Khi Vu Miểu Miểu về đến nhà đã gần 9 giờ.

Quý Lãng ngồi ngay ngắn trong phòng khách, dùng điểu khiển TV lang thang qua các kênh truyền hình không có mục tiêu, rõ ràng Vu Miểu Miểu đã mở cửa tiến vào, hắn lại phảng phất như chưa thấy gì.

Thực rõ ràng là đang tức giận.

"Tướng công, em về rồi." Vu Miểu Miểu lại giống như chưa phát giác, đổi giày xong liền hưng phấn chạy qua, muốn khoe một chút thành quả kiếm tiền của mình hôm nay, "Tuy rằng tốn thời gian hơn so với em tưởng tượng nhiều một chút, nhưng mà em đã kiếm được tiền rồi nè."

"Phải không? Lợi hại như vậy, vậy khẳng định kiếm được rất nhiều?" Giọng Quý Lãng mang trào phúng nói.

Vu Miểu Miểu chỉ vừa mới tốt nghiệp cao trung, có thể tìm được cái công việc gì chứ, rửa chén phụ viện trong tiệm cơm, một tháng 3500 sao?

"Em chỉ mới lấy tiền đặt cọc, khoản còn lại phải chừng hơn hai ngày nữa, đối phương nói phải bán nhà mới có thể trả cho em mà. Đây là số tiền đầu tiên em kiếm được sau khi gặp tướng công, phải cho tướng công xài nha." Lúc trên đường chạy về cô đã nghĩ sẵn, kiếm được tiền nuôi tướng công, đương nhiên phải để tướng công xài rồi. Nói xong, Vu Miểu Miểu liền cầm di động chuyển mười vạn đồng vừa mới kiếm được tới tài khoản WeChat của Quý Lãng.

"Tiền đặt cọc chỉ có mười vạn, qua mấy ngày nữa hẳn là còn hai mươi mấy vạn nữa." Vu Miểu Miểu có chút đắc ý lại có chút cảm thán nói, "Người Hải Thị thực sự có tiền ghê, em vốn tưởng một tháng kiếm mới 30 vạn, không nghĩ tới mới một ngày đã kiếm xong."

Quý Lãng nghe được tiếng nhắc nhở trên di động, biết là Vu Miểu Miểu đem số tiền đầu tiên cô kiếm được cho chính hắn, hắn vốn không định xem, kết quả vừa nghe có hơn mười vạn, tức khắc liền có chút không dám tin tưởng. Hắn lấy di động qua, click mở WeChat của mình, quả nhiên thấy một khoản tiền mới nhận là mười vạn đồng.

Quý Lãng phảng phất nghe được tiếng mặt mình bị vả, vang bạch bạch bạch ~~

Không phải là 3500, là mười vạn, hơn nữa mới là tiền đặt cọc, khoản còn lại còn đến hai mươi mấy vạn.

Từ từ, vừa rồi Vu Miểu Miểu nói cái gì nhỉ,: "Cô vừa rồi mới nói, khoản còn lại, người ta phải bán nhà mới trả cho cô được?"

"Đúng vậy." Vu Miểu Miểu gật gật đầu.

"Cô làm việc gì mà người ta phải bán nhà trả vậy?" Cái cô gái này sẽ không vì chứng minh mình có thể kiếm được tiền mà đi làm chuyện vi phạm pháp luật gì chứ? Cái lệ khí Mộng Ma này của hắn đã đủ khiến cho cảnh sát chú ý rồi, chẳng lẽ Vu Miểu Miểu cũng muốn gia nhập vào, ngay cả chuyện này cũng muốn phu xướng phụ tùy sao?

"Em làm một vụ giao dịch với chị ấy." Vu Miểu Miểu trả lời.

"Giao dịch gì?" Cô mới đến Hải Thị mấy ngày, còn có thể làm buôn bán gì sao.

"Giao dịch Vu tộc chúng ta thôi." Đối với Vu Miểu Miểu mà nói, Quý Lãng là tướng công tương lai của cô, là người mà đến khi cô hai mươi tuổi liền nhất định cưới về nhà, là nửa kia mà cô muốn cùng nhau đi qua cả đời, cho nên vô luận Quý Lãng hỏi cái gì, Vu Miểu Miểu đều sẽ trả lời đúng sự thật, cho dù đó có là bí thuật của Vu tộc bọn họ, "Em dùng bí thuật Vu tộc, giúp một chị gái mang bệnh nan y khôi phục lại khỏe mạnh......"

Sau đó, Vu Miểu Miểu liền kể lại đại khái nội dung cuộc giao dịch cùng quá trình lại một lần cho Quý Lãng nghe.

Quý Lãng càng nghe càng kinh ngạc, hắn biết Vu Miểu Miểu có bí pháp trị liệu gì đó, trước đây hai lần khi thân thể hắn không thoải mái, chính nhờ Vu Miểu Miểu dùng chúc phúc của Vu sư chữa khỏi, nhưng mà, người bị bệnh nan y đến mức không còn sống được bao lâu cũng có thể chữa được sao?

Vì thân phận Mộng Ma của mình, Quý Lãng cũng hiểu biết chút ít huyền thuật của giới huyền học. Người trong giới Huyền học xác thật có biết chút ít huyền thuật như là đo lường tính toán bát quái, đuổi quỷ trừ ma, vẽ cái bùa bình an khỏe mạnh gì đó. Nhưng mấy năng lực đó năng thông thường đều sẽ có hạn chế, ví dụ như bùa bình an và bùa khỏe mạnh đi, bùa bình chỉ có tác dụng chủ yếu là để đề phòng nguy hiểm còn chưa xuất hiện, giống như cảnh báo trước, hoặc là khi phát sinh nguy hiểm thì giảm bớt thương tổn.

Bùa khoẻ mạnh thì tác dụng lại càng đơn giản, phần lớn là thông qua phù chú làm người thường tinh thần no đủ hơn một ít, sức chống cự mạnh hơn một ít, nhiều nhất cũng chỉ có thể tránh khỏi mấy bệnh vặt cảm mạo phát sốt gì đó. Những thứ như vậy, nếu người chịu khó làm việc, nghỉ ngơi cùng rèn luyện thật tốt, thì bản thân mình cũng có thể đạt được mà không cần bùa chú.

Nếu như mỗi người đều có thể chữa hết bệnh tật thông qua huyền thuật, vậy thế giới này còn cần bác sĩ làm cái gì, đi chùa miếu đạo quan cầu phù chú không phải nhanh hơn sao. Làm cho một người bị bệnh nan y không sống được bao lâu lại có cơ hội trở nên khỏe mạnh một lần nữa, cho dù chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, vậy cũng tương đương với nghịch thiên sửa mệnh rồi.

"Pháp thuật này của cô, có thể dễ dàng dùng sao?" Quý Lãng nghĩ đến lần trước, Vu Miểu Miểu chỉ giúp hắn chữa khỏi hai lần đau đầu, liền mệt muốn hôn mê rồi, hôm nay trị cho một người bệnh nan y, tiêu hao lớn như vậy, khẳng định tổn thương không nhỏ.

"Cô sao rồi? Thân thể có nơi nào không thoải mái hay không?" Quý Lãng theo bản năng duỗi tay đi thăm dò trán Vu Miểu Miểu.

"Em không mệt, tướng công cứ yên tâm." Vu Miểu Miểu hạnh phúc ngọt ngào như mới được đút mật hoa vậy.

Ai nha, tướng công đây là lo lắng cho mình đi ra ngoài làm việc quá mệt mỏi, tướng công thật là hiền huệ gì đâu ấy.

Quý Lãng sờ sờ trán Vu Miểu Miểu, lại cẩn thận quan sát sắc mặt Vu Miễu Miễu trong chốc lát, phát hiện cô gái này chẳng những không hề mệt mỏi tái nhợt như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại hai mắt tỏa ánh sáng, bộ dáng thần thái sáng láng, rất là.....hạnh phúc?

Quý Lãng giật mình, buông tay ra, quay về bộ dạng cao ngạo lạnh lùng ban đầu.

Vu Miểu Miểu thật sự không sao? Chẳng lẽ năng lực cô gái này thật sự nghịch thiên như thế?

"Năng lực Vu tộc của cô, thật mạnh mẽ như vậy sao? Chữa khỏi một người bệnh nan y mà một chút hao tổn cô cũng không có?" Quý Lãng nhịn không được trực tiếp hỏi ra.

"Hao tổn đương nhiên là có, nhưng người bệnh cũng đâu phải em chữa khỏi, em chỉ là môi giới mà thôi." Vu Miểu Miểu nói.

"Môi giới?"

"Ừm." Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ, thuận tay xé một hộp bánh Oreo, bày ba cái bánh ở trên bàn trà giải thích, "Người trung gian này là em há, bên trái này là người bệnh, bên phải này là một vật siêu nhiên có lực lượng thật mạnh mẽ."

"Vật siêu nhiên? Quỷ hồn, tà ám?" Quý Lãng suy đoán nói, "Hoặc là tôi?"

Vu Miểu Miểu nghe được quỷ hồn cùng tà ám thì không có phản ứng gì, nhưng cuối cùng nghe được một từ "Tôi", nhịn không được giật mình, cân nhắc chốc lát mới nói: "Nếu nghĩ như vậy, tướng công hình như xác thật cũng coi như là vật siêu nhiên nha."

"Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, tất cả những tạo vật sở hữu năng lượng đặc biệt mà người thường không có được đều xem như vật siêu nhiên, nhưng vật siêu nhiên cũng chia làm hai loại. Một loại là những tạo vật có thể bay được, một loại còn lại chính là tồn lại mà em vừa nói ấy, là những vật siêu nhiên có năng lực mạnh mẽ, đều gọi là vật siêu nhiên." Vu Miểu Miểu giảng giải kỹ càng tỉ mỉ, nói, "Kỳ thật phân chia ra cũng không khó, nói theo kiểu pháp thuật Huyền môn, người sau khi chết sẽ thành quỷ hồn, này đó liền thuộc về vật siêu nhiên. Mà khi trở thành lệ quỷ, tà ma, hoặc có được năng lượng mạnh mẽ có thể ảnh hưởng người thường, tuy vẫn gọi là vật siêu nhiên, nhưng lại là loại có năng lực vô cùng mạnh mẽ. Chỉ có loại vật siêu nhiên thứ hai này mới có thể nghịch thiên sửa mệnh, chữa khỏi người bệnh nan y thôi."

"Ý em là nói, em dùng lực lượng của vật siêu nhiên vật mạnh mẽ, chữa khỏi cho người bệnh tên là Hàn Mộng kia?" Quý Lãng đại khái nghe cũng hiểu ra.

"Ừm." Vu Miểu Miểu tiếp tục nói, "Em là Vu sư, tuy rằng đặc tính năng lực đặc tính của em và những người trong Huyền môn không quá giống nhau, nhưng về bản chất, pháp thuật của em tác dụng lên người lớn cũng có hạn chế. Nhiều nhất chỉ có thể làm làm Oa Oa mộng đẹp, hoặc là Vu sư chúc phúc, mấy loại bệnh tật này em cũng bó tay không cách nào. Nhưng mà bí pháp của Vu tộc có thể giúp em hoán đổi năng lượng của vật siêu nhiên. Cho nên nhiệm vụ của em, là công việc mà em được trả tiền ấy, sẽ là tìm một vật siêu nhiên thích hợp, sau đó hoán đổi năng lượng, trợ giúp hai bên hoàn thành giao dịch, cũng bảo đảm trong kỳ giao dịch hai bên sẽ không vi ước."

Nghe xong, Quý Lãng hồi lâu không nói, cho dù không phải dùng sức mạnh của chính cô để giúp cho người bệnh tên là Hàn Mộng kia được chữa khỏi đi nữa, nhưng loại biện pháp thoả thuận với tà ma để chữa bệnh như vậy, cũng rất là nghịch thiên rồi.

"Vậy những vật siêu nhiên đó vì sao lại tin tưởng cô?" Con người thì không cần nói, ai đã gần cái chết mà chả cái gì cũng muốn thử, nhưng tà ma lệ quỷ lại khác, chúng có nhiều lựa chọn hơn là giao dịch với Vu sư.

"Không tin thì không tin thôi, em chỉ là tìm bọn họ làm buôn bán, không phải cưỡng ép bọn họ làm buôn bán." Vẻ mặt Vu Miểu Miểu không thèm để ý, nhún vai.

Hả? Là vậy sao? Còn có thể như vậy sao? Hoá ra là cái dạng này sao?

Quý Lãng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại nói không nên lời.

"Vừa rồi cô nói vật siêu nhiên đại đa số là lệ quỷ, tà ma, mấy thứ nguy hiểm tà ác, vậy cô giao dịch với những thứ như vậy, chẳng phải là cũng rất nguy hiểm sao." Quý Lãng lo lắng nói.

"Tướng công, anh nói như vậy là em phải tức giận đó nha, có phải anh còn chưa tin em?." Vu Miểu Miểu bỗng nhiên tức giận nói.

Quý Lãng có chút ngốc, hình như đây là lần đầu tiên Vu Miểu Miểu tỏ vẻ tức giận trước mặt hắn, mình vừa rồi nói sai cái gì sao? Rõ ràng là quan tâm cô ấy thôi mà. Chẳng lẽ tự trọng nghề nghiệp của cô bé này rất mạnh mẽ, không chấp nhận được người khác hoài nghi năng lực của mình?

Đang khi Quý Lãng suy nghĩ nên giải thích như thế nào, liền nghe giọng Vu Miểu Miểu có chút ủy khuất, tiếp tục nói: "Vật siêu nhiên không phải đều là nguy hiểm tà ác, tướng công cũng là siêu nhiên đấy thôi, em cũng rất thích anh. Hay là nói, tướng công trước nay chưa từng tin tưởng là em thích anh?"

"......" Quý Lãng tưởng rằng mình nói sai, kết quả đột nhiên không kịp phòng ngừa bị thổ lộ.

Quý Lãng ước chừng ngẩn ra một phút, sắc mặt từ kinh ngạc chuyển thành khiếp sợ, lại từ khiếp sợ chuyển thành xấu hổ nhàn nhạt, rồi sau đó trên gương mặt trắng chậm rãi lộ ra một mạt màu hồng nhạt.

"Khụ...ý tôi là, lệ quỷ, tà ma rất nguy hiểm tà ác, lỡ như cô làm gì vô tình trêu chọc bọn họ thì biết làm sao." Vì che giấu mình không được tự nhiên, Quý Lãng lấy cái bánh quy đại biểu cho siêu nhiên trên bàn kia, hung hăng xé bọc ra, nhét vào trong miệng.

Ừ, quá ngọt, Quý Lãng ghét bỏ nhíu mày.

"Chuyện này á, không có đâu." Vu Miểu Miểu giải thích nói, "Lúc trước không phải em đã nói rồi sao? Vu sư chúng ta có cảm giác phi thường nhạy bén, nếu là thứ vô cùng tà ác hoặc là thế lực siêu nhiên có ác niệm với em, em sẽ nhận ra ngay và không lựa chọn nó làm giao dịch. Hơn nữa, thế lực siêu nhiên mà bị em dùng trận pháp triệu hồi ra thông thường thực lực đều yếu hơn em. Bọn nó ngoan ngoãn nghe lời còn được, không nghe lời, xem em thu thập một phen!"

Khi Vu Miểu Miểu vừa nói ra lời này, trong ba lô bên cạnh cô có thứ gì đột nhiên giật mình.

"Được rồi, không nói chyện đó nữa." Hiểu biết của Quý Lãng đối với Huyền môn chỉ là mặt ngoài, nên nếu Vu Miểu Miểu cảm thấy không có vấn đề, hắn cũng không tiện can thiệp quá nhiều. Hơn nữa hôm nay hắn chờ ở nơi này, mục đích không phải thảo luận về vật siêu nhiên cùng với Vu Miểu Miểu, mà là vì bắt Vu Miểu Miểu kê khai nguyện vọng xét tuyển học.

Quý Lãng về phòng đem máy tính của mình ra, đặt ở trên bàn trà, tiếp theo ấn hai cái xuống bàn phím, mở mật mã, đẩy qua cho Vu Miểu Miểu: "Ngồi xuống, khai nguyện vọng đại học đi."

Vu Miểu Miểu cứng người, sao vẫn còn phải kê khai xét tuyển đại học chứ, mình chẳng phải đã kiếm được 30 vạn rồi sao?

"Em...... Không phải em đã chứng minh em có thể kiếm tiền sao?" Vẻ mặt Vu Miểu Miểu m không tình nguyện.

"Đây không phải là chuyện có tiền hay không, cho dù cô có thể kiếm tiền, đại học cũng cần phải học." Quý Lãng nghiêm túc nói.

"Quốc gia không phải chỉ quy định giáo dục bắt buộc chỉ có chín năm thôi sao? Đâu ai nói cần phải vào đại học chứ." Vu Miểu Miểu cãi nói.

"Chín năm giáo dục bắt buộc đó là......" Quý Lãng đang muốn giải thích, bỗng nhiên phát hiện Vu Miểu Miểu cả người tựa như đều kháng cự chuyện đi học, chuyện này làm cho hắn không khỏi thấy có chút kỳ quái, "Cô lại ghét đi học đến vậy sao?"

"Có chút." Vu Miểu Miểu gật đầu.

Không phải có chút ghét học, mà là có chút chịu đựng không nổi.

"Vì sao?" Quý Lãng hỏi, "Bởi vì thành tích không tốt?"

"Không phải, là gì em vừa đi học liền buồn ngủ, em cũng không biết sao lại vậy, sau đó thầy cô và bạn bè cũng đều không thích em." Vu Miểu Miểu ủy khuất nói, "Em không muốn ở bên cạnh những người không thích em."

Nếu phải đi học tiếp, vậy phải một tuần năm ngày, mỗi ngày đều ở cùng một phòng với cả đám người không thích mình.

"Đại học không giống vậy, đại học......" Không được, nếu lại đồng cảm chẳng khác gì đồng ý Vu Miểu Miểu làm biếng không đi học?

"Tướng công, em thật sự không muốn đi." Vu Miểu Miểu cất giọng yếu ớt nói.

Quý Lãng thấy bộ dáng vô cùng đáng thương đó của Vu Miểu Miểu, bỗng nhiên có chút mềm lòng.

Thôi được rồi, dù sao cô vừa đi học là buồn ngủ, còn bị bạn học và thầy cô ghét bỏ, xem ra thành tích cũng không được tốt, không chừng ngay một cái đại học chuyên ngành nhỏ cũng xét tuyển không vào nổi, hay là thôi......

Không được, nếu như thầy giáo Chu gì đó đã cố gắng bắt cô kê khai nguyện vọng, khẳng định là điểm cô đã đạt tới mức sàn trúng tuyển, cho dù là đại học hạng ba đi nữa thì đậu cũng có thể đi học, bằng không về sau cô nhất định sẽ hối hận.

"Nếu tôi nhất định phải muốn cô vào đại học thì sao?" Quý Lãng hỏi.

Biểu tình Vu Miểu Miểu tức khắc càng ủy khuất, cô nắm góc áo, vò vò một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Vậy...... em nghe anh là được chứ gì."

Ngữ khí này, vừa nghe liền biết rất ép lòng.

Quý Lãng trầm mặc, bỗng nhiên bụp một tiếng khép máy tính lại.

"Tùy cô, cuộc sống của cô, chính cô làm chủ." Quý Lãng đứng lên, "Trong phòng bếp tôi có chừa lại đồ ăn cho cô đó, nếu cô còn chưa cơm nước, vậy dùng lò vi ba hâm nóng một chút, tôi nghỉ ngơi trước đây."

"Tướng công, anh còn chừa cơm chiều cho em sao? Cảm ơn." Vẻ mặt Vu Miểu Miểu kinh hỉ, tướng công chẳng những chừa cơm chiều cho mình, còn không ép mình vào đại học, thật tốt, song hỷ lâm môn nha.

Ai chừa cơm chiều cho cô chứ, tôi chỉ vô tình gọi hai phần theo thói quen thôi.

Quý Lãng nhìn bộ dáng Vu Miểu Miểu vui rạo rực chạy vào phòng bếp, trong lòng đột nhiên có chút ngứa ngáy.

Lăn lộn một hồi, lại cùng Quý Lãng nói chuyện lâu như vậy, chờ Vu Miểu Miểu cơm nước xong, tắm xong thì thời gian đã khuya, cô cũng có chút mệt nhọc. Trở về phòng, Vu Miểu Miểu lấy ra một con búp bê vải có một chấm chu sa trên đầu từ trong ba lô của mình, bày lên trên bàn sách cạnh cửa sổ.

"Lời ta vừa rồi mới nói ngươi cũng nghe thấy, ba tháng kế tiếp ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ ba tháng nữa vừa xong, ta liền thả ngươi đi ra ngoài." Vu Miểu Miểu có chút buồn ngủ há miệng ngáp một cái, ôm Oa Oa nguyền rủa nằm lên trên giường, "Hồn thể ngươi hơi yếu, Oa Oa nhà ta cùng tuyệt vọng của Hàn Mộng vừa lúc có thể giúp ngươi chữa trị hồn thể."

Nói xong mấy câu này, Vu Miểu Miểu liền nặng nề rơi vào giấc ngủ.

Vu Miểu Miểu ngủ quá gấp nên quên đóng cửa sổ lại, lúc rạng sáng, một trận gió thổi vào, thổi con búp bê đang bày trên bàn lung lay ngã sấp xuống mặt bàn.

Quỷ đồng tử theo bản năng giãy giụa, sau đó chợt sửng sốt, mình cư nhiên thật sự động được rồi này? Mình có thể cử động?

Tiếp theo, quỷ đồng tử liền cố ý bắt đầu duỗi tứ chi thân thể chính mình, sau đó hắn phát hiện, mình quả thật là có thể động đậy rồi. Cái con búp bê vải này, tuy rằng vây khốn linh thể của nó, làm nó ra không được, nhưng nó lại phảng phất như cùng con búp bê vải này hòa hợp nhất thể.

Quỷ đồng tử vốn dĩ là một thằng bé bảy tám tuổi, thành quỷ hồn thật lâu rồi vẫn chưa có thể đụng vào vật thật, lúc này phát hiện mình lại có cảm giác một lần nữa, bỗng nhiên liền có chút đợi không được. Nó lặng lẽ nhìn thoáng qua Vu Miểu Miểu nằm trên giường, thấy cô ngủ say, liền lén lút đi bộ tới cạnh bàn, ló đầu xuống xem.

Cao quá.

Quỷ đồng tử nhìn xung quanh một lát, sau đó theo chân bàn, bắt đầu thở hổn hển bò đi xuống, có lẽ là vì vừa mới bắt đầu sử dụng cái thân búp bê vải này, khi bò đến một nửa, quỷ đồng tử liền hụt tay, lập tức rơi xuống đất.

Quỷ đồng tử theo bản năng nhắm mắt lại, chờ cơn đau đớn ập đến, kết quả đợi nửa ngày, một chút cảm giác cũng không có. Thậm chí còn thấy trên mặt đất hơi nhúng nhúng, rất là thoải mái.

Chẳng lẽ là vì thân thể làm tư bông, cho nên ngã một cái cũng không đau sao?

Quỷ đồng tử vui vẻ nhảy lên, bước chân ngắn nhỏ lần theo góc tường đi bộ tới cạnh cửa, sau đó lại cực cực khổ khổ bò nửa ngày lên cửa, mới vặn được tay vặn ở cửa ra.

Ra khỏi phòng, quỷ đồng tử không tự giác dựa vào góc tường thở hổn hển một hồi, tuy rằng không cảm giác được thân thể mỏi mệt, nhưng bận rộn lâu như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy mệt mỏi không thôi.

Quỷ đồng tử nghỉ ngơi một lát, liền bắt đầu yên lặng quan sát cái căn nhà xa lạ này. Bản thân nó chính là quỷ, cho nên việc nhìn trong bóng đêm cũng không khó, thực mau, nó liền nhìn hết bố cục ở trong phòng khách này.

Ngay sau đó, ánh mắt quỷ đồng tử lập tức ngừng lại ngay giữa phòng khách, dính vào một cái bịch bánh quy hai màu xanh biển và đen đặt trên bàn.

Là bánh Oreo, khi nó còn sống đã từng được ăn một lần, cái hương vị đó, đến bây giờ nó vẫn còn nhớ rõ.

Cầm lòng không đậu, quỷ đồng tử bò lên trên bàn trà, hai cánh tay bằng bông nho nhỏ đặt trên bịch bánh Oreo, rối rắm sờ soạng.

Ăn một cái thôi, Vu sư kia hẳn sẽ không phát hiện.

Phát hiện cũng không sao cả, mình vừa mới giúp cô ta kiếm được hơn ba mươi vạn nha, đó là thật nhiều tiền đó, có thể được trả công mấy cái bánh quy chứ nhỉ.

Hạ quyết tâm, quỷ đồng tử không hề khách khí nữa, hai tay bắt đầu xé gói plastic, chỉ là nó xé rồi xé, xé rồi xé, xé nửa ngày mà cái gói plastic kia một chút tổn hại cũng không có. Quỷ đồng tử hậu tri hậu giác nhìn về phía hai cánh tay bông của mình, lúc này mới phát hiện, cái tay bông này căn bản là không có ngón tay a a a a ~~

Đang lúc quỷ đồng tử buồn bực không thôi, một bàn tay thon dài trắng nõn bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh nó, cầm lấy cái bịch bánh Oreo nó hì hục mở nửa ngày cũng chưa được.

Là ai?!

Quỷ đồng tử hoảng sợ, xoay người xem, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo ngủ, cả người bao phủ trong lệ khí đen như mực. Chắc là bạn trai của nữ vu sư kia, vừa rồi khi còn nằm trong ba lô, nó có nghe được nữ vu sư kia vẫn luôn miệng gọi tướng công, tướng công.

Đúng rồi, vừa rồi nữ vu sư hình như cũng có nói, tướng công cô ấy là là vật siêu nhiên, lệ khí nặng như vậy, gia hỏa này cũng sắp đuổi kịp trình độ Quỷ Vương rồi. Quỷ đồng tử thành quỷ cũng ba năm, tuy rằng lệ khí tăng trưởng rất nhanh, nhưng đối diện Quỷ Vương vẫn có chút sợ hãi. Ngay khi nó đang do dự xem có nên nhảy xuống bàn trà chạy một hơi về phòng hay không, thì thấy người đàn ông như Quỷ Vương kia bỗng nhiên xé gói plastic của bịch bánh quy ra, lấy một cái bánh quy hai màu đen trắng vô cùng thơm ngọt đặt ở bên người nó.

Đây là...... Cho mình ăn?

"Ăn đi." Khi quỷ đồng tử từ trong phòng Vu Miểu Miểu lén lút ra đây, Quý Lãng đã cảm giác được. Khi hắn đi từ phòng ra tới, vừa lúc nhìn thấy con búp bê vải chỉ lớn cỡ bàn tay đang nỗ lực xé gói plastic của bịch bánh quy, sau đó hì hục xé nửa ngày mới hậu tri hậu giác phát hiện mình không có ngón tay.

Nó có vẻ như chịu đả kích thật lớn, cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay không có ngón kia của mình, ngây ngốc nhìn nửa ngày, bộ dáng ngốc ngốc kia vừa dễ thương lại vừa buồn cười.

Quỷ đồng tử nhìn Quý Lãng, lại nhìn bánh quy bên chân, nghĩ dù sao cũng là cho mình ăn, không ăn cũng uổng phí, vì thế khom lưng ôm cái cánh quy cao muốn gần bằng nửa người mình, hung hăng gặm một ngụm.

Sau đó...... Chỉ làm rớt một miếng vụn bánh.

"Phốc!" Quý Lãng không nhịn được, bật cười.

Chờ mong nửa ngày, quả nhiên cũng ăn không được sao?

"Quả nhiên là vật giống chủ nhân, nuôi ra Oa Oa cũng ngu như vậy."

Quỷ đồng tử nghe ra Quý Lãng đang cười nhạo mình, tức khắc tức giận lên, vốn dĩ nó ăn không được bánh quy cũng đã rất khổ sở, hiện tại còn bị người cười nhạo. Hơn nữa hiện tại lực lượng của nó cũng không còn, căn bản là không thể đánh lại, quan trọng nhất chính là, người này hình như có vẻ còn lợi hại hơn cả nó ngay cả khi nó vẫn còn đủ lực lượng.

Quỷ đồng tử khổ sở, hung hăng quăng bánh quy trong tay qua một bên, ôm chân ngồi xổm trên bàn trà giận dỗi.

Quý Lãng bình thường cũng không phải là người tốt, nhưng cũng không hung tàn đến mức con búp bê vải cao có mấy centimet cũng đi khi dễ: "Hay là ngày mai ngươi đi hỏi chủ nhân ngươi một chút, hỏi cô ấy nghĩ cách cho ngươi ăn bánh quy."

"Cô ta không phải chủ nhân ta." Thanh âm nhỏ xíu của Quỷ đồng tử từ trong búp bê vải truyền đến, vì thiếu đi lệ khí của một con quỷ, giọng của nó cũng bớt âm trầm đáng sợ, nhiều thêm một phần non nớt thuộc về trẻ con.

"Vậy ngươi là......" Quý Lãng nghĩ nghĩ, suy đoán nói, "Ngươi là vật siêu nhiên mà hôm nay cô ấy giao dịch?"

Quỷ đồng tử ừ một tiếng.

"Ngươi là tà ma hay là lệ quỷ?"

"Lệ quỷ." Quỷ đồng tử đáp.

"Ngươi bao lớn?" Nghe giọng hẳn là không lớn.

Quỷ đồng tử không trả lời, vẫn ngồi xổm giận dỗi.

Quý Lãng không biết nói gì, còn không phải chỉ là khối bánh quy sao, giận dỗi đến tận bây giờ, nhiều lắm cũng chỉ bảy tám tuổi. Quý Lãng suy nghĩ, khẽ thì thầm trong lòng một câu.

"Nè, ăn đi, hiện tại chắc là có thể ăn rồi." Quý Lãng đẩy đẩy bánh Oreo đến bên chân quỷ đồng tử.

Quỷ đồng tử do dự, cuối cùng vẫn không có thể chống lại dụ hoặc, thử há mồm cắn một ngụm, ngay sau đó thu được một miệng đầy thơm ngọt. Ánh mắt Quỷ đồng tử tức khắc sáng lên, rắc rắc ôm bánh quy gặm.

Quý Lãng lắc lắc đầu, đi đến bên kia, mở cái đèn bàn mới vừa rơi xuống đất lên, tức khắc một luồng sáng mờ nhạt ấm trải đầy trên thảm dưới đất.

"Hoá ra quỷ thật sự có thể ăn được đồ con người cúng bái nhỉ." Hắn vừa rồi chỉ nghĩ, cái tên này là lệ quỷ, vậy chắc có thể ăn đồ cúng, cho nên mặc niệm trong lòng là mình muốn đem cái bánh quy trước mắt cúng cho nó, không nghĩ tới thật sự là được.

"Ta...... ta có thể ăn thêm một cái không?" Quỷ đồng tử thực nhanh chóng ăn xong bánh quy Oreo, đương nhiên, khối bánh quy này ở trong mắt Quý Lãng vẫn là hoàn hảo không tổn hao gì, chẳng qua đã lạt thếch vô vị mà thôi.

"Quỷ thường đều rất sợ ta, ngươi thật ra lại lớn gan nhỉ." Quý Lãng có chút ngạc nhiên, ngay từ đầu hắn cho rằng cái tên này là Oa Oa do Vu Miểu Miểu nuôi, cho nên ngồi gần mình như vậy gần cũng không sợ hãi. Lúc này biết đối phương là lệ quỷ, vậy mà lại không sợ hắn, nếu không phải là do năng lực của mình yếu lại, thì là do con quỷ này rất lợi hại quỷ.

"Ta cũng sợ, nhưng mà ta hiện tại ta ở trong con búp bê này, ta không cảm giác được lệ khí trên người của ngươi." Quỷ đồng tử ăn đồ của người ta, hơn nữa còn muốn ăn tiếp, cho nên hết sức dễ nói chuyện.

Là vì Vu Miểu Miểu? Cô gái kia đúng là chưa bao giờ sợ hắn.

Quý Lãng lại xé bọc plastic của một cái bánh quy, đưa tới trước mặt quỷ đồng tử: "Bao lớn rồi?"

Quỷ đồng tử nhìn bánh Oreo sắp tới tay, không chút nghĩ ngợi trả lời: "Khi ta chết ta mới bảy tuổi rưỡi, đã chết ba năm rồi."

Quý Lãng lúc này mới buông bánh quy ra.

Quỷ đồng tử răng rắc, răng rắc ăn một nửa, quay đầu lại hỏi Quý Lãng: "Sao ngươi không hỏi ta chết như thế nào?"

"Có liên quan gì tới ta sao?" Quý Lãng lạnh nhạt nói.

Quỷ đồng tử cũng không tức giận: "Không hỏi càng tốt, ta cũng không muốn nói lại một lần nữa."

Quý Lãng nhướng mày: Còn rất có cá tính nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play