Đoạn Thiên Nhai nheo mắt nhìn xoáy vào Phong Thiên Tuyết, trong mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.
Anh ta thích vẻ cuồng dã, ngỗ ngược của cô hôm nay hơn vẻ thuần khiết hôm qua…
“Gọi đến đây cùng chơi nhé” Chủ quán bar vội nói.
“Tôi nói rồi, không được động đến cô gái này!”
Đoạn Thiên Nhai nhận rất mạnh vào mấy chữ “không được động đến”, trong mắt cũng có thêm tia cảnh cáo rõ ràng.
“Được, tôi hiểu rồi.
” Ông chủ quán bar gật đầu liên tục.
“Ông chủ, ca sĩ phỏng vấn đến rồi” Nhân viên phục vụ dẫn Phong Thiên Tuyết tới.
Phong Thiên Tuyết nhìn thấy Đoạn Thiên Nhai thì chợt khựng lại, đây không phải là “con nợ trai bao” đấy chứ?
Dáng người, bóng lưng, còn có cách ăn mặc này của anh ta gần như giống hệt con nợ trai bao
Đoạn Thiên Nhai quay đầu lại nhìn Phong Thiên Tuyết bằng ánh mắt phức tạp, liệu cô có nhận ra anh ta không?
“Anh… Phong Thiên Tuyết nhìn khuôn mặt đẹp trai có chút non nớt của anh ta, một lúc sau mới hoàn hồn: “Là anh sao?”
Tim Đoạn Thiên Nhai run lên, cô nhận ra mình? Hay cô coi mình là anh cả?
“Trần Đại Trụ?” Phong Thiên Tuyết nói ra tên thật của “con nợ trai bao”.
“Hả?” Đoạn Thiên Nhai ngỡ ngàng, gì vậy? Lẽ nào anh cả dùng cái tên quê mùa này ở trước mặt cô?
“Xin lỗi, có lẽ tôi nhận nhầm người.
”
Phong Thiên Tuyết không chắc lắm, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
Nhưng cô lại thầm nhủ, dù là anh thì cũng phải giả vờ như không biết, hai người đã không còn quan hệ gì nữa.
sĩ hả?” “Cô?” Chủ quán bar cười tít mắt nhìn Phong Thiên Tuyết: “Phỏng vấn làm ca
“Vâng” Phong Thiên Tuyết gật đầu.
“Cô biết chơi nhạc cụ gì?” Chủ quán bar hỏi.
“Piano” Phong Thiên Tuyết liếc nhìn sân khấu, trên đó có một cây đàn piano màu trắng.
“Lên chơi một bài cho tôi nghe thử” Chủ quán bar hất cằm về phía sân khấu.
“Được.
” Phong Thiên Tuyết nhìn lướt qua Đoàn Thiên Nhai rồi bước lên sân khấu, trước tiên có đàn một bản dạ khúc, sau đó lại đàn một khúc “Pirates of the Caribbean” có độ khó cao.
Ngay tức khắc, khán giả vỗ tay ầm ầm.
Những người trẻ tuổi dưới khán đài đều vỗ tay, hò reo ủng hộ cô.
Sau khi chơi xong, Phong Thiên Tuyết cúi người chào rồi đi xuống, bước tới chỗ ông chủ: “Có được không ạ?”