Bây giờ trong nhà rất nguy hiểm, cũng không thể đem chiếc hộp đó đến chỗ Dạ Chẩn Đình được.

Lấy chiếc hộp gỗ ra thì cũng không có chỗ nào cất, chi bằng cứ tiếp tục để ở khuôn viên lăng mộ Thu Sơn thì an toàn hơn.

Suy nghĩ xong, Phong Thiên Tuyết quyết định quay lại chỗ Dạ Chẩn Đình.

Cô ra khỏi nhà hàng, đang định gọi xe thì phát hiện mình không biết địa chỉ biệt thự nhà họ Dạ.

Lúc này, chiếc Maybach kia lái tới, tài xế xuống xe mở cửa, cung kính nói: “Mời cô Phong”.

“Sao anh lại ở đây?” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên hỏi.

“Dạ Vương dặn dò phải đưa có an toàn trở về, thế nên tôi đợi ở phía xa, hi vọng không quấy rầy cô!”

Tài xế cung kính, khiêm tốn giải thích.

Phong Thiên Tuyết cảm thấy sởn tóc gáy, cô bỗng phát hiện, có lẽ nhất cử nhất động của cô đều nằm trong phạm vi giám sát của Dạ Chấn Đình, cô hoàn toàn không thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Về đến biệt thự nhà họ Dạ, đêm dần buông, bầu trời như được bao phủ bởi một lớp voan màu đen, bí ẩn và lạnh lẽo.

Xuống xe, Phong Thiên Tuyết nặng nề tâm sự, có vô số câu hỏi đang cuồn cuộn trong đầu cô đợi cô giải đáp.

“Chào cô Phong!”

Vệ sĩ và người giúp việc xung quanh đều cung kính chào hỏi.

Phong Thiên Tuyết hơi ngẩn ngơ, như thể mình thật sự là nữ chủ nhân của biệt thự này.

Cô lắc đầu để mình đừng nghĩ lung tung nữa, hỏi: “Sếp Dạ đâu?”

“Dạ Vương đang ở bể bơi, tôi đưa cô đến đó!” Nữ giúp việc cung kính nói.

“Được, cảm ơn.”

Phong Thiên Tuyết theo nữ giúp việc vòng qua rừng trúc và vườn hoa để đến bể bơi, từ xa cô đã nhìn thấy ánh sáng màu xanh lam chiếu sáng cả một bể bơi rất lớn.

Trong bể bơi tràn ngập ánh sáng, có một bóng người đang bơi.

Bóng người cao gầy, mạnh mẽ và nhanh nhẹn dưới ánh đèn, có sự bí ẩn mà cô quen thuộc.

Phong Thiên Tuyết vội bước nhanh tới, cô muốn nhân cơ hội để nhìn xem phần eo sau lưng của Dạ Chẩn Đình rốt cuộc có hình xăm kia hay không.

Nhưng chạy đến gần mới phát hiện hồ bơi rất lớn, Dạ Chấn Đình đang bơi ở giữa hồ cách rất xa, hoàn toàn không nhìn rõ được hình xăm trên eo anh, chỉ có thể nhìn thấy màu xanh, xác định rằng phần eo sau lưng của anh có hình xăm!

Phong Thiên Tuyết hồi hộp, bước nhanh về phía bên kia của hồ bơi.

Cô muốn cách anh gàn một chút để có thể nhìn rõ.

Nhưng cô vừa đến gần thì anh đã bơi sang bên khác, thế nên cô lại chạy bước nhỏ đuổi theo bóng dáng anh.

Cứ đuổi như thế hết một vòng lớn..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play