Sở Tử Mặc nhíu chặt mày lại, thoáng lộ ra vẻ ngang ngược.

“Không, đây là chuyện riêng của em, anh đừng can thiệp vào” Phong Thiên Tuyết vội vàng nói: “Tử Mặc, anh không giống mọi người, từ nhỏ anh đã không thích tham gia vào những chuyện cạnh tranh trong thương trường, không thích chuyện lừa gạt lẫn nhau, anh chỉ thích vẽ tranh thôi.

Anh đừng vì em mà phá bỏ những luật lệ của riêng mình.”

“Được rồi, chúng ta không nói về chuyện đó nữa.” Sở Tử Mặc dịu dàng mỉm cười: “Vất vả lắm mới có thể gặp được nhau, chúng ta phải thật vui vẻ!

“Vâng.” Phong Thiên Tuyết gật đầu lia lịa: “Đêm nay em mời anh, chúng ta cứ uống một chầu thỏa thích đi”

“Được, vậy thì anh sẽ không khách sáo đầu”

Nụ cười của Sở Tử Mặc còn đẹp hơn cả ánh trăng trên trời.

Sở Tử Mặc dẫn Phong Thiên Tuyết đi đến một nhà hàng chuyên kinh doanh lẩu Thái để ăn lẩu.

Phong Thiên Tuyết vừa nhìn thấy chữ Thái thì lập tức cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Mặc dù cô chắc chắn rằng Thái Hổ không phải là người đàn ông đêm đó, nhưng bị chụp những ảnh thân mật như vậy đã đủ để khiến cho cô cảm thấy ghê tởm rồi.

Huống chi, bây giờ những bức ảnh đó bây giờ còn đang nằm trong tay mẹ con nhà họ Bạch.

Một khi chúng được công khai ra ngoài thì chẳng những danh dự của cô sẽ bị hủy hoại, mà có thể sẽ còn ảnh hưởng đến con cô nữa.

“Sao vậy?” Sở Tử Mặc thấy vẻ mặt Phong Thiên Tuyết hơi khó chịu thì ân cần hỏi: “Em không muốn ăn lẩu Thái à? Hay chúng ta đổi sang nhà hàng khác nhé?”

“Không sao, không cần đổi đâu.”

Phong Thiên Tuyết tưởng là Sở Tử Mặc đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi chuyện, nên cô cũng không muốn khiến anh ta mất hứng.

Huống chi, chỗ này rất xa, nếu đổi sang nhà hàng khác thì sẽ rất tốn thời gian.

“Chúng ta đi vào thôi.”

Sở Tử Mặc kéo Phong Thiên Tuyết vào phòng riêng mà anh ta đã đặt sẵn, gọi những món ăn mà Phong Thiên Tuyết thích.

Sau khi nhân viên phục vụ đi ra ngoài, hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, khi nói đến chuyện hồi đại học, hai người đều cảm thấy rất vui, dù sao thì ngày xưa ấy cũng rất đơn giản, trong sáng, những kỷ niệm thời thanh xuân lúc nào cũng rất hạnh phúc.

Sau đó Sở Tử Mặc hỏi về tình hình hiện tại của Phong Thiên Tuyết.

Nụ cười của Phong Thiên Tuyết vụt tắt, vẻ mặt cô trở nên nghiêm trọng hơn, cô cúi đầu xuống uống trà, không nói câu nào nữa.

“Anh nghe Tử Hàm nói là em và chủ tịch Dạ bên tập đoàn Thịnh Thiên có vẻ như… khá thân với nhau phải không?” Sở Tử Mặc hỏi dò.

“Anh ấy là ông chủ của em” Phong Thiên Tuyết cố ý không nói vào trọng tâm vấn đề.

“Thiên Tuyết..” Sở Tử Mặc nhắc nhở với vẻ trịnh trọng lạ thường: “Đừng có

trêu vào người nhà họ Dạ”

Phong Thiên Tuyết ngước mắt lên nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: “Tại sao anh lại nói thế?”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play