Dạ Chấn Đình trong hồ bơi nổi lên mặt nước, anh vuốt nước trên mặt, nhìn cô với vẻ châm biếm.

Giống như đang nhìn một đứa ngốc!

“Anh cố ý sao?” Phong Thiên Tuyết khom lưng, mệt đến nỗi thở hổn hển.

Dạ Chẩn Đình cong môi cười rồi lặn xuống nước, tiếp tục bơi.

Hình xăm ở phần eo sau lưng như ẩn như hiện dưới ánh đèn, tựa như đang dụ dỗ Phong Thiên Tuyết.

Phong Thiên Tuyết tức đến nỗi quay đầu bỏ đi, nhưng đi được vài bước thì dừng lại.

Không đúng, nếu hôm nay không làm rõ thân phận của anh thì không biết bao giờ mới có cơ hội.

Nếu lần sau lại vào phòng, sợ là bị anh ăn sạch đến không biết gì.

Trong hồ bơi, xung quanh toàn là người, ít nhất thì anh không thể làm gì được cô.

Nghĩ thế Phong Thiên Tuyết quay lại, bên cạnh hồ hơi có chiếc ghế nằm màu trắng ngà và bàn, trên bàn có rượu vang, đá, trái cây và trà bánh.

Phong Thiên Tuyết cầm một viên đá lên ném về phía Dạ Chấn Đình.

Viên đá đập vào bên cạnh, Dạ Chấn Đình đang lặn hơi phản ứng lại rồi tiếp tục bơi.

Phong Thiên Tuyết lại ném thêm một viên, rơi tõm đến bên cạnh Dạ Chấn Đình.

Dạ Chẩn Đình trồi lên khỏi mặt nước, quay đầu trùng cô.

Phong Thiên Tuyết lại nắm một nắm đá ném qua.

Lần này, đá đập vào lưng, mông và đầu của Dạ Chẩn Đình.

Cuối cùng Dạ Chẩn Đình cũng phát cáu, xoay người bơi về phía này.

Phong Thiên Tuyết đứng trên thành bể bơi, nhón chân rướn cổ nhìn chằm chằm vào phần eo sau lưng Dạ Chẩn Đình.

Lần này cô nhất định phải nhìn rõ thân phận thật sự của anh.

Dạ Chấn Đình bơi nhanh tới như một con cá kiếm, thoáng chốc đã gần ngay trước mắt.

Phong Thiên Tuyết nhìn chằm chằm hình xăm phần eo sau lưng của anh, ánh sáng xanh lam chiếu lên, một mảng màu xanh dần rõ ràng.

Lúc cô sắp nhìn rõ thì một cánh tay bỗng đưa ra nắm lấy cổ chân cô rồi kéo mạnh.

.

Truyện Tổng Tài
“Tôm”

Phong Thiên Tuyết đột nhiên rơi vào bể bơi, hai tay khua loạn xạ, mũi và miệng không ngừng sặc nước, giống hệt một con ếch sắp chết đang giấy giụa.

Dạ Chẩn Đình ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cô, khóe miệng cong lên thành một vòng cung giễu cợt.

Thấy Phong Thiên Tuyết sắp chìm vào nước, cuối cùng Dạ Chẩn Đình mới chậm rãi đưa tay ra kéo cô lên.

“Phụt”

Phong Thiên Tuyết phun ra một ngụm nước, toàn bộ đều phun lên mặt Dạ Chẩn Đình.

Dạ Chẩn Đình nhắm mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Phong Thiên Tuyết, cô chết chắc rồi!”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play