Quý Lãng có thể ngăn ánh mắt mình không nhìn cha mẹ, nhưng không ngăn được thanh âm kia đang không ngừng truyền vào trong óc, hắn có chút bực bội, một khắc đều không muốn ở tại nơi này.
"Lại đây." Quý Lãng nhìn Quý An đang rúc vào trong lòng ngực mẹ ủy khuất khóc thút thít, kêu.
Tiểu Quý An sửng sốt, trong đầu cha mẹ Quý gia cũng suy đoán Quý Lãng muốn làm cái gì, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn cản.
Quý An thấp thỏm cùng chờ mong đi đến gần Quý Lãng một lần nữa, nghĩ có phải nếu mình xin lỗi, anh mình liền tha thứ cho mình, rốt cuộc nghe nói mình sinh bệnh còn tới bệnh viện thăm mình cơ mà.
Quý Lãng nghe thấy ý tưởng trong đầu thằng bé, biểu tình thờ ơ, hắn chờ Quý An đến gần, lên tiếng nói: "Tôi có biện pháp để cậu không gặp ác mộng."
Ánh mắt của thằng bé sáng lên, tuy nó an ủi cha mẹ nói có gặp ác mộng cũng không sao m, nhưng trong lòng nó vẫn sợ hãi. Đang lúc nó vừa vui sướng, liền nghe Quý Lãng lạnh lùng bổ sung một câu: "Nhưng mà tôi không muốn giúp cậu."
"Quý Lãng!" Cha mẹ Quý gia đồng thời lên tiếng.
Quý Lãng ngước mắt nhìn bọn họ một cái, vừa đối thượng ánh mắt hắn, lời bất mãn cha mẹ Quý Lãng định nói ra nháy mắt liền không còn, trong ánh mắt thậm chí hiện lên một mạt khủng hoảng.
"Nó...... Ánh mắt đó của nó là có ý gì, sao còn âm trầm hơn cả so với trước đây?."
Quý Lãng vẫn làm bộ không nghe thấy, hắn cúi đầu nhìn về phía thằng bé đang biểu tình kinh ngạc lẫn thương, lạnh như băng nói: "Cậu hẳn sẽ còn nằm ác mộng thêm hai ngày, nhớ kỹ cảm thụ của bản thân trong khoảng thời gian này, nếu không muốn còn lặp lại, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, nghe hiểu chưa?"
Mặt Tiểu Quý An lộ vẻ sợ hãi, nó kinh hoảng lui về phía sau, không bao giờ muốn anh trai nữa, đây không phải anh trai trong tưởng tượng của nó.
Như vậy là được rồi, Quý Lãng nghe thấy ý nghĩ trong lòng thằng bé, tự giễu cười cười, cái mà cậu hâm mộ, là anh trai nhà người khác, mà tôi thì không phải.
"Đi đây." Quý Lãng ngồi dậy, liếc mắt một cái nhìn ba người, khoé miệng mang theo ý cười tự giễu, xoay người rời đi. Chỉ là khi đóng lại cửa phòng, hắn còn bổ sung thêm một câu, "Về sau...... bớt liên hệ."
Nói xong, cửa phòng bệnh bị khép lại, tiếng bước chân Quý Lãng dần dần đi xa.
Ban đêm bệnh viện là an tĩnh, tiếng giày Quý Lãng đạp xuống sàn vang lên rõ ràng một tiếng lại một tiếng, phảng phất như đạp lên trên người mẹ Quý. Bà chợt giao con trai nhỏ cho chồng mình, mở cửa đuổi theo.
"Quý Lãng." Mẹ Quý đứng giữa hành lang lớn tiếng gọi, bộ dáng vội vàng hoàn toàn không hợp với dáng vẻ thong dong của bà như ngày thường.
Quý Lãng dừng bước chân, nhưng không xoay người lại.
"Mẹ biết, con cố ý nói như vậy."
Thanh âm mẹ Quý từ sau lưng truyền đến, mà lúc này đây, Quý Lãng không nghe được thanh âm khác trong lòng bà.
