Quán bar ngập trong khói thuốc. Trên sân khấu, tay ghi-ta đàn một bài nhạc tiếng Anh rất sôi động, ánh đèn đủ màu sắc xoay tròn trên đầu mọi người, ai nấy cũng đều lắc lư điên cuồng, cảnh tượng cứ như một lũ quỷ đang múa loạn.

Hạ Huy Thành híp mắt, anh ta vẫn không quen với bầu không khí những nơi thế này, chẳng lẽ anh ta đã già rồi sao? Vì vậy anh ta mới không có cách nào hòa nhập với những người đằng kia.

Trần Hi Lam nhận ra anh ta đã có ý định thối lui, cô ta kéo anh ta vào giữa đám đông chen chúc rồi vung vẩy cánh tay, trên mặt là một nụ cười rực rỡ, cô ta xuyên qua đám người thuận lợi như cá gặp nước vậy.

“Chẳng phải người Việt Nam các anh vẫn có một câu châm ngôn “Đời người đắc ý, hãy vui tràn!” à? Tới cũng tới rồi, anh còn gò bó như vậy để làm gì?” Trần Hi Lam híp mắt, cô ta nói rất to, nhưng trong quán bar thật sự quá ồn, Hạ Huy.

Thành chỉ nhìn thấy môi cô ta liên tục mở ra rồi đóng lại, tuy vậy anh ta không nghe rõ Trần Hi Lam đã nói gì, chỉ cảm thấy đôi mắt cô ta sáng long lanh dưới ánh đèn rất đẹp.

Trần Hi Lam sững sờ nhìn gò má của Hạ Huy Thành, không nhịn được nhón chân lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má anh 1a.

Không biết bị ai đẩy một chút, Trần Hi Lam đang nhón chân nên không đứng vững, suýt té xuống mặt đất, Hạ Huy Thành lập tức phản ứng kịp thời, đưa tay kéo cô ta vào lòng mình.

Bốn mắt nhìn nhau, bàn tay anh ta dán trên lưng cô ta Xuyên thấu qua áo sơ mi, nhiệt độ ở lòng bàn tay anh ta truyền lên da cô ta, Trần Hi Lam căng thẳng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.

Đường nét trên mặt Hạ Huy Thành cũng không được tính là sắc sảo, nhưng cũng là một vẻ đẹp trai thanh lịch, hiền hòa như ngọc, có một không hai trên đời, không có ai có thể sánh băng… Có lẽ những từ nghĩ này đều được dùng để miêu tả về một người đàn ông như anh ta.

Hạ Huy Thành cũng sửng sốt, khoảng cách này quá gần, hình như cũng quá mức mập mờ.

Nhưng quán bar quá đông người, những người phía sau vẫn còn đang xô đẩy anh ta. Hạ Huy Thành đỡ Trần Hi Lam đứng vững, nhưng sau đó cũng không có cách nào buông cô ta ra, ngược lại càng ngày càng áp sát lại gần cô ta hơn.

Khuôn mặt Trần Hi Lam lặng lẽ đỏ lên, cô ta cúi đầu, che giấu vẻ căng thẳng trong lòng mình, nhưng trái tim vẫn đập nhanh thình thịch.

Hạ Huy Thành lại không chú ý đến những biến đổi nhỏ của Hạ Hi Lam, anh ta chỉ hơi nhíu mày, sợ những người phía sau vọt tới, va vào Trần Hi Kam nên cũng rất phong độ và lịch sự, bảo vệ cô ta trong ngực mình.

Trần Hi Lam lặng lẽ đưa đầu lại gần ngực của Hạ Huy Thành hơn, muốn chui hắn vào trong vòng tay của anh ta. Trên người Hạ Huy Thành không có mùi thuốc lá như những người khác, ngược lại chỉ thoang thoảng mùi hương bạc hà mát lạnh, càng không giống một người đàn ông ba mươi tuổi, mà giống như những chàng trai bước ra từ truyện tiểu thuyết, toàn thân đều tươi sáng như tỏa ra ánh sáng mặt trời, sạch sẽ và ấm áp.

Trần Hi Lam cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu, Hạ Huy Thành nhíu mày, ôm cô ta vào trong ngực mình, để cô ta ảo tưởng là anh ta đang lo lắng cho mình.

Nhưng cũng không lâu lắm, nhân viên an ninh quán bar đã xuất hiện và nhanh chóng giải tán những người gây chuyện.

Hạ Huy Thành buông tay ra, rốt cuộc anh ta đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cười cười nhìn Trần Hi Lam: ‘Không sao rồi!”

Lại một lần nữa, Trần Hi Lam không nhịn được phải đỏ mặt, ngay cả lỗ tay cũng đỏ ửng. Cô †a vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng như nước của Hạ Huy Thành.

“Em sao rồi?” Hạ Hi Thành cảm thấy rất kỳ quái, cúi đầu nhìn cô ta.

Trần Hi Lam vội vàng khoát khoát tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả: “Không sao!

Không sao hết! Chỉ là ở đây quá nóng, em ra ngoài hóng mát một tí đây!” Cô ta nói xong, vội vàng chạy ra khỏi quán bar như đang chạy trốn ai đó, bỏ lại một mình Hạ Huy Thành đứng sững sờ tại chỗ, không hiểu gì Nhưng Hạ Hi Lam không có ở đây, anh ta cũng không có hứng thú chơi đùa gì, chỉ yên lặng ngồi trong một góc, gọi một ly rượu whisky rồi thưởng thức.

Hạ Huy Thành cũng là một người khác đẹp trai, nên tất nhiên có không ít phụ nữ muốn tiến đến bắt chuyện. Hạ Huy Thành thu lại nụ cười trên mặt mình, lạnh nhạt từ chối tất cả lời mời.

Người người ồn ào huyên náo, tất cả thanh niên từ nam đến nữ đều tràn vào sàn nhảy một lần nữa, không hề có dáng vẻ mệt mỏi Chắc anh ta thật sự già rồi! Nhưng lúc trước, anh †a cũng không phải là người có bộ dnasg này.

Nếu lúc đầu, anh ta có thể dũng cảm thêm một chút, vậy chắc chẩn anh và Lê Nhật Linh sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Nhưng thật đáng tiếc! Từ trước đến nay, trên thế giới này không có loại thuốc nào tên là hối hận, bất cứ người nào cũng không có cách nào quay đầu lại.

Hạ Huy Thành nở một nụ cười tự giễu, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay. Sau đó, anh ta vẫy tay, dứt khoát bảo người phục vụ đưa lên một chai rượu vang đỏ, toàn thân thả lỏng, dựa vào sofa rồi vừa uống rượu, vừa chìm vào trong suy nghĩ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play