Từ Sương Giáng vừa chạy vừa kéo "con ma" trên người ra, vất vả lắm mới kéo nó ra được, rồi vứt qua một bên. Cũng không nhớ là đã vứt ở đâu, cũng không biết cái người vừa hét lên là ai, cứ cắm đầu chạy.

"Thu Phân~~~ có ma~~~"

* * * * *

Diệp Nại đang an tĩnh ngồi trên giường của mình. Bởi vì giường của nhà nghỉ không lớn, là giường đơn, nên hôm nay công chúa không thể ngủ chung với nàng. Thật ra, lúc đầu thì tốt, vì hôm nay đi nhiều hơn mệt, nên hai người ngủ sớm. Có điều, sau đó chả hiểu tại sao, bên ngoài quá ồn ào, Diệp Nại giật mình thức dậy. Không có chuyện gì, ngủ tiếp. Nhưng lại xuất hiện tiếng hét chói tay, một tiếng rồi một tiếng, không chịu dừng. Với lại, nghe như giọng con gái.

[Sao lại có tiếng con gái thét? Bộ ở ngoài đáng sợ lắm à?]

Quay đầu nhìn công chúa đang nằm trên giường bên kia, không có phản ứng. Ồn vậy công chúa vẫn ngủ? Cậu ấy không nghe thấy sao? Không lẽ chỉ có mỗi mình nàng nghe?

Tự nhiên nhớ tới câu truyện Tô Thiến kể....đã bảo không muốn nghe truyện ma mà. Thế mà vẫn kể là sao? Giờ sao ngủ đây?

"Oa a a~"

[Lại nữa rồi, tiếng hét chói tai lại xuất hiện.....lần này còn to lớn lần trước. Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Không lẽ có ma thật sao?]

"Oa a a ~~ Có ma~~~~" - Giống như đang chứng minh suy đoán của Diệp Nại là đúng, bên ngoài tự nhiên hét lên.

"Ma~~" - Giống như "hiệu ứng bươm bướm"(1), Diệp Nại giật mình, hét.

"Tiểu Nại?" - Thì ra công chúa không có ngủ, nhìn thấy Diệp Nại giật mình, gọi tên.

"Oa a Linh~~~~" - Diệp Nại phóng sang giường công chúa, kéo chăn, chui vào.

"Oa a~~ có ma đó~~~có ma." - Chui chui, chui........

"Tiểu Nại?" - Công chúa buồn cười nhìn Diệp Nại nép sát vào lòng mình.

Người trong lòng, không ngừng run run.....Nhìn cậu ấy thế này.....thật muốn "ăn".

"Tiểu Nại?" - Người bên trong không chịu chui ra.

"Tiểu Nại!" - Hết cách, công chúa gằn giọng. Người trong chăn cũng chịu lên tiếng "ừ", rồi ôm chặt eo nàng.

Bộ dạng này.......rất khó chịu được đến sáng mai.....vì thế.

"Nếu cậu không chịu ra, mình sẽ 'ăn' cậu đó." - Vì thế......

"Linh~~~" - Giọng buồn buồn.

Công chúa xốc chăn lên, nhìn người đang ôm chặt eo mình, sau đó cũng chui vào.

Vì thế.....đừng cố chịu đựng làm gì......muốn "ăn" thì cứ "ăn" đi.

* * * * *

Tô Thiến nằm trên đất giãy dụa, sàn cứng quá. Không lẽ tối nay, xui đến mức phải xxx trên sàn sao? Dù sàn nhà rất sạch, nhưng nàng không muốn. Bị "đè" đã rất thảm rồi, vậy mà cũng không được lên giường sao? T_T

Có điều....giãy.....vùng vẫy.......vô dụng.

[Tại sao nhìn em ấy nhỏ con thế, mà khỏe quá vậy?]

"..........." - Tô Thiến không giãy nữa: "Chuyện này......ít ra cũng nên làm trên giường chứ." - [Cho chị lên giường đi, chị sẽ chìu em mà..hzai........]

"Lên giường rồi, có thể thật sao? Học tỷ?"

"À......ừ.....có thể."

[Thảm.....quá thảm.............khi nào Tô Thiến ta mới được nằm trên?]

[Đều tại cái ráp trải giường đó........Ta Hận Ngươi!!!!]

* * * * *

Lạc Nhạn đau lòng kiểm tra đầu Lâm Hiểu, may mà không sao.

"Cho dù có, Nhạn cũng không nhìn ra." - Lâm Hiểu kích động nhìn Lạc Nhạn. Mỗi lần thấy Lạc Nhạn đau lòng lo lắng, nàng sẽ cực kỳ vui.

Biết làm sao....Ai bảo ngày thường Lạc Nhạn được săn đón dữ quá, làm hại nàng suốt ngày ghen. Vì thế, khi có cơ hội, tất nhiên phải hành chị ấy một chút.

"?........Hiểu Hiểu?"

"Hả?"

"Em nhìn chằm chằm chị xem gì thế?"

[Đáng ghét, hoàn toàn nhìn không ra...........Ôi~~~ Suốt kiếp chắc không thể nhìn thấy Nhạn ghen.]

"Vừa nãy đúng là em nhìn thấy Hạ Mạt học tỷ chạy tới, sao nháy mắt đã không thấy đâu?" - Đánh trống lảng, ngàn vạn lần không thể để chị ấy nhìn ra mình có âm mưu.

"Có phải Hạ Mạt học tỷ gặp........" - Chưa nói xong, Lâm Hiểu đã bị đè xuống giường.

"Nhạn?" - Nghi hoặc nhìn Lạc Nhạn.

"Em đó........" - Lạc Nhạn nhìn Lâm Hiểu, có chút khổ não: "Sao trước giờ em không có tính tự giác gì hết vậy?"

"Là sao?"

"Hạ Mạt học tỷ, Hạ Mạt học tỷ..........Rõ ràng người trước mặt em là chị, sao em lại gọi tên người khác."

"Nhạn?" - [Không lẽ......]

Lạc Nhạn cúi người, kéo gần khoảng cách: "Như chị nói........Giống bây giờ, gọi tên chị, Hiểu Hiểu."

"Nhạn." - [Không lẽ.....đây là.....]

"Phải, gọi tên chị, Hiểu Hiểu."

Bị người đè hôn, thì Lâm Hiểu mới biết được, Lạc Nhạn đang.........ghen!

* * * * *

Hạ Mạt chạy thục mạng về phòng. Thật ra, trong hoàn cảnh này, có thể về tới phòng của mình cũng cực kỳ gian nan. Hạ Mạt không bị lạc, vì những gì liên quan đến Cốc Vũ nàng đều rất nhạy cảm. Vì thế, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, Hạ Mạt vẫn có thể chạy về bên cạnh Cốc Vũ.

Cốc Vũ vừa từ toilet đi ra. Vì phải quấn tóc, nên khi Hạ Mạt ra ngoài, Cốc Vũ sẵn tiện dưỡng lại da đầu. Tóc Cốc Vũ rất dài, bình thường đều buộc cao, đôi khi cũng có thả xuống. Phải xinh đẹp gì đó, Cốc Vũ không để ý lắm, nhưng nàng chăm sóc rất cẩn thận mái tóc. Dù không phải là ngày nào cũng làm, nhưng thường thường buổi tối, nàng sẽ dùng vài thứ dưỡng tóc.

Khi Hạ Mạt đi ra ngoài xem náo nhiệt, Cốc Vũ đang dưỡng tóc. Khi Hạ Mạt trở về, Cốc Vũ cũng từ trong toilet đi ra, tóc hơi ướt, xem ra vừa gội sạch.

Vừa bước ra khỏi toilet, thì Hạ Mạt ở ngoài nhào vào, ôm nàng cứng ngắt.

"Tiểu Mạt?" - Cơ thể lảo đảo, Cốc Vũ ôm eo Hạ Mạt đễ giữ thăng bằng, sẵn đỡ cậu ấy không bị té.

Tin là mọi người cũng từng trải qua những lúc thế này. Khi bạn đặc biệt sợ hãi, hoặc đang trong hoàn cảnh nguy hiểm mà không có ai giúp, bạn sẽ vô thức bám lấy, ôm lấy, túm lấy bất cứ thứ gì, cho dù chỉ là cọng cỏ. Nên chúng ta mới có câu, "nhánh cỏ cứu mạng".

Hạ Mạt, chính là một ví dụ điển hình.

"Oa a a a ~~~" - Cảm thấy đã ôm được thứ gì đó rất thật, Hạ Mạt ôm chặt Cốc Vũ. Còn bấm vào eo và vai Cốc Vũ, tiếp theo là đè đến Cốc Vũ ngã trên đất.

"Này này! Tiểu Mạt!" - Cốc Vũ bị Hạ Mạt xông tới, ngã xuống đất, mái tóc dài trải ra nhìn thật đẹp.

Hạ Mạt cũng không có tâm tình để nhìn, chỉ ôm chặt Cốc Vũ. Sau đó, thì áp sát vào lòng Cốc Vũ.

Áp sát, chà chà, áp áp, chà!

"............" - Cốc Vũ chưa từng hưởng thụ kì nghỉ mát tuyệt vời này. Trong ấn tượng của Cốc Vũ, Hạ Mạt là người rất kì quái, rất hiếm thấy cậu ấy nhiệt tình như vậy. Gần nhất là chuyện mấy viên kẹo thủy tinh, vài tháng trước.

Có điều, từ đó về sau, Hạ Mạt vẫn mãi là Hạ Mạt khó chịu. Vì thế, lần này Cốc Vũ bị Hạ Mạt nhiệt tình ôm chặt, thật sự vừa cảm động.........vừa....hưng phấn. (what? cái gì?)

"Tiểu Mạt, cậu sao vậy?" - Hạ Mạt thế này, chắc chắn có nguyên nhân. Tuyệt đối không phải vì quá nhớ nàng. Cốc Vũ còn chưa đến mức "tự luyến".

Hạ Mạt ôm Cốc Vũ cứ kêu "Oa oa" , cuối cùng đã chịu nói: "Không...không sạch sẽ! Chỗ này không sạch sẽ! Mình gặp ma!"

"Hể?" - Không hiểu.

-----------------

(1) hiệu ứng bươm bướm, hay hiệu ứng cánh bướm: là lý thuyết về khí tượng học. Mình ko rành, ai muốn biết thì tra google nhé. Mình đọc cũng chả hiểu nổi =_=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play