhà mình mà thôi.

Đông Vĩnh Nguyên thăm hỏi đơn giản vài câu, liền bắt đầu báo cáo công tác. Khi hắn báo cáo, Quý Lãng đều chỉ nhẹ nhàng ừ hử một hai câu, phát hiện đều không phải chuyện quan trọng, liền bảo Đông Vĩnh Nguyên tự nhìn mà làm.

Đông Vĩnh Nguyên một dạ hai dạ, chờ báo cáo công tác xong vẫn chưa rời đi, mà đưa ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn về phía Vu Miểu Miểu.

Quý Lãng thấy Đông Vĩnh Nguyên không đi, ngược lại còn nhìn chằm chằm Vu Miểu Miểu, nhịn không được nhíu mày: "Cậu còn có việc?"

"Có...... Có chút." Giọng Đông Vĩnh Nguyên mang theo run rẩy, chuyện kế tiếp nói hắn không muốn nói, nhưng lại không thể không nói.

"Vậy nói đi."

"Bà chủ à." Đông Vĩnh Nguyên cắn chặt răng, trên mặt là thần sắc bất chấp rồi.

"Hử?" Vu Miểu Miểu nghe tiếng ngẩng đầu.

"Tôi...... Tôi...... Tôi có thể nhờ cô chút chuyện không?" Lời nói đến bên miệng, Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên liền lúng túng.

"Là muốn đuổi quỷ sao? Nếu không quá phiền toái thì có thể, nếu quá phiền toái thì phải đợi một thời gian nữa đi, gần đây vu lực của tôi hao tổn hơi nhiều, phải tu dưỡng một thời gian." Vu Miểu Miểu cho rằng Đông Vĩnh Nguyên định giới thiệu mối làm ăn cho mình.

"Không, không phải, chuyện tôi nhờ cô không cần hao tổn vu lực, một chút cũng không cần." Đông Vĩnh Nguyên liên tục xua tay.

Tôi sợ nhất là cô hao tổn vu lực đó, tốt nhất cô đừng bao giờ hao tổn vu lực như vậy nữa đi.

"À, vậy anh nói đi." Vu Miểu Miểu tức khắc liền không lo lắng, rất sảng khoái nói.

"Chính là...... Về sau, cái đại trận giống ngày hôm qua vậy, cô có thể đừng thi triển nữa hay không? Cái trận thể bách quỷ dạ hành giữa ban ngày ban mặt, quỷ môn quan cũng suýt mở ra, thật sự là quá dọa người." Đông Vĩnh Nguyên run rẩy nói.

Lời này là hiệp hội bảo hắn chuyển giúp, ngữ khí hiệp vô cùng cứng rắn, đại khái ý tứ là nói nếu Vu Miểu Miểu lại còn mở ra đại trận chiêu hồn này một lần nữa, nghịch chuyển âm dương, suýt mở cửa quỷ môn quan như ngày hôm qua, hiệp hội bọn họ liền không khách khí, vân vân. Nhưng lời này Đông Vĩnh Nguyên làm sao dám nói với Vu Miểu Miểu, qua miệng hắn liền biến thành nhờ vả, thỉnh cầu. Hắn có thể khẳng định, nếu mình dám chuyển lại y nguyên lời nói, hiện tại bà chủ thật có thể đi lên mái nhà vẽ lại một trận như hôm qua.

Quý Lãng nghe thấy Đông Vĩnh Nguyên nói, ánh mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ đoán được cái gì.

Miểu Miểu lợi dụng quỷ hồn tìm hắn, hắn cũng biết, trước khi rơi vào hôn mê hắn đã nhìn thấy mấy con quỷ hồn đó mà. Chuyện này ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ nhiều, nói gì thì nói, Miểu Miểu vu thuật cao minh, dễ dàng có thể thao túng quỷ hồn, dùng quỷ hồn tìm hắn cũng là bình thường. Nhưng lúc này nghe Đông Vĩnh Nguyên nói như vậy, hắn bỗng nhiên cảm thấy, ngày hôm qua Miểu Miểu tìm hắn, phương pháp tìm hình như không giống bình thường cho lắm. Hình như, làm cho cả hiệp hội phải kiêng kị.

"Tôi cũng là vì tìm tướng công thôi." Vu Miểu Miểu cũng biết cái trận chiêu hồn khổng lồ của mình ngày hôm qua có chút dọa người, cho rằng Đông Vĩnh Nguyên sợ hãi, vì thế bảo đảm nói, "Anh yên tâm, chỉ cần tướng công về sau không có việc gì, tôi liền không vẽ nữa."

Vậy nói cách khác, một khi ông chủ xảy ra chuyện, cô cũng sẽ đem ra dùng sao?

Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy, lúc này nếu quay về truyền lời y như vậy cho hiệp hội, mình lại ăn thêm một trận mắng.

Sao số phận mình lại bi đát như thế này chứ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play