Hại Thiên Thu tuy ngoài mặt tươi cười, đối với mọi người cũng coi như hòa thuận. Nhưng đối với những người nàng không ưa, thì tuyệt đối không bao giờ có thái độ hòa hảo. Mà cho dù có, thì cũng chỉ là diễn xuất tới xuất thần nhập hóa.
"Hại nha đầu!" Hại Thiên Thu vừa quay đi không bao lâu, một giọng nói hùng hậu liền truyền tới. Kèm theo đó là một trận cuồng phong như bão táp.
Hại Thiên Thu nhanh chóng xoay người né đòn, thân hình uyển chuyển bay lượn trên không. Nàng khẽ cười một tiếng, chân đạp lên vách động, tung người xuất chiêu.
Một đỏ một đen trong nháy mắt hòa với nhau, không thể nhìn rõ ai với ai. Qua hơn trăm chiêu, lúc này cả hai thân ảnh mới dần chậm lại.
Lão giả một thân to lớn cường tráng, nước da màu tiểu mạch, râu quai nón đỏ chót. Trên đầu còn có một cặp sừng nhọn hoắt nhô ra, nhìn có chút dữ tợn. Hắn phủi tay một cái, cười lớn nói: "Khá lắm! Sáu năm chạy ra ngoài chơi cũng không tính là rỉ sét hết tài năng."
"Thiên Thu đa tạ Mặc gia gia nương tay." Hại Thiên Thu cung kính hành lễ.
Thì ra người tới chính là Mặc Gia Hành, Mặc ma tôn uy chấn thiên hạ. Hắn vừa cười vừa lấy bàn tay to lớn vỗ lên vai nhỏ của Hại Thiên Thu: "Kỹ năng khôi phục không ít. Nhưng có điều..."
Hại Thiên Thu nghe Mặc Gia Hành nói, ánh mắt mấy chốc liền ảm đạm: "Người cũng thấy rồi, không có tiến triển."
"Ây, nha đầu ngươi cũng đừng buồn." Mặc Gia Hành thấy nàng ảm đạm, vội vàng dỗ dành: "Cũng không vội, lúc trước ngươi hủy đan điền. Nhặt được về một cái mạng cũng là may mắn rồi. Mấy chuyện này không vội, không vội."
Hại Thiên Thu thở ra một hơi. Đúng như Mặc Gia Hành nói. Ba trăm năm trước ở trận chiến cuối cùng, nàng tự bạo. Trong lúc ai cũng đinh ninh nàng đã kiếm gãy người vong, thì lại nhặt được một mạng về.
Có điều từ lúc đó, Hại Thiên Thu liền ngủ vùi tận ba trăm năm. Tới lúc tỉnh dậy, không chỉ tu vi bị tuột giảm. Mà đến cả muốn tăng cường vẫn không tài nào tăng được.
Lúc trước vô lo vô nghĩ, không chú trọng tu luyện thì thôi. Nhưng hiện tại Hại Thiên Thu lại có một mục đích mới. Chưa kể tình hình ngày càng căng thẳng, không thể nâng cao tu vi chính là vấn đề lớn nhất đối với Hại Thiên Thu.
Mặc Gia Hành từ lần đầu Hại Thiên Thu tiếp nhận vương vị đã vô cùng có hảo cảm với nha đầu này. Nay lại cùng nhau nắm vị trí trưởng lão, tất nhiên càng thêm thân như gia đình.
Hắn thân là người lớn tuổi nhất, tất nhiên đối với nàng như ông cháu. Nhìn cái đầu nhỏ lùn lùn, thêm bộ mặt lo nghĩ của Hại Thiên Thu, Mặc Gia Hành làm sao đành lòng.
Tùy tiện phất tay một cái, trong tay Mặc Gia Hành lại có nhiều thêm một cái hộp nhỏ. Hộp gỗ chỉ to bằng bàn tay người thường, nằm trong tay hắn lại càng nhỏ bé. Mặc Gia Hành không nghĩ nhiều, đưa hộp gỗ cho Hại Thiên Thu nói: "Được rồi đừng buồn. Ta cho ngươi chút kẹo có được không?"
Hại Thiên Thu nghe Mặc Gia Hành nói, mắt tròn xoe, đưa tay tiếp nhận hộp gỗ. Kỳ thật Mặc gia gia không cần phải dùng chiêu giỗ trẻ nhỏ này với nàng đâu. Thôi được rồi, nàng thừa nhận nàng thiên tính thích đồ ngọt.
Tiếp nhận hộp gỗ, còn không quên nói lời cảm tạ, Hại Thiên Thu liền loay hoay muốn mở hộp. Tư Đồ Nghệ Mưu từ lúc nào cũng theo qua, tò mò nhìn Hại Thiên Thu.
Xoay qua xoay lại một lúc, cuối cùng hai người các nàng mới mở hộp gỗ ra được. Không mở thì thôi, mở ra rồi hai tiểu nhân liền bị dọa sợ. Trong hộp cư nhiên là hai viên Thạch Đào đan, cấp bậc thần giai!
Hại Thiên Thu tay run run, liếc mắt sang Tư Đồ Nghệ Mưu: "Này... này đủ trả nợ không?"
Tư Đồ Nghệ Mưu bất giác co quắp miệng nói: "Mua cho ngươi thêm mấy cái Thiên Diệp các cũng còn dư."
Trái với hai người kia kinh sợ không thôi, Mặc Gia Hành lại hài lòng cười sang sảng: "Chỉ là chút vật nhỏ thôi. Các ngươi vui là được ha ha."
Trong lúc tiếng cười của hắn đang vang vọng, thì bên ngoài lại có thêm một người bay tới. Người kia một thân đạo bào màu đen, râu tóc bạc trắng, tay cầm phất trần, phong thái tiên thiên. Chỉ là ngữ điệu của người này có chút không tốt: "Thật là, ta mà biết tên nào trộm Thạch Đào Đan của ta, ta liền cho hắn chết không toàn thây."
Hại Thiên Thu thấy người tới, nhanh như chớp đóng nắp hộp lại, đưa cho Tư Đồ Nghệ Mưu: "Ta trả nợ cho người, Tư Đồ tiên tôn."
Nhanh như chớp đem củ khoai lang nóng bỏng tay giao cho Tư Đồ Nghệ Mưu, Hại Thiên Thu liền quay sang tươi cười với Độc Cô Minh: "Độc Cô tiên tôn!"
Độc Cô Minh thấy Hại Thiên Thu hớn hở chạy tới, ngạc nhiên nói: "Ồ, ngươi về rồi? A! Thạch Đào đan của ta."
"Chậc chậc, Tư Đồ tiên tôn. Không ngờ ngươi lại là người lấy Thạch Đào đan." Nói xong Mặc Gia Hành còn làm một vẻ mặt thất vọng, lắc lắc đầu.
Tư Đồ Nghệ Mưu không tự chủ được đen mặt. Hay lắm, một đám người chỉ biết vu oan giá họa!
"Ầm ầm ầm" Bỗng nhiên một tràng tiếng động lớn truyền tới, thành công thu hút sự chú ý của cả đám người. Cửa sắt to lớn vẫn đóng, hiện giờ đã từng chút hé mở.
Mà theo sau đó, là một nam nhân y bào trắng tinh, tóc đen được búi cao gọn gàng. Đôi mắt của hắn mang màu xanh biếc hiếm thấy.
Vô Danh bước ra, vô cùng cung kính lễ độ nói: "Mời các vị nhập cốc."
Bên trong Thanh Tuyền cốc, cây cối vô cùng xanh tốt. Lại có thêm suối chảy qua khe đá, mang theo từng tiếng "róc rách" vui tai. Bên trên còn có một cái giếng trời tự nhiên, khuếch tán ánh nắng dịu nhẹ, đẹp vô cùng.
Cả sáu người vừa bước vào, thì cửa sắt kia cũng theo đó đóng lại. Ngoại bất xuất nội bất nhập, không để cho ai biết được.
Ở giữa sơn cốc rộng lớn kia là một ao sen trắng. Xung quanh ao lần lượt đặt mười hai chiếc ghế gỗ được chạm khắc tinh xảo. Hiển nhiên, đây chính là nơi nghị sự cơ mật của mười hai vị trưởng lão.
Vô Danh đợi tất cả ổn định chỗ ngồi, mới nói: "Các vị, lúc trước như ta đoán, thế đạo hiện giờ vô cùng khó lường. Người tới chưa biết là ai, nhưng hành tung vô cùng bí ẩn." Dừng một chút hắn lại nói tiếp: "Về điểm này, chắc hẳn hai vị đang xem móng tay bên kia là rõ nhất."
Hại Thiên Thu cùng Tư Đồ Nghệ Mưu đang ngồi so móng tay, nghe điểm danh bất giác giật mình một cái. Hại Thiên Thu ho nhẹ, nghiêm túc nói: "Không giấu gì mọi người. Sáu năm trước Thiên Thu vừa tỉnh dậy, mọi chuyện trong các vốn vẫn là để cho Tuệ Lan lo liệu. Nhưng không lâu sau đó, trong số báo cáo gửi về các, có một bức huyết thư."
Hại Thiên Thu vừa nói, tay phải vừa vung ra. Chỉ thấy trong tay nàng giờ đây nhiều hơn một mảnh giấy, bên trên chi chít chữ đỏ. Nàng nói tiếp: "Vốn nghĩ đây là có thuộc hạ gặp nạn, nhưng nội dung bức thư không đơn giản như vậy."
Hại Thiên Thu chỉ tay vào hàng chữ trên thư nói: "Chữ trên thư được viết bằng cổ tự. Có điều cũng là những chữ cơ bản, hoàn toàn không có ý nghĩa. Nhưng ngoài dự đoán, chính là nội dung thật sự lại ẩn dưới dạng Vô Tín thư. Chữ viết ẩn, cũng hoàn toàn là chữ của nhân tộc."
Độc Cô Minh cau mày nói: "Người viết là nhân tộc, nhưng cách thức lại của bất tử nhân. Chưa kể sau đại chiến, số người căm giận chúng ta chỉ có hơn chứ không kém. Với lại chúng ta mấy trăm năm ẩn mình ở đây. Người kia có thể tìm cách gửi tín, quả thật là không dễ."
Hại Thiên Thu gật đầu nói tiếp: "Cũng vì lẽ đó, ta liền lưu giữ lại bức huyết thư này."
"Vậy nội dung bên trong là gì?" Mặc Gia Hành nghi hoặc hỏi.
"Nửa đầu chính là về thời Thanh Hà đế." Hại Thiên Thu nói: "Còn nửa sau, thì lại bị phong ấn, vẫn chưa thể tìm ra cách giải."
Lăng Mộ Thủy, ngón tay khẽ gõ trên đùi, nhíu mày nói: "Khoảng sáu trăm năm trước, Thanh Hà đế tham vọng ngất trời. Vì mưu cầu thuật trường sinh bất lão cùng sức mạnh vô song, không ngừng tàn sát bừa bãi. Dưới trướng hắn có Sát Bá binh. Binh đi tới đâu, máu chảy tới đó."
Mặc Gia Hành vuốt râu nói: "Nếu nói Đại Chiến Tam Tộc đã đủ ác liệt. Thì thời Thanh Hà đế chính là địa ngục trần gian. Ta vẫn còn nhớ, tên điên đó xém nữa liền triệu gọi được Thao Thiết."
"Nhưng tại sao lại nhắc tới chuyện đó. Không phải chuyện đã qua lâu rồi sao? Với lại ghi chép bên trong đó cũng không còn nhiều." Tư Đồ Nghệ Mưu khó hiểu hỏi.
Hại Thiên Thu đáp lời: "Cái này ta cũng vô cùng thắc mắc. Nửa đầu trong thư có nói, Thanh Hà đế điên cuồng luyện đan, xây hẳn ba mươi sáu đền, mười hai lầu các, gọi chung là Khởi Đan cung. Nơi đây không chỉ đem người sống ra thử đan, mà còn nhốt nhiều loại yêu thú, ngày đêm thử nghiệm."
Độc Cô Minh phe phẩy phất trần trong tay, nói: "Khởi Đan cung sao? Lúc đó ta cũng có nghe qua chuyện này. Nhưng lúc Thanh Hà đế tự bạo, cũng đã đem nơi đó biến thành bình địa."
"Vậy có lẽ chỉ có tới nơi đó mới có thể tìm ra được câu trả lời." Vô Danh nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng: "Mà ngươi đã từng tìm qua người kia chưa?"
Hại Thiên Thu gật đầu nói: "Đã thử, nhưng vẫn chưa tìm được. Với lại sự việc đã qua quá lâu, ta cũng không biết đi đâu mà tìm Khởi Đan cung."
"Có điều trên đường đi, ta lại gặp không ít chuyện thú vị." Hại Thiên Thu nói rồi liền lấy từ trong tay áo ra một viên ngọc lục giác.
Ngọc thạch lơ lửng trên tay nàng, rồi bay chầm chậm ra giữa ao sen. Nước từ dưới ao cũng nổi lên, bao quanh ngọc thạch, tạo thành một khối cầu tròn. Sau đó bên trong liền vô cùng kỳ diệu mà xuất hiện một loạt các hình ảnh.
Hại Thiên Thu ung dung, đem toàn bộ mọi chuyện nói ra: "Yêu vật bị nhiễm khí lạ, hầu như đều mất hết nhận thức, chỉ mưu cầu sát niệm. Còn chưa kể tới một loạt những vụ án, trải dài các nơi. Cách thức đều vô cùng kỳ lạ. Nhưng có một điểm chung, chính là loại tà khí quái lạ màu tím. Còn có gần đây, ta lại đụng độ một hắc y nhân. Theo mọi việc tra được, có khả năng cao hắn chính là kẻ giật dây."
Vô Danh lẳng lặng nhìn hình ảnh nam nhân trùm mũ đen trong thủy cầu. Tuy không thấy được mặt, nhưng bóng dáng đó hắn tuyệt không thể quên.
Sau một hồi, Vô Danh liền cất tiếng: "Hắn là kẻ đã xong vào Thiên Tinh trận."
Lời vừa nói ra, toàn bộ những người có mặt đều cứng đờ. Mặc Gia Hành hỏi lại: "Vô Danh tiểu tử, ngươi chắc chắn chứ?"
Vô Danh gật đầu nói: "Không thể sai vào đâu được. Tuy không thấy mặt, nhưng giọng nói cùng tướng mạo, quả thật là cùng một người."
Sau khi Vô Danh khẳng định, bầu không khí lại càng thêm trầm lắng. Thiên Tinh trận là trận pháp khổng lồ của mấy chục đời Vô gia truyền lại.
Loại trận pháp này không chỉ là cơ sở cho các thuật bói quẻ của Vô Sắc Vương, mà còn là thứ hỗ trợ duy trì kết giới bao lâu nay. Thiên Tinh trận là tổng hợp tinh hoa của bao đời, thế trận phức tạp vô cùng. Chưa kể các đời Vô Sắc Vương còn không ngừng tìm hiểu, gia cố, tạo thành một trận pháp tuyệt diệu dự liệu cả thế đạo. Chuyện có người dùng thần thức xông vào được, hầu như là chưa từng có trong một nghìn năm nay.
"Vậy ngươi đoán được hắn là ai không?" Độc Cô Minh cau mày hỏi.
Vô Danh vẫn như cũ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thể xem thấu, đến cả là nhân tộc, ma tộc hay bất tử tộc đều không thể biết được."
Lăng Mộ Thủy nói: "Người này nằm ngoại dự liệu của chúng ta, quá khó để suy đoán. Chỉ còn cách binh tới tướng chặn, hắn xuất chiêu tới đâu chúng ta chặn tới đó."
Độc Cô Minh gật gù nói: "Có vẻ chỉ còn cách đó."
"Vậy thế này đi." Vô Danh nói: "Trước vẫn để Hắc Diệm Vương đi tìm người gửi huyết thư. Ta vẫn sẽ ở lại, duy trì kết giới cùng xem xét tinh tượng. Tư Đồ tiên tôn vẫn đảm nhận trách nhiệm thu thập thông tin bên ngoài. Còn ba vị còn lại, vẫn xin thỉnh ở lại thủ hộ nơi này. Các vị thấy như thế nào?"
"Cứ như vậy đi." Độc Cô Minh nói: "Hai tộc còn lại đã phát hiện bất thường, các ngươi hành động cũng nhớ cẩn thận."
Tư Đồ Nghệ Mưu gấp lại quạt lông, gật đầu nói: "Bọn ta hiểu được."
Lăng Mộ Thủy đứng dậy nói: "Ta vẫn nhớ mang máng vị trí của Khởi Đan cung, hay vẫn để ta theo Hại Thiên Thu đi một chuyến."
Hại Thiên Thu vội vàng cung kính nói: "Không cần Bình Giang Vương phải nhọc lòng như thế."
Lăng Mộ Thủy vừa nghe vậy, tay nắm chặt vạt áo, đang tính nói tiếp thì Hại Thiên Thu đã nói: "Bình Giang Vương chỉ cần chỉ điểm cho Thiên Thu nơi cần tới là được. Tiểu bối vẫn có thể tự đi, tiền bối vẫn là nên ở lại nơi này thì hơn."
"Vậy... ngươi cũng phải cẩn thận." Lăng Mộ Thủy cuối cùng chỉ đành thở dài một cái nói: "Nơi đó có lẽ gần thành Sa Viên của La Thành."
"Đa tạ Bình Giang Vương chỉ điểm." Hại Thiên Thu nói rồi làm một cái lễ.
Vô Danh cũng đứng dậy nói: "Tạm thời như vậy, mọi người cũng mệt rồi, nên đi nghỉ."
Hắn vừa nói xong, mọi người lần lượt đứng dậy rời đi. Cửa sắt một lần nữa mở ra, Kim Chỉ Nam của bọn họ sớm đã đứng chờ bên ngoài. Bọn họ thấy chủ tử nhà mình đi ra, cũng vội vàng ra đón tiếp.
Đang lúc Hại Thiên Thu tính khi thân đi, một giọng nói mềm nhẹ liền truyền tới: "Vẫn không thể tha thứ sao?"
Hại Thiên Thu quay lại nhìn Lăng Mộ Thủy, cười khẩy một cái. Nụ cười này của nàng vừa mang theo tia trào phúng, lại cũng vừa mang theo nét tự giễu: "Chuyện đó... là người đó cầu người mà, cũng chẳng thể trách được. Người cũng biết đó, ta không nhớ rõ. Nhưng cảm xúc vẫn còn đó, chung quy vẫn không phải lỗi của người."
Nói rồi Hại Thiên Thu liền phi thân, cùng Tuệ Lan bay đi để lại Lăng Mộ Thủy vẫn đứng đó thở dài: "Chính ngươi cẩn thận."
------------------------
Bên phía bất tử tộc tình hình căng thẳng, bên này, phía Trúc Vân môn cũng không khá hơn. Từ hai ngày trước, cả Trúc Vân môn đã chìm trong bầu không khí u ám. Đến cả bầu trời cũng không còn trong xanh như trước.
Lam Mạnh Khải cùng Sư Điệp Hoa che dù đứng dưới cơn mưa phùng tí tách. Cả hai người đều gương mặt đượm buồn, nhìn về phía xa xa.
Trong mưa bụi mù mịt, có ba bóng người đang phi hành tới. Bọn họ một thân y phục đều bị mưa thấm ước. Mà nam tử trẻ tuổi ở giữa, trên lưng còn vác thêm một cổ quan tài.
Ba người vững vàng đáp xuống trước mặt Lam Mạnh Khải và Sư Điệp Hoa. Nam tử trẻ tuổi vừa đặt quan tài xuống, cũng lập tức quỳ xuống dập đầu: "Đệ tử không bảo vệ được sư tôn... mong chưởng môn sư thúc trách tội."
"Đứng lên đi." Lam Mạnh Khải vội bước tới đỡ hắn dậy: "Sư tôn ngươi đánh còn không lại, huống chi tới ngươi. Ngươi không hề có lỗi."
Nam tử cường tráng, vạm vỡ cũng bước tới nói: "Là bọn ta tới chậm. Nếu không sư đệ cũng không tới mức như vậy."
Người kia hiển nhiên chính là phong chủ Chiến Vân phong, Phong Thiển Sơn. Hắn hiện giờ một mặt vô cùng căm tức, tay cũng không tự chủ được mà siết chặt chuôi đao.
"Nếu có lỗi, thì ta cũng có." Nam tử một thân quần áo thanh lệ bên cạnh cũng nói: "Nếu không phải ta đồng ý tách ra, thì cũng không tới mức này." Người này chính là phong chủ Ngâm Vân phong, Hạ Thanh Tân.
"Đều không phải lỗi của các ngươi." Sư Điệp Hoa nói: "Trước để cho y nhập thổ vi an đi."
Lý do mà Trúc Vân môn vẫn luôn chìm trong bầu không khí u ám mấy ngày nay là vì người nằm trong quan tài kia. Y là Tự Viễn, là phong chủ Ngân Vân phong.
Ai cũng biết, các vị phong chủ hiện giờ của Trúc Vân môn đều là đồng môn một thời. Sự khởi dậy của Trúc Vân môn cũng đều là nhờ vào bọn họ. Chưa kể đều là người cùng nhau bước qua thời kỳ tăm tối, đã có máu thịt chi giao, tình tất nhiên thân như thủ túc.
Mà nay một người đã ngã xuống, thử hỏi bọn họ làm sao không đau lòng tới chết lặng cho được. Lam Mạnh Khải nhìn cỗ quan tài im ắng kia, hốc mắt bắt đầu đỏ lên. Ba trăm năm trước cũng là chọn Trúc Vân môn mà khai đao. Hiện tại vì điều gì cũng phải lấy đi người của bọn họ?
----------
Tác giả: kể từ đây đánh nhau sẽ không còn gói gọn trong những vụ án nho nhỏ, mà sẽ nâng lên tầm chiến sự quốc gia :> Và tất nhiên ăn hành cũng sẽ đau hơn =]]]]]]]]]