Quý Lãng đối với chuyện Dịch Quan năn nỉ kêu khóc tất nhiên không có cảm giác gì, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Oa Oa, liền thấy khuôn mặt sầu khổ ban nãy của nó lại lần nữa toe toét cười rộ lên.
Rõ ràng là Oa Oa nguyền rủa, sao có thể ngây ngốc như thế, bị người khi dễ cũng không biết tức giận thêm một lát.
Thở dài, Quý Lãng lại đặt Oa Oa một lần nữa xuống trên mặt đất.
"A ha ha ha......" Oa Oa là một đứa bé không mang thù, lập tức liền quên mất không vui vừa rồi, một lần nữa phát ra tiếng cười sang sảng.
Lúc này Dịch Quan có chuẩn bị, tuy rằng khi Oa Oa bỗng nhiên cất tiếng cười to thì tim đập nhanh một chút, nhưng sắc mặt còn tính bình thường, lúc sau cũng dần dần thích ứng. Oa Oa xoay hai vòng tại chỗ xong, há mồm hộc ra trận pháp.
Lúc này Vu Miểu Miểu từ ba lô móc ra một cây kim bạc nhìn Dịch Quan nói: "Đưa tay cho tôi."
Dịch Quan không rõ nguyên do, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay đưa qua.
Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, kim bạc trong tay hung hăng đâm mạnh xuống một cái, Dịch Quan hét thảm lên một tiếng xong, đau đến mức định đưa ngón tay vào trong miệng mút.
"Ai, nếu anh mút hết máu trên đó, lát nữa lại đâm thêm một lỗ vậy." Vu Miểu Miểu kịp thời nhắc nhở nói.
Dịch Quan cứng đờ, nhìn chằm chằm giọt máu đang ẩn hiện trên ngón trỏ tay mình, vẻ mặt đau khổ lại chìa tay ra lại.
Bà chủ đây là trả thù, tuyệt đối là trả thù.
Nhưng trong lòng Dịch Quan lại không cảm thấy ủy khuất, nếu như Oa Oa từ ngày đầu tiên tiến vào phòng làm việc đã là vật sống như thế, vậy hắn cũng coi như quen biết Oa Oa một thời gian khá dài. Bị một người quen biết đac lâu ghét bỏ như vậy, Oa Oa khẳng định rất khổ sở.
Dịch Quan cắn răng nói: "Một giọt máu đủ không? Không đủ lại chọc thêm lần nữa, tôi tuyệt đối không né."
"Đủ rồi." Vu Miểu Miểu cười cười, thu hồi kim bạc.
Quan Quan à, anh đừng trách tôi nha, tôi đâm anh một chút như vậy còn đỡ hơn là anh bị tướng công mắng. Ai bảo anh ghét bỏ Oa Oa nhà tôi, Oa Oa nhà tôi vừa nghe nói muốn giúp anh tìm em gái, mới xoay hai vòng liền nhổ trận pháp ra, bình thường là nó đều phải xoay bốn năm vòng lận đó.
Chờ giọt máu của Dịch Quan dung nhập vào trận pháp, Vu Miểu Miểu giơ tay nắm lấy phía trên trận đồ, rót vu lực vào, khởi động trận pháp. Trận pháp đột nhiên xoay tròn nhanh chóng lên, sau khi xoay không biết bao nhiêu vòng, một trận âm khí bỗng nhiên nổ tung giữa trung tâm trận pháp. Tiếp theo, một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục đi làm chợt xuất hiện ở vùng trống rỗng trung tâm trận pháp đang xoay tròn, đúng là sinh hồn của Trần Huyễn Linh đang hôn mê.
"Trần Huyễn Linh? Dịch Quan, cô ấy thật sự là em gái cậu rồi!." Đông Vĩnh Nguyên chỉ vào Trần Huyễn Linh hét lớn.
Bởi vì trận pháp này sử dụng máu của Dịch Quan mở ra, cho nên Dịch Quan cũng có thể thấy được hồn phách Trần Huyễn Linh dưới tác dụng của trận pháp.
Dịch Quan lúc này đang ngây ngốc nhìn chăm chú vào Trần Huyễn Linh bỗng nhiên xuất hiện, tuy rằng hắn từng nghĩ tới hình ảnh trước mắt, nhưng khi thật sự gặp được, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm cái gì bây giờ?
Trần Huyễn Linh bị trận pháp mạnh mẽ triệu hoán lại đây nhưng biểu hiện cực kỳ trấn định, cô ấy cũng không vì mình đột ngột xuất hiện ở một nơi xa lạ mà hoảng loạn, đầu tiên là dùng tốc độ nhanh nhất quan sát bốn phía một chút, mãi đến khi phát hiện Dịch Quan đứng lặng ở một bên, biểu tình mới có chút biến hóa rất nhỏ. Nhưng cô cũng không vì vậy mà hành động thiếu suy nghĩ, đến khi nghe được tiếng Đông Vĩnh Nguyên hô to, ánh mắt cô mới sáng lên, kích động nhìn về hướng Dịch Quan.
"Anh là anh trai của tôi?" Trần Huyễn Linh đi đến trước người Dịch Quan.
"Hả? Chắc là vậy." Dịch Quan nhớ rõ bà chủ từng nói, chỉ cần máu của hắn có thể chiêu được hồn phách Trần Huyễn Linh tới đây, Trần Huyễn Linh chính là em gái hắn.
"Trách không được tôi cứ cản thấy anh thật quá thân cận, hóa ra anh chính là anh trai của tôi." Trần Huyễn Linh vui vẻ bật cười, khí chất lạnh lùng cả người cũng trở nên nhu hòa lên.
"Cô...... cũng không biết?" Dịch Quan nghi hoặc, không phải người của Trần gia đã tìm được thân phận hắn rồi sao? Sao hiện tại Trần Huyễn Linh còn hỏi ngược lại hắn?.
Đông Vĩnh Nguyên thấy thế liền giải thích nói: "Sinh hồn ly thể quá lâu, sẽ mất đi ký ức của bản thể. Hiện tại phỏng chừng cô ấy không nhớ được thứ gì."
"Tôi có thể nhớ rõ tên của tôi, tôi là Trần Huyễn Linh." Trần Huyễn Linh bình tĩnh nói.
"Còn gì nữa?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.
"Tôi hình như...... đang tìm một người rất quan trọng." Trần Huyễn Linh trầm ngâm một lát, nói.
"Người cô tìm chính là hắn." Đông Vĩnh Nguyên cười chụp bả vai Dịch Quan một chút.
Khi Dịch Quan nghe Trần Huyễn Linh hỏi hắn có phải anh trai cô ấy hay không, trong lòng liền nổi lên gợn sóng, lúc này lại nghe Trần Huyễn Linh nói hắn là một người rất quan trọng cho dù lúc này thần trí cô có chút không rõ, tức khắc rốt cuộc nén không được, trong mắt nổi lên sương mù.
"Bà chủ, cô đưa em ấy trở về đi, Đông Tử nói sinh hồn ly thể quá lâu sẽ rất nguy hiểm." Dịch Quan đỏ mắt nói.
"Sinh hồn ly thể thời gian quá lâu xác thật là nguy hiểm, hồn phách cô ấy ly thể hẳn là đã vượt quá mười ngày đúng không." Vu Miểu Miểu ngay khi Trần Huyễn Linh xuất liền đã nhìn ra, sinh hồn trước mắt này, sinh khí trên người đã không còn nhiều lắm.
"Đúng vậy, cô ấy đã ly thể 23 ngày rồi." Đông Vĩnh Nguyên vội vàng nói.
"Bà chủ, còn có thể...... có thể cứu được không?" Giọng Dịch Quan run rẩy hỏi.
Loại khẩn trương này và khẩn trương trước khi thuật pháp thi triển hoàn toàn không giống nhau, lúc khi, hắn còn chưa xác nhận được Trần Huyễn Linh là em gái hắn hay không, mà bây giờ Trần Huyễn Linh cũng đã được chứng thực là em gái ruột của hắn rồi. Chẳng qua chỉ khác nhau một ý niệm, nhưng mức độ khẩn trương lại mạnh mẽ hơn trăm ngàn lần.
"Tôi không phải nói rồi sao? Chỉ cần cô ấy là em ruột của anh, ta sẽ giúp anh cứu trở về được." Vu Miểu Miểu ra vẻ tức giận trừng mắt, "Anh ghét bỏ Oa Oa thì thôi đi, còn dám nghi ngờ thực lực của tôi?!"
Dịch Quan chợt cảm giác có một tầm mắt sắc bén từ nghiêng sườn bắn lại đây, cả người phảng phất bị quất một roi, giật mình một cái, vội vàng thẳng người giải thích lên: "Không có không có, tôi không có ghét bỏ Oa Oa, tôi thích Oa Oa nhất, cũng không có nghi ngờ năng lực của bà chủ đâu."
Oa Oa nghe thấy mình được người thích, hơn nữa lại còn là thích nhất, tức khắc vui vẻ xoay mấy vòng tại chỗ.
Dịch Quan lúc này thiệt tình là không cảm thấy Oa Oa khủng bố, hắn nhìn Oa Oa nói: "Oa Oa, chờ chuyện này kết thúc, ta mua quà cho ngươi nha, sẽ cảm tạ ngươi thật nhiều."
Oa Oa trước nay chưa từng được ai theo nói lời cảm tạ đến mức tặng luôn cả quà như thế, tức khắc có chút thẹn thùng, hai tay nâng lên, vùi đầu vào.
"Oa Oa mộng đẹp tôi đưa cho anh, anh có mang theo đây không?" Vu Miểu Miểu hỏi Dịch Quan.
"Mang theo, ở trong túi xách tôi nè." Dịch Quan nói, lấy Oa Oa mộng đẹp từ trong túi xách của mình ra.
"Hồn phách của em gái anh ly thể lâu rồi, hiện tại xác suất thành công khi dung hợp vào trong thân thể không cao, hơn nữa cho dù miễn cưỡng thành công cũng có thể bị mất trí nhớ, cho nên cần phải dưỡng một thời gian. Một lát nữa tôi sẽ bỏ hồn phách em gái anh vào trong Oa Oa mộng đẹp, cứ để ở đó dưỡng khoảng bảy ngày là được." Vu Miểu Miểu nói.
"Được." Dịch Quan tất nhiên không có ý kiến, liên tục đáp ứng.
"Nhưng mà sinh khí của cô ấy mất đi quá nhiều, cho nên không thể dùng cách bình thường để dưỡng được." Vu Miểu Miểu lại nói.
"Vậy phải dưỡng như thế nào?" Dịch Quan nghi hoặc.
Đông Vĩnh Nguyên cũng nghi hoặc, hắn cũng chưa từng nghe nói có biện pháp nào cung cấp sinh khí để dưỡng sinh hồn đâu, tức khắc nhịn không được cũng dựng lỗ tai lê.
"Thời gian hồn phách ly thể không thể vượt qua mười ngày, là bởi vì qua mười ngày rồi thì sinh khí bên trong sinh hồn sẽ mất đi hơn một nửa. Một khi sinh khí bị hao tổn một nửa, sẽ mất đi năng lực tự chữa trị hay tái sinh. Cho nên tôi cần phải tìm người bổ chút sinh khí cho cô ấy, bổ một nửa là được, sau đó linh hồn của cô ấy sẽ có thể tự mình chữa trị." Vu Miểu Miểu nhìn phía Dịch Quan, "Anh là anh trai của cô ấy, hẳn là không ngại cho cô ấy phần sinh khí này chứ?"
Dịch Quan cơ hồ không hề chần chờ: "Được, tôi cho cô ấy một nửa."
"Chờ một chút." Lúc này Trần Huyễn Linh vẫn luôn im lặng không lên tiếng lại đột nhiên nói chuyện, "Nếu tôi lấy đi sinh khí của anh tôi, vậy anh tôi sẽ như thế nào?"
Trần Huyễn Linh một tiếng anh, hai tiếng anh, làm Dịch Quan cả người đều cứng lại, nước mắt vừa rồi thật vất vả áp xuống được trong khoảnh khắc lại muốn trào ra tiếp.
"Không chết được, nhiều nhất chỉ là thân thể suy yếu, cả người vô lực, dễ dàng cảm mạo gì đó. Hồn phách hắn không có ly thể, ăn nhiều một chút là tốt rồi, rất dễ dàng dưỡng lại mà." Vu Miểu Miểu nói.
"Em cứ yên tâm, anh sẽ không có việc gì, em đã hôn mê ở bệnh viện thật lâu, cần phải tỉnh lại sớm một chút, anh còn chờ em đến tìm anh đây này." Dịch Quan cười an ủi Trần Huyễn Linh.
Trần Huyễn Linh sửng sốt, nghi hoặc nói: "Em...... Không biết anh là anh trai của em sao?"
"Chờ em tỉnh lại, ắt hẳn em có thể nhớ được. Hy vọng Tết trung thu năm nay, chúng ta có thể cùng nhau ăn Tết." Dịch Quan cười.
Trần Huyễn Linh tựa như hiểu ra được cái gì, sau đó mỉm cười gật gật đầu.
Vu Miểu Miểu thấy bọn họ nói xong, lại lần nữa khởi động trận pháp, đường khế ước màu đen xuất hiện, một đầu cột vào trên người Trần Huyễn Linh, một đầu cột vào trên người Dịch Quan, chờ sinh khí chuyển vận đủ rồi, Vu Miểu Miểu cắt đứt trận pháp, đồng thời phong ấn Trần Huyễn Linh vào trong Oa Oa mộng đẹp.
"Con búp bê này anh nhớ mang theo bên người, chờ đến khi cô ấy khôi phục ký ức, anh liền mang đi bệnh viện, hồn phách sẽ tự động quay về thân thể." Vu Miểu Miểu nói.
"Cảm ơn bà chủ." Dịch Quan nhận Oa Oa mộng đẹp trở về, sau đó thật cẩn thận ôm trong lòng bàn tay, hắn lúc này sắc môi tái nhợt, một đầu mồ hôi, ngay cả sức nói chuyện đều có chút không đủ.
"Cậu không sao chứ." Đông Vĩnh Nguyên lo lắng nhìn Dịch Quan bỗng nhiên suy yếu.
"Không có sao cả, tôi chỉ hơi mệt, cảm giác như mình sắp bị cảm vậy." Dịch Quan nói.
Nhưng cái suy yếu này cũng thật đáng giá.
"Đây đều là phản ứng bình thường, trở về ngủ một giấc sẽ khỏe hơn rất nhiều, lại đây, thanh toán tiền đi nào." Vu Miểu Miểu lấy di động ra, chờ chuyển khoản.
Đông Vĩnh Nguyên cứng đờ, yên lặng thối lui một bước.
Dịch Quan cũng cứng đờ, chỉ cảm thấy hô hấp suy yếu của mình suy yếu lại càng thêm khó khăn: "À...... Cái gì nhỉ...... Bà chủ à, có thể mấy hôm nữa mới trả được không vậy?"
"Tại sao?" Vu Miểu Miểu tuy rằng không thích người khác nợ tiền mình, nhưng Dịch Quan cũng là chỗ quen biết, chưa kể dưỡng hồn cũng phải mất năm bảy ngày, cho nên thư thả mấy ngày cũng không phải là chuyện lớn.
"Cô xem đi, tôi sắp trở về hào môn rồi, đến lúc đó tôi khẳng định giàu hơn hiện tại nhiều. Khi đó cô lại tìm tôi thu một phần mười toàn bộ tài sản, vậy chẳng phải càng thu được nhiều hơn sao." Dịch Quan chung quy là đáng không lại lương tâm cắn rứt, thật không nỡ trả cái giá 500 đồng này.
"Không sao cả, cứ tính theo toàn bộ gia sản hiện tại của anh bây giờ thôi là được." Vu Miểu Miểu không thèm để ý nói.
"Bà chủ, cô giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi nhất định phải trả cho cô thật nhiều tiền thù lao mới được. Hay là chờ tôi về hào môn đi, về hào môn tôi liền có nhiều tiền." Dịch Quan kiên trì nói.
"Cảm ơn hảo ý của anh, nhưng mà không được." Vu Miểu Miểu nói, "Vu sư chúng tôi coi trọng nhất là chữ tín, tôi chỉ thu một phần mười gia sản của anh khi anh tìm tôi hỗ trợ thôi, không cần nhiều hơn đâu. Chờ sau khi anh về hào môn có tiền nhiều, thì cũng là tiền của sau này, không tính vào được."
"Không cần nhiều hơn hả?" Dịch Quan bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đưa tiền nhiều hơn cũng không cần?
"Ừm." Vu Miểu Miểu gật đầu, "Nếu như anh vẫn chưa biết chính xác mình có bao nhiêu tiền, trở về tính toán lại rồi chuyển cho tôi cũng được. Nhưng mà anh phải thanh toán cho tôi trước khi hồn phách em gái anh thức tỉnh mới được nha, bằng không tôi chưa thu được thù lao thì khế ước sẽ không tính thành lập, đến lúc đó hồn phách không thể quay về đâu."
Cổ Dịch Quan cứng đờ, chậm rãi quay đầu đi nhìn Đông Vĩnh Nguyên, Đông Vĩnh Nguyên lúc này cũng là vẻ mặt tuyệt vọng.
Quý Lãng nhìn hai người mắt đi mày lại, nhướng mày lên có chút nghi ngờ.
Dịch Quan tự biết duỗi đầu cũng là một đao, rút đầu cũng là một đao, tức khắc cắn răng một cái, lấy di động ra nói: "Bà chủ, hiện tại tôi chuyển ngay cho cô vậy."
"Vậy tốt." Thiếu nợ gì đó, tất nhiên là không bao giờ tốt bằng một lần thanh toán hết.
Dịch Quan chuyển khoản 500 đồng qua di động, sau đó nhắm mắt lại, chân không tự giấc ấn xuống, ngón tay click vào nút xác nhận.
"Đinh!"
Vu Miểu Miểu vui vui vẻ vẻ lấy di động ra kiểm tra và nhận chuyển khoản, người còn chưa kịp nhìn thấy số tiền được chuyển khoản, ngón tay đã trước một bước bấm nút xác nhận. Chờ cảm ứng được cảm giác đặc thù biểu hiện cho khế ước hoàn thành từ đáy lòng hiện ra, Vu Miểu Miểu cũng thấy rõ ràng số tiền chuyển khoản, cả người liền choáng váng.
Cô cầm di động, vẫn duy trì động tác khi ấn nút xác nhận giao dịch, sững người ra tại chỗ.
"Bà...... bà chủ?" Dịch Quan chột dạ kêu.
Đông Vĩnh Nguyên cũng là vẻ mặt lo lắng cùng chột dạ.
Quý Lãng cảm thấy không đúng, đi qua nhìn thoáng qua màn hình di động của Vu Miểu Miểu, 500 đồng chuyển khoản tròn trĩnh hiện ra vô cùng rõ ràng và sáng tỏ, không có thêm được một con số dư.
"Hu hu hu ~~~ chỉ có 500 đồng, tướng công, hắn chỉ có 500 đồng thôi à." Ngón tay Vu Miểu Miểu chỉ về hướng Dịch Quan đều run rẩy, "Hắn sao có thể nghèo như vậy, 500 đồng còn không đủ cho em mua đồ ăn bổ sung Vu lực. Hu hu hu ~~~~ em, em bị lỗ vốn rồi!"
Cảm ứng khế ước hoàn thành nói cho cô, Dịch Quan không có nói dối, toàn bộ tài sản của hắn thật sự chỉ có 5000 đồng.
Quý Lãng thật không biết an ủi như thế nào: "Không có việc gì, lỗ vốn thì lỗ vốn thôi, tiền của anh không phải đều cho em hết sao?"
"Nhưng một mối làm ăn của em, rõ ràng từng trị giá mấy trăm vạn lận." So sánh một chút, 500 đồng thật đúng không bằng tiền lời để ngân hàng của cô.
"Bà chủ...... Cô yên tâm, chờ tôi trở về hào môn, ta cũng gửi cô mấy trăm vạn." Dịch Quan vội vàng bảo đảm nói.
"Hu hu ~~~ tôi không cần, Vu sư chúng ta giữ chữ tín nhất, đã nói, nhiều cũng không cần là không cần, hu hu hu ~~~" Vu Miểu Miểu càng nói, càng thương tâm.
Vầy cũng quá nghèo rồi, không phải nói một tháng tiền lương mấy vạn sao? Vu Miểu Miểu chỉ cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, lại không biết nên trách ai, bởi vì Dịch Quan là thật sự nghèo.
"Ông chủ...... Anh xem này, này......"
"Biến!" Quý Lãng một chữ cũng không muốn nhiều lời.
"Dạ dạ!" Hai người lẹ làng biến đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT