"Mình thật sự gặp ma, một con ma nữ tóc dài, cả người ướt nhẹp. Đứng tron hành lang, chẳng biết làm gì, cái cổ thì cứ vặn tới vặn lui." - Bây giờ, Hạ Mạt đang ngồi trên giường Cốc Vũ, léo nha léo nhéo kể.

"Cậu nói chậm thôi, này uống ly sữa cho định thần." - Ly sữa này Cốc Vũ vừa gọi, nên còn rất ấm.

"........" - Hạ Mạt cầm lấy ly sữa, vì quá sợ nên uống một hơi, không dư thừa sức lực để khó chịu. Vì uống nhanh, nên một giọt sữa chảy ra khóe miệng.

Chất lỏng màu trắng đục, theo khóe miệng chảy xuống cổ, rồi tới xương quai xanh.

Đẹp thật.........rất mê người.

Cốc Vũ ngồi nhìn, ánh mắt chợt mê ly.

Hạ Mạt uống sữa xong, dùng tay lau khóe miệng. Lên tiếng: "Cái nhà nghỉ này không biết trước đây có gì không, ngủ qua đêm trên núi đúng là không ổn. Sáng sớm chúng ta đi....."

"Tiểu Mạt!" - Khủng long chưa nói hết, Cốc Vũ đã mở rộng cổ áo Hạ Mạt, si mê gọi tên cậu ấy.

"Hả? Làm gì?"

"Hôm nay cậu có muốn ngủ chung với mình không?" - Giọt sữa kia đã lướt nhẹ vào trong cổ áo Hạ Mạt.

"Ách......." - Hạ Mạt sững sờ nhìn bàn tay Cốc Vũ lướt theo giọt sữa kia.

[Động tác như vậy mà.....cậu cũng dám làm sao?]

"Chuyện cậu kể có chút nguy hiểm, vì thế......chúng ta ngủ chung nhé." - Cốc Vũ ngẩng đầu, nở nụ cười tinh xảo với Hạ Mạt.

"!!!" - Nụ cười nguy hiểm, Hạ Mạt cảm thấy lông tóc muốn dựng đứng. Nhìn chằm chằm Cốc Vũ, rất muốn từ chối, nhưng thể nào lại gật đầu? Đồ không có khí khái. Biết sao được, nàng sợ ma mà.

Kết quả, hai người ngủ chung.

Bởi vì nhiều nguyên nhân, mà không tắt đèn. Cốc Vũ ngủ bên cạnh Hạ Mạt, xem ra rất an ổn.

Trái tim Hạ Mạt đập bình bịch, không ngừng.

Vốn đã chuẩn bị tinh thần phòng ngừa Cốc Vũ tập khích, ai dè.........

Khủng long quay đầu nhìn.

[Cậu ấy.....cậu ấy.......Cậu ấy ngủ thật hả?]

[Không thể nào? Không lẽ uống lộn thuốc? Hay mình đang nằm mơ?]

Hạ Mạt nhìn Cốc Vũ đang ngủ, tự nhiên thấy khó chịu.

[Này này! Cậu ngủ thật đấy à! Ngủ thật luôn hả? Khốn nạn, khốn nạn! Tự nhiên nằm đó, nghĩ lung tung như con ngốc!]

[Cậu thức ngay cho mình!!!!!] (Trong lòng đã chuẩn bị sang bằng Tư Bản Chủ Nghĩa )

Hung hăng nghĩ, Hạ Mạt nhích lại gần Cốc Vũ, đưa mặt lại gần mặt Cốc Vũ.

".........." - [Đáng ghét! Nhìn gần cậu ấy đẹp thật!]

".........." - [Tên này thực sự quá đẹp rồi! Đáng ghét, gương mặt đẹp như vậy]. Đưa tay sờ mặt Cốc Vũ - [A! Da còn mịn nữa chứ! Thượng Đế ơi, ngài thật bất công!] (Thật ra Người cũng ưu ái cô lắm đó, than gì nữa.)

[Sờ một cái cũng đâu mất miếng thịt nào, dù sao cậu ấy cũng ngủ rồi. Nếu mai cậu ấy hỏi, thì nói là chỉ do cậu ấy nằm mơ thôi.]