"Con cố ý nói như vậy, vì con không hy vọng chúng ta liên hệ với con. Nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn cố tình duy trì khoảng cách với con, mẹ và ba con cảm thấy như vậy có lẽ đối với con, đối với chúng ta đều tốt. Nhưng mà Quý Lãng, con tin tưởng chúng ta, chúng ta kỳ thật rất quan tâm con, chỉ là......" Mẹ Quý chỉ là nửa ngày cũng không có thể nói ra nửa câu sau, nhưng Quý Lãng lại nghe ra được nửa câu đó trong lòng mẹ Quý.
"Chỉ là các người cũng sợ hãi tôi." Quý Lãng thay bà nói ra.
Mẹ Quý hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, cái loại cảm giác xấu hổ lại sợ hãi khi suy nghĩ trong lòng bị người nhìn thấu lại lần nữa không tự chủ được thổi quét đến, bà nỗ lực làm mình trấn định.
Bà biết, đối với Quý Lãng mà nói, bà không xứng làm một người mẹ, nhưng mà bà chỉ là một người thường thôi mà. Khi còn nhỏ Quý Lãng phát bệnh, bà chăm sóc không biết ngày đêm, khi đó cũng toàn tâm toàn ý đổ sức vào Quý Lãng. Ngay cả khi ngủ, bà cũng ôm Quý Lãng ngủ, bởi vì bác sĩ nói, khi con trẻ được ngủ cùng mẹ sẽ có cảm giác an toàn, như vậy sẽ không thấy ác mộng. Nhưng đoạn thời gian đó, chẳng những Quý Lãng không chuyển biến tốt đẹp, chính bản thân bà cũng nằm mơ ác mộng theo suốt đêm suốt đêm, cơn ác mộng kia âm trầm và khủng bố vô cùng, làm bà suýt nữa phát điên.
Quý Lãng đi gặp bác sĩ tâm lý, bà cũng đi gặp bác sĩ tâm lý, nàng không dám nói cho Quý Lãng, mỗi ngày hậm hực nhưng phải còn sắm vai một người mẹ tươi cười lạc quan trước mặt Quý Lãng. Bà vô cùng áp lực, liền đi phòng vẽ tranh, sau đó nàng phát hiện ngay cả những bức hoạ của bà cũng âm trầm áp lực theo. Bà vừa đau lòng Quý Lãng tuổi còn nhỏ đã phải đối mặt nhiều cơn ác mộng khủng bố như vậy, vừa sợ hãi bản thân mình sẽ phát điên bất cứ lúc nào. Bà vẫn luôn ép mình phải kiên trì, nhưng chính là bà có muốn kiên trì cũng không được.
Bà bắt đầu không dám ngủ, bởi vì ngủ sẽ thấy ác mộng, bà cũng không dám tỉnh, bởi vì phải miễn cưỡng cười vui. Rốt cuộc vào một ngày nào đó, Quý Lãng nhỏ bé đi đến bên cạnh bà, nhìn bà nói: "Mẹ, mẹ không muốn ngủ với con thì không cần ngủ đâu, con ngủ một mình cũng được. Như vậy, mẹ sẽ khá lên sao?"
"Mẹ sao có thể không muốn ngủ cùng con chứ?"
"Chính con nghe được trong mộng của mẹ như vậy."Quý Lãng nhỏ bé nói như vậy.
Lúc ấy bà vô cùng sợ hãi, lại vẫn muốn làm một người mẹ tốt nên cố gắng kiên nhẫn, nhưng những câu Quý Lãng nói càng ngày càng nhiều, cũng làm bà càng ngày càng sợ hãi.
"Mẹ, ngày hôm qua con nghe thấy mẹ ở trong mộng khóc?"
"Mẹ, quái vật là cái gì?"
......
Bà cực kỳ sợ hãi, mỗi lần đối diện với đôi mắt trong veo của Quý Lãng, bà liền hãi hùng khiếp vía. Bà ở nhà cơ hồ không dám ngủ, bà sợ Quý Lãng lại vào trong mộng bà, nghe thấy mặt âm u trong lòng bà. Chồng bà cảm thấy bà chịu áp lực quá lớn, liền đề nghị cả nhà đi du lịch, sau đó lại đến một lán trại ở tỉnh Điền, bọn họ gặp một Vu sư, lúc này mới làm Quý Lãng an ổn hơn rất nhiều.
