Bốn người Đông Vĩnh Nguyên tuy rằng từ sâu trong nội tâm vô cùng bội phục bà chủ nhà mình, nhưng loại bội phục này không thể giúp đỡ bọn họ chống được một ánh mắt của ông chủ nhà mình, mấy người luống cuống tay chân bò dậy, vội vàng tìm cớ rời đi.

Đuổi cái đám phiền phức đi rồi, Quý Lãng quay đầu lại, một lần nữa nhìn chăm chú vào Vu Miểu Miểu, hắn cũng thật không biết nên dùng cái lý do gì thuyết phục một học sinh ghét học tập, chỉ nói: "Đăng ký nguyện vọng xét tuyển chỉ còn có hai ngày, tôi lấy máy tính cho cô mượn, hiện tại cô đăng ký đi."

"Em không đi học cũng có thể kiếm tiền, thật đó." Vì chứng minh mình xác thật có năng lực có thể kiếm tiền nuôi gia đình, Vu Miểu Miểu cảm thấy mình cần thiết phải biểu hiện một chút, "Hay là hiện tại em đi ra ngoài kiếm một khoản tiền về vậy."

"......" Quý Lãng.

Đây là vấn đề của có tiền hay không sao?

"Anh muốn em kiếm bao nhiêu? Anh nói một con số đi, em bảo đảm kiếm về cho anh." Cô muốn cho tướng công biết, cô chẳng những có thể kiếm tiền, hơn nữa còn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

"Chuyện kiếm tiền chờ cô học xong đại học hẵng nói." Quý Lãng kiên trì nói.

Tướng công như vậy là chưa tin mình rồi, không được, cần phải lập tức chứng minh mới được.

Bất quá, trước kia khi còn ở trong trại, một tháng kiếm một vạn đồng là có thể nuôi gia đình, Hải Thị này thoạt nhìn có vẻ cuộc sống khá đắt đỏ, kiếm nhiều bao nhiêu mới phù hợp nhỉ?

"Đông Đông, Tiểu Bắc." Vu Miểu Miểu quay đầu về hướng khu làm việc, kêu lên một tiếng.

"Ai."

"Ai ai."

Hai tên bị chính chủ điểm danh cùng hai tên nhiều chuyện muốn xem náo nhiệt, bốn người cùng nhau từ khu làm việc xoay ra tới.

Rốt cuộc có thể quang minh chính đại xem náo nhiệt rồi.

"Tiền lương các người mỗi tháng được bao nhiêu vậy?" Vu Miểu Miểu hỏi trực tiếp.

Hả, tiền lương? Đây chính chuyện cá nhân riêng tư nha bà chủ.

"Bà chủ, tiền lương tôi là thấp nhất công ty chúng ta, chỉ có......"

"Tôi muốn hỏi số cao nhất." Đông Vĩnh Nguyên còn chưa nói xong, đã bị Vu Miểu Miểu trực tiếp ngắt lời.

Thấp nhất, vậy khẳng định không thể bày ra năng lực kiếm tiền của mình.

"Khụ, cái đó tôi cũng biết." Thân là người phụ trách nhân sự lẫn ngoại giao, trợ lý lẫn hành chính, Đông Vĩnh Nguyên, lập tức bày ra năng lực tính toán tiền lương của người xuất thân làm kế toán, "Tháng trước tiền lương cao nhất chính là Dịch Quan, hắn bán được một kịch bản ba vạn chữ, cộng thêm tiền lương một tháng cũng tám vạn. Còn cao nhất tháng này là Đan Tuấn Nghị, được tám vạn rưỡi."

"Cậu còn nhiều hơn tôi 5000? Tại sao chứ?" Đã biết tiền lương đối phương, Dịch Quan tức khắc nổi giận.

"Ai bảo cậu sai lỗi chính tả nhiều hơn tôi." Đan Tuấn Nghị hừ lạnh một tiếng.

"Trong khi em không hề hay biết, mọi người hùa nhau phát tài sao?" Tháng trước, tháng thu nhập tốt nhất mà tiền lương chỉ có 3 vạn, Bắc Phồn tức khắc chảy xuống nước mắt thương tâm.

"Không có việc gì, cậu cứ đem mấy kịch bản cậu viết đưa cho tôi, tháng này tôi nhất định đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài." Đông Vĩnh Nguyên an ủi vỗ vỗ bả vai Bắc Phồn.

Người anh em này gần nhất có chút xui xẻo, còn gặp luôn Đào Gan Ma, có thể giúp một phen thì cứ giúp một phen.

Tám vạn, tám vạn rưỡi? Vậy mình kiếm mười vạn là đủ rồi nhỉ? Hơn nữa thêm phần của tướng công, vậy là hai mươi vạn. Mình kiếm 30 vạn đi, thoạt nhìn tướng công cũng có vẻ tiêu xài khá thoải mái, thêm chút tiền cho hắn tiêu vậy. Tuy rằng tướng công cũng có công việc của chính hắn, nhưng mà mình muốn cho hắn biết, khi nào hắn muốn làm việc thì làm, không muốn làm thì nghỉ, cho dù ở nhà chơi mình cũng có thể nuôi hắn.

"Vậy em một tháng kiếm 30 vạn vậy." Vu Miểu Miểu lập tức định ra mức thu nhập cho mình, "Bây giờ em liền đi ra ngoài kiếm tiền, buổi tối em tự về nhà."

Nói xong, cũng không đợi Quý Lãng đồng ý, đeo túi lên liền chạy ra ngoài.

Quý Lãng xoay người muốn cản, tuy tay hắn thực mau, nhưng Vu Miểu Miểu chạy càng mau hơn, chớp mắt liền chạy ra khỏi cửa, từ rất xa còn nghe được tiếng bảo đảm của cô âm đến: "Tướng công, em đêm nay liền mang tiền về nhà."

Sắc mặt Quý Lãng một mảnh thoạt xanh thoạt trắng, tức đến cơm cũng không muốn ăn, xoay người thấy bốn tên kia đang làm ra vẻ đang tập trung nhìn chỗ khác, hung hăng nhìn liếc mắt một cái.

Tổ bốn người không có bất cứ ai chính diện nhận hết ánh mắt của Quý Lãng, nhưng đều theo bản năng rùng mình một cái.

"Thành môn thất hoả." (*)

"Ương cập trì ngư." (**)

"Ôi tai bay vạ gió." (***)

(*) (**) (***): "Tai bay vạ gió" là câu thành ngữ có thể bắt nguồn từ câu ''cháy thành vạ lây'' của Trung Hoa.

Trong dân gian vẫn truyền tụng một sự kiện dường như thực, là ở một thành luỹ nào đó, bỗng nhiên bị hoả hoạn, nhà cửa, thành quách bốc cháy rừng rực. May mắn thay, xung quanh thành là những ao chứa đầy nước. Thế là người đến chữa cháy đã múc nước từ ao đổ vào đám lửa. Khi những ngọn lửa quái ác được dập tắt thì các ao hồ cũng cạn nước, cá tôm đều phải nằm phơi mình. Người đến chữa cháy, rồi người đi đường đổ xuống ao bắt cá. Các chú cá vì cháy thành mà bị vạ lây là như vậy!

Nhiều người xác nhận sự kiện này xảy ra là ở bên Trung Quốc. Bằng cớ là ngạn ngữ TQ có câu "Thành môn thất hoả, ương cập trì ngư" nghĩa là "Cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá". Vậy thành ngữ "Cháy thành vạ lây" là kết quả của sự chuyển dịch và rút gọn của câu ngạn ngữ này.

"Đừng có nói tùm lum nữa, sợ người khác không biết các người là biên tập à." Đông Vĩnh Nguyên trợn trắng mắt, khi dễ hắn thiếu thành ngữ à.

Mắng xong, Đông Vĩnh Nguyên lại có chút không yên tâm nhìn về hướng cổng lớn.

Một tháng kiếm 30 vạn, một năm chính là 360 vạn. Thu nhập bình quân ở cái Hải Thị này mới chỉ hơn một vạn đồng một tháng, bốn người bọn họ ở cái phòng làm việc này sở dĩ tiền lương cao là nhờ bản quyền sách của ông chủ bán tốt, cho nên tiền thưởng tương đối phong phú mà thôi. Bà chủ chỉ mới là cô gái trẻ vừa thi đại học xong, không bằng cấp, không bối cảnh, không kỹ năng thì làm thế nào kiếm được nhiều tiền như vậy?

Từ từ, kỹ năng?

Bà chủ có kỹ năng a!!!

Ối mợ ơi, bà chủ không phải là muốn đi cái đường ngang ngõ tắt...... A không, là con đường huyền thuật để kiếm tiền chứ?.

Không được, mình phải nhắc nhở một chút mới được, Đông Vĩnh Nguyên vội vàng lấy di động ra, tìm được Wechat của Vu Miểu Miểu, cẩn thận châm chước từng chữ từng câu, xóa xóa giảm giảm, cuối cùng đã gửi đi một tin nhắn nhắc nhở mà không làm bại lộ thân phận mình: 【 Bà chủ, chúng ta cần phải quang minh chính đại kiếm tiền nha, không thể đi đường ngang ngõ tắt. 】

Thực mau, Vu Miểu Miểu liền trả lời lại một câu: 【 yên tâm, tôi kiếm được tiền mà. 】

"......" Đông Vĩnh Nguyên.

Tôi rốt cuộc làm thế nào mà yên tâm đây? Tôi không muốn đi hiệp hội tố cáo cô đâu a a a a!

Sau khi Vu Miểu Miểu từ phòng làm việc ra ngoài, cũng không sốt ruột đi làm cái gì, ngược lại rất nhàn nhã đi tới tiệm bánh kem nổi tiếng trên đường Ma Du xếp hàng hết một giờ đồng hồ mua một phần bánh kem, sau đó ngồi ở trong tiệm ăn xong, lại đi ư trà sữa đối diện mua ly trà sữa, tiếp theo cầm trà sữa một đường lang thang không có mục tiêu mà dạo phố, dạo đến khi màn đêm buông xuống, sắc trời dần tối đi, cô mới phảng phất như phát hiện ra cái gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn phía một mái nhà ở hướng Đông Nam.

Nơi đó có một luồng năng lượng màu xám đậm đang dao động, năng lượng này diện tích rất lớn, chu vi chừng hai mét, cao chừng bảy tám mét. Trong luồng năng lượng màu xám này lại mang theo từng đợt từng đợt hắc khí, hắc khí kia cũng không nhiều, nếu không phải thị lực Vu Miểu Miểu đủ tốt, có khi sẽ không phát hiện.

"Năng lượng xấu nặng như vậy, nhưng oán khí lại chỉ có một chút, thật đúng là có tiềm năng trở thành khách hàng đầu tiên của mình nha." Việc làm ăn tới cửa, Vu Miểu Miểu tức khắc tỉnh táo tinh thần, nhanh chóng chạy về phương hướng luồng năng lượng màu xám.

Đại khái mười phút sau, Vu Miểu Miểu tới nơi, Đây là một bệnh viện có ba toàn nhà lớn, mà luồng năng lượng màu xám liền ở trên nóc toà nhà giáp bên ngài đường cái của bệnh viện. Trên mái nhà, một hơi thở tuyệt vọng, là muốn nhảy lầu tự sát?

Vu Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy năng lượng màu xám kia dao động càng ngày càng kịch liệt, nghĩ thầm một tiếng không tốt.

Người này đừng có lập tức nhảy nha, chờ ta năm phút với.

Vu Miểu Miểu gấp gáp chạy vào, ba bước thành hai bước nhảy hộc tốc lên bậc cầu thang.

Trên mái nhà, một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo bệnh nhân, thần sắc bình tĩnh đứng trên sân phơi tầng cao nhất, chỉ cần đi về phía trước một chút nữa, liền chân đạp vào hư không. Gió đêm nhè nhẹ thổi quét qua mái tóc dài thưa thớt của cô gái, cô gái lại ngẩng đầu nhìn trời, không biết suy nghĩ cái gì.

"Hàn Mộng, em đừng có luẩn quẩn trong lòng, gọi điện thoại cho dì với chú đi đã." Một nam thanh niên trong dạng hồn thể đang bay là đà trước người cô gái trẻ, khàn cả giọng kêu lên.

"Hàn Mộng, em xuống dưới đi, bác sĩ không phải nói còn ba tháng sao? Đừng dễ dàng từ bỏ, nếu đã chết rồi thì cái gì cũng sẽ không còn! Hàn Mộng em có nghe thấy không!"

Trên bầu trời, một ánh đèn phi cơ lóe lên bay qua, Trên khuôn mặt không có biểu tình gì của Hàn Mộng bỗng nhiên hiện ra một mạt cười khổ: "Còn tưởng rằng có thể nhìn thấy một ngôi sao lần cuối cùng chứ."

Nói xong, Hàn Mộng lại đi về phía trước một bước.

"Đừng!" Nam quỷ hồn kia liền rống to, duỗi tay đẩy thân thể Hàn Mộng về phía sau, muốn đẩy cô trở về, nhưng hắn không thể đụng vào được cái gì cả, "Em chờ một chút, chờ một chút, chờ một chút nữa là em có thể thấy ngôi sao rồi."

Nam quỷ lúc này chỉ hy vọng Hàn Mộng có thể chờ thêm một lát để nhìn thấy những ngôi sao, có lẽ trong chốc lát sau cô sẽ bỗng nhiên nghĩ thông suốt, không muốn chết nữa, hoặc là có ai có thể phát hiện Hàn Mộng trên mái nhà, đi lên ngăn cản cô.

Hàn Mộng cuối cùng nhìn thoáng qua di động để bên chân, bên dưới di động là một tờ di thư cô đã tự mình viết.

"Ba mẹ, con đi rồi, hai người phải mạnh khoẻ......"

"Đừng!" Nam quỷ tuyệt vọng rống to.

Bỗng nhiên, Hàn Mộng dừng lại.

Nam quỷ kinh hỉ mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ vừa rồi Hàn Mộng nghe được giọng nói của mình.

"Đừng, đừng nhảy. Chờ, chờ chút, mệt chết tôi rồi." Vu Miểu Miểu mệt đến thở hồng hộc, người cũng đứng không thẳng nổi, "Tôi từ cách đây ba con phố chạy tới, mệt chết tôi rồi, chờ tôi nghỉ, nghỉ một lát."

Hàn Mộng quay đầu lại, thấy một nữ sinh bộ dáng như mới cao trung, nữ sinh này lớn lên thật xinh đẹp, mái tóc dài dày mượt cuốn lên thành hai bím tóc thô to đen nhánh sau đầu, khuôn mặt trắng nõn vì chạy cấp tốc mà biến thành màu đỏ khỏe mạnh.

Thật tốt, tuổi thanh xuân thật tốt, tóc dài dày mượt, còn có...... sức khoẻ. Những thứ này, cô cũng đã từng có được.

"Em gái nhỏ, mái nhà nguy hiểm, em đi xuống đi, đợi chốc lát nữa...... cũng đừng đi ra cửa sau nha." Hàn Mộng không muốn cái chết của mình tạo bóng ma tâm lý cho nữ sinh này, định chờ nữ sinh này rời đi một lát mới nhảy xuống.

"Đừng, em gái à, em đừng đi, em đi rồi cô ấy sẽ nhảy lầu đó, em mau ngăn cản cô ấy đi." Nam quỷ kia liền ào một phen vọt tới trước mặt Vu Miểu Miểu, không ngừng la lên.

Hắn biết mình hiện giờ là quỷ hồn, người sống không thể nhìn thấy hắn, nhưng hắn đợi nửa ngày, chỉ có em gái nhỏ nhìn bộ dáng như nữ sinh cao trung này xuất hiện, hắn chỉ có thể tuyệt vọng cái gì cũng thử mà thôi.

"Tôi biết rồi, đừng la nữa, đã nói để tôi nghỉ một lát mà." A, cái thành phố này thật là lòng vòng, nhìn thì chỉ cách có ba con phố, vậy mà lại cách xa như vậy, chạy đến bụng cô đều đau.

Lời này của cô vừa rơi xuống, nam quỷ cùng Hàn Mộng đều ngơ ngẩn.

Hàn Mộng: Tôi đâu có la gì.

Nam quỷ: Có thể nghe thấy tôi nói chuyện?

"Em gái có thể nghe thấy tôi nói chuyện?!" Nam quỷ tức khắc rống lớn hơn nữa.

Vu Miểu Miểu cảm thấy nếu mình lại không làm chút gì, phỏng chừng sẽ bị nam quỷ này rống cho điếc luôn, vì thế tay chống eo miễn cưỡng đứng thẳng người lên: "À cái gì, chị gái kia, chị tính nhảy lầu sao?"

Thần sắc Hàn Mộng khẽ biến, vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy cô gái trẻ kia lại vẫy vẫy tay: "Đừng phủ nhận, chị đúng là muốn nhảy lầu."

Hàn Mộng trầm mặc không nói gì, bắt đầu do dự chẳng lẽ cô phải nhảy xuống ngay trước mặt em gái nhỏ này sao. Nếu nhảy, ước chừng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý rất lớn cho em gái nhỏ này, nhưng mà không nhảy, thì em gái này sẽ nói ra chuyện cô muốn nhảy lầu, vậy sau này cô muốn tìm cơ hội nhảy càng khó khăn hơn.

"Chị gái à, chị tên là gì?" Vu Miểu Miểu lúc này rốt cuộc cũng từ thở hổn hển thành thở đều hơn, bất quá cô vẫn đứng tại chỗ, cũng không đến gần, sợ kích thích Hàn Mộng.

"Cô ấy là Hàn Mộng." Nam quỷ thay Hàn Mộng đáp.

"Hàn Mộng à." Vu Miểu Miểu gật gật đầu.

"Sao em lại biết tên tôi?" Hàn Mộng nghi hoặc nhìn phía Vu Miểu Miểu.

"Em gái thật sự có thể nghe thấy tôi nói chuyện?" Nam quỷ kích động không ngừng lắc lư trước mặt Vu Miểu Miểu.

"Tránh ra, đừng cản đường." Vu Miểu Miểu đẩy nam quỷ ngăn trở tầm mắt của cô một phen, nam quỷ tức khắc tựa như một người giấy bị gió thổi, vèo một cái bay ra ngoài thật xa.

"Em gái, em vừa rồi đang làm cái gì?" Hàn Mộng tổng cảm thấy cô bé này có chút kỳ quái, vừa rồi đột nhiên hất tay qua như thế, tựa hồ như thật sự đẩy thứ gì ra vậy.

"Chào chị, chính thức tự giới thiệu một chút, em kêu Vu Miểu Miểu, là một Vu sư." Vu Miểu Miểu cười tự giới thiệu.

"Vu sư?!"

"Không sai, vừa rồi em đang đi dạo trên đường cách đây ba con phố, vừa lúc thấy chị muốn nhảy lầu, cho nên mới chạy tới đây muốn làm một vụ giao dịch với chị." Vu Miểu Miểu nói đơn giản, rõ ràng ngay mục đích của mình đến đây.

"Đi bộ trên đường cách đây ba con phố? Ở nơi đó làm sao em có thể nhìn thấy tôi?" Cho dù đứng ở cổng lớn bệnh viện cũng nhìn không tới.

"Nói như thế nào bây giờ, em nhìn thấy không phải là chị, mà chính là khí trên người của chị." Vu Miểu Miểu giải thích nói.

"Khí?"

"Nói cho dễ hiểu một chút, đó là luồng năng lượng xấu, trong quá trình chị chuẩn bị tự sát, tuyệt vọng trong thân thể của chị sẽ đạt tới đỉnh điểm, năng lượng xấu sẽ bành trướng ra đến cao lên bảy tám mét." Vu Miểu Miểu giải thích nói, "Em chính là theo cái đó mà tới."

Hiện tại luồng năng lượng xấu vẫn đang tăng vọt, không hề vì cô xuất hiện mà biến mất nửa phần, xem ra cái chị gái tên là Hàn Mộng này là hạ quyết tâm muốn chết.

Trên mặt Hàn Mộng tràn đầy không tin, cho dù cô đã chuẩn bị tự sát, nhưng khi cô còn tồn tại thì vẫn là một người theo thuyết vô thần, mấy thứ như quan điểm thế này, trước khi chết sẽ rất khó sửa.

"Em gái là Vu sư sao? Trách không được em có thể nghe thấy tôi nói chuyện." Nam quỷ thật vất vả bay dạt trở về, "Hàn Mộng cô ấy không tin em, nếu em nói thêm chút nữa mà có thể chứng minh năng lực của mình thì hẵng nói."

Cũng đúng, nơi này đâu phải là vùng gần lán trại của mình, nên không phải mỗi người đều tin tưởng Vu sư, phải tốn chút công phu làm người ta tin tưởng mình mới được.

"Chị chờ một chút nha." Vu Miểu Miểu lấy từ trong ba lô ra một con Oa O mộng đẹp, sau đó nhìn thoáng qua nam quỷ đang bay vòng, tha thiết nhìn mình, tiếp theo ngón tay chỉ một chút, "Chiêu linh, bám thân."

Nam quỷ chỉ cảm thấy mình bị một luồng lực hút mạnh mẽ hút đi, khi phục hồi tinh thần lại, hắn phát hiện thị giác mình đã xảy ra biến hóa, hắn hình như biến thành vô cùng nhỏ, lúc này đang đứng ở trên lòng bàn tay của Vu sư kia.

"Anh hẳn là bạn bè của chị ấy, tự anh đi nói đi." Nói xong, Vu Miểu Miểu đặt con Oa Oa vị hồn thể bám vào người lên trên mặt đất.

Nam quỷ thử cử động hai chân, ê, có xúc cảm, tuy rằng mềm như bông, nhưng thật sự có xúc cảm nha. Nam quỷ trong lòng vui mừng, xoay người liền chạy về hướng Hàn Mộng, vừa chạy còn vừa kêu lên: "Hàn Mộng, anh là Tề Thụy đây, bảy ngày trước anh mới đã chết, anh là bạn chung phòng bệnh với em đây. Chúng ta đã cùng nhau phát lời thề, phải chiến đấu hăng hái với ma bệnh đến khắc cuối cùng."

A, còn có thể phát ra âm thanh.

Hàn Mộng phảng phất như gặp quỷ mà nhìn một con búp bê chỉ lớn cỡ bàn tay đang giơ bước bẹp bẹp trên mặt đất chạy về phía cô, vừa chạy còn vừa hắn là Tề Thụy. Nếu không phải cô đã có quyết tâm phải chết, lúc này phỏng chừng đã bị dọa ngất luôn rồi.

"Hàn Mộng, sao em lại ngu như vậy, bác sĩ không phải nói rồi sao, em còn ba tháng thọ mệnh cơ mà. Em tại sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, nếu như em nhảy lầu thì chú và dì biết làm sao bây giờ, em có đem tiền tiết kiệm toàn bộ để lại cho bọn họ, hai người bọn họ cũng sẽ không vui nổi." Tề Thụy bản Oa Oa dùng hai cánh tay bằng vải nhỏ xíu của mình cố sức muốn bò lên trên cái bờ tường Hàn Mộng đang đứng, chỉ tiếc nó quá lùn, căn bản bò không lên nổi, cuối cùng chỉ có thể sốt ruột nhảy nhót ở dưới, "Nếu em thật sự không muốn làm phiền bọn họ, em cứ coi như sống để cho bọn họ vui ba tháng đi, em mà chết rồi thì sẽ không còn gì cả."

"Anh thật sự là Tề Thụy?" Tuy rằng bộ dáng là Oa Oa, nhưng thanh âm rõ ràng là của Tề Thụy, lại còn biết nhiều chuyện của mình như vậy.

"Đúng, là anh đây." Tề Thụy bản Oa Oa vội vàng nói, "Hôm nay là thất đầu của anh, anh trở về thăm người nhà, thuận tiện tới bệnh viện nhìn em một chút, không nghĩ tới em vậy mà lại muốn tự sát, sao em có thể ngu như vậy."

"Anh Tề Thụy, bệnh chúng ta là trị không hết. Cho dù em có gắng gượng, cũng nhiều nhất sống được ba tháng, lại còn có phải tốn rất nhiều tiền." Xác nhận được thân phận của Tề Thụy, Hàn Mộng liền khóc ra, "Anh nhìn đầu tóc của em xem, ít hơn lần trước biết bao nhiêu."

"Trị bệnh bằng hoá chất đều sẽ như vậy......"

"Nhưng có vậy cũng trị không hết." Hàn Mộng hét lên, "Trị không hết đâu, không phải anh cũng chết rồi sao?"

Cô đã trơ mắt nhìn Tề Thụy tắt thở ở ngay trước mặt mình.

"Em giờ đã không sợ chết, thật đó, nhưng mà em sợ đau, em sợ ba mẹ em khổ sở, em không muốn giống như anh, một tháng cuối cùng chỉ có thể cắm cái ống, nằm ở trên giường kéo dài hơi tàn." Hàn Mộng tuyệt vọng nói, "Em mới hai mươi tám tuổi, vốn dĩ, em vốn dĩ định chờ khi em 30 tuổi, liền dẫn ba mẹ em đi du lịch các nơi trên thế giới. Em liều mạng kiếm tiền, ta là người lăn lộn lên cao nhất, kiếm được nhiều tiền nhất trong khoá của em, anh có biết không?Nhưng hiện tại thì sao, cái đống tiền đó đều dùng để cho em chữa bệnh của chính mình. Dù sao đã là trị không hết, vậy còn trị làm cái gì, ít nhất, em còn có thể tiết kiệm chút tiền cho ba mẹ em dưỡng lão, cũng coi như trả được một chút hiếu."

"Nhưng mà cái chú và dì cần chính là bản thân em, em ở thêm với bọn họ một ngày, đối với bọn họ mới là trân quý nhất."

"Nhưng mỗi lần bọn họ tới thăm em, đôi mắt đều sưng húp. Dù sao cũng phải chịu đau khổ, vậy để cho này thống khổ ngắn ngủi đi một ít, coi như là...... ngăn chặn thêm bất cứ tổn hại nào có thể phát sinh." Hàn Mộng nói, "Em thật sự chịu không nổi, anh Tề Thụy ơi."

"Ai, chị kia ơi, hiện tại có thể nói chuyện làm ăn không?" Vu Miểu Miểu cảm thấy lúc này đúng là thời cơ đã đến, mình nên lên sân khấu rồi.

Một người một búp bê vải lúc này mới nhớ tới Vu Miểu Miểu.

"Cái gì làm ăn?" Hàn Mộng nhớ lại, vừa rồi khi cô bé này xuất hiện, hình như đã từng nói muốn làm ăn giao dịch gì với mình.

"Câu chuyện gai người vừa nói với nhau em cũng nghe được ít nhiều rồi." Vu Miểu Miểu đơn giản tóm tắt lại một chút, "Chị là Hàn Mộng, hai mươi tám tuổi, vì thân bị...... bệnh nặng, không sống được bao lâu, chỉ còn lại có ba tháng thọ mệnh, cho nên muốn muốn tự sát kết thúc thống khổ, cũng để lại một ít tiền tiết kiệm cho cha mẹ dưỡng lão. Như vầy đi, nếu như em có thể làm cho chị trong ba tháng kế tiếp, thân thể khôi phục như một người bình thường, giao dịch này chị có muốn làm không?"

"Em nói cái gì?" Hàn Mộng kích động đến mức đi xuống khỏi gờ tường.

Tề Thuỵ bản Oa Oa thấy Hàn Mộng rốt cuộc cũng bước khỏi cái gờ tường nguy hiểm, tay nhỏ che lại ngực, thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài.

"Nhưng mà chị phải trả tiền cho em, với một ít thứ khác của chị." Vu Miểu Miểu nhanh chóng nói vào điểm chính.

"Bao nhiêu tiền?! Thứ gì của tôi?"

"Về tiền, em muốn một phần mười toàn bộ tài sản của chị, còn thứ khác thì phải tới thời điểm mới biết được, bất quá khẳng định là thứ vô dụng đối với chị. Sao, đổi không?" Vu Miểu Miểu hỏi.

Nếu dùng một phần mười tài sản của mình và một thứ vô dụng đối với bản thân mình, là có thể đổi lấy sức khỏe, ngươi sẽ đổi không?

"Đổi." Hàn Mộng không chút do dự nói.

"Em cần phải nhắc nhở một chút, này một phần mười tài sản này này của chị chỉ có thể đổi lấy ba tháng khỏe mạnh, nhưng không phải là chữa khỏi cái bệnh này. Đợi đến lúc hết hạn, chị vẫn sẽ qua đời vì căn bệnh." Vu Miểu Miểu nói.

"Tôi biết, tôi đổi!" Hàn Mộng kiên định nói.

"Được, vậy để em tìm một con...... Khụ...... Chuẩn bị lập khế ước." Vu Miểu Miểu từ ba lô lấy ra một hộp chu sa màu đỏ, mở ra liền dùng ngón tay dính lên, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất vẽ.

Chỉ chốc lát sau, một đồ án thần bí phức tạp liền xuất hiện trên mặt đất, đồ án kia nhìn cực kỳ phức tạp, chỉ có hai con mắt một trái một phải hoàn tòn khác nhau là vô cùng bắt mắt dễ nhận ra.

"Được rồi, cho em một giọt máu của chị." Vu Miểu Miểu nhìn Hàn Mộng nói.

Hàn Mộng không có do dự, trực tiếp xắn tay áo duỗi qua, trên cổ tay thon dài trắng nõn đầy gân xanh cùng lỗ kim tiêm.

Vu Miểu Miểu lấy hộp chu sa đã dùng xong đóng nắp lại, bỏ trở về ba lô, sau đó từ bên trong ba lô lại lấy ra một cây ngân châm thon dài, nhẹ nhàng chọc một chút trên đầu ngón trỏ trắng nõn của Hàn Mộng.

Một giọt máu tươi từ đầu ngón tay rơi xuống, rớt vào trong trận pháp.

Vu Miểu Miểu buông tay Hàn Mộng ra, lòng bàn tay ngưng tụ vu lực, ngay sau đó một chưởng đập vào trung tâm trận pháp, niệm chú ngữ: "Nhân danh Vu sư, triệu hoán linh thể thích hợp."

Chu sa đỏ tức khắc phát ra một luồng ánh sáng đỏ đen nồng đậm, toàn bộ đồ án như sống dậy, lơ lửng bơi lên giữa không trung.

Cùng thời gian, trong một viện cô nhi cách bệnh viện nửa thành phố, Hứa Uy cùng hai đồng đạo hội Huyền Học đang đuổi quỷ. Một con quỷ đồng đầy người lệ khí, ước chừng bảy tám tuổi bị ba người vây vào giữa, hung quang trong mắt loé lên.

"Quỷ đồng tử, còn không giơ tay chịu trói." Kiếm gỗ đào trong tay Hứa Uy chỉ vào quỷ đồng tử, "Nếu như ngươi còn làm xằng làm bậy, cẩn thận chúng ta đánh tan hồn phách của ngươi."

"Các ngươi là cái đồ đạo sĩ thúi, cút đi!" Quỷ đồng tử thê lương hét lên.

"Hứa sư huynh, chúng ta khuyên nửa ngày, con quỷ đồng tử này chấp mê bất hối, không bằng trực tiếp đánh tan đi, anh xem trong mắt nó người huyết quang, dĩ nhiên đã dính mạng người." Một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào trong nhóm nói.

Hứa Uy nhíu nhíu mày, cuối cùng đồng ý nói: "Được, chúng ta đồng loạt ra tay."

Ba người đồng loạt vận chuyển linh lực, cùng nhau đâm tới tiểu quỷ đang bị vây vào giữa, tiểu quỷ trừng to hai mắt, đang muốn liều chết một phen, đột nhiên một luồng năng lượng trận xa lạ chợt bao bọc lấy nó, tiếp theo toàn bộ con quỷ liền biến mất tại chỗ, không thấy đâu nữa.

"Sao lại thế này?"

"Quỷ đồng tử đâu?"

Ba người đâm vào một cái trống không, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, hai mắt nhìn nhau.

Quỷ đồng tử bị một luồng vu lực lôi cuốn vào một không gian đen như mực, khi tiểu quỷ còn đang hoang mang bất an, một giọng nữ hơi mang chút thần bí vang lên.

"Dùng sự tuyệt vọng của một người sắp chết, đổi lấy năng lực của ngươi trong ba tháng, có bằng lòng đổi hay không?"

"Đổi." Quỷ đồng tử biết, nếu mình không đổi, tất nhiên sẽ bị chủ nhân của giọng nói này đưa trả về vị trí cũ, như vậy nó chắc chắn sẽ chết ngay tối nay, cho nên bất luận như thế nào, nó đều phải đổi.

"Được, giao dịch thành lập, nhân danh Vu sư, ta lập khế ước cho các ngươi."

Vừa dứt lời, tiểu quỷ chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trong linh thể của mình đang bị rút cạn, nó có chút kinh hoảng, nhưng một loại bản năng lại nói cho nó, đây chỉ là tạm thời, nó cũng sẽ không có nguy hiểm.

Tầng thượng bệnh viện.

"Xong." Vu Miểu Miểu phủi phủi tay, nhìn Hàn Mộng nói, "Khế ước hoàn thành, trả tiền đi."

Hàn Mộng lúc này còn có chút phát ngốc, bởi vì mới ngay vừa rồi, tựa hồ như có một luồng năng lượng cổ quái tiến vào thân thể của cô, sau đó cô bỗng nhiên liền cảm thấy mình cường tráng hơn rất nhiều. Những thương tật cho thân thể đã trị liệu bằng hoá chất trong một thời gian dài tựa hồ đang chậm rãi hồi phục, đau đớn trong người cũng đang vơi đi.

"Tôi...... Tôi......" Chẳng lẽ thật sự có thể trở về bộ dáng trước khi sinh bệnh?

Lúc này, di động Vu Miểu Miểu bỗng nhiên vang lên một chút, cô click mở vừa thấy, phát hiện là Quý Lãng gửi tin nhắn giọng nói cho mình.

Tướng công tìm mình hở? Ánh mắt Vu Miểu Miểu sáng lên, gấp không chờ nổi click mở nghe.

"8 giờ tối rồi, sao còn chưa trở về nhà?!" Tỏng giọng nói Quý Lãng lộ ra vẻ đang nén giận.

Vu Miểu Miểu tức khắc luống cuống, 8 giờ tối, sao mới đây đã 8 giờ tối rồi chứ: "Chị kia ơi, mau trả tiền, tướng công em kêu em về nhà, em phải đi trở về gấp, nhanh lên."

Hàn Mộng lúc này vẫn còn hơi ngơ ngẩn, nhưng cũng may khi cô đáp ứng giao dịch, cũng đã tính ra tài sản của chính mình: "Tôi chữa bệnh tiêu hết một số tiền, hiện tại tiền tiết kiệm chỉ thừa mười mấy vạn, nhưng mà tôi còn một căn nhà ở Hải Thị, diện tích không lớn, đại khái trị giá trên dưới 300 vạn. Tôi cần phải bán nhà mới có thể giao hết tiền mặt cho em."

"Được được được, vậy chị giao trước cho em mười vạn đi, dư lại thì khi nào chị có chị cứ chuyển tài khoản cho em là được." Vu Miểu Miểu đưa di động của mình qua, hai người thêm WeChat nhau.

Hàn Mộng cũng không do dự, lập tức liền dùng WeChat gửi cho Vu Miểu Miểu mười vạn ngay.

"À chị ơi, ngày mai chị liền xuất viện đi, trong 48 giờ kế tiếp, thân thể của chị sẽ thong thả khôi phục, nếu còn ở lại bệnh viện sẽ làm cho người ta hoài nghi. Còn nữa, khế ước của chúng ta phải bảo mật." Vu Miểu Miểu vội vã về nhà, nhanh chóng dặn dò xong, liền không quay đầu mà chạy biến đi. Có thể nhìn thấy cô vừa chạy còn vừa gửi tin nhắn cho người.

"Tướng công, em về tới ngay bây giờ, em đang trên đường về nè."

"Anh cũng phải đi rồi." Từ sau khi lập khế ước, Tề Thuỵ bản Oa Oa đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.

"Tề Thụy?" Hàn Mộng có chút không nỡ.

"Thời gian sắp tới rồi, anh còn phải trở về thăm mẹ anh." Hồn về thất đầu chỉ có thể ở một ngày, đêm khuya hắn phải đi.

"Ừ, vậy ba tháng sau gặp." Hàn Mộng cười.

Ba tháng sau gặp lại, là tại địa phủ.

Tề Thụy bản Oa Oa dùng bàn tay nhỏ xíu của chính mình chạm chạm mũi Hàn Mộng, lúc này không còn thương tâm, mà là chúc phúc nói: "Ba tháng này, phải thật vui vẻ nga."

"Ừm." Hàn Mộng gật đầu thật mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play