Người đã mất, căn bản không có cách để khởi tử hoàn sinh. Mà người sống thì vẫn cứ phải tiếp tục sống.

Hàn Tuyết Âm, Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn và Phong Hào, sau lễ tang của Tự Viễn cũng lập tức khởi hành. Bốn con người trẻ tuổi khoát trên người đạo bào của tông môn, thẳng tiến đến Hư Không huyễn cảnh.

Lối vào Hư Không huyễn cảnh lần này nằm bên bờ Đông Hải. Mà muốn tới đó, trước hết cần phải đi qua thành Sa Viên của La Thành. Chưa kể thời điểm tới lúc mở ra huyễn cảnh chỉ còn hai tháng. Vậy nên đám Hàn Tuyết Âm liền quyết định, trong mười ngày liền tới thành Sa Viên.

La Thành tuy là một quốc gia gần biển, nhưng đại bộ phận đất đai đều là sa mạc. Đến cả thành Sa Viên phồn hoa cũng xung quanh đều là các vàng.

Bốn người Hàn Tuyết Âm cũng vất vả lắm mới tới được nơi này. Bên trong tòa thành dân cư vô cùng phong phú, người từ đủ loại tộc đều tập trung về đây.

Lâm Chí Hàn nhìn đông ngó tây, không chỉ thấy nhân tộc, mà còn có cả yêu tộc và ma tộc. Có yêu đã hóa thành người, có yêu không ngại lộ cả tai và đuôi. Thậm chí còn có mấy con chuột yêu, mặc đồ thương nhân đi lạch bạch dưới đất.

Bên đường cũng đủ loại tạp kỹ, đàn hát nhộn nhịp. Đặc biệt là những vũ nữ, da màu hạt dẻ, cơ thịt săn chắc dẻo dai, y phục hở nhưng không tạo cảm giác dâʍ ɖu͙ƈ. Phải nói là vừa mỹ lệ vừa tà mị, khiến cho Thuấn Giai và Phong Hào nhìn muốn chảy nước miếng.

Hàn Tuyết Âm thì không như mấy tên kia, vô cùng hứng thú với mấy tiệm khí cụ. Bảo khí đúng là đủ loại đủ dạng. Từ dao găm tới mộc trượng, từ thiết chùy tới búa lớn, mỗi thứ một vẻ.

Tuy có rất nhiều binh khí, nhưng Hàn Tuyết Âm lại đặc biệt thích thú một thanh đoản kiếm. Thân kiếm chỉ dài khoảng hai tấc, màu thiết hơi mờ, còn có trạm trổ hoa văn mây nước màu đồng. Chuôi kiếm thì lại dùng dây thừng quấn quanh, nhìn qua khá giống loại đoản kiếm cho dân săn bắn. Chỉ là trông có vẻ cao cấp hơn mà thôi.

Nhìn thanh kiếm này, Hàn Tuyết Âm bất tri bất giác lại nhớ tới một người. Quả thật, đặc biệt phù hợp với người đó.

Nàng tay động nhanh như chớp, xoay kiếm một vòng, dọa cho chủ tiệm giật cả người. Không nghĩ nhiều nữa, Hàn Tuyết Âm liền quyết định nói: "Ông chủ, cho hỏi đoản kiếm này bao nhiêu?"

"Cô nương tinh mắt đấy." Ông chủ tiệm binh khí là một tráng hán cao to, cởi trần để lộ làn da nâu bóng loáng: "Kiếm này là do chính tay ta đúc, mang đi rừng bắt thú tốt vô cùng. Mà dùng để nấu ăn nơi dã ngoại cũng vô cùng thích hợp. Ta thấy cô nương cũng là người tu đạo, ta liền bán rẻ, hai mươi ba lượng."

"Được." Hàn Tuyết Âm gật đầu, tay lưu loát lấy tiền đưa cho ông chủ.

Ông chủ nhận tiền, cười hiếp cả mắt nói: "Cô nương quả hào phóng. Đây, ta tặng thêm cô nương bao kiếm." Nói rồi hắn liền lấy ra một bao kiếm được làm bằng da bò, đưa cho Hàn Tuyết Âm.

Hàn Tuyết Âm nói một tiếng đa tạ, tra kiếm vào vỏ rồi xoay người bước đi. Vừa đi được vài bước, nàng đã thấy Lâm Chí Hàn lật đật chạy lại.

"Đại sư tỷ, đã chuẩn bị xong hết rồi." Lâm Chí Hàn tới trước mặt Hàn Tuyết Âm, hớn hở nói.

Hàn Tuyết Âm gật đầu, nói: "Vậy đi thôi."

Hai người các nàng nhanh chóng đi tới chỗ Thuấn Giai và Phong Hào. Thuấn Giai đặt mấy món cuối cùng lên bàn, phủi phủi tay nói: "Có thể bắt đầu rồi."

Phong Hào cùng Lâm Chí Hàn đồng thanh gật đầu, sau đó nhiệt tình lắc chuông: "Bùa yêu, bùa phúc, bùa hộ mệnh đây! Bùa của Trúc Vân môn nổi tiếng thiên hạ, chỉ năm lượng một cái! Mại dô, mại dô!"

Đúng vậy, bọn họ chính là đang lập quầy bán đồ. Hàn Tuyết Âm nhận ra, sau bao nhiêu việc thì ngân khố của tông môn càng ngày càng thâm hụt. Đến hôm nay, chính là trống rỗng không còn đồng bạc.

Vậy nên trong suốt đường đi, đám người các nàng phải kiêm luôn công việc đi buôn. Hàng hóa chính là bùa phép chất lượng cao do các đồ đệ tội nghiệp thức trắng đêm làm. Không chỉ vậy, mà đến cành trúc, áo bào, đủ thứ linh tinh mang hiệu Trúc Vân môn cũng đem ra bán.

Bọn họ vừa bày sạp, liền có vài người để ý. Một thanh niên trong đám người hỏi: "Trúc Vân môn, là Trúc Vân môn ở Mộc quốc?"

"Đúng vậy." Lâm Chí Hàn hớn hở dắt tay thiếu niên nọ, dẫn lại tận sạp: "Huynh đài mau nhìn một chút, tất cả đều là hàng tốt."

Một cô nương khác cũng theo lại, cầm trên tay túi phúc màu đỏ, nghi hoặc hỏi: "Trúc Vân môn nổi danh bốn phương, người giả mạo cũng không ít. Làm sao bọn ta biết đây là hàng thật."

Một nam nhân khác cũng hùa theo, nói: "Đúng đó. Tới tận năm lượng một cái, giá cũng quá cao đi."

Phong Hào vội vàng nói: "Các vị nghi ngờ cũng đúng thôi. Để chứng minh cho các vị, bọn ta xin mời đại sư tỷ ra đây. Các vị cũng biết, đại sư tỷ của bọn ta đã nhiều lần đứng đầu bảng bình chọn mỹ nhân tu tiên. Chắc hẳn nhiều vị ở đây đã từng thấy qua nàng."

Phong Hào vừa dứt lời, Hàn Tuyết Âm cũng gỡ xuống đấu lạp, để lộ dung nhan kinh diễm đằng sau. Một con phố cứ như vậy im như tờ, giống như đã bị tuyệt đại mỹ nhân hớp mất hồn.

Hàn Tuyết Âm vẫn giữ nguyên dáng vẻ không gần không xa, cầm lên một túi phúc nói: "Đây đều là đồ vật do chính các đệ tử tông môn ngày đêm khó nhọc làm ra. Tất cả đều là tâm ý của các đệ tử, hy vọng giúp ích được cho dân chúng."

Nàng vừa nói vừa lật ra mặt sau của túi nói: "Mỗi vật dụng do bản môn làm ra, đều sẽ có huy hiệu đằng sau. Các vị có thể căn cứ vào thứ này để kiểm định thật giả. Với lại đạo thương trường, chữ tín làm đầu. Bọn ta tuyệt không bán hàng giả."

Vẫn là một mảnh im lặng tới đáng sợ. Ba tên kia đứng một bên nhìn, âm thầm khinh bỉ một đám người chỉ biết mê nhan sắc của đại sư tỷ. Mà nói đi cũng phải nói lại, hiệu ứng đông cứng này lúc nào cũng có tác dụng.

Bởi vì không lâu sau, đoàn người đã bắt đầu kêu gào: "Cho ta năm cái!"

"Ta cũng muốn một cái!"

"Đừng có giành, ta muốn hai mươi cái!"

...

"Các vị từ từ, đều có đủ cả." Lâm Chí Hàn đám đông bắt đầu tán loạn, vội nói: "Mời các vị xếp hàng nào!"

Phong Hào cũng vội vàng, bận rộn giao hàng thu tiền. Riêng Thuấn Giai thì có chức trách riêng, là bảo vệ biểu tượng của tông môn, Hàn Tuyết Âm. Có điều, yêu mà cũng đi mua bùa là sao?

---------------

Trong khi bên kia đang bận rộn buôn bán, thì ngoài thành, khoảng năm mươi trượng, lại xuất hiện một thân ảnh khác. Nàng ta đầu đội nón lá, vai đeo hộp gỗ, lẳng lặng bước đi giữa cát vàng.

Hại Thiên Thu mày liễu cau chặt, nhìn xuống thung lũng phía dưới. Sau một lúc, nàng liền hướng không khí nói: "Vương Duật."

"Có thuộc hạ." Vương Duật lập tức xuất hiện, cung kính quỳ một bên Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu đưa cho hắn tấm bản đồ mà Lăng Mộ Thủy đã đánh dấu nói: "Ngươi thấy khu vực này như thế nào."

Vương Duật tiếp nhận bản đồ, xem một chút liền nói: "Nếu theo đánh dấu, thì thuộc hạ nghĩ chính là nơi này. Có điều thời gian qua quá lâu, có lẽ phế tích đã bị chôn vùi dưới cát."

Hại Thiên Thu gật đầu, rồi lại nhìn Thiên Ma Xích ngay cổ tay nói: "Nơi này oán niệm tuy ẩn dấu, nhưng quả thật sâu vô cùng. Từ nãy tới giờ bọn quỷ linh cũng không ngừng kêu gào."

Vương Duật cau mày một chút nói: "Hay để thuộc hạ dẫn một nhóm đi tìm kiếm xung quanh?"

Hại Thiên Thu lắc đầu nói: "Vẫn là để Cổ Hàm đi, nàng thông thuận việc thám thính địa hình hơn ngươi. Cố Hàm, tới đây."

"Có thuộc hạ." Cố Hàm vừa nghe gọi, lập tức hiện ra.

"Ngươi đem một nhóm quỷ linh đi thám thính xung quanh. Phát hiện bất kỳ vết tích công trình nào, lập tức báo lại." Nói rồi Hại Thiên Thu liền tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, ngồi xuống.

Cố Hàm vâng một tiếng, chuẩn bị bay đi. Nhưng đột nhiên nàng lại như nghĩ ra điều gì, quay ngược trở lại. Dưới ánh mắt khó hiểu của Hại Thiên Thu, Cố Hàm lấy ra một quyển sách, hai tay dâng cho nàng: "Vương, đây là ta lúc trước khó khăn lắm mới có được. Nay đưa lại cho người xem qua."

Hại Thiên Thu cũng tò mò, là thứ gì mà có thể khiến cho quỷ tướng của nàng trân trọng như vậy. Nàng tiếp nhận thư tịch, nhịn không được hỏi: "Đây là sách gì?"

Cố Hàm ánh mắt lóe sáng, cười tươi như hoa nói: "Người cứ đọc sẽ biết. Thuộc hạ đảm bảo đối với người trăm lợi không một hại."

Hại Thiên Thu khó hiểu nhìn nàng, xong cũng phất phất tay: "Biết rồi, mau đi đi."

Cố Hàm vâng một tiếng, vô cùng vui vẻ mà bay đi làm việc. Để lại Vương Duật bên này hầu hạ Hại Thiên Thu.

Hại Thiên Thu trong lúc rảnh rỗi thích nhất là đọc thoại bản. Mà kho thoại bản của nàng, từ trước tới nay đều là một tay Cố Hàm mang về. Mấy cái này, cùng lắm là chút ân oán giang hồ, thêm ít tình cảm nhi nữ thôi. Nhưng sau ngày hôm nay, tiểu vũ trụ của Hại Thiên Thu mơ hồ liền bị đánh nát.

Tay ngọc lật giở trang đầu tiên, ánh vào mắt Hại Thiên Thu là một bức họa xuân thủy, bên góc đề chữ. Nét chữ ngay ngắn có lực, vẽ cũng rất khá, hoa đào rất có thần thái. Hại Thiên Thu âm thầm cảm thán một tiếng, lại lật giở trang tiếp.

Trang tiếp theo lại chuyển tới một mái đình. Hại Thiên Thu khó hiểu nhìn bức họa. Thoại bản lần này có chút khác, chữ nghĩa sao không thấy, toàn họa không thế này.

Lại lật trang tiếp theo, lần này liền xuất hiện hai nữ tử cầm tay nhau bước vào đình. Hai người này cười đùa với nhau, hài hòa giữa sắc xuân.

Có điều theo từng trang giấy, diễn biến liền khiến cho Hại Thiên Thu muốn nhảy lên sợ hãi. Hai vị mỹ nữ trong tranh kia, cư nhiên liền tiến tới môi hồng giao nhau. Rồi còn có nhục thể chi giao, say sưa, mê đắm, quấn quýt. Biểu tình thống khổ lại suиɠ sướиɠ, thật khiến cho Hại Thiên Thu cảm giác như máu trong người đang sôi trào.

Nàng càng xem càng cảm thấy nóng mặt, nhưng tay muốn dừng lại không dừng được. Cuối cùng Hại Thiên Thu mặt đỏ như trái cà, đóng lại thư tịch một cái "bộp". Đúng là... thứ không phù hợp với lứa tuổi thiếu niên mà!

Vương Duật đứng một bên, thấy phản ứng của nàng cũng bị dọa co giật mình. Hắn vội vàng hỏi: "Vương, sao vậy?"

Hại Thiên Thu không được tự nhiên, ho nhẹ một cái nói: "Không có gì." Nói rồi Hại Thiên Thu tính vận khí, đem sách đốt không còn một mảnh. Nhưng tay vừa tụ khí, nàng liền suy nghĩ lại, đem tiểu hoàng thư bỏ vào hộp gỗ.

Thời gian thấm thoát trôi mau, chẳng bao lâu Vương Duật đã thấy một đạo bóng đen bay về. Hắn tiến lên, ra hiệu cho quỷ linh nọ báo cáo.

Quỷ linh kia cũng rất có tác phong, cẩn thận đem mọi chuyện bẩm báo lại: "Bẩm Vương, ở phía dưới kia chúng thuộc hạ vô tình phát hiện một lối vào mật đạo. Lối vào bị cát che khuất, chúng thuộc hạ đang đào lên."

Vương Duật nghe xong, quay sang nhìn Hại Thiên Thu. Thấy nàng gật đầu, hắn mới nói: "Dẫn đường."

Hại Thiên Thu và Vương Duật theo quỷ linh, bay càng sâu vào thung lũng bên dưới. Sau lại đi xuống vực sâu toàn đá, cuối cùng mới thấy được đám người Cố Hàm.

Cố Hàm một bên thúc giục đám quỷ linh nhanh chóng dời đá, một bên âm thầm quan sát xung quanh. Thấy hai người kia tới, nàng vội vàng hành lễ: "Vương, lối vào đã bị đá chắn ngang, lại có không ít đất cát. Bọn ta đang cố gắng dời mấy tảng đá đi, có thể một canh giờ nữa mới hoàn thành."

Hại Thiên Thu nhìn một vòng xung quanh vực. Chỉ thấy hai bên đều là vách đá cao ngất cùng cát vàng không ngừng chảy xuống. Lại nhìn quỷ linh bên kia đang tất bật neo đá, dời đá, nói: "Không sao, tìm ra được đã là tốt lắm rồi."

"Ngoài ra bọn thuộc hạ còn tìm được thứ này." Cố Hàm vừa nói vừa dẫn Hại Thiên Thu sang một bên.

Hại Thiên Thu chỉ thấy nàng mò mẫm trên vách đá một hồi, trên vách liền lộ ra một tràng dài ký tự. Hại Thiên Thu tiến gần hơn tới vách đá, trên dưới đánh giá nét khắc trên đó.

Lại lấy ra bức huyết thư vô danh kia, Hại Thiên Thu cuối cùng cau chặt mày nói: "Chữ viết giống nhau, đây rất có thể là do kẻ gửi thư để lại."

Vương Duật cũng đồng dạng nghi hoặc: "Nhưng nội dung có vẻ hơi lộn xộn."

Hại Thiên Thu cũng không nghĩ đây đơn giản chỉ là nội dung lộn xộn. Người có thể viết ra bức huyết thư gửi cho nàng, chắc chắn phải là người rất rành thuật ẩn tin cùng cổ tự. Nếu không thì nàng cũng chẳng vất vả đi tìm người như thế này.

Trên vách chính là mấy dòng chữ:

"Minh thẩm soi nguy hải,

Thâm nguyệt đại tứ nan.

Vạn giấc mưu trường đan,

Một dặm mộng cầu sinh."

Như suy nghĩ tới điều gì đó, Hại Thiên Thu đột nhiên đưa ngón cái lên miệng, cắn một cái. Máu đỏ tươi lập tức chảy ra, nhỏ xuống mặt đất.

Vương Duật cùng Cố Hàm thấy nàng làm vậy, cũng giật cả mình. Hai người song song, vội vã muốn tiến lại, lại bị Hại Thiên Thu ra hiệu đứng yên.

Sau một hồi, bọn họ chỉ thấy giọt máu của Hại Thiên Thu dần dần bay lên, lơ lửng giữa không trung. Máu đỏ lại dần uốn lượn, kéo dài như sợi tơ hồng. Cuối cùng toàn bộ vách núi lóe sáng một cái, máu đào từ khi nào đã biến thành vô vàng tinh tú.

Một bầu trời tinh tú thu nhỏ cứ như vậy hiện ra trước mặt ba người. Từng vì sao, từng dải ngân hà không ngừng xoay quanh Hại Thiên Thu, không ngừng tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Hại Thiên Thu vô cùng khó hiểu nhìn những tinh tượng xung quanh. Nói đây giống như tinh tượng Vô Danh hay sử dụng cũng có lẽ không ngoa. Nhưng bất quá đây chỉ là tinh tượng cấp độ thấp, không thể sánh với thần toán tử.

"Thì ra là phải dùng máu kích hoạt." Cố Hàm nhịn không được cảm khái.

Vương Duật gật gật đầu nói: "Vậy nên chỉ đành ủy khuất Vương. Chứ ở đây ngoài Vương ra, cũng không có ai có máu."

"Ngươi đừng nói nữa." Hại Thiên Thu ôm tay, thất vọng nói. Số nàng đúng là không chơi được với người sống, quanh năm toàn nhìn cái đám xương cốt thành tinh này.

Trở lại vấn đề chính, Cố Hàm tiếp tục hỏi: "Nhưng có tinh tượng rồi, còn mấy hàng chữ kia thì sao?"

Vương Duật cũng đồng dạng có thắc mắc giống nàng: "Vương, ta thấy hai thứ này có vẻ không liên quan với nhau."

Hại Thiên Thu trước câu hỏi của bọn họ, chỉ mỉm cười nhìn những chòm sao xung quanh mình nói: "Các ngươi nhìn đi, những tinh tú này tuy nhìn có vẻ nằm ở các vị trí khác nhau. Nhưng hầu như đều xếp thành hình dạng giống nhau."

Vương Duật và Cố Hàm nghe vậy, lúc này mới nhìn kỹ. Quả nhiên như lời Hại Thiên Thu nói, những vì sao này chính là xếp thành những hình răng cưa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play