Tới bệnh viện, Quý Lãng vừa đi về hướng khu nằm viện, vừa nhìn thoáng qua đồng hồ.

8 giờ rưỡi, hẳn là còn kịp.

Vì sốt ruột, Quý Lãng đi thực nhanh, thần sắc hắn ngưng trọng, làm cho những người đi ngang qua cũng bị năng lượng Mộng Ma trên người hắn bị giật mình ớn lạnh, tuy rằng không đến nỗi làm người chung quanh gặp ác mộng, nhưng uy áp âm trầm trên người lại nặng nề rất nhiều, không ít người từ rất xa thấy hắn đi tới liền tự động tránh đi. Có mấy người tránh né không kịp, khi Quý Lãng xoẹt qua bên cạnh bọn họ, đều bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

Người này là ai vậy, không phải tới bệnh viện giết người chứ.

Người qua đường nhìn chằm chằm theo bóng dáng Quý Lãng suy tư, nhiều người cũng đang muốn vào khu nằm viện đều chần chờ suy nghĩ, hay là năm mười phút gì nữa hẵng đi vào, chờ xác định không ai giết người lại nói.

Thái độ tránh xa của người qua đường đối với Quý Lãng thật ra lại giúp hắn thuận lợi đi nhanh hơn, ngay cả khi chờ thang máy, đám người vốn dĩ đang chờ trước thang máy đều không hẹn mà cùng thối lui, chen nhau vào thang máy kế bên, không ai dám giành với hắn.

Chỉ chốc lát sau, thang máy đi xuống, Quý Lãng một bước bước vào, không hề có ý tứ chờ đợi những người khác, trực tiếp ấn nút đóng cửa. Đúng lúc này, một bóng người vội vã chạy tới, trước khi thang máy khép lại liền duỗi tay chặn cửa thang máy.

"Chờ một chút."

Tức khắc, những người đang đứng chờ thang máy kế bên đều hít ngược một hơi khí lạnh, nghĩ thầm người này lát nữa sẽ không bị đá ra đây đó chứ.

Người duỗi tay cản cửa thang máy lúc này cũng nhận thấy không đúng, cảm giác như khí áp chung quanh thật kỳ lạ, phảng phất như có cái tồn tại đặc biệt khủng bố nào vậy.

"Ông...... Ông chủ?" Dịch Quan ngẩng đầu thấy rõ người đang lạnh mặt đứng trong thang máy, run rẩy trong lòng tức khắc liền tiêu mất một ít.

Vừa rồi còn cảm thấy cảm giác khủng bố này có chút quen thuộc, hoá ra là ông chủ. Nhưng mà hôm nay không phải Tết Trung Thu sao? Sao ông chủ lại ở chỗ này một mình? Có chuyện gì mà biểu cảm của ông chủ lại ngưng trọng như vậy, bà chủ không dỗ sao?

"Không vào thì đi ra ngoài." Quý Lãng thấy Dịch Quan đang cản thang máy mà không tiến vào, có chút không vui, hắn lúc này đang tranh thủ thời gian đây.

Dịch Quan tức khắc phản ứng lại, vội vàng một bước bước vào, sau đó phản xạ có điều kiện ấn nút đóng cửa. Hắn cũng không hỏi những người đang đứng bên ngoài muốn vào hay không, thậm chí nháy mắt liền hiểu rõ vì sao bọn họ đều đứng chờ thang máy cách vách kia.

Trước kia Dịch Quan cũng cảm thấy ông chủ nhà mình khí tràng rất mạnh, mạnh đến vô luận là ai đứng bên cạnh hắn đều sẽ cảm giác không thoải mái. Khi đó hắn chỉ cho là đó là khí thế đặc biệt của người thành công trong cuộc sống, hiện giờ hắn đã biết trên thế giới này có huyền học, lại kết hợp thân phận Vu sư của bà chủ, Dịch Quan cảm thấy khí tràng mạnh mẽ của ông chủ nhà mình tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là khí thế của người thành công, mà là một thế lực huyền học nào đó mà hắn không biết.

