Tuy rằng bí thuật Vu tộc có thể hoàn thành bất luận khế ước gì dưới tình huống hai bên đã ước định, nhưng chuyện tróc hồn phách phải cần có một nguồn năng lượng cực đại chống đỡ. Vu Miểu Miểu cũng là lần đầu tiên làm  một vụ làm ăn lớn như vậy, cho nên sau khi hôm thứ sáu trở về, buổi tối cô phải tạm dừng cái mục tiêu thứ hai của mình, thành thành thật thật ôn dưỡng Oa Oa. Ngày hôm sau, càng không cùng Quý Lãng đi ra ngoài hẹn hò mà ở trong nhà tập trung tinh thần một ngày, sau khi ăn cơm chiều xong, lại cùng Quý Lãng đi biệt thự.

Buổi tối 8 giờ, Vu Miểu Miểu cùng Quý Lãng ôm Oa Oa, mang theo một mèo hai quỷ, đứng ở tầng cao nhất biệt thự. Một vòng trăng rằm treo giữa không trung, ánh trăng sáng lạnh lẽo tưới xuống, phủ lên mọi người một màu sáng vàng thần bí.

"Oa Oa, làm ơn." Quỷ công tử là một con quỷ rất có ý tứ, cho dù biết đêm nay trận pháp này là Vu sư chủ đạo, nhưng Oa Oa cũng phải muốn xuất lực, cho nên ngay khi Oa Oa rơi xuống đất, hắn liền khoanh hay tay áo, cúi đầu làm lễ với Oa Oa.

Cái động tác này của Quỷ công tử rất xinh đẹp, cũng rất quen mắt, Oa Oa đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? À, chính là trong ký ức của Liễu Mị Nhi. Lúc đó, cũng có vị công tử nho nhã lễ độ, bạch y phiêu phiêu, tay cầm quạt xếp mà hướng về phía nàng ta hành lễ.

Nhưng lúc đó Liễu Mị Nhi  trả lời như thế nào nhỉ?

Bởi vì phần ký ức này cũng không phải quá khắc sâu, cho nên Oa Oa suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới, sau đó liền lớn tiếng đọc ra một câu lời thoại mới mới: "Chốc lát nữa lên giường, công tử cũng  có lễ như vậy sao?"

"......" Giữa sân, mọi người, quỷ, mèo, đều thống nhất yên tĩnh, chỉ có Oa Oa vẫn vẻ mặt hưng phấn.

"Khụ, là ta sai." Quỷ công tử thấy không khí xấu hổ, tự giác gánh lấy sai lầm.

Là hắn sai, hắn không nên tìm Oa Oa nói chuyện.

"A ha ha ha ~~" Oa Oa vui vẻ xoay một vòng.

"Hay để anh giết chết nó đi cho xong." Quý Lãng lại không thể bỏ qua như vậy, ánh mắt lạnh băng như đao bắn về phía Liễu Mị Nhi.

Liễu Mị Nhi tức khắc liền khóc: "Đừng giết ta mà, Oa Oa đã lâu lắm không có hấp thu tình niệm từ chỗ ta nữa rồi, đây là lần trước Oa Oa hấp thu thôi."

"Vậy hiện tại ngươi liền càng vô dụng." Quý Lãng muốn thu thập cái con quỷ này thật lâu rồi.

"Quý tiên sinh, xin ngài tha mạng. Giết ta không có chút chỗ lợi nào, giữ ta lại còn có thể sai sử như nha hoàn mà." Liễu Mị Nhi kêu khóc xin tha.

"A?" Bỗng nhiên,  thân mình Oa Oa vừa chuyển, lộc cộc chạy đến  bên người Liễu Mị Nhi, xách cái thân thể búp bê to bằng lòng bàn tay của Liễu Mị Nhi lên, lại lộc cộc chạy về hướng biên của sân thượng, sau đó buông nhẹ tay, ném Liễu Mị Nhi đi xuống.

Ném xong, Oa Oa còn xoay người hướng về phía Quý Lãng lắc lắc tay, phảng phất như đang nói, không thấy "người" đâu nữa rồi.

"......" Quý Lãng lại một trận vô ngữ.

"Em chỉ nghe nói hấp thu tình niệm nhiều, EQ sẽ cao lên, hóa ra là thật sự ha." Vu Miểu Miểu nhìn một loạt thao tác này của Oa Oa, nhịn không được vui vẻ cười.

Đây là Oa Oa dùng cái đầu nhỏ còn chưa kiện toàn của mình nghĩ ra được một biện pháp miễn cưỡng tính là đẹp cả đôi đàng. Vừa trừng phạt Liễu Mị Nhi, bảo vệ  mặt mũi Quý Lãng, lại cứu được Liễu Mị Nhi nha. Tuy rằng, Quý Lãng cũng chưa chắc thật sự sẽ giết được Liễu Mị Nhi.

Mèo đen lúc này cũng dạo bước đến  bên cạnh biên sân thượng,  nhìn thoáng qua hướng dưới lầu, vừa lúc thấy Liễu Mị Nhi từ mặt cỏ bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy trở về trong biệt thự. Thấy quỷ phó  chải lông cho mình còn đó, mèo đen cúi đầu liếm liếm móng vuốt, nằm sấp xuống ngay tại chỗ, tiếp tục xem náo nhiệt.

Tâm tình  buồn bực của Quý Lãng cũng bởi vì phát hiện  chỉ số thông minh Oa Oa tăng lên mà hơi thả lỏng ra chút.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi." Vu Miểu Miểu nhìn nhìn thời gian, quay đầu nhìn Quỷ công tử nói, "Ngươi ra khỏi con mô hình đó trước đi."

Thân thể trong suốt của Quỷ công tử nhoáng lên, rời khỏi mô hình, một hồn một figure đứng song song, nếu không phải hồn thể Quỷ công tử mặc một bộ áo xanh, chỉ hơi liếc mắt một cái nhìn lại, thật đúng phải cho rằng mô hình kia thật sự là  bản thể của Quỷ công tử chứ.

"Oa Oa, khai trận." Vu Miểu Miểu ý bảo Oa Oa khởi động trận pháp.

Quỷ công tử hiện giờ thực lực đã là quỷ tướng, hắn không thể lấy  tư thái hồn thể tồn tại bên ngoài quá lâu, bằng không âm lệ khí bốn phía sẽ tự nhiên hội tụ đến, hình thành mắt quỷ, đưa tới  lệ quỷ khác.

Oa Oa vội vàng từ biên sân thượng chạy tới,  xoay tại chỗ hai vòng xong, há mồm phun ra một cái trận pháp màu đen. Trận pháp xoay tròn mở rộng, cuối cùng trôi nổi trước người Vu Miểu Miểu cùng Quỷ công tử.

Vu Miểu Miểu ngưng thần tụ lực, một chưởng chụp vào, ngay sau đó hai đường khế ước màu đen từ mắt trận tách ra về phía hai bên trái phải trận pháp, một đường khế ước  trong đó không chút do dự chui vào hồn thể Quỷ công tử, Quỷ công tử kêu lên một tiếng, lại không chống cự. Mà một đường khế ước khác phiêu lãng ở giữa không trung, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, rồi lại tìm không thấy, cuối cùng không biết nên đi hướng nào.

"Bởi vì ngươi là quỷ hồn, không thể dùng máu làm môi giới, vậy chỉ có thể dùng tàn hồn của muội muội ngươi tới làm môi giới. Cho nên trước hết ta cần tróc tàn hồn của muội muội ngươi ra khỏi linh hồn ngươi, sau đó mới có thể canh theo tàn hồn đó để tìm kiếm muội muội ngươi. Nếu như tìm không thấy, tàn hồn sẽ một lần nữa trở lại linh hồn ngươi, nếu như vậy, chuyện tróc hồn phách ra coi như lãng phí." Vu Miểu Miểu nhắc nhở nói.

Muội muội của Quỷ công tử đã chuyển thế mấy trăm năm, hiện giờ ngay thời điểm này, nàng ấy là đang tồn tại trên nhân gian, hay đang xếp hàng ở địa phủ chờ đi đầu thai, không thể nào biết chắc được. Nếu như nàng ấy đang tồn tại, vậy thì dễ làm, chỉ cần đối phương sống ở trên thế giới này, vô luận tuổi như thế nào, chỉ cần còn sống, đường khế ước chắc chắn có thể tìm được nàng ấy. Nhưng nếu như trùng hợp nàng ấy đang ở địa phủ chờ đầu thai, vậy đường khế ước sẽ tìm không ra.

Mà một khi tìm không thấy vật dẫn, trận khế ước sẽ mất đi hiệu lực, thống khổ lột xuống một tàn hồn mà Quỷ công tử phải chịu coi như lãng phí.

"Ta đã biết." Biểu tình Quỷ công tử kiên định, hắn chờ đợi ngày này đã 500 năm, sẽ không vì một câu của Vu Miểu Miểu mà đánh mất chủ ý. Hơn nữa, cho dù tìm không thấy thì như thế nào, mình đã đợi 500 năm, chẳng lẽ không thể lại chờ thêm mấy năm? Cùng lắm thì, lại bán mình mười năm, lại bị tróc hồn phách một lần nữa thôi.

"Được, vậy ta ra tay đây." Vu Miểu Miểu nói, một bàn tay giơ lên phía trên traajnphasp, kích động vu lực.

"Xin Vu Sư ngàn vạn không cần thủ hạ lưu tình." Quỷ công tử khẽ cười, nhưng mạt tươi cười này của hắn còn chưa kịp hoàn toàn triển lộ ra, một cơn đau đớn thống khổ kịch liệt khó có thể hình dung đột nhiên nổ tung từ sâu bên trong linh hồn hắn. Như có một ngàn thanh đao muốn cắt hắn thành vô số miếng, lại như là bị ném vào máy xay thịt, linh hồn bị cắt thành bùn.

Quỷ công tử nỗ lực không để mình kêu thảm thiết ra tiếng, nhưng hắn có thể khống chế được bản thân không kêu lên, nhưng không khống chế được thân thể của mình. Một luồng quỷ khí vô cùng mạnh mẽ từ trên người Quỷ công tử phát ra, phóng lên cao, sau đó liền bị một kết giới vô hình chặn lại khi lên đến không trung ở độ cao 3 mét.

Kết giới vô hình này là Vu Miểu Miểu thiết trí ở  chung quanh biệt thự, phòng ngừa quỷ khí bị rò ra ngoài. Bởi vì kết giới tồn tại, những quỷ hồn bình thường như Liễu Mị Nhi cùng Quỷ công tử lúc trước đều không thể ra vào kết giới, chỉ có mèo đen là có thể tự do ra vào. Lúc trước mèo đen cùng Hạng Ninh nửa đêm chuồn êm ra ngoài bắtLiễu Mị Nhi, cũng là nhờ có mèo đen nên Hạng Ninh mới có thể rời khỏi kết giới. Đương nhiên, lấy thực lực hiện giờ của Quỷ công tử, muốn mạnh mẽ xông ra khỏi cái kết giới này cũng không khó, nhưng ngay khi kết giới bị tổn hại, Vu Miểu Miểu lập tức liền biết.

Dưới sức mạnh đè nén của kết giới vô hình, quỷ khí đen đặc càng ngày càng nặng, lúc này Quỷ công tử giống như là một viên thuốc bổ đang nổ mạnh, sau khi bị Vu Miểu Miểu bậc lửa, ầm ầm nổ tung, trong nháy mắt quỷ khí liền che kín toàn bộ không gian, hình thành một cái quả cầu khổng lồ màu đen có bán kính 3 mét lấy biệt thự làm tâm.

"Méo!" Lông cả người mèo đen đều dựng thẳng lên, trong đôi tròng mắt màu vàng kim phản chiếu hình ảnh trước mặt nó: hồn thể màu xanh lá của Quỷ công tử hoàn toàn nổ tung, vỡ thành ngàn ngàn vạn vạn mảnh.

Đây là thật sự, bị xé nát.

Chính là hiện tại!

Vu Miểu Miểu vẫn luôn chú ý biến hóa giữa sân thượng bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, ngón tay kết ấn, quay lại nhìn khế ước trận đang xoay tròn một chút, ngay sau đó liền có một đóm sáng vàng sáng lên. Như là ánh sao lẻ loi sáng lên trong đêm đen, không nhiều lắm, nhưng thực loá mắt.

"Oa Oa." Vu Miểu Miểu nhìn Oa Oa hô một tiếng, mà Oa Oa cũng đồng thời nhảy lên, vọt vào trong các mảnh vỡ linh hồn của Quỷ công tử, đôi tay nhanh chóng bắt lấy, lấy ra một mảnh nhỏ lóe lên ánh sáng vàng kim kia. Mảnh này, chính là tàn hồn của muội muội hắn.

Oa Oa lấy tàn hồn xong, quơ tay liền vỗ vào trên khế ước trận, ngay sau đó trong trận pháp liền hiện lên một mạt ánh sáng vàng kim, đường khế ước đang chơ vơ giữa không trung không biết đi đâu kia đột nhiên run lên một chút, sau đó liền như tìm được cái gì, một đầu chui vào trong hư không.

"Tìm được rồi." Cảm ứng trên đường khế ước truyền đến, Vu Miểu Miểu kinh hỉ nhìn về phía Quỷ công tử. Lúc này Quỷ công tử, đang chật vật tụ lại được một nửa thân hình từ những mảnh vỡ hồn phách bị xé nát của mình.

Biểu tình của hắn suy yếu, hồn thể càng trong suốt cơ hồ muốn dung hòa vào trong bóng đêm, nhưng nghe được lời Vu Miểu Miểu nói, vẫn theo bản năng bật cười: "Tìm được muội muội ta?"

"Ừ, đường khế ước đã kết nối được rồi. Hiện tại ta thử câu thông với muội muội ngươi, ngươi nhanh chóng hợp lại thân thể đi." Tiền đề để khế ước hoàn thànhchính là hai bên chủ thể khế ước đều tự nguyện đồng ý, như vậy mới có thể ký kết thành công. Quỷ công tử bên này thì không còn gì nghi ngờ, nhưng muội muội hắn bên kia cũng cần phải đồng ý.

Vu Miểu Miểu nhắm mắt, dựa theo hướng đường khế ước lôi kéo, cảm ứng được bên kia một đầu hư không, có một người khác tồn tại.

Một khi đường khế ước liên kết thành công, Vu Miểu Miểu liền có thể thông qua đường khế ước này đối thoại với người bị đường khế ước gắn kết, thông qua ý niệm, dò hỏi đối phương có nguyện ý hay không, nếu đối phương nguyện ý, như vậy khế ước khởi động, nếu không muốn, đường khế ước liền sẽ tiêu tán.

Ở một thành phố cách Hải Thị thực xa xôi, có một cô gái tóc dài, làn da trắng nõn, diện mạo tú mỹ đang ôm một cây đàn cello ngồi ngay ngắn trên ghế, trước mặt cô gái là một cái di động, di động đang mở ra màn hình phát sóng trực tiếp. Một  thiếu niên 15-16 tuổi đứng ở bên cạnh nghiêm túc chỉnh gốc độ quay chụp của di động, sau đó thực nghiêm túc nói lại với cô gái những tin nhắn của cư dân mạng để lại trên trang phát sóng trực tiếp.

"Chị hai, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều khen chị đẹp quá kìa." Thiếu niên vui vẻ nói, "Còn nói chúng ta không hổ là chị em, lớn lên đặc biệt giống nhau."

Thiếu niên là một người nổi tiếng trên mạng thích ca hát, một tuần cũng phát sóng trực tiếp hai ba lần, ngẫu nhiên cũng sẽ mời chị gái mình tham gia làm khách một chút.

"Chúng ta rất giống nhau sao?" Cô chị mờ mịt quay đầu, nghi hoặc hỏi.

Thiếu nữ có một đôi mắt cực kỳ đẹp, nhưng đáng tiếc chính là, sâu trong đồng tử to tròn đen nhánh lại không hề có một tia ánh sáng. Đây là trời sinh, từ khi cô được sinh ra đã không thể nhìn thấy. Cha mẹ cô đã tìm đến rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng kỳ quái chính là tất cả bác sĩ đều nói đôi mắt cô không có vấn đề, nhưng cô lại nhìn không thấy, đã sống trong cảnh tối tăm này suốt hai mươi năm.

"Giống." Cậu em trai khẳng định nói.

"Vậy chị cũng tin các bạn khán giả nói thật."Cô chị vui vẻ nói.

"Nói gì?" Đệ đệ hỏi.

"Nói chị đẹp á, chị sờ mặt em rồi, chị tất nhiên biết em trai chị lớn lên rất tuấn tú." Cô chị hơi hơi cong môi, mặt mày giãn ra, cười thật ôn nhu.

Ý cười trên mặt cậu em trai lại bỗng nhiên dừng lại, cậu ta nhìn vào đôi mắt không hề có chút thần thái nào của chị gái, bỗng nhiên cảm thấy khổ sở. Sáng hôm nay, chị gái cậu mới vừa trở về từ bệnh viện lớn của kinh đô, thế nhưng cũng vẫn không phát hiện được nguyên nhận mà cô bị mù.

"Tiểu Ngôn, sao em không nói chuyện?" Cô chị nhìn không thấy, nhưng là cực kỳ mẫn cảm với âm thanh bốn phía, cô vươn tay đi vuốt ve mặt em trai mình.

Cậu em cũng không né tránh, chỉ là miễn cưỡng cười vui nói: "Em quên mất đàn ghi-ta trong phòng khách rồi, em đi lấy một chút, chị ngồi đây nói chuyện phiếm với mấy khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp một chút nha."

Nói xong, thiếu niên chạy ra khỏi phòng.

Cô chị không phải lần đầu tiên giúp em trai mình phát sóng trực tiếp, cho nên ứng đối với màn ảnh rất thuần thục, cô hơi nghiêng đầu, thông qua tiếng tít tít nhắc nhở trong phòng phát sóng trực tiếp tìm được phương vị của di động, sau đó cười phất phất tay: "Xin chào các bạn khán giả của phòng phát sóng trực tiếp, tôi là chị gái của Tiểu Ngôn."

Tức khắc, âm thanh từng đợt lễ vật bay qua vang lên, bình luận và thả tim bay đầy màn hình. Nhưng những thứ này cô gái đều không thể thấy được, chỉ có thể an tĩnh nhìn màn ảnh mỉm cười, cô chỉ cười như vậy, cũng đã rất tốt đẹp.

【 Chị gái thật xinh đẹp nha, sao đôi mắt lại không nhìn thấy được chứ, tiếc quá. 】

【 Ba tháng trước, chị gái nhỏ cũng phát sóng trực tiếp một lần rồi, cô ấy kéo đàn cello hay lắm. 】

【 khẳng định là trời cao cảm thấy cô ấy quá ưu tú, cho nên mới tước mất đôi mắt của cô ấy, xem như công bằng mới để cô ấy đi vào thế giới này. 】

【 Tôi nhớ rõ Tiểu Ngôn có một lần nói trên phát sóng trực tiếp, nói các bác sĩ đều khẳng định đôi mắt chị gái cậu ấy không có vấn đề, có một chuyên gia còn nói, có lẽ đôi mắt của chị gái nhỏ đây một ngày nào đó không chừng lại bỗng nhiên thấy đường. 】

【 Loại lời nói này mà cậu cũng tin, đôi mắt không có vấn đề mà có thể mù nhiều năm như vậy sao. 】

【 Lầu trên, có thể đừng dùng cái từ mù đó bừa bãi vậy hay không. 】

【 Tôi thích dùng, cứ dùng, làm sao vậy? Vốn dĩ chính là người mù mà, có đẹp cũng là người mù. 】

【 xịt xịt, xịt văng con gián này đi. 】

......

Ngay khi các khán giả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp gây nhau túi bụi, cô gái vẫn luôn an tĩnh ngồi bỗng nhiên kinh nghi bất định, đứng lên: "Cô là ai?!"

【 Sao vậy? Sao vậy? Trong nhà có người ngoài tiến vào? 】

【 Không có mà, trong phòng chỉ có mỗi cô ấy thôi kìa. 】

【 Chị ơi, không có người ngoài, trong phòng chỉ có mỗi một mình chị à. 】

Nhắc nhở trong phòng phát sóng trực tiếp tất nhiên là cô gái không nhìn thấy, cô vươn tay sờ soạng ở trong phòng, nhưng cái gì cũng không sờ soạng được.

Bốn phía không có ai, chẳng lẽ là mình bị ảo giác? Ngay khi cô gái nhỏ cho rằng như vậy, cái giọng nói kia lại bỗng nhiên vang lên bên tai cô.

"Cô có muốn chữa khỏi đôi mắt không?"

"Cô là ai? Vì sao lại ở trong nhà tôi?" Cô gái lớn tiếng chất vấn, đây là lần thứ hai cô nghe thấy được, tuyệt đối không phải ảo giác.

"Chị, Chị hai, chị làm sao vậy?" Lúc này cậu em nghe được tiếng kêu liền chạy vào, ném đàn ghi-ta trong tay, đỡ lấy chị mình một phen.

"Tiểu Ngôn, trong phòng có người, có người ngoài." Cô gái hoảng sợ nói.

"Không có mà, trong phòng không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta thôi, chị, chị làm sao vậy?"

"Đừng sợ, cô chỉ cần trả lời tôi một câu hỏi, tôi sẽ lập tức rời đi. Cô muốn chữa khỏi đôi mắt không?" Cái thanh âm kia nghe xa xưa linh hoạt lại kỳ ảo, như đang trôi nổi bên tai, lại như hiện rõ trong đầu, chấp nhất dò hỏi cô cùng một câu hỏi.

"Cô muốn chữa khỏi đôi mắt không?" Cái thanh âm kia vẫn còn tiếp tục.

"Tôi muốn, tôi đương nhiên muốn." Cơ hồ là theo bản năng, cô gái thấp giọng trả lời.

"Khế ước, thành."

Mà trong nháy mắt cái thanh âm  này rơi xuống một trận đau đớn nóng rát đột nhiên từ hai mắt cô gái truyền đến, cô đau đến mức đột nhiên ngồi xổm xuống, che lại đôi mắt, kêu lên đau đớn.

"Đau quá, mắt tôi đau quá." Cô gái kêu lên thảm thiết.

"Chị hai, chị, chị bị làm sao vậy? Ba, mẹ, ba mẹ mau tới đây." Cậu em sợ hãi kêu lên.

Mà theo đó, tiếng bước chân dồn dập bên ngoài truyền đến, đau đớn trong đôi mắt hơi giảm bớt một chút, cô gái chậm rãi buông đôi tay che mắt ra, thử mở mắt, sau đó lại đột nhiên nhắm lại.

"Sáng quá."

Ánh đèn sáng rọi kích thích tuyến lệ của cô gái, hốc mắt cô trong nháy mắt liền ươn ướt, lông mi vương đầy nước mắt, run lên nhè nhẹ.

"Chị?!" Cậu em kinh hoảng, biểu tình ngẩn ra, sau đó không thể tin tưởng hỏi, "Chị, chị vừa mới nói cái gì?"

"Đau." Cô gái nhắm mắt lại, "Đau mắt quá."

"Chị, vừa rồi có phải chị mới nói sáng quá hay không? Vừa rồi chị nói sáng quá, có đúng không?" Tuy rằng vừa rồi đôi mắt của chị cậu chỉ mở trong nháy mắt, nhưng cậu vô cùng rõ ràng nhìn thấy một tia phản ứng trong đôi mắt đó.

"Chị, chị buông tay ra đi, chị mở to mắt nhìn xem đi." Cậu em kích động nói.

Cô gái lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, vừa rồi tựa hồ cô thật sự cảm giác như mình nhìn thấy được. Bán tín bán nghi, cô gái lại lần nữa dời bàn tay đi, lại chậm rãi mở mắt ra lần nữa. Cũng chỉ là trong nháy mắt, liền lại bị ánh sáng mạnh kích thích đến nhắm lại.

Lúc này đây, cậu em đã vô cùng khẳng định,đôi mắt của chị gái cậu, nhất định là có thể nhìn thấy rồi. Một đôi mắt có thể nhìn thấy, mới bị ánh sáng kích thích đến đau đớn.

"Làm sao vậy? Tiểu Ngôn, chị con bị làm sao vậy?" Lúc này, một đôi vợ chồng trung niên chạy vào, khẩn trương hỏi.

"Ba mẹ, đôi mắt, đôi mắt của chị, hình như có thể nhìn thấy rồi!" Cậu em lớn tiếng kêu.

Lúc này, ai cũng không nhớ tới trong phòng còn có cái di động đang phát sóng trực tiếp, người một nhà suốt đêm đưa cô gái đi bệnh viện, mặc cho bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đã bay che trời lấp đất, cũng không có ai để ý tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play