Tuy rằng Dịch Quan rất nghèo, nhưng thời gian sinh hồn của Trần Huyễn Linh ly thể thật sự quá dài, rốt cuộc không chần chờ được, vì thế hai người cơ hồ không do dự, ra khỏi bệnh viện liền trực tiếp đi đến đại học Hải Thành.
Trên đường đến đại học Hải Thành, trước đó Đông Vĩnh Nguyên đã gửi một tin nhắn qua cho Vu Miểu Miểu, nói có việc tìm cô hỗ trợ, bảo cô đi ra ngoài một chuyến. Vu Miểu Miểu liền đáp ứng, hẹn một giờ sau gặp nhau ở cửa Đông của trường học.
"5000, cậu làm thế nào mà chỉ có 5000 đồng tiền chứ, tiền lương tháng trước hơn nữa tiền thưởng quý cũng đến năm vạn rồi mà." Đông Vĩnh Nguyên thật sự chấn kinh rồi, hắn biết Dịch Quan nghèo, nhưng không biết hắn ta lại nghèo đến như thế. Một người lương một năm 30 vạn, vậy mà toàn bộ tài sản chỉ có 5000 đồng tiền, nói ra ai tin?
"Mấy ngày hôm trước tôi mới vừa đóng tiền thuê nhà." Dịch Quan có chút ủy khuất, hắn nghèo thì làm sao vậy, hắn nghèo cũng đâu có xài tiền người khác chứ.
"Cậu ngay cả một chút tiền tiết kiệm đều không có?"
"Đầu năm nay không phải đang thịnh hành phong trào sống YOLO sao?" Dịch Quan cười mỉa.
Đông Vĩnh Nguyên đối với cái lớp da mặt dày đến không được kia của Dịch Quan, ngay cả sức văng tục một câu cũng không có. Hắn thở dài, kỳ thật trong lòng hắn cũng rõ ràng, phần lớn tiền lương của Dịch Quan đều gửi cho cô nhi viện. Trước kia hắn chỉ cho rằng Dịch Quan đem một phần lớn số tiền mình kiếm được gửi cho cô nhi viện, lại không nghĩ cái thằng nhãi này trừ bỏ vài đồng để sống tạm, toàn bộ đều gửi đi cô nhi viện.
"500 đồng, cũng chỉ đủ mua một lá bùa của sư phụ tôi thôi." Đông Vĩnh Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy mình giới thiệu cho bà chủ vụ làm ăn này thật có chút hố. Nhưng Dịch Quan cũng là người anh em của hắn, hai bên này dù giúp bên nào cũng là hố bên kia.
Cuộc sống của mình sao lại rối rắm như vậy.
"Dịch Quan, lát nữa gặp bà chủ, cậu ngàn vạn lần không được nói chuyện toàn bộ tài sản nhà cậu của có 5000 đồng nha." Đông Vĩnh Nguyên nghĩ nghĩ dặn dò nói.
"Tôi có thể trả nhiều hơn mà, bây giờ xem như trả trước đi." Dịch Quan nói.
Cùng là gọi hồn phách trở về, sư phụ Đông Vĩnh Nguyên báo giá một trăm vạn, mà bà chủ lại chỉ lấy 500, chênh lệch này thật sự quá lớn, Dịch Quan cho dù có có muốn tiết kiệm chút tiền đi chăng nữa cũng không phát rồ lên lạm dụng người khác đến như thế.
"Cậu ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện cho nợ." Đông Vĩnh Nguyên nói, "Huyền môn chúng ta có quy củ của Huyền môn, tỷ như môn phái của sư phụ ta đi, ra tay nhất định phải lấy tiền. Còn theo kiểu môn phái của bà chủ bên kia, đó là vô luận đắt rẻ sang hèn, đều chỉ thu 10% toàn bộ tài sản, hơn nữa không bao giờ cho nợ. Nếu như cậu dám nói đến chuyện cho nợ, đó là làm hỏng quy củ, bà chủ nhất định sẽ không nhận vụ làm ăn này. Cậu tạm thời khoan hẵng nói, chờ về sau có cơ hội lại bồi thường."
"Còn có loại quy củ này?" Dịch Quan nghẹn họng nhìn trân trối.
"Bằng không lần trước tấm bùa bình an kia tôi làm gì chết sống muốn bán cậu 50 đồng, cậu nghĩ tôi thiếu 50 đồng đó của cậu à?." Đông Vĩnh Nguyên nhớ tới chuyện lần trước liền muốn tức giận.
Dịch Quan lúc này nhớ lại cũng vẻ mặt đầy áy náy: "Đông Tử, thật ngại quá, anh suy nghĩ cho tôi nhiều như vậy, mà ngày đó tôi còn nói anh như vậy. Lúc đó tôi thật sự không biết, rốt cuộc chuyện này thực sự quá mức huyền huyễn, kỳ thật hiện tại tôi vẫn còn ngây ngốc đây này."
"Hay là cậu vẫn nên tìm ông chủ vay tiền đi, một trăm vạn có là bao nheieu, chờ em gái cậu tỉnh lại còn không trả được sao." Đông Vĩnh Nguyên cảm thấy làm như vậy vẫn tương đối an toàn hơn.
"Ê vậy không được, một trăm vạn quá nhiều." Dịch Quan tức khắc không ngốc, "Hơn nữa, không phải còn chưa làm xét nghiệm ADN sao, lỡ như tôi không phải là cái thiếu gia mất tích đó của Trần gia thì sao, một trăm vạn đó ai trả?"
Đông Vĩnh Nguyên nghe xong cũng cảm thấy hợp lý, tuy rằng loại khả năng này không lớn, nhưng lỡ như báo cáo xét nghiệm ADN ra tới không phải, thì thật là xấu hổ. Hơn nữa sau khi sinh hồn trở về cơ thể, ký ức hồn phách sẽ mất đi, nói cách khác, cho dù hiện tại Trần Huyễn Linh biết rõ Dịch Quan bỏ ra một trăm vạn cứu mình, nhưng chờ khi cô ấy tỉnh lại, thì tất cả những ký ức đó đều sẽ biến mất. Đến lúc đó, một trăm vạn này liền thật sự chỉ có thể tự Dịch Quan đào ra mà thôi.
"Vậy thì làm như tôi nói, tuyệt đối không thể để lộ số tài sản hiện có của cậu." Đông Vĩnh Nguyên dặn dò nói.
"Ừm." Vì không để gánh món nợ khổng lồ, lần này Dịch Quan không có bất luận cái gì do dự.
Dù sao quy củ của bà chủ là vô luận đắt rẻ sang hèn, đều thu 10% toàn bộ tài sản, vậy thì đúng là 10% tài sản của mình cũng chỉ có 500 đồng. Cho nên xem từ góc độ này, kỳ thật mình cũng không tính là gạt người đi? Cùng lắm thì, về sau hắn lại nghĩ cách bồi thường là được.
"Còn có chuyện quan trọng hơn nữa." Đông Vĩnh Nguyên nghiêm túc nói, "Đối với chuyện toàn bộ tài sản của cậu chỉ có 5000 đồng, tôi một chút, một chút, một chút cũng không biết."
"Hiểu rõ, em sẽ không bán đứng anh đâu." Dịch Quan nghiêm túc bảo đảm.
Khi nói chuyện, hai người thực mau tới trước cửa Đông của đại học Hải Thành, từ rất xa đã thấy Vu Miểu Miểu mặc đồ dân tộc đang đứng trước cửa một cái quán nhỏ, tựa hồ như đang mua cái gì.
"Bà chủ." Hai người xuống xe, kêu từ rất xa.
Vu Miểu Miểu quay đầu lại, cười một chút: "Chờ một chút, tôi trả tiền đã."
Một lát sau, Vu Miểu Miểu bưng một ly que chiên đi tới, đưa ly đầy que đồ chiên hầm hập đến trước mặt hai người: "Hai người có muốn ăn không?"
"Không ăn không ăn." Hai người không hẹn mà cùng lắc đầu, nghĩ đến lát nữa muốn toa rập nhau đi hố bà chủ, bỗng nhiên không còn hứng thú ăn uống gì.
Vu Miểu Miểu cũng không cưỡng cầu, tự mình rút một que cá viên ra, vừa ăn vừa hỏi: "Hai người tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Dịch Quan nhìn nhìn Đông Vĩnh Nguyên, Đông Vĩnh Nguyên rối rắm một lát, cuối cùng dậm chân một cái, kéo Vu Miểu Miểu đến một bên không có người, kỹ càng tỉ mỉ kể lại. Hắn đầu tiên là nói qua thân thế cẩu huyết của Dịch Quan, sau đó mới nói đến chuyện Trần Huyễn Linh sinh hồn ly thể.
Vu Miểu Miểu chớp chớp mắt, hiểu được: "Nan ngày anh hỏi tôi chuyện quỷ khí, là do anh nghi ngờ con quỷ đi theo bên cạnh Quan Quan chính là em gái hắn hở?"
"Ừm." Đông Vĩnh Nguyên gật đầu.
Vu Miểu Miểu suy tư một lát, quay đầu đi nhìn Dịch Quan: "Quan Quan, tìm tôi hỗ trợ không thành vấn đề, bất quá tôi phải thu phí."
"Tôi biết." Dịch Quan lập tức nói.
"Cậu biết?" Vu Miểu Miểu ngẩn ra.
Đông Vĩnh Nguyên theo bản năng căng da đầu, cố gắng bình ổn hô hấp.
"Thì...... ý tôi là,, loại chuyện này không dễ làm, thu phí là hiển nhiên thôi." Dịch Quan mạnh mẽ giải thích nói.
"Ừ, vậy tôi nói cho anh một chút về tiêu chuẩn thu phí của tôi nha." Vu Miểu Miểu ăn xong que cá viên trong tay liền cắm cái que không về trong ly, lại rút một que đậu hủ chiên ra, cắn một ngụm xong, mơ hồ nói, "Tôi thu phí đều ấn một tiêu chuẩn thôi, chính là 10% toàn bộ tài sản, không trả giá, không cho nợ, anh thấy được không?"
Quả nhiên giống y như Đông Tử nói.
"Được, không thành vấn đề." Dịch Quan đáp ứng ngay.
"Được, vậy là quyết định rồi há." Vu Miểu Miểu dừng một chút lại nói, "Nhưng mà tôi phải về nhà trước một chuyến, Oa Oa còn ở chỗ tướng công đấy thôi."
"Bà chủ à, hay là bà chủ nhắn tin cho ông chủ, nhờ ông chủ mang Oa Oa tới đây đi, như vậy càng nhanh hơn." Dịch Quan tuy không hiểu chuyện huyền học, nhưng hồn phách ly thể, thời gian quá dài tóm lại cũng không tốt. Nhờ ông chủ trực tiếp mang Oa Oa tới đây có thể tiết kiệm hai tiếng đi lại còn gì.
"Tướng công đưa lại đây, với tôi chạy về lấy, thời gian cũng đâu có gì khác nhau." Vu Miểu Miểu khó hiểu nói.
"Chúng ta còn phải đi qua tiểu khu của Dịch Quan ở, hồn phách Trần Huyễn Linh hẳn là ở gần đó." Đông Vĩnh Nguyên nhắc nhở nói.
"Không cần qua bên kia." Vu Miểu Miểu vẫy vẫy tay, vẻ mặt nhẹ nhàng nói, "Ta cầm Oa Oa, trực tiếp chiêu hồn phách Trần Huyễn Linh lại đây là được, không cần đi tìm."
"Ủa? Chiêu hồn hình như cần phải ở gần cái linh hồn đó mới có thể chiêu được, không phải sao?" Đông Vĩnh Nguyên nghi hoặc nói.
"Không cần, cô ấy không phải là em gái Quan Quan sao, chỉ cần Quan Quan ở đây là có thể dẫn hồn tới rồi." Vu Miểu Miểu giải thích nói.
"Vậy lỡ như không phải thì sao? Nói gì thì nói, vẫn chưa xét nghiệm ADN mà." Đông Vĩnh Nguyên nhịn không được nói.
Vu Miểu Miểu bị câu hỏi này làm cho ngây ngẩn cả người, một lát sau, cô chuyển hướng Dịch Quan, nghiêm túc bổ sung một câu: "Quan Quan, nếu như khởi động thuật pháp chiêu không được hồn, như vậy Trần Huyễn Linh không phải là em gái anh, nhưng thuật pháp một khi đã bắt đầu, anh nhất định phải trả tiền. Cho nên anh có cần suy xét lại một chút không, hồn này có chiêu hay không chiêu?"
Đông Vĩnh Nguyên nghe xong, trong lòng vừa động, nhịn không được đi theo nhắc nhở nói: "Đúng vậy, rốt cuộc 10% tài sản, không ít đâu."
Khóe miệng Dịch Quan giật giật, bị sự vô sỉ của Đông Vĩnh Nguyên làm cho chấn động thật sâu.
"Chiêu." Một chữ "chiêu" này, Dịch Quan nói như chém đinh chặt sắt.
Còn không phải là 500 đồng tiền sao, tôi còn không ra được?.
"Quan Quan, tôi thích nhất là khách hàng tính cách này sảng khoái như anh, anh yên tâm, chỉ cần Trần Huyễn Linh là em gái anh, tôi khẳng định cứu trở về cho anh." Vu Miểu Miểu vỗ ngực đảm bảo nói.
Đông Vĩnh Nguyên híp mắt liếc Dịch Quan một cái, nhịn không được chửi thầm, 500 đồng tiền, đổi thành tôi, tôi cũng sảng khoái.
Ba người lên xe, quay đầu, chạy về hướng tiểu khu Hoa Đình nhà Quý Lãng. Đại khái một giờ sau, ba người tới tiểu khu, Vu Miểu Miểu lên lầu đi lấy Oa Oa, Đông Vĩnh Nguyên cùng Dịch Quan thì ngồi dưới lầu chờ.
Trong lúc ngồi đợi, Dịch Quan có chút khẩn trương nói: "Đông Tử, ý của bà chủ có phải là, chỉ cần một lát nữa có thể chiêu được hồn phách của Trần Huyễn Linh về, vậy chứng tỏ tôi là anh trai cô ấy đúng không?"
Trước khi có chứng cứ vô cùng xác thực để chứng minh mình chính là thiếu gia mất tích của Trần gia, Dịch Quan vẫn không yên ổn. Hắn vốn dĩ nghĩ rằng, trước hết cứ cứu sống người đi đã, sau đó mới đi làm xét nghiệm ADN là được. Nhưng không nghĩ đến thuật pháp chiêu hồn của bà chủ đây lại có thể làm xét nghiệm ADN cho hắn luôn. Loại cảm giác bất ngờ được biết trước này, làm hắn vừa hưng phấn lại khẩn trương.
"Hy vọng có thể chiêu tới." Đông Vĩnh Nguyên chúc phúc nói, hắn cũng hy vọng Dịch Quan có thể tìm được người nhà.
"Ừ." Hai mắt Dịch Quan sáng lên, vẻ mặt chờ đợi.
Đông Vĩnh Nguyên thấy bộ dáng này của Dịch Quan, sợ hắn hiện tại kỳ vọng quá lớn, lát nữa lỡ như thất bại sẽ càng thất vọng, liền nhịn không được muốn tạo tâm lý phòng bị cho hắn: "Dịch Quan à, tôi còn một chuyện chưa có nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Lúc trước tôi đã nói với cậu, thời gian sinh hồn Trần Huyễn Linh ly thể quá dài, cần phải mượn công đức của một đại pháp khí mới có thể giúp quay về vị trí cũ, nhưng cho dù có như thế, tỉ lệ thành công cũng chỉ có ba phần mà thôi." Đông Vĩnh Nguyên nói.
Biểu tình Dịch Quan cứng đờ, phảng phất bị người hất một chậu nước lạnh vào đầu: Chỉ có ba phần?
"Nhưng mà cậu có hai lần cơ hội, nếu chỗ bà chủ không thành công, tôi lại đi nhờ sư phụ tôi. Như vậy tính ra, ba phần lại thêm ba phần, cũng được sáu phần rồi còn gì." Đông Vĩnh Nguyên thấy câu nói của chính mình đả kích quá mức, nhịn không được lại an ủi hai câu.
"Tôi hiểu rồi, tôi có chuẩn bị tâm lý." Dịch Quan miễn cưỡng xả ra một nụ cười.
Đông Vĩnh Nguyên thấy hắn như vậy, cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể yên lặng đứng một bên.
Lúc này Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa từ trong tòa nhà đi ra, cùng đi theo cô còn có Quý Lãng. Quý Lãng ra tới liền quét mắt nhìn hai người bọn họ một cái, hai người tức khắc giật mình, tất cung tất kính hô một tiếng ông chủ.
"Đi ra cái công viên nhỏ ở phía sau đi, bên kia tương đối trống trải." Nói xong, Vu Miểu Miểu ôm Oa Oa dẫn đầu đi về hướng công viên nhỏ.
Bốn người đi đại khái bảy tám phút,liền tới cửa vào công viên nhỏ, người còn chưa bước vào, bên trong liền truyền ra tiếng ca lảnh lót của bài "phượng hoàng truyền kỳ", giọng nam lại càng một tiếng cao hơn một tiếng, làm người nhịn không được muốn hát theo hai câu. Chờ bốn người đi vào trong, nhìn qua liền thấy một nhóm các bác trai bác gái đang nhảy quảng trường, nhảy đến thanh xuân dào dạt.
Âm hưởng rung trời âm làm Quý Lãng cảm thấy có chút ồn ào, theo bản năng nhíu nhíu mày. Bốn người tiếp theo lại hướng trong đi thêm một chút, tìm được một chỗ mặt cỏ không có ai.
"Chỗ này đi, mấy bác trai bác gái kia lúc này bận bịu khiêu vũ, không ai đi qua đây đâu, không cần đi sâu vào bên trong nữa đâu." Vu Miểu Miểu dừng bước chân lại, xoay người nói.
Những người còn lại tất nhiên không có ý kiến, tất cả đều gật đầu đồng ý.
"Oa Oa, kiếm tiền." Vu Miểu Miểu ngồi xổm xuống, đặt Oa Oa ở trên mặt đất.
Oa Oa chạm xuống đất, nháy mắt, thân mình mềm mại đột nhiên run lên, thân thể đứng thẳng tắp, theo sau mặt mày hơi toét ra, phát lên tiếng cười sang sảng.
"A ha ha ha......"
"Bịch!"
Dịch Quan không hề chuẩn bị tâm lý, liền chịu bạo kích khủng bố, lập tức chân mềm nhũn, khiếp sợ đến trực tiếp tê liệt ngã xuống trên mặt đất, mặt trắng bệch, run run nhìn thẳng Oa Oa nguyền rủa: "Quỷ...... Quỷ Oa Oa?"
Oa Oa tựa hồ biết tiếng cười của mình rất dọa người, lập tức liền ngưng cười, sau đó liền hướng về phía Dịch Quan đi hai bước, muốn tỏ vẻ mình vô hại. Lại không nghĩ nó vừa động, Dịch Quan bị dọa ác hơn, té ngã lộn nhào trốn đến sau lưng Đông Vĩnh Nguyên, kêu thảm thiết nói: "Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây nha."
Oa Oa cứng đờ, ngay sau đó miệng nhỏ bẹp bẹp, cúi đầu vẻ mất mát.
Quan Quan sao lại không thích nó chứ, rõ ràng trước kia còn sờ nó, nói nó đáng yêu mà.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, Oa Oa là pháp khí của bà chủ, sẽ không hại cậu đâu." Đông Vĩnh Nguyên cũng quên chuyện của Oa Oa, bằng không hắn đã chuẩn bị tâm lý cho Dịch Quan trước rồi.
"Động đậy, Oa Oa biết động đậy ~~" Dịch Quan như thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Vu Miểu Miểu hiển nhiên cũng không nghĩ tới Dịch Quan sẽ bị dọa thành bộ dáng này, trong lúc nhất thời có chút ngốc, đang nghĩ cem có nên ôm Oa oa về trước hay không, thì một thân ảnh cao lớn đã bước lên trước cô một bước, ôm Oa Oa trên mặt đất lên.
"Nếu hắn ghét Oa Oa, vậy vụ làm ăn này dẹp đi, trở về thôi." Nói xong, Quý Lãng một tay ôm Oa Oa, một tay kéo Vu Miểu Miểu, xoay người liền muốn đi ra bên ngoài công viên.
Một loạt thao tác này của của Quý Lãng làm cho tất cả đều ngơ ngác, Đông Vĩnh Nguyên phản ứng lại trước hết, ông chủ đây là ở bênh vực người mình nha. Hắn lập tức hung hăng đá Dịch Quan một cái, mắng: "Còn muốn cứu em gái cậu không đấy?"
Dịch Quan lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, đặc biệt là khi hắn ngẩng đầu lên, thấy Oa Oa biểu tình bi thương đang thò đầu ra khỏi khuỷu tay ông chủ, tức khắc khổ sở như phảng phất ngực bị người thọc một đao, liền nhào tới: "Ông chủ, em sai rồi, cho em thêm một cơ hội đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT