Vu Sư

Chương 140


2 năm

trướctiếp

Quỷ Vương ở tại Li Sơn, Hải Thị liền đổ một trận tuyết thế kỷ, một đêm qua đi, toàn bộ Hải Thị đã là một mảnh trắng xoá.

Hải Thị cũng là một thành phố rất ít khi đổ tuyết, ngẫu nhiên thì có vài bông tuyết rơi xuống, nhưng chỉ là bay bay xuống mặt đất liền tan, làm gì có tình trạng tuyết đọng khắp nơi. Bọn nhỏ sáng sớm thức dậy, thấy một sân đầy tuyết hiếm có, cả đám kích động chạy lên trên nền tuyết chơi đùa, vui mừng hớn hở, ngay cả những người đang vội vàng đi làm, cũng vì cảnh tượng khó gặp này là tâm tình tốt lên. Tựa hồ như nếu là mùa đông, bất luận ở chỗ nào, đều phải có một trận tuyết mới hoàn hảo.

Ở Hải Thị, khi mọi người đang hoan hỉ vui mừng vì trận tuyết thình lình xảy ra, thì có một nhóm người xác thật đang rầu thúi ruột, đó là đám người của hiệp hội Huyền Học Hải Thị tối hôm qua thiếu chút nữa toàn quân bị diệt. Trong mắt người thường, đây chỉ là trận tuyết do biến đổi khí hậu tạo nên, nhưng bọn họ lại rõ ràng biết được, trong mỗi một mảnh bông tuyết từ không trung rơi xuống, đều ẩn chứa một tia quỷ khí mong manh.

Khi toàn thể mọi người ở Hải Thị vui sướng chơi tuyết, thì toàn thể quỷ ở Hải Thị cũng đang cuồng hoan. Những quỷ hồn vốn dĩ hồn thể bị suy yếu, không dám thò đầu ra dưới ánh nắng mặt trời vì dương khí quá nặng, thì qua một trận tuyết rơi bao trùm, liền đứa sau nối đứa trước xông ra. Bọn chúng đi lang thanh trong mỗi hang cùng ngõ hẻm của Hải Thị, thân thể trong suốt như kề vai sát cánh cùng người sống đi trên đường, phảng phất như bản thân cũng là người thật.

Địa phương có người cũng có quỷ, địa phương không ai cũng có quỷ, trên đường cái, mỗi chiếc xa chạy qua đều có thể cán qua một tảng lớn quỷ hồn. Tuy rằng người hiệp hội đều biết bọn chúng là quỷ hồn, nhưng hồn thể của bọn chúng đang rõ ràng hơn bao giờ hết, cảnh tượng xa hơi cán qua một đống người như thế này, liền giống như hiện trường tàn sát, làm mọi người trong hiệp hội nhìn thấy đều kinh hồn táng đảm.

Bọn họ chưa bao giờ biết, hóa ra Hải Thị nguyên nhiều quỷ như vậy, phảng phất còn muốn nhiều hơn cả số lượng người sống.

"Hội trưởng, còn có một số lớn quỷ đang từ thành phố khác đang hội tụ về hướng chúng ta bên này. Nếu tiếp tục như vậy, dân chúng bình thường của Hải Thị đều phải bị ảnh hưởng." Có người báo cáo lại với hội trưởng Tề Tu Nhiên của hiệp hội.

"Đối với cô hồn dã quỷ mà nói, Quỷ Vương chính là ngọn hải đăng, chỉ cần Quỷ Vương ở chỗ này, bọn chúng liền sẽ tự nhiên hội tụ đến." Hứa đại sư thở dài nói, "Quỷ Vương một đường vượt qua hơn phân nửa đất nước Hoa Hạ này đến đây, thì đám quỷ cũng......"

"Không được, cần phải nghĩ biện pháp, không thể để quỷ hồn bên ngoài lại kéo đến." Tề Tu Nhiên nói, "Hiện tại mấy quỷ hồn đó đang bị bông tuyết ẩn chứa quỷ khí hấp dẫn, chờ bọn chúng hấp thu đủ rồi, liền sẽ bắt đầu hại người."

Hiện giờ Hải Thị, cả thành phố đều là quỷ, nếu như bọn chúng bắt đầu lộng hành, thì chính là luyện ngục nhân gian.

"Chuyện này không khó, chờ tổng bộ gửi cứu viện lại đây, có thể dùng máy bay không người lái chở pháp khí, bố trí trận pháp tinh lọc trên không trung Hải Thị, tinh lọc hết quỷ khí bên trong bông tuyết." Hứa đại sư nói, "Chỉ cần trong bông tuyết không còn quỷ khí, hiện tại đám quỷ hồn tụ tập sẽ chậm rãi rời khỏi Hải Thị, đi về hướng Li Sơn."

Li Sơn.

Nghĩ đến Li Sơn, sắc mặt Tề Tu Nhiên liền càng không tốt, Quỷ Vương ở nơi đó.

"Không thể để cho bọn họ đánh nhâu được, nếu bọn họ thực sự đánh lên, thế giới này thật sự xong rồi." Đây là một chuyện không thể nghi ngờ, nhưng Tề Tu Nhiên cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể ngăn cản được trận chiến này.

"Tôi thật không rõ Vu Miểu Miểu rốt cuộc nghĩ như thế nào. Đánh nhau với Quỷ Vương, bất luận thắng hay thua, cuối cùng Mộng Ma cũng nhất định sẽ thức tỉnh, đây là một kết cục hẳn phải chết. Cho dù không phải vì cứu thế, vì chính bọn họ đi, không phải cũng nên đưa Oa Oa cho Quỷ Vương hay sao? Đưa cho hắn, cô ta và Quý Lãng đều có thể sống sót, không đưa, toàn thế giới đều phải chôn cùng." Tề Tu Nhiên tức muốn lật bàn.

Đúng vậy, chỉ cần là người bình thường, đều biết nên chọn như thế nào. Nhưng Vu Miểu Miểu rõ ràng không phải, thế nhưng quyền lựa chọn lại nằm trong tay cô.

"Còn có bảy ngày, có lẽ bọn họ sẽ thay đổi chủ ý thì sao?" Hứa đại sư an ủi nói.

Kỳ thật bọn họ đều nhìn ra được, Quỷ Vương cho thời gian bảy ngày chính là muốn cho Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng trở về suy nghĩ lại. Bất luận là vì thế giới này, hay là vì chính bọn họ, hiến tế Oa Oa là lựa chọn tốt nhất, tin tưởng sau khi bọn họ bình tĩnh lại, bọn họ nhất định sẽ thay đổi ý tưởng.

"Hy vọng vậy." Nghĩ đến đây, Tề Tu Nhiên dùng di động gọi đi, hỏi, "Tình huống Mộng Ma bên kia như thế nào?"

"Hội trưởng, Mộng Ma cùng Vu sư vừa mới ra cửa đi làm rồi." Thám tử bên kia điện thoại trả lời.

"Đã đến lúc này rồi, bọn họ còn có tâm tư đi làm? Thế giới đều sắp diệt vong, còn làm cái quỷ gì nữa." Tề Tu Nhiên tức khí chửi ầm lên. Hắn cũng không tin, Vu Miểu Miểu và Quý Lãng không nhìn thấy đầy đường quỷ hồn kia.

Đúng vậy, bọn họ đương nhiên là thấy, bọn họ không chỉ thấy được, còn chơi rất vui vẻ.

Quý Lãng lái xe, trên đường cái không ngừng trồi lên từng con từng con quỷ, hội tụ thành một đám đều bị cán qua, lại tiếp tục thành một đám, lại bị cán qua, cái cảm giác này thật sự phải nói đặc biệt quỷ dị. Oa Oa càng hưng phấn hơn, trực tiếp ghé vào trên kính chắn gió, ê ê a a chỉ vào bên ngoài. Mỗi lần cán qua một mảnh, nó liền vui vẻ vỗ tay, sau đó lại chạy tới ghế sau, xem những con quỷ bị cán bẹp dí đó lồm cồm bò dậy.

Cái cơn kích động đó, nếu không phải không thể xuống xe, nó đều hận không thể tự mình hóa thân thành Mario đi nhảy bẹp đầu mấy con quỷ.

Tuy rằng quỷ hồn không thể tạo thành lực cản đối với xe, nhưng hành trình nửa giờ của Quý Lãng liền chậm lại mười phút so với thông thường, mãi đến bây giờ mới lái đến khu làm việc.

Lúc này đúng là thời gian nghỉ trưa, ba người Bắc Phồn mới từ bên ngoài ăn cơm trưa trở về, vừa đi vừa bàn bạc sôi nổi.

"Hôm nay có chút kỳ quái ha, đến bây giờ ông chủ còn chưa tới, ông chủ chưa từng đến trễ lần nào nha." Dịch Quan nói.

"Đó là trước kia, hiện tại ông chủ có bà chủ, hôm nay trời tuyết rơi lãng mạn như vậy, khẳng định là hẹn hò đi." Bắc Phồn nói.

"Đông Tử cũng chưa tới." Đan Tuấn Nghị nói.

"Thật đúng là, lúc trước Đông Tử không tới, đều sẽ nhắn một tiếng vào trong nhóm chat, hay lát nữa gọi điện hỏi anh ấy chút đi." Dịch Quan nói.

"Tôi tới rồi." Một giọng nói hữu khí vô lực vang lên phía sau ba người.

"Ối mẹ ơi!" Ba người quay đầu lại, vừa thấy mặt Đông Vĩnh Nguyên liền kềm không được cảm thán một câu.

Nguyên nhân không có gì khác, đơn giản là bộ dáng Đông Vĩnh Nguyên lúc này thật sự quá dọa người. Sắc mặt trắng bệch giống như lớp tuyết đọng trên mặt đất kia, chỉ máu đỏ tươi giăng kín trong mắt, môi thâm, đáy mắt cũng thâm, phẳng phất như quỷ hồn từ địa phủ trở về.

Ba người lấn tới véo mặt Đông Vĩnh Nguyên một cái, xác định là còn hơi ấm, lúc này mới đưa người vào phòng làm việc.

Đan Tuấn Nghị rót ly nước ấm cho Đông Vĩnh Nguyên để hắn ấm áp lại, lúc này mới quan tâm hỏi: "Cậu bị làm sao vậy, bị người đánh cướp hả?"

"Em cảm thấy không giống như bị đánh cướp, mà giống như bị thải dương bổ âm, nói, có phải gặp được nữ quỷ nào hay không?"

Đông Vĩnh Nguyên liếc một cái, rất muốn văng tục một câu, hiện tại cả con đường cái đều là nữ quỷ đó.

Tu vi hắn không cao, nếu không phải được mở Âm Dương Nhãn thì cũng không nhìn thấy quỷ hồn. Nhưng sang sớm hôm nay vừa mới thức dậy kéo màn ra, hắn sợ đến hận không thể tự chọc mù hai mắt. Đặc biệt là trên đường lái xe đến đây, hắn cán qua một đống quỷ, ít nhất cũng phải vài vạn con rồi. Mà bộ dáng mấy con quỷ hồn kia lại quá chân thật, hắn không phân rõ trong có có lẫn người sống nào hay không, một đường lại đây, hết mấy lần hắn hoài nghi mình có phải lỡ cán qua người sống hay không, quả thực muốn điên rồi!

"Ông chủ tới chưa?" Đông Vĩnh Nguyên hỏi.

"Còn chưa." Đan Tuấn Nghị lắc đầu.

Lúc này, di động Đông Vĩnh Nguyên vang lên một chút, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, trực tiếp dập máy, sau đó tắt di động luôn.

Tiếp theo, điện thoại trên chỗ ngồi của Đông Vĩnh Nguyên cũng vang lên, Đông Vĩnh Nguyên tiện tay nhấc lên: "Xin chào ngài, chúng tôi là công ty điện ảnh xxx, muốn trao đổi một chút về chuyện bản quyền kịch bản với quý phòng làm việc."

"Không bán." Đông Vĩnh Nguyên quyết đoán cự tuyệt.

"Cái gì?"

"Không bán nữa."

"Chúng tôi rất có thành ý, đồng ý ra hai ngàn vạn......"

"Nói không bán là không bán, năm ngàn vạn cũng không bán!" Nói xong, Đông Vĩnh Nguyên liền cúp điện thoại.

"Đông Tử, có phải anh mới bị cú sốc gì hay không?" Bắc Phồn sờ sờ đầu Đông Vĩnh Nguyên, "Bản quyền năm ngàn vạn anh còn không bán, anh điên rồi sao?"

"Tôi không điên, là thế giới này điên rồi." Đông Vĩnh Nguyên bỗng nhiên kích động lên.

Ba người kinh ngạc, lại lần nữa hoang man, Đông Vĩnh Nguyên hôm nay thật sự điên rồi sao?

"Hay là, hôm nay anh xin nghỉ một hôm, trở về nghỉ ngơi?" Dịch Quan cầm lấy chìa khóa xe, "Em lái xe đưa anh về."

"Không, đừng lái xe, trên đường đều là thi thể cả thôi."

"......" Ba người.

"Khụ, tôi thấy, cũng đừng đưa cậu ta trở về, cứ để nghỉ ngơi ở bên trong đi, cậu đi ngủ một giấc trước đã. Tiểu Bắc, đỡ giùm chút." Nói xong, Đan Tuấn Nghị liền xốc cánh tay Đông Vĩnh Nguyên lên.

"Ngủ, ngủ cái quái gì nữa, qua mấy ngày nữa tha hồ ngủ, có thể ngủ một giấc thiên thu luôn." Đông Vĩnh Nguyên kêu lên.

"Thôi chết rồi, thằng nhãi này cắn thuốc rồi thì phải." Ngoại trừ cắn thuốc, bọn họ thật sự không nghĩ ra còn có thứ gì có thể biến một người bình thường thành như vậy.

"Đông Tử, cậu bình tĩnh một chút, thừa dịp ông chủ còn chưa tới, đi nghỉ ngơi trước đi, bằng không để ông chủ thấy được, thế nào cũng trừ tiền thưởng của cậu cho xem." Ngày thường Đông Vĩnh Nguyên để ý nhất chính là tiền thưởng của mình.

"Đúng vậy, tiền thưởng, tôi còn phải tính tiền thưởng." Đông Vĩnh Nguyên tựa hồ rốt cuộc nhớ tới chính sự, "Tôi đến đây chính là tính tiền thưởng cuối năm cho mọi người. Ông chủ nói, năm nay tiền thưởng cuối năm tăng lên một trăm lần."

"Gì?!" Ba người hít vào một hơi. Cũng không ai nói lời nào, ba người tự động nhìn nhau phân công, cùng nhau khiêng Đông Vĩnh Nguyên lên, định ép hắn đi ra ngoài cửa.

Bệnh nặng như vậy, phải đi bệnh viện thôi.

"Mọi người làm gì vậy?" Bốn người còn chưa ra khỏi cửa, liền gặp ba người nhà Quý Lãng tiến vào.

"Ông chủ, bà chủ." Ba người vội vàng thả Đông Vĩnh Nguyên xuống dưới, "Đông Tử hình như bị bệnh, chúng tôi đang muốn đưa hắn đi bệnh viện."

"Hắn làm sao vậy?" Quý Lãng nhìn lướt qua Đông Vĩnh Nguyên.

"Anh ấy mê sảng rồi, kỳ ba nhất chính là, hắn dám nói ông chủ muốn tăng tiền thưởng cuối năm cho cả đám lên một trăm lần." Bắc Phồn nói.

"Hắn đâu nói sai, là tôi nói đó." Quý Lãng nói, "Hơn nữa một lát liền phát ngay."

Từ từ, ông chủ cũng điên rồi? Hoặc là nói, chúng ta đang nằm mơ đi?

Ba người vô cùng ăn ý nhéo mạnh lên trên mặt mình một phen: Đau quá, không phải mơ rồi.

"Là...... Dựa theo tiêu chuẩn tiền thưởng cuối năm trước, nhân lên một trăm lần?" Bắc Phồn run rẩy hỏi.

"Có lẽ." Quý Lãng gật đầu.

Hắn nhắn Wechat cho Đông Vĩnh Nguyên, bảo hắn lại đây tính tiền thưởng năm nay cho xong, sau đó liền phát luôn. Nhưng mà có phải phát theo tỷ lệ như năm ngoái không, thì phải tính mới biết được.

Đông Vĩnh Nguyên tránh thoát khỏi ba người, trở lại vị trí làm việc của mình, mở máy tính ra, tìm được tiền thưởng cuối năm năm trước, sau khi thẩm tra đối chiếu thì x100, đóng dấu lên. Bốn người, mỗi người 250 vạn, tổng cộng một ngàn vạn.

Quý Lãng xem qua xong, liền đưa phiếu tiền thưởng cho Vu Miểu Miểu. Vu Miểu Miểu xem xét liếc mắt một cái, cười nói: "Vừa rồi khi ra cửa tôi mới chuyển 1200 vạn vào tài khoản công ty, đủ phát tiền thưởng, Đông Đông anh phát đi."

Đông Vĩnh Nguyên gật gật đầu, máy móc đi trở về trước máy tính, dùng pasword mở tài khoản công ty, bắt đầu chuyển khoản.

Ba người Bắc Phồn đứng ở phía sau Đông Vĩnh Nguyên, nhìn hắn đánh số tiền vào tài khoản mang tên bọn họ, hoàn thành chuyển khoản. Ba người lại nhịn không được lại véo lẫn nhau một chút, ôi mẹ nó, vẫn rất đau.

"Tình huống hiện tại, nếu không phải nằm mơ, chỉ có mấy giải thích. Thứ nhất, ông chủ điên rồi."

Ba người nhìn Quý Lãng, biểu tình trước sau như một, tựa hồ không điên.

"Thứ hai, công ty giải tán, cho tiền đền bù?"

Nhưng tiền đền bù cũng không cần phát nhiều như vậy chứ.

"Thứ ba, tận thế?"

"Không sai, chỉ còn bảy ngày, không, hẳn là sáu ngày rưỡi." Đôi mắt đầy tơ máu của Đông Vĩnh Nguyên nhìn chằm chằm, tuyệt vọng nói, "Cho nên từ giờ trở đi, cầm lấy tiền đó, muốn làm sao thì làm đi, tận hưởng lạc thú trước mắt."

"Ông chủ, chúng ta vẫn nên đưa Đông Tử đi bệnh viện trước đi." Bắc Phồn nói.

"Hắn không có bệnh, chỉ là tuyệt vọng mà thôi." Quý Lãng nói.

Cái gì gọi là 'chỉ là tuyệt vọng mà thôi'?

Ba người đều là biên tập, thu thập tin tức, bịa đặt tình tiết là chuyện bọn họ am hiểu nhất. Sắp xếp lại những lời Đông Vĩnh Nguyên vừa rồi nói qua một chút, thực mau bọn họ liền đoán được một loại khả năng. Lập tức sắc mặt biến đổi, đôi mắt trừng lớn.

"Là vì trận tuyết bên ngoài kia sao?" Bắc Phồn hỏi.

"Không sai." Người trả lời lúc này lại là Vu Miểu Miểu, "Lúc trước mọi người từng hỏi tôi, trận tuyết lớn ở thành phố Y có phải là do yêu tà quấy phá không, đúng không?"

Trong lòng ba người đồng thời lộp bộp một chút, có cảm giác vô cùng không tốt.

"Trận tuyết này, là bởi vì một tên Quỷ Vương ngủ say ngàn năm bây giờ thức tỉnh mà tạo thành, trong bảy ngày tới, tuyết cũng không ngừng rơi." Vu Miểu Miểu nói.

"Quỷ Vương muốn giết Oa Oa, tôi và tướng công không đồng ý, hẹn bảy ngày sau quyết chiến. Chỗ tôi có bốn con búp bê vải bảo mệnh, có tác dụng bảo vệ mọi người không bị tà ám xâm nhiễm, mọi người mua vé máy bay rời khỏi Hải Thị, đi đến chỗ nào càng cách xa Hải Thị càng tốt. Nếu bảy ngày sau, Hải Thị vẫn còn, mọi người lại trở về." Nói xong, Vu Miểu Miểu lấy ra bốn con búp bê vải, lần lượt nhét vào tay từng người.

Lúc này lưu lại Hải Thị là nguy hiểm không thể nghi ngờ, người thường thì không thể nói cho bọn họ biết chân tướng, nhưng những người ở phòng làm việc đều đã quá quen thuộc, cho nên cô cùng Quý Lãng quyết định, nói cho bọn họ biết chân tướng, để bọn họ rời khỏi Hải Thị.

"Không thể không đánh sao?" Sau một chốc im lặng ngắn ngủi, Đan Tuấn Nghị hoàn hồn trước tiên.

Hắn vừa hỏi xong, hai con mắt đầy tơ máu của Đông Vĩnh Nguyên cũng mở to, khẩn trương chờ đợi đáp án. Hắn cũng rất muốn hỏi, nhưng thân phận hắn mẫn cảm, không dám đứng trước Quý Lãng hỏi ra miệng.

"Không thể." Vu Miểu Miểu lắc đầu, "Nếu không đánh, Oa Oa sẽ chết. Oa Oa cũng như con gái của tôi và Quý Lãng, chúng tôi không có khả năng trơ mắt nhìn nó chết đi."

Đông Vĩnh Nguyên cắn chặt răng, cúi đầu, không nói chuyện.

Ánh mắt Vu Miểu Miểu đảo qua Đông Vĩnh Nguyên, nói: "Đông Đông, có phải hiệp hội bảo anh đi làm thuyết khách hay không?"

"Tôi...... Bọn họ có nói vậy, nhưng tôi cũng nói lại với hiệp hội, tôi có khuyên cũng vô dụng." Đông Vĩnh Nguyên vẫn rất tự mình hiểu lấy, tuy rằng hắn cùng Vu Miểu Miểu còn có Quý Lãng khá thân, những cũng không có mặt mũi lớn đến mức bảo bọn họ từ bỏ Oa Oa. Huống chi, hắn cũng không đành lòng nói ra chuyện để Oa Oa đi chết.

"Ngươi trở về nói với bọn họ, một trận này khẳng định là phải đánh, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để không tai vạ người vô tội." Vu Miểu Miểu nói.

"Hai người, có biện pháp?" Trong đôi mắt tuyệt vọng của Đông Vĩnh Nguyên xuất hiện một tia mong đợi.

"Tôi nói...... Đây là nội dung tiểu thuyết tiếp theo của các người hả?" Bỗng nhiên, một thanh âm có chút lười biếng liền vang lên phía sau mọi người, Hoắc Minh Tri ngáp một cái, dựa vào kệ trang trí, "Không viết thể loại trinh thám nữa, viết tiểu thuyết thần quái sao? Nhưng mà cốt truyện mọi người thảo luận nghe có vẻ độc đáo đó. Quỷ Vương, diệt thế, ngay cả chuyện tuyết rơi cũng liên hệ vào luôn."

"...... Ông đến đây khi nào?" Quý Lãng hỏi.

"Thì ngay lúc nghỉ trưa, vốn dĩ định ghé qua uống ly cà phê, nhưng thấy mọi người không ở đây, cho nên mới nằm trên sô pha ngủ một lát." Hoắc Minh Tri cười cười, "Mà phải nói nha, cái sô pha của các cậu còn thoải mái hơn cả giường ngủ nhà tôi nữa, thuận tiện còn được nghe chuyện xưa."

Quý Lãng trầm mặc nhìn hắn.

Mấy người còn lại cũng dùng một biểu tình khó hiểu nhìn chăm chú vào hắn.

Tuy nội tâm Hoắc Minh Tri khá mạnh mẽ, nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy hơi hoảng hốt, nghe lỏm cốt truyện người ta đang sáng tác đúng là tối kỵ, chả lẽ mình đạp phải ranh giới rồi?

"À gì nhỉ, tôi cũng nên trở về đi làm thôi, cũng sắp tết rồi, ăn trộm đặc biệt nhiều. Mọi người tiếp tục, tiếp tục đi ha......" Nói xong Hoắc Minh Tri liền rời khỏi phòng làm việc.

Chờ hắn đi rồi, Quý Lãng mới nhìn mấy người phòng làm việc nói: "Từ giờ trở đi cho nghỉ đông, mọi người có thể đi rồi."

Nói xong, Quý Lãng cũng không để ý tới mấy người ở đó, cùng Vu Miểu Miểu còn có Oa Oa cùng nhau rời khỏi phòng làm việc. Để lại, tổ bốn người hai mắt nhìn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp