“Ha ha ha, Đại Bảo ngoan!” Phong Thiên Tuyết cưng chiều vuốt tóc cậu.

“Mẹ ơi, Tư Mộ Phong tặng con cái này.

.

” Nguyệt Nguyệt lấy một chiếc vòng tay từ trong cặp ra: “Bởi vì con ăn giúp dâu tây mà cậu ấy không thích nên cậu ấy muốn tặng quà cho con”
“Hừm.

” Phong Thiên Tuyết cầm chiếc vòng tay lên nhìn rồi cau mày: “Tam Bảo, sau này không được tuỳ tiện nhận quà của bạn, biết chưa?”
“Tại sao ạ?” Nguyệt Nguyệt mở to đôi mắt, tò mò hỏi.

“Chiếc vòng này rất quý giá, là báu vật gia truyền của nhà họ.

” Phong Thiên Tuyết nói một câu rồi lại giải thích từ góc độ của trẻ con: “Tóm lại sau này không được nhận những món quà thế này, trừ khi là các con tự làm, biết chưa?”
“Ồ, con biết rồi” Nguyệt Nguyệt ấm ức gật đầu.

“Thím Chu” Phong Thiên Tuyết nghiêm túc dặn dò thím Chu: “Phiền thím ngày mai dẫn Nguyệt Nguyệt đến trường đưa chiếc vòng tay này cho giáo viên, nhờ giáo viên trả lại cho học sinh đó giúp tôi”
“Được.

” Thím Chu vừa nấu cơm vừa gật đầu.

Phong Thiên Tuyết vốn định dặn dò thêm vài câu, nhưng Tiểu Tử Bảo kêu đói
nên ba bé con đã chạy đi đút đồ ăn cho nó.

Nhân viên an ninh ở ngoài gõ cửa, nhắc họ thanh toán tiền điện nước, nếu không sẽ cắt điện.

Suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết lập tức bị gián đoạn…
Ăn tối xong, Phong Thiên Tuyết vội vàng đến quán bar DTT để phỏng vấn.

Muốn làm ca sĩ cần phải chú ý đến ngoại hình, Phong Thiên Tuyết cố ý tìm một chiếc váy màu đen từ nhiều năm trước rồi mặc vào, còn đánh thêm son.

Nhưng nhìn vào gương thấy loè loẹt quá nên cô lại lau đi.

Sau đó cô đi giày thể thao, bắt taxi đến quán bar.

Dù ăn mặc đơn giản như vậy nhưng khi đến quán bar, cô vẫn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Quán bar kinh doanh ảm đạm, chỉ có ba bàn khách và một vài nhân viên…
Quán bar đang rất nhạt nhẽo, vô vị nhưng vì có sự xuất hiện của Phong Thiên Tuyết mà trở nên náo nhiệt.

Mắt các vị khách bỗng sáng lên, họ bắt đầu rục rịch muốn bước tới bắt chuyện.

Mà ở chiếc bàn trong góc, ông chủ quán bar vỗ nhẹ vào cậu thiếu niên bên cạnh: “Con mồi tươi ngon đây rồi, chắc chắn cậu sẽ thích!”
“Xuỳ, nơi quỷ quái này của anh, đến một cô gái vừa mắt cũng không có.


Thiếu niên mặc áo khoác da màu đen còn chưa nói xong đã dừng lại, khi nhìn thấy Phong Thiên Tuyết, ánh mắt khinh thường của anh ta lập tức trở nên kinh ngạc, con người sắp rơi ra ngoài.

“Cậu Đoạn có thích không?” Ông chủ quán bar cười xấu xa: “Tôi đi xin số điện thoại cho cậu.


“Đừng làm bừa” Đoạn Thiên Nhai lập tức ngăn cản: “Không thể động vào cô gái này”.

“Cậu biết cô ấy?” Chủ quán bar tò mò hỏi.

“Đâu chỉ là biết.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play