“Cũng chẳng khổ lắm, chỉ là..” Phong Thiên Tuyết kiềm chế cảm giác muốn kể hết mọi chuyện ra.

Cô chuyển sang chủ đề khác: “Tử Mặc, lần này anh về là để thăm Tử Hàm và chú Sở à?”

“Anh về là vì em” Sở Tử Mặc nhìn cô một lúc: “Anh biết được vài chuyện liên quan đến em, anh biết là khoảng thời gian vừa rồi em sống không ổn lắm, vậy nên anh muốn đến xem thử xem liệu anh có thể giúp gì em không?”

“Anh đừng đối xử với em tốt như vậy” Phong Thiên Tuyết lên tiếng, không kiềm chế được sự nghẹn ngào: “Anh càng đối xử tốt với em thì em sẽ càng cảm thấy áy náy hơn”.

Cô nhìn vào đôi tay đang nắm lấy vô lăng của anh ta, anh ta đeo một chiếc găng tay màu đen ở tay trái là để che đi phần khuyết ở ngón áp út.

Đáng ra đó là ngón để đeo nhẫn cưới, nhưng vì cô mà nó đã bị đứt ra.

“Đồ ngốc!” Sở Tử Mặc thấy cô sắp khóc thì đau lòng, vội vàng ôm cô vào lòng mình: “Anh tự nguyện đối xử tốt với em mà, anh thấy rất vui khi đối xử tốt với em.

Em cứ để yên cho anh thấy vui đi mà.

Được không?”

Phong Thiên Tuyết không nói câu nào, chỉ mím chặt môi lại, sau đó khịt mũi, dựa vào lòng anh ta.

Vốn dĩ, tính cách của cô rất lạc quan, yêu đời, lúc nào cũng tích cực, dù có gặp chuyện gì thì cô cũng sẽ mạnh mẽ đối mặt, nghĩ cách giải quyết, không bao giờ khóc lóc, đa sầu đa cảm.

Nhưng mà cô cũng có cảm giác áp lực, cũng có những khoảnh khắc muốn sụp đổ, cũng biết căng thẳng, cũng biết mệt.

Cô không dám thể hiện điều này trước mặt thím Chu và mấy đứa trẻ.

Mà bây giờ, lồng ngực ấm áp, một bờ vai rắn chắc này lại khiến cô cảm thấy muốn dựa vào một lúc.

“Có anh đây rồi, em không cần phải sợ gì nữa” Sở Tử Mặc hôn nhẹ lên tóc cô: “Nói cho anh biết đi, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi..” Phong Thiên Tuyết há miệng ra nhưng lại chẳng thể nói ra thành lời.

Cô không dám kể là trước kia cô đã gọi một tên trai bao đến rồi còn sinh cho tên đó hẳn ba đứa bé, và bây giờ mẹ con nhà họ Bạch đang lấy chuyện này ra để uy hiếp cô.

Họ cho cô hai ngày để tìm một người đàn ông về để kết hôn, nếu không thì họ sẽ đăng ảnh và video quay chụp lại cảnh cô gọi call boy trước kia lên mạng, rồi còn để cho tên trai bao Thái Lan đó gặp mặt các đơn vị truyền thông rồi kể lại chi tiết quá trình…

Cô cũng chẳng dám nói là cô đã bị Dạ Chẩn Đình ép ký một hợp đồng vay nợ, dù Sở Tử Mặc có sẵn lòng bỏ ra một trăm triệu để trả nợ cho cô thì Dạ Chấn Đình cũng sẽ không chịu nhận số tiền đó.

Cô đã nợ Sở Tử Mặc quá nhiều rồi, không thể làm liên lụy đến anh ta thêm nữa.

Cô cũng không thể gây thù chuốc oán cho Sở Tử Mặc, và đặc biệt là không nên tạo ra một kẻ thù đáng sợ như Dạ Chẩn Đình.

Cô không thể kéo Sở Tử Mặc vào chuyện này được.

“Anh đã đọc báo rồi” Sở Tử Mặc chủ động lên tiếng nhắc đến chuyện này: “Anh tin rằng đây không phải là sự thật.

Với cá tính của em, bốn năm trước Tư Hạo Hiên đã bỏ mặc em vào thời điểm quan trọng nhất, chắc chắn là em sẽ không bao giờ quay lại với anh ta đâu”.

“Anh đúng là người hiểu em nhất” Phong Thiên Tuyết thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

“Em không muốn có liên gì với những người trong quá khứ nữa.

Trước kia em đã bị người ta hãm hại, em đã không muốn truy cứu chuyện đó rồi, nhưng họ vẫn không chịu tha cho em.”

“Đừng sợ, bây giờ anh đã về rồi, không ai có thể làm tổn thương em đâu.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play