Từ lúc sau, Quý Lãng không còn đứng trước mặt bà nói đến những chuyện trong mộng nữa, bà không biết là Quý Lãng rốt cuộc không nghe thấy, hay là nghe thấy nhưng không nói. Bà cũng không dám hỏi, bà không muốn để con trai mình biết, mẹ nó sợ hãi nó.
Nhưng mà bà có thể quản được miệng, nhưng không quản được hành vi cùng ánh mắt, bà xa cách, Quý Lãng thông minh như vậy, hẳn là đã sớm biết.
"Còn cái gì muốn nói sao?" Một loạt diễn biến trong lòng mẹ Quý, Quý Lãng đều nghe rõ ràng, những cái ký ức đó cũng đều là hắn đã từng trải qua.
Đối với năng lực mới này của mình, Quý Lãng trước nay không mấy mâu thuẫn, nhưng hôm nay hắn có chút chán ghét. Nếu không có năng lực này, hắn sẽ không cần bị bắt phải nghe cảm tưởng của bọn họ đối với mình. Vô luận tốt hay xấu, hắn đều không muốn biết.
"Chúng ta...... chỉ là người bình thường." Mẹ Quý biết biện giải vô dụng, cũng biết sau hôm nay, bọn họ cùng Quý Lãng sẽ hoàn toàn xa cách, nhưng bà vẫn muốn biểu đạt chút gì, làm Quý Lãng không đến mức cảm thấy mình bị cha mẹ vứt bỏ.
Bọn họ cũng từng khuynh tẫn toàn lực, từng yêu thương Quý Lãng.
Chỉ là bọn họ không thể kiên trì.
"Coi như vậy đi, tôi trước nay cũng không cần cái gì của các người." Quý Lãng rũ mắt giấu đi mất mát trong mắt, cho dù đối phương cũng nhìn không tới, "Tôi vốn là người mang thù, thứ gì đã vứt đi, sẽ không bao giờ muốn nữa."
Nói xong, Quý Lãng nhanh chóng rời đi, không còn quay đầu lại. Hắn còn có cuộc hẹn càng quan trọng hơn, phải đi gấp.
Mẹ Quý rốt cuộc chống đỡ không được, ngồi xổm trên mặt đất khóc đến ruột gan đứt từng khúc, bà có chút hối hận vì quyết định lao ra ban nãy của mình, rõ ràng là mình buông tay trước, vì sao còn muốn bắt Quý Lãng phải níu lấy.
Ba Quý dẫn tay con trai nhỏ từ bên trong cánh cửa đi ra, an tĩnh ngồi bên cạnh vợ, hắn nhìn theo bóng dáng Quý Lãng rời đi, trong mắt tràn đầy bi thương.
Quý Lãng ra thang máy, nhìn thoáng qua thời gian liền bắt đầu chạy như điên, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới bãi đỗ xe, lại dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe, lái ra khỏi bệnh viện chạy về hướng đại học Hải Thành.
Còn một tiếng, nhất định tới kịp.
Quý Lãng một đường chạy như bay, nửa tiếng đầu còn chạy thẳng một đường, nhưng khi vừa đến phạm vi gần đại học Hải Thành, đường cái bắt đầu ùn tắc. Mọi người từ các phương hướng đều đang đổ về đại học Hải Thành, hơn phân nửa đều bị kẹt lại trên đường.
Quý Lãng mở cửa sổ xe, nhìn ra xung quanh, muốn nhìn xem ngọn nguồn kẹt xe là ở đâu.
Trong chiếc xe kế bên vách có một đôi tình lữ đang oán trách nhau.
"Đã nói rồi, bảo anh đừng lái xe, anh xem, bây giờ kẹt xe rồi kìa."
"Không sao đây, tuy hoạt động sẽ bắt đầu từ 10 giờ, nhưng người nhiều như vậy, khẳng định sẽ phóng một lúc lâu, chúng ta có thể đuổi kịp mà."
"Nhưng mà đúng 10 giờ thì hàng vạn người đồng thời thả đèn Khổng Minh, cảnh tượng kia đồ sộ biết chừng nào, sẽ giống y như truyện tranh luôn ấy, em muốn xem là xem một khắc kia đó."
Miểu Miểu muốn xem cũng là một khắc kia.
Như suy tư gì đó, Quý Lãng lại nhìn thoáng qua thời gian, đã qua năm phút, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ xa hơn ngoài cửa sổ, sau đó xuống xe chạy đến một tiệm mì ở ven đường, bắt được ông chủ quán mì đang quét rác trước cửa tiệm.
"Ê, anh muốn làm gì?" Ông chủ quán mì bị Quý Lãng làm hoảng sợ.
Quý Lãng nhìn thoáng qua mã QR quét tiền trên cửa tiệm mì, lấy di động trực tiếp quét 5000 đồng qua.
"Giúp tôi lái xe ra khỏi đường cái, 5000 đồng này cho ông." Quý Lãng nói.
Ông chủ quán mì còn đang ngơ ngác không hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, đã bị Quý Lãng kéo đi đến đường cái, nhét vào trong xe hắn một phen.
Ông chủ quán mì cũng không kháng cự, rốt cuộc buổi tối nay mọi người đều đi ăn Tết, cũng không có gì mấy ai ăn mì, hơn nữa 5000 đồng tiền chính là khoản tiền hắn bán mì cả ngày mới kiếm được.
"Soái ca à, lái đi đâu?" Ông chủ thấy Quý Lãng quay người đi, nhịn không được la lớn.
Quý Lãng cũng không quay đầu lại, đã chạy xa.
Ông chủ quán mì kinh ngạc rút đầu về, nghĩ đến 5000 đồng vừa tới tay, thật ra cũng bình tĩnh lại. Chỉ là có chút hối hận ra đi vội vàng chưa kịp cầm di động, kẹt xe không có di động xem, có chút nhàm chán nha.
Quý Lãng một đường chạy như điên đến đại học Hải Thành, hắn tốn mười phút mới tới được cổng trường, lại tốn thêm tám phút chạy vội tới hồ nhân tạo bên trong đại học Hải Thành, từ rất xa đã thấy một ngọn đuốc lớn bên hồ.
Miểu Miểu đâu?
Quý Lãng nhìn xung quanh bốn phía, nhưng trường học vì phối hợp với hoạt động thả đèn Khổng Minh, nên đã tắt đi phần lớn đèn đường, bốn phía đen như mực, nhìn không rõ.
"Tướng công!" Bỗng nhiên, thanh M Vu Miểu Miểu từ phía trước truyền đến, cô một tay ôm Oa Oa, một tay cầm đèn Khổng Minh, vui sướng nhìn hắn vẫy tay.
Trong lòng Quý Lãng chợt có hơi ấm áp, tựa như bất kể ở cái nơi tối tăm bao nhiêu, Vu Miểu Miểu đều có thể liếc mắt một cái liền thấy hắn.
"Ai nha, không kịp rồi, còn có ba phút." Vu Miểu Miểu không thèm nghe, kéo Quý Lãng hướng đến bên hồ. Tới bên hồ, lại đem Oa Oa trong tay nhét cho Quý Lãng, sau đó tự mình nhanh nhẹn mở đèn Khổng Minh ra, một góc đưa cho Quý Lãng, mình lại cầm một góc.
Tiếp theo, cô lại móc ra một cái bật lửa, bang một tiếng đốt sáng đèn Khổng Minh lên. Cái đèn vốn có chút bèm bẹp, dưới tác dụng của không khí nóng liền chậm rãi bung lên, có xu thế bay lên.
"Còn thiếu một chút." Vu Miểu Miểu nói xong liền nhét bậc lửa trong tay trở lại trong túi, tiếp theo lại móc ra một cây bút lông dầu, dùng bút lông dầu nhanh chóng vẽ một trái tim thật lớn lên đèn Khổng Minh, sau đó viết tên mình vào bên trong.
Viết xong, cô lại đưa bút cho Quý Lãng.
Quý Lãng ngẩn ra.
"Ai nha, anh nhanh lên, còn có một phút nữa là bắt đầu rồi." Vu Miểu Miểu vội vàng thúc giục, cô cũng không muốn gấp rút như vậy, nhưng mà ai bảo tướng công tới trễ như vậy.
Quý Lãng một tay cầm đèn Khổng Minh, một tay ôm Oa Oa, căn bản là không có tay. Bị Vu Miểu Miểu thúc giục, hắn theo bản năng liền đặt Oa Oa đặt lên trên vai mình, sau đó mới nhận bút, viết tên của mình lên dưới cái tên Vu Miểu Miểu trong hình trái tim ấu trĩ kia.
Vu Miểu Miểu vừa lòng, cười còn sáng ngời hơn cả ngọn đèn Khổng Minh.
"Đếm ngược, năm, bốn, ba, hai, một." Lúc này, thanh âm quản trò trong trường học truyền ra hoạt động đếm ngược, khi con số không được hô lên, trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn đèn Khổng Minh đồng thời bay lên không trung, như một dải lụa đỏ vắt qua nhân gian, đẹp như vô số sao trời, phảng phất như cảnh trong mơ.
Tất cả mọi người ngửa đầu nhìn, đắm chìm trong khung cảnh xinh đẹp không gì sánh kịp, Quý Lãng cũng ngẩng đầu, tìm kiếm chiếc đèn thuộc về hắn cùng Vu Miểu Miểu kia.
"Tướng công, tướng công, em còn có lễ vật tặng cho anh đó." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên nói.
"Ngắm đèn đi đã." Quý Lãng nói.
"Ừ ừ, vậy anh cứ ngắm đi nhá, ngắm cẩn thận nha." Vu Miểu Miểu cười hắc.
Ngồi trên đầu vai Quý Lãng, Oa Oa cũng lộ ra một mạt mỉm cười, sau đó nó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hướng lên không trung hộc ra vô số điểm đen nhỏ.
Quý Lãng sửng sốt, những điểm đen đó người chung quanh không nhìn thấy, nhưng hắn có thể thấy, đó là hồn thể, vô số hồn thể của chim chóc.
"Tướng công, chú ý xem, lễ vật tới rồi." Vu Miểu Miểu hưng phấn nhắc nhở.
Quý Lãng mờ mịt trong chốc lát, ánh mắt gắt gao đuổi theo những hồn thể chim chóc đó, nhìn chúng nó bay về phía không trung, bay về phía đèn Khổng Minh, sau đó không biết dùng cái phương pháp gì, làm cho bản thân chúng gắn vào trên đèn Khổng Minh.
Tiếp theo, vô số đèn Khổng Minh trên không trung bỗng nhiên di động theo một quy luật nhất định, chậm rãi hợp thành một hình trái tim. Đó không phải chỉ là một hình trái tim nhỏ xíu, mà là một hình trái tim do mấy trăm cái đèn Khổng Minh hợp thành, vô cùng loá mắt.
"Mọi người xem kìa, đó là cái gì?"
"Ôi mẹ ơi, đây là trùng hợp sao? Trâu bò đến vậy luôn?"
"Vô nghĩa, đám đèn Khổng Minh này không thể thao túng được, khẳng định là trùng hợp nha."
"Mau, chụp được chưa, chụp lại đi, quá đẹp rồi."
"Hôm nay tình lữ ở chỗ này khẳng định đều sẽ được chúc phúc."
"Mau hôn môi đi."
......
Chung quanh bỗng nhiên ầm ĩ lên, nhưng thế giới của Quý Lãng lại yên tĩnh đến cực điểm, trong thế giới hắn lúc này chỉ có một mình Vu Miểu Miểu.
"Tướng công, thích không?" Vu Miểu Miểu đắc ý nói, "Vì chuẩn bị cái kinh hỉ này, em sẽ lùng sục trong vườn cây thành phố suốt hai ngày để bắt hồn thể chim chóc, mua thật nhiều thức ăn chim cho chúng nó ăn đó, anh thích không?"
Quý Lãng duỗi tay xoa xoa mặt Vu Miểu Miểu, ánh mắt dừng lại trên môi cô: "Anh muốn hôn em."
Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, phụng phịu nói: "Vậy anh còn chờ cái gì?"
Quý Lãng cười nhẹ ra tiếng, cũng không do dự, cúi đầu hôn lên.
Oa Oa trên đầu vai cũng khẽ meo meo che mắt.
Lúc này có gần ngàn đôi tình lữ đang hôn môi nhau, nhưng trái tim nóng như lửa trên bầu trời kia, lại chỉ thuộc về Quý Lãng cùng Vu Miểu Miểu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT