Địa điểm tụ hội được chọn là một nhà hàng rộng rãi theo phong cách thích hợp tụ hội bạn bè, chi phí bình quân một người dùng bữa khoảng trên dưới hai trăm, đối với học sinh mà nói thì có hơi cao, nhưng đối với Quý Lãng mà nói thì tuyệt đối không đắt. Bất quá Đông Vĩnh Nguyên chọn chỗ này không phải vì tiết kiệm chút tiền cho ông chủ nhà mình, mà là vì chỗ này là nhà hàng có chất lượng tương đối nhất trong khu vực gần công viên trò chơi. Từ cửa chính nhà ăn đi đến công viên trò chơi, chỉ cần hơn mười phút, ăn cơm xong, đi tản bộ vài bước là có thể đi qua.
Vu Miểu Miểu theo bạn cùng phòng từ trường học lại đây, gồm có bốn người trong phòng bọn họ cộng thêm bạn trai Ngũ Nhạc Tâm, cả bọn lái hai chiếc xe lại đây. Mạc Tịnh, Vu Miểu Miểu, Công Tôn Liên một chiếc xe, Ngũ Nhạc Tâm cùng bạn trai một chiếc xe.
"Tới rồi, chính là chỗ này." Vu Miểu Miểu nhìn thoáng qua tên nhà hàng, xác định chỗ này không sai.
"Tướng công nhà bồ chọn cái nhà hàng này không tồi, tạm cho mười điểm trước." Mạc Tịnh xuống xe, liếc mắt đánh giá bề ngoài nhà hàng một cái, nói giỡn.
"Bồ còn chấm điểm làm gì, bồ có chấm trừ một trăm điểm, Miểu Miểu của chúng ta vẫn thích tướng công nhà bồ ấy mà thôi." Công Tôn Liên xuống xe nghe được Mạc Tịnh nói, nhịn không được trêu.
"Thật là, đúng vậy thật." Mạc Tịnh sách một tiếng, nhìn bộ dáng Vu Miểu Miểu vui rạo rực đang điện thoại báo cho tướng công nhà mình, thật hận sắt không thành thép. Cô cũng không phải cảm thấy Vu Miểu Miểu thích tướng công của cô ấy có gì không tốt, nhưng nếu thích quá mức sẽ dễ dàng bị đối phương ăn gắt gao.
Lúc này xe Ngũ Nhạc Tâm cùng bạn trai cũng tới rồi, Vu Miểu Miểu thấy năm người tề tựu, liền mở miệng nói: "Chúng ta vào đi thôi, tướng công đã ở bên trong chờ chúng ta."
Dứt lời, năm người cùng nhau đi vào bên trong.
"Tướng công?" Bạn trai Ngũ Nhạc Tâm lần đầu tiên nghe được Vu Miểu Miểu xưng hô với bạn trai chính mình như vậy, nhịn không được có chút kinh ngạc.
"Là nickname Miểu Miểu gọi bạn trai." Ngũ Nhạc Tâm vừa đi vào bên trong vừa giải thích nói.
"Bạn trai Miểu Miểu tên là gì?"
"Quý Lãng." Vốn dĩ tiệc liên hoan hôm nay Ngũ Nhạc Tâm không định dẫn theo bạn trai đến, nhưng vì Vu Miểu Miểu nói dù sao mọi người đều quen biết nhau, hơn nữa không thể vì Quý Lãng mời cả phòng bọn họ ăn cơm mà lại bắt Ngũ Nhạc Tâm thả bồ câu bạn trai chính mình, cho nên mới cùng nhau tới.
"Quý Lãng, Quý lang, gọi như vậy đúng là không thuận miệng bằng gọi tướng công nhỉ. Ai, Nhạc Tâm, chúng ta cũng nghĩ một cái nick name xưng hô lẫn nhau đi." Bạn trai Ngũ Nhạc Tâm có chút hâm mộ.
"Đi chỗ khác đi, buồn nôn chết." Ngũ Nhạc Tâm tức giận nói.
Mải nói chuyện, năm người đã theo chân người phục vụ dẫn đường đi đến phòng bao lầu 3, bước trên tấm thảm hoa rực rỡ dày nặng một đường đi phía trước, Vu Miểu Miểu đang đi tít xa đằng trước đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc.
"Tướng công." Vu Miểu Miểu vui vẻ kêu lên, sau đó liền bỏ lại mọi người, lướt qua cả người phục vụ đi trước dẫn đường, như một trận gió mà ào về phía trước, thẳng tắp nhào vào trong lòng ngực Quý Lãng.
Từ ban nãy, Quý Lãng khi nghe nói bọn Vu Miểu Miểu đã đến, liền từ trong phòng bao đi ra, chờ ở ngoài cửa. Hắn khống chế năng lực Mộng Ma trên người, mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, cái mỉm cười này là hắn nhìn gương luyện tập từ sáng sớm, vừa không tạo cho người cảm giác khó thân cận, cũng sẽ không cự người ngàn dặm. Nhưng thành quả sau khi hắn vất vả luyện tập, trong nháy mắt Vu Miểu Miểu chạy về hướng hắn liền tự động rách nát, hóa thành bất đắc dĩ cùng sủng nịch.
"Chỉ còn vài bước, chạy cái gì?" Quý Lãng ngoài miệng nói vậy, nhưng cánh tay lại rất tự nhiên choàng lấy eo Vu Miểu Miểu.
"Em nhìn thấy anh em vui mà." Vu Miểu Miểu trắng trợn nói, từ trước đến nay cô không ngại nhất là nói lời ngọt ngào âu yếm.
Phía sau Vu Miểu Miểu, đám người đang chậm rì rì đi tới thấy một màn này, chỉ cảm thấy vô cùng ê răng, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: 【 Miểu Miểu không phải nói tướng công bồ ấy rất thẹn thùng hay sao, bộ dáng này hình như không giống nha, nhưng mà chúng ta đây thì rất ê răng đó. 】
Trong đầu ba cô gái đều đồng loạt hiện lại cùng một ý niệm, vì ý niệm này có quan hệ với Quý Lãng, nên năng lực của Quý Lãng tất nhiên bắt giữ, nghe vào tai. Nghe xong liền cảm thấy trong lòng mình một trận dở khóc dở cười, hoá ra trước nay Miểu Miểu nói với bạn cùng phòng về mình như vậy.
"Chào mọi người, tôi là Quý Lãng, tướng công của Miểu Miểu." Quý Lãng buông Vu Miểu Miểu ra, một lần nữa treo nụ cười khéo léo lên mặt, chậm rãi đi tới trước mặt bốn người kia, gật đầu chào hỏi.
"À, chào, chào ông." Bốn người cuống quít đáp lời, đồng thời trong lòng nhịn không được lại chửi thầm lần nữa.
【 Cười gì mà giả trân vậy, hoàn toàn không giống như lúc nãy cười khi nhìn thấy Miểu Miểu, thật là một giây liền đổi sắc mặt a. 】
Nụ cười trên mặt Quý Lãng có chút không giữ được.
"Mời vào."
【 cái anh Quý Lãng này có phải không thích chúng ta hay không, xấu hổ quá. 】
【 không phải là Miểu Miểu ép anh đi ta đi gặp chúng ta chứ, hức, xấu hổ ghê. 】
Quý Lãng nghe vào tai một đống xấu hổ, trong lòng bản thân cũng thực xấu hổ: Xem ra buổi gặp mặt đêm nay bị mình làm hư rồi.
Mặc kệ hai bên lại xấu hổ như thế nào, tới cũng tới rồi, cũng không thể không ăn cơm, bốn người khách khí nối đuôi nhau tiến vào. Người đầu tiên tiến vào phòng chính là Mạc Tịnh, cô nhìn về hướng bàn ăn trước mặt, sau đó nhẹ giọng "ồ" một tiếng.
"Đi tiếp đi, đừng chắn cửa chứ." Công Tôn Liên đẩy đẩy Mạc Tịnh.
"Tiểu Liên, đó có phải là quà ra mắt hay không?" Mạc Tịnh chỉ chỉ về hướng bàn ăn.
Công Tôn Liên giương mắt nhìn qua, lúc này mới nhìn thấy mấy hộp quà đóng gói thật tinh xảo, màu sắc khác nhau đang đặt trên bàn cơm, hộp quà được bày biện kỹ lưỡng theo thứ tự, vừa vặn có bốn hộp, nhìn liền biết là chuẩn bị cho bọn họ.
【 chuẩn bị quà nha, xem ra cũng không phải ghét chúng ta. 】 Trong lòng hai người đồng thời nói.
Nghe vậy, Quý Lãng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tướng công, anh còn chuẩn bị quà hở?" Lúc này Vu Miểu Miểu cũng thấy được quà nằm trên bàn, chuyện quà cáp này cô không hề biết trước, nên lúc này cũng rất kinh ngạc.
"Ừm, lần đầu tiên tiên ra mắt bạn cùng phòng của em, lại là năm mới nữa, cho nên tùy tiện chuẩn bị một chút quà nhỏ, hy vọng......" Quý Lãng chuyển mặt về nướng bốn người, nỗ lực xả ra một nụ cười "Không xấu hổ", "Mọi người thích."
"Anh quá khách khí rồi." Mạc Tịnh khách khí nói, đồng thời trong lòng cũng kêu rên: 【 đại ca, không muốn cười thì đừng cười, thật sự giả quá. 】
Ý cười trên khoé miệng Quý Lãng, hoàn toàn không giữ được.
"Anh nhìn người ta xem, lúc trước khi ra mắt sao anh lại không nghĩ tới chuyện chuẩn bị quà chứ, quay về anh cần phải bù lại cho em, anh nghe thấy không." Ngũ Nhạc Tâm thấy có quà, bỗng nhiên có một loại cảm giác như bạn trai mình bị so sánh thấp, nửa thật nửa giả nói, đồng thời hòa hoãn không khí.
"Bù, bù chứ, quay về anh liền bù." Bạn trai Ngũ Nhạc Tâm không ngừng gật đầu.
Hai người léo nhéo với nhau như vậy, làm không khí trong phòng bao nháy mắt liền thả lỏng, hơn nữa bạn trai Ngũ Nhạc Tâm cũng đáp ứng muốn tặng quà bù rồi, cho nên mấy món quà Quý Lãng chuẩn bị khẳng định phải nhận. Hơn nữa không khí thật vất vả hòa hoãn một ít, nếu lại cự tuyệt, không phải sẽ còn xấu hổ hơn. Vì thế mọi người cũng không khách khí, từng người chọn một vị trí có đặt hộp quà ngồi xuống.
"Mọi người mở ra xem đi, nhìn xem là có quà gì." Đối với mấy món quà này, biểu hiện của Vu Miểu Miểu còn tò mò hơn cả mấy người bạn cùng phòng.
"Có thể mở không?" Mạc Tịnh nhìn thoáng qua hướng Quý Lãng.
"Tùy ý." Quý Lãng gật đầu, lần này không cười.
Bốn người liền không khách khí nữa, dứt khoát xé lớp giấy gói xinh đẹp xuống, làm lộ ra hộp quà màu đen bên trong, lại mở hộp quà, một quyển sổ tay tinh xảo bìa làm bằng da trâu tinh mỹ xuất hiện. Tổng cộng có bốn loại, mỗi quyển đều có màu sắc cùng hoa văn hơi khác nhau một chút.
"Là sổ tay của hãng lá phong?" Công Tôn Liên kinh ngạc kêu lên, lá phong là một nhãn hiệu nổi tiếng làm sổ tay thủ công của Anh quốc, quyển sổ nào cũng được người chính tay làm ra thật tỉ mỉ cẩn thận, bọc da tinh tế, nhưng trang giấy bên trong mịn màng viết lên vô cùng thích tay, chỉ cần là người thích viết chữ, đều sẽ thích sổ tay của hãng này. Công Tôn Liên đã muốn mua sổ của hãng này rất lâu rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chút đắt tiền, mới chần chừ chưa mua.
"Tôi cũng không biết mọi người thích cái gì, chỉ nhớ là dịp 11-11,Miểu Miểu từng nói mọi người đều muốn mua sổ tay của hiệu này, nên mới chuẩn bị một chút." Quý Lãng tùy ý nói.
"Em có nói sao?" Vu Miểu Miểu sửng sốt một chút, cô không nhớ rõ mình từng nói nha.
"Lúc ăn cơm, em có đề qua một câu." Quý Lãng mỉm cười nói.
【 Quả nhiên, chỉ có khi nhìn Miểu Miểu, thì mới thấy tươi cười trên mặt bình thường chút. 】 Mạc Tịnh có phát hiện mới.
【 đây là anh chỉ ôn nhu với mỗi em trong truyền thuyết sao? 】 Công Tôn Liên cùng Mạc Tịnh giao lưu ánh mắt.
"......" Quý Lãng.
"Học đi." Chuyện hơn một tháng trước thuận miệng nhắc tới đều có thể nhớ rõ, vậy phải bao nhiêu tri kỷ cơ chứ? Ngũ Nhạc Tâm liếc mắt nhìn bạn trai nhà mình một cái, nhấn mạnh nói.
"Học, học, học chứ."Bạn trai Ngũ Nhạc Tâm ngoài miệng thì đáp lời, trong lòng lại có ý kiến đối với Quý Lãng.
【 cái gì thuận miệng đề ra một câu, tôi mới không tin, khẳng định là Vu Miểu Miểu cố ý nói cho hắn. Người anh em này nhìn ít nói ít cười, không nghĩ tới lại chơi tâm cơ tú ân ái như vậy, không hổ là người lăn lộn xã hội, thật sự là quá sành sõi rồi. 】
Quý Lãng liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Vu Miểu Miểu giới thiệu đơn giản hai bên một lần, sau đó liền bắt đầu gọi món ăn. Trước khi bọn họ tới, Quý Lãng kỳ thật cũng đã gọi một số món ăn rồi, lúc này liền đem thực đơn đưa cho mọi người, để cho bọn họ xem xem có món gì muốn gọi thêm không. Mấy người nhìn thoáng qua thực đơn, thấy Quý Lãng cơ hồ như đã gọi hết mấy món nổi tiếng trong tiệm, liền chỉ gọi thêm mấy món khai vị, vậy là xong. Quý Lãng lúc này mới trả lại thực đơn cho người phục vụ, thực mau, đồ ăn liền được mang lên.
Đồ ăn vừa lên bàn, không khí cũng dần dần sinh động lên, các cô gái vừa dùng bữa vừa nói mấy chuyện trong trường. Lúc ban đầu, các cô cũng sẽ cố tình nói một số đề tài để Quý Lãng có thể cắm vào một hai câu, nhưng con gái mỗi khi túm lại cùng nhau ăn cơm, chả mấy chốc đều quên mất bạn trai của mình ở một bên, lo càng nói càng vui vẻ.
Quý Lãng cũng nhẹ nhàng ngồi một bên an tĩnh nghe, ngẫu nhiên nghe được những chuyện có liên quan đến Vu Miểu Miểu, trên mặt liền sẽ không tự giác mà hiện ra ý cười.
Bạn trai Ngũ Nhạc Tâm cũng như thế, thấy mình không chen được lời nào, liền yên tĩnh ngồi một bên ăn, đang ăn giữa chừng, hắn đột nhiên thấy Quý Lãng đối diện đang lột tôm cho Vu Miểu Miểu, tức khắc liền giật mình: 【 Ô hay, người anh em này hôm nay là muốn trực tiếp đạp mình xuống bùn mà, không thể thua được. 】
Nam sinh lập tức buông chiếc đũa, cũng bắt đầu lột tôm cho bạn gái chính mình.
Nghe được hoạt động nội tâm đối phương, Quý Lãng lại liếc mắt một cái, vẫn không nói chuyện, lại thấy ly nước của Vu Miểu Miểu đã cạn, liền lấy bình nước trái cây kế bên rót vào.
Nam sinh thấy vậy, cũng lập tức cầm thìa múc canh cho bạn gái nhà mình.
Khóe miệng Quý Lãng hơi cong, khẩn trương trong lòng tiêu tán đi không ít, chỉ chống mặt nhìn nam sinh này đang phản ứng dựa theo mình, vậy xem ra biểu hiệu của mình đêm nay không tồi, có thể xem như một bạn trai đủ tư cách. Ít nhất cũng tốt hơn người nam giới còn lại ở đây một chút, nếu hắn ta còn có thể qua cửa, mình hẳn cũng không thành vấn đề.
Bởi vì buổi tối còn có hoạt động đón giao thừa, mọi người liền không ở nhà hàng quá lâu, sau khi ăn uống no nê, liền cùng nhau đi qua công viên trò chơi. Sáu người, mỗi tổ hai người, Quý Lãng cùng Vu Miểu Miểu đi phía trước, Mạc Tịnh cùng Công Tôn Liên đi giữa, Ngũ Nhạc Tâm cùng bạn trai ở cuối cùng.
Bốn người phía sau cố tình đi chậm kéo dài khoảng cách, nhỏ giọng thảo luận.
"Mấy bồ không phải nói bạn trai Miểu Miểu là một tên hung thần ác sát sao? Hoàn toàn không có nha, chỉ là có chút ít nói ít cười, nhưng nhan sắc thì tuyệt đối 90 điểm trở lên." Bởi vì Công Tôn Liên có bệnh tim, Mạc Tịnh cùng Ngũ Nhạc Tâm nhớ tới nỗi sợ hãi của bản thân khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Quý Lãng, nên dặn dò Công Tôn Liên trước phòng ngừa.
"Có thể là lúc ấy không thấy rõ chăng." Mạc Tịnh cũng rất buồn bực, cô hoàn toàn không có cách nào liên hệ Quý Lãng của ngày hôm nay với cái người toàn thân tỏa ra khí tràng cường đại đến mức làm người sợ hãi hôm ấy được.
"Vậy cũng có cái gì kỳ quái đâu, thái độ của đàn ông đối với người xa lạ nhìn lén mình từ xa, và mấy cô bạn cùng phòng với bạn gái mình có thể giống nhau sao? Huống chi Quý tiên sinh này vừa nhìn liền biết là kiểu người tính cách khó gần rồi." Bạn trai Ngũ Nhạc Tâm phân tích nói.
"Thật ha." Ngũ Nhạc Tâm nghe cảm thấy rất có lý.
"Thế nào, điểm này có phải anh mạnh hơn hắn hay không, anh bình dĩ gần gũi biết chừng nào." Nam sinh lập tức nói, tuy rằng hắn không chuẩn bị quà cho bạn cùng phòng của bạn gái trong lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là thái độ hắn tốt nha.
"Em thì thật ra lại cảm thấy người có tính cách khó gần cũng không có gì không tốt." Công Tôn Liên bỗng nhiên nói, "Người ta chỉ là đối với chúng ta không nóng không lạnh thôi, nhưng đối với bạn gái của mình lại rất tốt nga."
"Đúng vậy, lúc nãy ở trong nhà hàng, khi hắn nhìn thấy chúng ta, nụ cười gượng gạo nhìn là biết giả rồi, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm vào Miểu Miểu, lập tức liền ý cười muốn tràn ra ngoài. Cười phải nói là ngọt ơi là ngọt, đúng là hai bên hoàn toàn khác nhau." Mạc Tịnh cảm thán nói.
"Ngay từ đầu mình còn tưởng rằng hắn không thích chúng ta, muốn giở mặt khó chịu cho chúng ta xem, sau đó mình bỗng nhiên lại cảm thấy, ngoại trừ Miểu Miểu, hắn đại khái là không biết cười với người ngoài như thế nào." Công Tôn Liên nói.
"Tiểu Liên, bồ giải thích như vậy......" Mạc Tịnh chấn động cả người, sau đó liền mạnh mẽ giơ thẳng một ngón tay cái lên với Công Tôn Liên, "Mình bỗng nhiên cảm thấy bữa cơm vừa rồi kia chả có gì xấu hổ, mình đại khái hiểu rồi, vậy mình phải cho Quý Lãng một trăm điểm!! Mình thích nhất là kiểu đàn ông chỉ đối tốt với bạn gái của mình thôi."
"Nghe thấy không, còn bình dị gần gũi, anh còn muốn bình dị gần gũi với ai ngoài em?" Ngũ Nhạc Tâm trừng mắt nhìn bạn trai nhà mình.
Vẻ mặt nam sinh cười khổ, được rồi, hắn xem như rõ rồi, hôm nay hắn làm cái gì cũng sai.
"Mạc Tịnh, Tiểu Liên, mấy bồ làm cái gì lâu vậy, nhanh lên đi, tới công viên trò chơi rồi, lại đây lấy vé nha." Từ xa, Vu Miểu Miểu đứng trước cổng công viên trò chơi,giơ tay vẫy vẫy với bốn người.
Quý Lãng một tay đút túi, tùy ý đứng phía sau Vu Miểu Miểu, áo gió màu nâu nhạt không cài lại, lộ ra áo nhung màu nâu đậm bên trong, khăn choàng màu xám đậm tùy ý khoác ở trên cổ, cả người lộ ra một cảm giác soái khí, lạnh lùng cấm dục. Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên cô gái thấp hươn hắn một cái đầu, môi hơi cong lên, mang theo một tia ý cười nhàn nhạt.
Lúc này, trước cửa công viên trò chơi là một đám đông ồ ạt, hai người đứng ở nơi đó, phảng phất như làm cho mọi thứ xung quanh chìm xuống thành bối cảnh, làm mọi người liếc mắt một cái là có thể tìm thấy bọn họ trong đám người, cực kỳ giống một bộ poser vào đông duy mỹ.
【 Đẹp trai quớ. 】 đã không còn xấu hổ ngượng ngùng lúc đầu, ba cô gái bỗng nhiên phát hiện người bạn trai này của Miểu Miểu hình như cũng đẹp trai lắm nha.
Quý Lãng đột nhiên nghe được ba tiếng 'đẹp trai quớ', khẽ nhíu mày nhìn qua.
【 a, vừa nhìn thấy chúng ta, biểu tình liền thay đổi. 】
Quý Lãng ngẩn ra, dời tầm mắt đi.
"Tướng công, đưa vé cho em." Thấy mọi người đến gần, Vu Miểu Miểu nhìn Quý Lãng, đưa tay đòi vé công viên trò chơi.
"Đây." Quý Lãng lấy vé từ trong túi áo ra, đưa qua.
【 A, quả nhiên, thật sự chỉ cười với Miểu Miểu thôi. 】.
Truyện Ngôn TìnhBàn tay đưa vé của Quý Lãng đột nhiên cứng đờ.
"Tướng công, anh làm sao vậy? Lạnh hả?" Vu Miểu Miểu kỳ quái nói.
"Không có, chúng ta nhanh vào đi thôi." Quý Lãng đã không còn muốn nghe tiếng lòng của mấy cô gái nữa rồi.