Buổi chiều 6 giờ, ở thành phố Hải Thị, 49 chiếc máy bay không người lái lặng yên không một tiếng động cất cánh bay lên, hợp thành một trận pháp tinh lọc khổng lồ trên không trung, như phủ thêm một tầng áo choàng trong suốt lên toàn bộ Hải Thị.
Trong nháy mắt tầng bảo vệ vô hình này được hình thành, tất cả người trong Hải Thị đều đột nhiên cảm giác ấm áp, nhưng cũng không quá để ý, sau chút kinh ngạc ngắn ngủi liền tiếp tục sinh hoạt của mình.
Hoắc Minh Tri tự tay xách theo hai ly cà phê nóng từ trong tiệm cà phê ra tới, hắn đi vài bước, bỗng nhiên ngẩn ra, dừng bước nhìn nhìn xung quanh trái phải trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục đi về hướng xe cảnh sát đậu ven đường.
Ngồi vào ghế phụ, Hoắc Minh Tri đưa một ly cà phê cho Dương Minh.
"Cảm ơn lão đại, trời đổ tuyết thế này mà có một ly cà phê nóng thổi, thật đúng tiếp thêm năng lượng làm việc." Dương Minh gấp không chờ nổi gỡ luôn nắp ly uống một ngụm, chỉ cảm thấy tay chân đều ấm lên.
"Dương Minh, cậu có cảm giác được có gì quái dị hay không?" Hoắc Minh Tri hỏi Dương Minh.
"Phương diện nào?"
"Thì là......" Hoắc Minh Tri không biết nên giải thích như thế nào, nghĩ nghĩ, hắn nói, "Cậu có cảm thấy hôm nay đặc biệt nhiều người hay không?"
"Hôm nay Hải Thị đổ tuyết mà, người ta tràn ra đường xem tuyết thôi."
"Tôi không phải nói cái này." Hoắc Minh Tri nói, "Kiểu như là, cậu có cảm giác đặc biệt chật chội, chen lấn hay không?"
"Chen lấn hả?"
"Đúng vậy, giống như là cậu đang đi trên đường, lại cứ cảm giác như có người đang lấn cậu. Giống như kiểu cậu đi du lịch mấy khu nổi tiếng ngay kỳ nghỉ lớn vậy, đúng rồi, làm cảm giác như vậy đó." Hoắc Minh Tri nói.
"Lão đại, có phải anh muốn nghỉ phép đi du lịch hay không?" Dương Minh kỳ quái hỏi.
"Ý tôi là nói...... thôi được rồi, xem ra cậu không có cảm giác này." Hoắc Minh Tri bực bội gãi gãi đầu mình, cũng bắt đầu hoài nghi có phải mình lâu quá không nghỉ ngơi rồi hay không.
Sáng nay khi ra cửa, hắn liền quái dị cảm thấy đường cái hôm nay đặc biệt chen chúc, phảng phất như ở đâu cũng là người, nhưng mà rõ ràng số lượng người đi đường tuy đông, cũng đâu đến mức chen chúc. Thế mà ngay vừa rồi, khi hắn từ tiệm cà phê đi ra, loại cảm giác chen chúc này lại giảm đi rất nhiều, như là đám đông chen chúc đó đang dần dần tán đi.
"Trận tuyết này chắc tối nay sẽ ngưng nhỉ." Dương Minh duỗi tay bắt một mảnh bông tuyết ngoài cửa sổ, luồng không khí lạnh này tuy xuất hiện dị thường, nhưng quỹ đạo hành tẩu lại rất có quy luật, dừng lại ở mỗi thành phố một ngày, qua ngày hôm sau liền đi thành phố khác.
"Chuyện đó ai biết được, nói không chừng còn rơi suốt bảy ngày ấy chứ." Hoắc Minh Tri nhớ tới cái cốt truyện giữa trưa nghe được trong phòng làm việc của Quý Lãng, nhịn không được nói đùa.
"Với lượng tuyết như thế này, nếu còn rơi thêm bảy ngày nữa, thì chả khác gì vùng Đông Bắc luôn rồi."
Hai người cười đùa, không ai cho là thật.
Tổng bộ hiệp hội Hải Thị.
Sau khi trận tinh lọc mở ra, cao thủ khắp các phân hội trên cả nước đều tập trung lại đây, tất cả đều tụ tập trong phòng hội nghị. Những người này đều là hội trưởng phân hội hoặc là trưởng lão của các thành phố lớn, chủ trì hội nghị chính là hội trưởng Cư Hùng của tổng hội hiệp hội.
Cư Hùng là một người đàn ông trung niên diện mạo uy nghiêm, hắn ngồi ngay ngắn ở vị trí thủ vị, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Mọi người nói xem, đối với tình huống hiện tại, có ai có biện pháp nào."
"Tôi tán đồng ý kiến của hội trưởng Tề, cần phải ngăn cản trận chiến đấu này, Mộng Ma cùng Quỷ Vương, bên nào mất khống chế, hậu quả đều thật không dám tưởng tượng." Một lão giả đầu tóc hoa râm nói.
"Vậy phải ngăn cản như thế nào?" Cư Hùng hỏi.
"Kỳ thật căn nguyên của tất cả chuyện này chính là con búp bê Oa Oa trong tay Vu sư, tôi kiến nghị là phải xử lý bên chỗ Vu sư trước, khuyên bảo cô ta lấy đại cục làm trọng. Cũng không thể chỉ vì một cái pháp khí trong tay cô ta lại mang đến hạo kiếp diệt thế được." Lại có người nói tiếp.
"Phương trưởng lão nói rất đúng, nếu Vu sư nguyện ý hiến tế Oa Oa, tất nhiên là phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng loại chuyện này, phải thuyết phục người ta như thế nào đây?" Một người đàn ông trung niên mặc tây trang lên tiếng nói, "Nói gì thì nói, linh hồn bị yêu cầu hiến tế cũng không phải của chúng ta."
"Tang Thiên, cậu có ý gì? Phương án này của tôi đều là vì cứu sống càng nhiều người càng tốt, cậu cũng không thể vì Vu sư đã cứu vợ cậu, ngay cả đại cục cũng không màng." Sắc mặt Phương trưởng lão lập tức thay đổi, bất thiện nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này, đúng là hội trưởng Tang Thiên của thành phố Ly, cũng là dượng của Đông Vĩnh Nguyên.
"Tôi đâu có gì ý đâu, hy sinh bản thân mình cứu vớt thế giới là đại dũng đại nghĩa, nhưng là cưỡng ép người khác hy sinh cứu vớt thế giới, dù sao...... Tôi cũng làm không được." Tang Thiên nói.
"Đây là tôi muốn cưỡng ép sao? Đây là Quỷ Vương gọi tên muốn vu cổ oa oa, nếu hắn muốn linh hồn của tôi, tôi không nói hai lời, liền hiến tế vì thế giới." Phương trưởng lão lớn tiếng nói.
"Phương trưởng lão quả thật đại nghĩa nga." Một thanh niên khác nhuộm đầu đỏ, cười to một tiếng, đập tay xuống bàn, "Nhưng quả thật không có gì dùng, đáng tiếc Quỷ Vương không thèm để ý đến linh hồn ngài. Nếu như hắn muốn thì tốt rồi, sau khi hiến tế ngài, chúng ta chỉ cần tổ chức một cái lễ truy điệu cực kỳ long trọng, ghi dấu sự hy sinh anh dũng của ngài là được rồi."
"Cậu......" Sắc mặt Phương trưởng lão đỏ lên, nhưng ngay cả lời nói phản bác lại cũng nói không ra.
"Được rồi." Cư Hùng lên tiếng ngăn lại, hiện giờ hiệp hội đang đứng ở giai đoạn thay cũ đổi mới, quan điểm của hai người này va chạm kịch liệt cũng không phải lần đầu tiên, trước đó cũng đã cãi nhau hết một lần về chuyện có nên cầm tù Mộng Ma hay không rồi.
"Hội trưởng Tang, nếu anh không tán đồng ý kiến của Phương trưởng lão, vậy anh có ý tưởng gì hay không?" Cư Hùng nhìn về phía Tang Thiên, Tang Thiên là một nhân vật dẫn đầu thế hệ trẻ tuổi của hiệp hội hiện nay, nếu thế giới này không bị tiêu diệt, vị trí hội trưởng tổng bộ kế tiếp ắt hẳn là do hắn tiếp nhận.