Dịch Quan nhanh chóng ấn nút tầng mình muốn đi, sau đó thực mau, hắn lại lần nữa bị khí áp của Quý Lãng ép cho không thở nổi. Hắn bỗng nhiên vô cùng hối hận sao vừa rồi mình không chạy chậm vài bước, chờ cái thang máy bên kia có phải tốt hơn không? Chờ cũng bất quá hai phút mà thôi, mình cần gì phải gấp chứ.

"Ông chủ, Tết Trung Thu vui vẻ nha." Dịch Quan cảm thấy nói mấy lời có lẽ cảm giác sẽ tốt hơn.

Quý Lãng không để ý hắn, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào những con số đang bò từ từ lên trong thang máy.

"Anh...... Hôm nay sao anh lại tới bệnh viện? Không phải nói muốn đi đại học tìm bà chủ cùng nhau thả đèn Khổng Minh sao?"

Nghe được hai chữ bà chủ, ánh mắt Quý Lãng lúc này mới chuyển về phía Dịch Quan. Ánh mắt kia phảng phất như đang hỏi, sao cậu biết?

"Bà chủ đã đang status kìa, nói hôm nay là ngày lễ đầu tiên cùng trải qua với anh, cho nên đặc biệt chờ mong." Dịch Quan chống lại uy áp nói.

Ánh mắt Quý Lãng chợt lóe, năng lượng Mộng Ma như phảng phất được cái gì trấn an, một lần nữa bình tĩnh lại.

Dịch Quan cảm giác uy áp bốn phía tựa hồ yếu đi một ít, tức khắc thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cậu tới thăm em gái cậu?" Toàn bộ gia tài của Dịch Quan hiện tại chỉ có 4500 đồng, bỗng nhiên xuất hiện ở bệnh viện tư nhân đắt đỏ nhất Hải Thành này, ngoại trừ tới thăm đứa em gái hào môn hắn mới vừa nhận lại ra, không có lý do nào khác tới nơi này.

"Đúng vậy, hồn của em gái em dưỡng xong rồi, hôm nay em đưa em ấy lại đây, lát nữa là em ấy là có thể tỉnh rồi." Nói bói, Dịch Quan móc từ trong túi áo trên ra một con búp bê lớn cỡ bàn tay.

Con búp bê đó đúng là con Oa Oa mộng đẹp mà sinh hồn Trần Huyễn Linh dựa vào, lúc này Oa Oa đang rút người lại, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.

Quý Lãng biết, năng lượng Mộng Ma trên người mình chấn nhiếp quỷ hồn còn hơn cả người thường, Trần Huyễn Linh hẳn là bị khí tràng vừa rồi của hắn dọa. Lập tức, Quý Lãng cũng không chào hỏi mà dời đi tầm mắt, tiếp tục nhìn phía số tầng trong thang máy.

"Cậu sắp tới rồi." Quý Lãng nhắc nhở nói.

Dịch Quan quay người lại, thấy còn có một tầng nữa là đến lầu mười mình muốn đi. Thang máy dừng lại, Dịch Quan nói lời từ biệt với Quý Lãng xong, nâng bước đi ra khỏi thang máy. Chờ thang máy một lần nữa khép lại, tiếp tục hướng lên trên, Dịch Quan mới phảng phất như phục hồi tinh thần lại, buồn bực nói: "Ông chủ sao lại tới bệnh viện nhỉ?"

"Anh hai, vừa rồi người kia thật là khủng khiếp, trên người hắn có một lực lượng quá mạnh mẽ." Trần Huyễn Linh lúc này mới dám nói chuyện.

Dịch Quan nghe xong, chẳng những không cảm thấy khủng bố, ngược lại có một khoái cảm như suy đoán được chứng thực: "Anh đã nói mà, bà chủ là Vu sư, ông chủ tất nhiên cũng không phải người thường. Tiểu Linh em đừng sợ, ông chủ anh chỉ là thoạt nhìn dọa người mà thôi, kỳ thật là người thực tốt. Khi mới vừa đến phòng làm việc, nếu không phải tiền lương đãi ngộ cao, anh bị dọa thiếu chút nữa từ chức ngay luôn rồi, bất quá em xem đi, ngần ấy năm rồi, hiện tại anh đã tự nhiên hơn nhiều."

"......" Trần Huyễn Linh.

Nếu như co rúc trong một góc thang máy, nói chuyện mà giọng còn có vẻ run rẩy cũng coi như là tự nhiên, thì vậy cũng đúng.

Đại khái hai phút sau, thang máy tới lầu 16, tầng nằm viện của Quý An.

Lúc này, năng lượng Mộng Ma trên người Quý Lãng đã an tĩnh, khí tràng hắn lại khôi phục về bình thường, khi đối diện với ai cũng chỉ cho người ta ấn tượng cảm giác âm trầm, chứ không giống như vừa rồi, làm người ta tự động tránh đi. Hắn thẳng đường hướng về phía bên trong, cũng không khiến quá nhiều người chú ý.

"Quý Lãng?" Lúc này, một bác sĩ nam trung niên tuổi chừng 50 vừa mới xoay người sau khi ký tên ở quầy hộ lý xong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quý Lãng, tức khắc có vài phần kinh hỉ kêu một tiếng.

Quý Lãng ngước mắt nhìn lại, cũng nhận ra người này, là bác sĩ Lưu, khi hắn còn nhỏ, một thời gian dài nằm ở bệnh viện, đều là bác sĩ Lưu chăm sóc hắn.

"Bác sĩ Lưu." Quý Lãng dừng bước chân lại.

"Cậu đã lớn như vậy rồi." Bác sĩ Lưu nâng tay lên muốn thân thiết vỗ vỗ cánh tay Quý Lãng, nhưng khi ánh mắt ông đối diện với Quý Lãng, trong lòng đột nhiên run lên, tay làm thế nào cũng không vỗ nổi nữa, "Nhiều năm không gặp, khí tràng của cậu càng lúc càng mạnh mẽ nha."

Bác sĩ Lưu cười ha hả, vừa kinh hãi với áp lực mạnh mẽ mà Quý Lãng vừa rồi gây ra cho mình, vừa lại xảo diệu hóa giải xấu hổ của mình.

"Quý An, cũng là ngài làm bác sĩ chủ trị?" Quý Lãng hỏi.

"Đúng vậy." bác sĩ Lưu lúc này cũng khôi phục lại sau khí tràng mạnh mẽ của Quý Lãng, lúc này lại thấy Quý Lãng không có gì dị thường, ông cười cười nói, "Tiểu An không có chuyện gì, tình huống của nó so với cậu lúc trước khá hơn nhiều."

"So với tôi lúc trước?" Quý Lãng kinh ngạc nhướng mày.

"Đúng vậy, lúc trước khi cậu gặp ác mộng, một ngày nhiều nhất ngủ hai tiếng, hơn nữa cho dù có đang ngủ cũng không ngừng khóc thút thít, sóng điện não hoạt động còn kịch liệt hơn khi tỉnh. Tiểu An thì tốt hơn nhiều, tuy cũng nằm ác mộng, nhưng ít nhất cũng có thể ngủ."

Quý Lãng giật mình, trong lòng đã có suy đoán nào đó: "Ý ông là nói, Quý An sinh bệnh, là vì gặp ác mộng?"

"Đúng vậy, đứa nhỏ này ngủ không yên, vậy mà tự mình đi uống thuốc ngủ, doạ cho cha mẹ cậu hết cả hồn." Bác sĩ Lưu nói, "Tôi làm kiểm tra cho nó, phát hiện ngoài trừ viên thuốc ngủ đó, các chỉ tiêu sức khoẻ khác đều không tốt, thậm chí có chút suy dinh dưỡng. Sau đó Tiểu An tỉnh, chúng ta mới biết được nó đã thấy ác mộng một thời gian dài. Tình huống này của nó rất giống cậu khi còn bé, cho nên chúng ta đều lo lắng nó sẽ giống như cậu."

"Nó không có đâu." Quý Lãng chém đinh chặt sắt nói.

Bác sĩ Lưu tức khắc lộ ra nụ cười vui mừng, Quý Lãng nhìn lạnh lùng như băng nhưng trong lòng vẫn yêu thương đứa em trai này sao, vừa nghe nói Tiểu An có khả năng bệnh giống như hắn, lại phản đối quyết liệt như vậy.

"Vậy là tốt nhất. Nhưng mà chuyện ác mộng này cậu có kinh nghiệm, nếu có thể giúp đỡ Tiểu An khoẻ lên sớm một chút thì càng tốt." Bác sĩ Lưu nói, lại muốn duỗi tay đi vỗ cánh tay Quý Lãng.

Quý Lãng không dấu vết dịch người một chút, né cánh tay của bác sĩ Lưu.

Bác sĩ Lưu sửng sốt, tay ngưng giữa không trung, tức khắc có chút xấu hổ.

"Tôi có kinh nghiệm? Chỉ cần không bị hù chết, thấy nhiều sẽ quen, tất nhiên sẽ không sợ hãi." Quý Lãng bình tĩnh nói.

Biểu tình xấu hổ của bác sĩ Lưu nháy mắt biến thành kinh ngạc, trong lúc nhất thời thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào.

Quý Lãng cũng không cho hắn cơ hội phản ứng, gật đầu một cái, nghiêng người rời đi. Hắn rời đi hồi lâu, bác sĩ Lưu mới phục hồi tinh thần lại, dùng ngữ khí cảm thán phảng phất như nhìn thấu hết thảy:

"Cũng đúng, toàn bộ thời thơ ấu của cậu đều trải qua trong những cơn ác mộng trung vượt qua, tính cách quái chút cũng là bình thường."

Quý Lãng đi đến trước cửa phòng bệnh của Quý An, hắn đứng trước cửa nhìn thoáng qua bên trong, liền thấy một hình ảnh hoà thuận vui vẻ.

Trên sô pha không lớn của phòng bệnh, một nhà ba người đang chụm vào bên nhau, trước bàn trà trên sô pha bày đầy các loại thức ăn, người mẹ hiền ôn nhu từ ái đang cầm một miếng bánh trung thu đút cho đứa con trai hoạt bát đáng yêu, người cha uy nghiêm túc mục đang cầm chén múc đồ ăn cho con trai. Đứa con trai nhỏ cắn một ngụm bánh trung thu, sau đó lại cười tủm tỉm đút đến bên miệng cha mẹ mình mỗi người một miếng, một nhà ba người, mỗi người một ngụm.

Quý Lãng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.

Ba người đồng thời nhìn về hướng cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Quý Lãng, ý cười trên mặt ba mẹ Quý gia nháy mắt bị một loại cảm xúc không biết là kinh ngạc hay là khẩn trương thay thế, phảng phất như nhìn thấy Quý Lãng, bọn họ đều không tìm thấy biểu cảm nào thích hợp. Chỉ có tiểu Quý An, khi nhìn thấy Quý Lãng, nó liền kinh hỉ chạy qua.

"Anh hai, anh cũng tới thăm em?"

Tiểu Quý An rất muốn nhào vào trong lòng ngực anh mình một phen, nhưng khi tới gần Quý Lãng, vẫn bị khí thế của Quý Lãng chấn nhiếp, ngừng lại cách 1 mét.

Quý Lãng cứ như vậy đứng ở cửa, thẳng tắp nhìn Quý An, sau khi xác định trên người nó không có bất luận cái gì dị thường, hỏi: "Thấy ác mộng hở?"

"Ừ, bất quá không sao cả, em sắp tốt lên." Quý An vội vàng đáp.

"Có phải là sau khi rời khỏi chỗ tôi, thì bắt đầu thấy?" Quý Lãng hỏi.

Câu hỏi này của hắn vấn vừa ra, làm cho cha mẹ Quý gia đồng thời ngẩn ra, ánh mắt nhìn Quý Lãng lại phức tạp lên.

"Dạ." Quý An lại lần nữa gật đầu.

"Có phải đụng chạm đến đồ gì đó trong văn phòng của tôi không?" Quý Lãng tiếp tục hỏi.

Quý An lúc này cũng nghe ra ngữ khí anh trai nhà mình không đúng, nó tức khắc có chút ủy khuất: "Em không có, em không làm rối đồ đạc đâu."

"Có phải chạm vào con búp bê vải rồi không?." Ngữ khí Quý Lãng chắc chắn.

Quý An ngẩn ra, nghĩ tới: "Em...... Em thấy con búp bê trong văn phòng rơi trên mặt đất, liền nhặt lên."

"Không phải tôi đã nói là không cho chạm vào bất cứ thứ gì rồi sao?" Quý Lãng hỏi.

"Em...... Em......" Quý An chưa bao giờ bị người chất vấn như vậy, huống chi người trước mắt này lại là anh trai nó.

Tiểu Quý An cực kỳ ủy khuất, ba thì cả ngày bận rộn công tác, mẹ thì bận bay tới bay lui để mở triển lãm tranh, còn có mỗi anh trai, nhưng trước nay không trở về nhà. Nó thật hâm mộ những bạn học của mình, bạn đó cũng có anh trai, đang học đại học, mỗi cuối tuần anh trai bạn đó đều sẽ tới đón bạn đó tan học, sau đó dạy bạn đó học, dẫn bạn đó đi ra ngoài chơi. Nó cũng muốn anh trai, cho nên mới lén chạy đi tìm anh trai. Nhưng mà anh trai lần trước cũng từng la nó, lần này nó nằm viện, còn tưởng rằng là anh trai tới thăm mình, kết quả anh trai chỉ là tới chất vấn xem nó có động vào đồ vật của anh ấy hay không.

"Đúng...... Thực xin lỗi." Tiểu Quý An ủy khuất khóc.

"Tiểu An, đừng khóc, không có việc gì." Mẹ Quý đi qua đi trấn an, đồng thời nhìn Quý Lãng bất mãn nói, "Quý Lãng, Tiểu An cũng không phải cố ý, hơn nữa chỉ là con búp bê, Tiểu An cũng chỉ giúp nhặt lên mà thôi."

Ba Quý cũng đi tới, thần sắc phức tạp nhìn Quý Lãng.

Quý Lãng mặt vô biểu tình nhìn một màn này, trong đầu tất cả đều là những thanh âm khác.

"Tiểu An gặp Quý Lãng, chuyện khi nào?"

"Là từ sau khi gặp Quý Lãng mới bắt đầu thấy ác mộng?"

"Cho nên ác mộng của Tiểu An kỳ thật là có quan hệ với Quý Lãng? Là Quý Lãng làm cho Tiểu An thấy ác mộng?"

"Trước kia chỉ cần hắn ở nhà thì Tiểu An sẽ khóc nỉ non không ngừng, hiện tại trực tiếp có thể làm cho Tiểu An thấy ác mộng luôn?"

"Tiểu An sao lại đi tìm Quý Lãng, rõ ràng chúng ta rất ít khi nhắc tới Quý Lãng trước mặt Tiểu An mà."

"Quý Lãng sao nhìn chúng ta như vậy, hình như có thể thấy chúng ta suy nghĩ cái gì."

"Đúng rồi, hắn khi còn nhỏ hình như đã có thể, có thể biết chúng ta trong mộng mơ thấy cái gì?!"

Quý Lãng nhìn thấy trong mắt cha mẹ mẹ nỗi sợ hãi quen thuộc, hắn trầm mặc dời tầm mắt đi, làm bộ như mình chưa nghe thấy gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play