Thế là, Hạ Mạt đưa tay sờ mặt Cốc Vũ, còn dán mặt mình lên mặt cậu ấy, chà chà.

[Mịn thật! Cảm giác thật tốt.]

Ánh mắt nhìn xuống môi Cốc Vũ.

[Môi cậu ấy như cánh hoa vậy......Không biết có thơm như hoa không nhỉ?]

"..........." - Thế là Hạ Mạt bạo gan, hôn Cốc Vũ một cái, rồi nằm im giả bộ ngủ.

"Hzai........." - Vài giây sau, Cốc Vũ thở dài.

"??" - [Không lẽ ảo giác? Cốc Vũ ngủ rồi mà, sao lại còn thở dài?]

Cốc Vũ đưa tay, đem tay Hạ Mạt luồng vào trong áo mình.

"Oa a!" - Hạ Mạt mất mặt kêu lên.

"Mình cứ tưởng cậu sẽ làm gì." - Cốc Vũ vươn người, đè lên Hạ Mạt.

"!!" - [Cậu ấy thức lúc nào?]

Cốc Vũ vẫn đè Hạ Mạt, nói tiếp: "Kết quả, cậu chưa làm gì đã định giả chết." - Bó tay thật: "Xem ra, để cậu chủ động, cậu cũng chỉ làm được vậy thôi. Cốc Vũ sờ eo Hạ Mạt.

"Ah~~ Cậu....cậu.......cậu!!!"

"Tiểu Mạt, cậu là đồ ngốc! Đồ ngốc!........" - [Nhưng, vậy cũng tốt. Mình cũng chả thích hợp bị đè.]

* * * * *

"Sao hôm nay cậu ngoan thế?"

"=.=..........Im! Ah ah~~~"

* * * * *

"Thu Phân!" - Sương Giáng la lớn, đập cửa.

"Tới liền." - Thu Phân vừa mở cửa, đã thấy Sương Giáng sắc mặt tái mét: "Sương Giáng, cậu sao vậy?" - Không phải đi xem náo nhiệt sao, tại sao lại thế này?

"Tiểu Thu, có ma~~~" - Sương Giáng đóng cửa, đè Thu Phân.

"Ế?" - Thu Phân bị đè, sững sờ.

"Được rồi, không sao rồi." - Ma sao? Với người vô thần như Thu Phân, nàng nhất định sẽ không tin. Nhưng vẫn vỗ vai trấn an người phía trên.

Lúc lâu, Sương Giáng đã ổn định, ngồi trên giường uống nước ấm.

"Sương Giáng, cậu đỡ hơn chưa?" - Thu Phân ngồi trên giường, nhìn Sương Giáng đối diện, hỏi.

Sương Giáng gật đầu: "Đỡ rồi!" - Dừng một chút, ngẩng đầu nhìnThu Phân: "Tiểu Thu, hôm nay.....chúng ta.....ngủ chung nha?"

"Hử?"

Thu Phân giật mình, nhìn Sương Giáng. Trong mắt nàng, Sương Giáng là một chỗ dựa rất đáng tin cậy. Mặc kệ là gặp chuyện gì, hay sợ sệt cái gì, chỉ cần có Sương Giáng bên cạnh, Thu Phân sẽ rất an tâm. Hơn nữa, sự thật chứng minh, Sương Giáng thật sự là người đáng tin cậy.

Chỉ là, tiểu thư Từ Sương Giáng luôn lạnh lùng, cao ngạo này, lại rất sợ mấy thứ không có chân, còn "trôi bồng bềnh". Thu Phân đến giờ vẫn còn nhớ cái đêm, giúp tình cảm của hai người càng thêm phát triển kia. Cũng giống đêm đó, Sương Giáng sợ hãi, nép vào nàng.

Có điều.....nhìn Từ Sương Giáng rất ít khi sợ hãi, lại đang nhỏ bé đáng yêu như thế.....Làm Thu Phân nghĩ.....

[Sương Giáng như vậy.......đáng yêu chết mất thôi.]

"Nếu không được......."

"Được! Không sao! Chúng ta cùng ngủ!" - Vui vẻ.

[Sương Giáng thế này, đúng là rất đáng yêu!]

Thu Phân leo xuống giường, bò lên giường Sương Giáng. Ý muốn che chở người yêu, được khởi động ở mức cao nhất.

"Tiểu Thu?"

"Ngủ thôi, Sương Giáng."

"Ừm."

Chui vào chăn, Thu Phân ôm chặt Sương Giáng, cơ thể còn chà tới chà lui.

[Cơ thể Sương Giáng thơm quá, mềm mại thật, thoải mái ghê. Da Sương Giáng đẹp thật, sờ vào mịn ghê. Sương Giáng.......Từ Sương Giáng.]

[Tay của Sương Giáng......Thật thoải mái.]

Sương Giáng cảm thấy, tay phải không còn là của mình.

"Tiểu Thu."

Thu Phân ngẩng đầu nhìn Sương Giáng.

"Tiểu Thu, cậu bạo thật."

"Ách..........Chuyện.........mình.....không có." - Đỏ mặt tới mang tai, không biết nói gì. Chỉ là....một lúc mất tự chủ.....Giống như một tên biến thái đang quấy rối tình dục người đẹp vậy.

"Tiểu Thu.......có cậu bên cạnh.....thật tốt quá." - Sương Giáng ôm chặt Thu Phân, tặng cậu ấy một nụ hôn nhẹ.

"Sao lại........."

"Mình yêu cậu. Tiểu Thu, mình yêu cậu!"

Thu Phân mắc cỡ rút vào lòng Sương Giáng: "Ừm....mình cũng yêu cậu." - Ôm chặt chiếc eo thon của Sương Giáng, nàng nhắm mắt, cười hạnh phúc.

"Tiểu Thu, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

* * * * *

"Em tìm được rồi! Thì ra nó ở đây, mà sao nó ở đây được?"

"Em cũng thiệt là, có muốn ngủ không đây?"

"Này này, chồng ơi! Anh có tin ráp giường có chân biết chạy không?"

"Về phòng ngủ thôi, nửa đêm rồi."

Hậu ký:

Sáng sớm, thời tiết vẫn đẹp như vậy.

Qua một đêm, cả đám người dường như quên hết chuyện tối qua.

"Hạ Mạt học tỷ, hôm qua em nằm mơ thấy bị chị đập một cái." - Lâm Hiểu ai oán nhìn Hạ Mạt.

"Ách......" - Mặt đen. Hạ Mạt chỉ nhớ vô tình đập trúng ai đó. Không lẽ.......

"Nơi này rất đẹp, lần sau mình sẽ đến nữa." - Thu Phân có tâm trạng rất tốt.

"Không muốn! Mình không tới nữa đâu." - Diệp Nại nhỏ giọng.

"Ách.....tôi cũng không đến nữa." - Tô Thiến thì uể oải.

"Hử? Nhưng mình thấy ở đây cũng đâu có tệ." - Công chúa nói.

"Đúng vậy. Tiểu Mạt, chúng ta về thôi."

".............."

".............."

--------------------------

Phân tích tình hình một tý đây, vì tác giả viết không theo trình tự.

1- Từ Sương Giáng nghe tiếng ồn (do vợ chồng cãi nhau) muốn ra xem, khi ra thì hết cãi, lại sợ ma ---> Đi về. Vừa quay đầu thì căn phòng 2 vc ấy quăng ra cái ráp giường trùm lên đầu nàng. La làng

2- Hạ Mạt cũng nghe thấy, nhưng khi ra xem thì Sương Giáng đã chạy về. Khi đến gần phòng 2vc, thì người vợ vừa tắm xong đi ra kiếm cái ráp giường ----> Tưởng ma hét chạy về.

3- Lâm Hiểu thì khi Hạ Mạt vừa hét vừa chạy, ló đầu ra nên bị đập một cái thấy cả bầu trời sao.

4- Lạc Hà và Tô Thiến: Tô Thiến đang định "mần ăn", thì bị làm ồn. Lạc Hạ chớp thời cơ chạy ra xem, đúng lúc Sương Giáng tháo được cái ráp trải giường ---> quăng ---> Trùm lên đầu Lạc Hà.

5 -Diệp Nại thì khỏi nói hiệu ứng dây chuyền, bị hét nên sợ trốn luôn.

-----------

Hoàn đc chưa mọi người????

Mọi người....ngủ ngoan.

Cuối tuần vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play