Tang Thiên ngồi ngay ngắn, chậm rãi mở miệng: "Ngăn cản trận đại chiến này, còn có một biện pháp nữa."
Người bên trong phòng họp nghe vậy, đồng thời nhìn về phía Tang Thiên.
"Chúng ta ra tay, giết chết một bên." Tang Thiên nói.
"Phốc......" Lời này vừa ra, thanh niên tóc đỏ vừa rồi nhịn không được liền bật cười.
"Tang Thiên, cậu lại nói mê sảng cái gì vậy?" Phương trưởng lão cả giận nói, "Chúng ta là đang muốn tránh cho xảy ra chiến tranh, hiện tại cậu lại còn dẫn chiến?"
"Phương trưởng lão, vừa rồi ngài còn nói nếu cần ngài hiến tế là có thể cứu vớt thế giới, ngài nhất định đi, sao lúc này lại phản ứng lớn như vậy?" Tang Thiên hỏi.
"Chuyện này có liên quan gì với chuyện tôi hiến tế?"
"Hiện tại thực quá rõ ràng, Quỷ Vương nhất định muốn Oa Oa, mà Vu sư cùng Mộng Ma, lại kiên quyết không chịu hiến tế. Hai bên chúng ta đều khuyên không được, vậy chỉ có thể tự mình động thủ. Hiệp hội chúng ta ra tay, đánh một trận tử chiến với một bên, nếu một bên chết đi, vậy bọn họ tất nhiên sẽ không đánh nhau được, nguy cơ diệt thế tất nhiên liền giải trừ." Thanh niên tóc đỏ nói.
"Nếu chúng ta tập kích Mộng Ma, Quỷ Vương vì Oa Oa, khẳng định sẽ ra tay ngăn cản chúng ta. Đến lúc đó hai người giáp công, chúng ta không có phần thắng, đây không phải là đưa mặt chịu chết hay sao?"
"Vậy giết Quỷ Vương, Quỷ Vương ở ngay Li Sơn đó thôi." Tang Thiên nói.
"Chúng ta căn bản không phải đối thủ của Quỷ Vương." Phương trưởng lão nói.
"Còn chưa đánh, sao biết không phải đối thủ của Quỷ Vương?" Tang Thiên nói, "Hơn nữa, cho dù đánh không lại, hiệp hội chúng ta cũng coi như đã tận lực. Đến lúc đó, có ra mặt đi khuyên Vu sư hiến tế Oa Oa, có phải cũng coi như đúng lý hợp tình một ít hay không. Cũng không thể cả đám hiệp hội chúng ta một giọt máu cũng không đổ, đi khuyên người ta hy sinh con gái mình."
"Không sai." Tu sĩ trung niên ngồi bên cạnh Tang Thiên cũng tiếp lời, "Dù sao nếu như có ai đến trước mặt tôi nói, hy sinh giết chết con gái tôi là có thể cứu vớt thế giới, tôi khẳng định giết hắn trước."
Vị tu sĩ trung niên này có một đứa con gái năm tuổi, mà hắn đúng là một tên cuồng con gái đúng chuẩn.
"Nếu chúng ta hy sinh mấy chục thậm chí mấy trăm tính mệnh, chẳng lẽ có thể làm Vu sư đồng ý?" Có một lão già đầy đầu đầu bạc hỏi.
"Ít nhất như vậy có thể chứng tỏ cho Vu sư biết, hiệp hội chúng ta cũng đang nỗ lực cứu vớt thế giới này." Tang Thiên nói, "Quỷ Vương xuất thế, phía nên giải quyết vấn đề vốn dĩ chính là hiệp hội chúng ta, mà không phải Vu Miểu Miểu."
"Nhưng Quỷ Vương là do Vu Miểu Miểu kéo tới, là chính cô ta đả thương con gái Quỷ Vương trước."
"Nói đến cái này, lúc trước khi con gái Quỷ Vương hại người khắp nơi, nếu không phải Vu Miểu Miểu ra tay, các vị ngồi ở đây ít nhất phải chết mấy người." Tang Thiên nói.
Trong lịch sử hiệp hội, mỗi một lần quỷ tướng ra tới, một khi chiến đấu kịch liệt, tất nhiên phải tử thương một hai cao thủ.
"Hay là nói, chúng ta cứ mặc kệ con gái Quỷ Vương hại người khắp nơi, làm như không thấy?"
"Đương nhiên là không." Cư Hùng lập tức nói.
"Cho nên, cho dù Vu Miểu Miểu không ra tay, chúng ta cũng sẽ giết con gái Quỷ Vương, Quỷ Vương cũng vẫn đến tìm chúng ta." Tang Thiên nói một tràng này, làm phái thủ cựu trong lúc nhất thời đều không biết nói gì.
Đương nhiên, hiến tế Oa Oa là biện pháp giải quyết tốt nhất, bọn họ cũng hy vọng Vu Miểu Miểu có thể làm như vậy. Nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, mấy lời vừa rồi của Tang Thiên cũng không nói sai, nếu không phải Vu Miểu Miểu ra tay, thì kẻ địch của Quỷ Vương chính là bọn họ.
"Nhưng nếu không phải Vu Miểu Miểu dưỡng linh thành công, có lẽ Quỷ Vương sẽ không có ý tưởng diệt thế." Phương trưởng lão chấp nhất nói.
"A." Thanh niên tóc đỏ cười lạnh một tiếng, "Phương trưởng lão, ý ông muốn nói, nếu có tên sát thủ biến thái thích giết mấy nữ sinh mặc váy đỏ, ông cho là cái tên sát thủ biến thái này sai, hay là nữ sinh không nên mặc váy đỏ?"
"Hà Ngạn!" Phương trưởng lão thẹn quá thành giận, "Hai chuyện này làm sao có thể đánh đồng, chúng ta hẳn phải nên không tiếc hết thảy mọi giá, cứu vớt thế giới."
"Xem ra, ý tưởng của ông đây là nói, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, không từ bất cứ thủ đoạn nào." Hà Ngạn nói.
"Cậu......" Phương trưởng lão lại lần nữa chán nản.
"Tuy rằng làm như vậy có chút bất cận nhân tình, nhưng chuyện nên làm cũng phải làm. Nếu có thể cứu vớt thế giới, một chút hy sinh là không thể tránh khỏi." Một trưởng lão đầu bạc ngồi bên cạnh Phương trưởng lão nói.
Trong lúc nhất thời, hai trường phái bên trong phòng họp liền đối lập hết sức rõ ràng. Phái duy tân thì cảm thấy hẳn là phải đem hết toàn lực chiến một trận cùng Quỷ Vương, tự mình cứu vớt thế giới. Mà phái thủ cựu lại cảm thấy, rõ ràng chuyện này chỉ cần hy sinh một con búp bê vải là có thể giải quyết, hà tất hy sinh nhiều tánh mạng.
"Chúng ta bỏ phiếu đi." Phương trưởng lão nói, "Toàn thể thành viên hiệp hội bỏ phiếu, xem bên nào được nhiều ủng hộ hơn."
"Bỏ phiếu gì?" Tang Thiên nhíu nhíu mày.
"Như thế nào, sợ à?" Phương trưởng lão nói.
"Không phải sợ, mà là không cần." Tang Thiên nói, "Rốt cuộc, cho dù đề nghị của Phương trưởng lão được tán thành đi nữa, mọi ngày làm thế nào đi thuyết phục Vu sư đồng ý vậy? Chúng ta đánh không lại Quỷ Vương, chẳng lẽ đánh thắng được Mộng Ma?"
Tức khắc, trong phòng hội nghị lại quỷ dị liền an tĩnh lại.
"Người ngoài không biết, nhưng tự chúng ta trong lòng đều biết rõ ràng." Tang Thiên nói, "Ngần ấy năm, sở dĩ chúng ta vẫn luôn không tiến hành cưỡng chế Mộng Ma, còn không phải là vì giết không được Mộng Ma, lại sợ kích thích hắn. Khi Quý Lãng thanh tỉnh, Mộng Ma sẽ bị hắn áp chế, nhưng một khi hắn gặp nguy hiểm, năng lượng Mộng Ma liền tự động hộ chủ, chỉ có Quý Lãng chết già một cách tự nhiên, thì năng lượng Mộng Ma mới có thể biến mất theo linh hồn của hắn, mãi cho đến lần chuyển thế tiếp theo. Đừng tưởng chúng tôi không biết, mười mấy năm trước, các người đã từng hạ sát thủ một lần, cố ý thả một con lệ quỷ đi giết hắn. Kết quả chẳng những không giết được Quý Lãng, ngược lại làm năng lực Mộng Ma của hắn tăng trưởng. Cho nên ngần ấy năm, các người mới ngừng nghỉ thế này."
"Chúng tôi làm như vậy, không phải cũng là vì cứu vớt càng nhiều người hơn sao? Hơn nữa trong lịch sử, người nào mang theo năng lượng Mộng Ma chuyển thế, ai chả mang thân thế thê thảm." Phương trưởng lão nói.
"Phương trưởng lão, tôi cảm thấy ông già rồi sống như vậy cũng rất thống khổ, không bằng tôi giúp ông đi luân hồi sớm một chút cho giải thoát nha?" Hà Ngạn cười nói.
"Cậu......"
"Sao, không được à?" Hà Ngạn trào phúng nói.
"Được rồi." Cư Hùng đập bàn thật mạnh một cái, "Trễ chút sẽ có người địa phủ đến, xem bọn họ có biện pháp gì hay không."
- ------
"Ăn cơm đi." Quý Lãng dọn xong chén đũa, hướng về phía ban công kêu một tiếng.
"Tới liền." Vu Miểu Miểu vài bước liền chạy tới, kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện Quý Lãng.
Oa Oa cũng không xem TV nữa, lộc cộc chạy tới, ngồi bên người Vu Miểu Miểu. Tuy nó không ăn được đồ vật, nhưng lại thích cảm giác người một nhà ngồi cùng nhau ăn cơm.
"Quỷ bên ngoài tan đi phân nửa rồi." Vu Miểu Miểu gắp một cục xương sườn, vừa ăn vừa nói, "Hiệp hội này vẫn có vài phần bản lĩnh, kết giới lớn như vậy, một ngày liền chuẩn bị xong rồi."
Nếu để những bông tuyết âm khí này tiếp tục rơi xuống, không sử dụng bất kỳ biện pháp ngăn cản nào, ắt hẳn sẽ bị âm thịnh dương suy, Hải Thị khẳng định sẽ loạn. Cô và Quý Lãng còn nghĩ, hay là đi tìm Quỷ Vương đánh một trận sớm luôn đi. Rốt cuộc một trận này khẳng định là phải đánh, đánh sớm một chút, ít nhất sẽ không làm Hải Thị loạn lên. Nhưng mà hiện tại có hiệp hội bố trí tầng kết giới này, bọn họ cũng không cần lo lắng, còn có thể sống thêm mấy ngày bình thường.
Rốt cuộc, sau khi đánh một trận với Quỷ Vương xong, hoặc là Quỷ Vương chết, hoặc là một nhà ba người bọn họ chết.
"Mục tiêu cuộc đời thứ ba của em là gì vậy?" Quý Lãng đột nhiên hỏi nói.
"Là......"
"Cốc cốc." Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Vu Miểu Miểu ngẩn người: "Người của hiệp hội tới làm thuyết khách?"
"Anh đi mở cửa." Quý Lãng đứng dậy đi mở cửa.
Vu Miểu Miểu thấy Quý Lãng đi, vẫn tiếp tục cúi đầu ăn cơm, dù sao mặc kệ ai tới, tướng công đều sẽ làm người trở về.
"Ca ca!" Oa Oa ngồi ngay bên cạnh Vu Miểu Miểu bỗng nhiên hô lớn một tiếng, nhảy xuống ghế dựa chạy về hướng cửa nhà.
Vu Miểu Miểu sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quỷ công tử đã thay thành một thân âu phục đang tủm tỉm đứng cười ngay cửa, mở rộng vòng tay ôm lấy Oa Oa chạy về hướng hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT