“Trần Hi Lam! Em đợi anh một lát!” Rốt cuộc.

Hạ Huy Thành vẫn đuổi theo Trần Hi Lam. Lê Mỹ Vân nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng lại vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, cô ta chỉ tiếp tục ngồi bên cạnh bà Hạ, đóng vai một quý cô xinh đẹp, con nhà quyền quý.

Nhưng cô ta đã âm thầm nhớ kỹ cái tên đó, Nhật Linh sao? Lê Nhật Linh chứ gì? Cô gái này cũng là người nổi tiếng của thành phố A, biến mất ba năm, vừa xuất hiện ở buổi họp báo vẫn có thể đưa đến những chuyện như vậy…

Nhưng tại sao Hạ Huy Thành lại có quan hệ gì với Lê Nhật Linh? Có lẽ cô ta phải cho người điều tra kỹ chuyện này mới được!

“Sao rồi? Ném vợ chưa cưới ở nhà rồi đuổi theo em, anh không sợ người ta sẽ ghen à?” Trần Hi Lam tức giận nhìn Hạ Huy Thành, giọng điệu rất cứng rắn, nhưng dáng vẻ của cô ta… Rõ ràng không phải như vậy.

Hạ Huy Thành không nhịn được cười lên: “Em đột nhiên tức giận gì chứ? Cứ như con nít vậy!”

“Em… Em đâu có tức giận!” Trần Hi Lam bị anh ta nói trúng tâm sự, gương mặt lập tức đỏ bừng, giậm chân giận dỗi “Chẳng lẽ không đúng à?” Hạ Huy Thành nhíu mày, hỏi ngược lại cô ta.

Trần Hi Lam lắc đầu, giả vờ như cây ngay không sợ chết đứng: “Tất nhiên là không đúng rồi”

Hạ Huy Thành gật đầu: “Được thôi! Làm phiền em đừng nói cho Nhật Linh biết chuyện anh sẽ đính hôn!”

“Tại sao chứ?” Trần Hi Lam cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Dù bây giờ Lê Nhật linh và Hạ Huy.

Thành không còn ở bên nhau nữa, nhưng hai người bọn họ cũng có thể miễn cưỡng xem như bạn bè mài! Kết hôn là một chuyện lớn như vậy, tại sao phải lừa Lê Nhật Linh chứ?

Trần Hi Lam thật sự không hiếu nỗi.

“Cũng không có gì!” Hạ Huy Thành cười cười giải thích: “Chỉ là cảm thấy không muốn để cô ấy biết chuyện này thôi!”

Nếu anh ta kết hôn với một người anh ta yêu, chắc chắn anh ta sẽ nói với Lê Nhật Linh, nhưng đáng tiếc là không phải.

Bởi vì lợi ích buôn bán nên phải đính hôn rồi kết hôn, anh ta không muốn mời Lê Nhật Linh.

Anh ta muốn trong ấn tượng của Lê Nhật Linh, hình tượng của anh ta luôn là dáng vẻ tốt nhất của mình, mà không phải là một người đàn ông trưởng thành, có thể hy sinh hạnh phúc của mình để đạt được lợi ích.

Anh ta cũng biết là Lê Nhật Linh sẽ không quay đầu lại nữa, nhưng cô có thể hạnh phúc là tốt rồi! Còn anh ta, chỉ cần người kia không phải là Lê Nhật Linh, thì cho dù đối phương là ai cũng không có gì quan trọng.

“Tại sao vậy?” Trần Hi Lam vẫn không có cách nào hiểu nỗi ý nghĩ của Hạ Huy Thành. Đầu óc cô †a vẫn rất ngây thơ, nếu như cô ta thật lòng yêu một người, như vậy khi cô ta kết hôn, chắc chắn cô ta sẽ mời anh ta.

Dù sao cũng từng yêu nhau, có thể được đối phương chúc phúc cũng là một chuyện tốt mà, không phải sao?

Hạ Huy Thành cũng không biết mình nên giải thích từ đâu, anh ta suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên, xoa xoa mái tóc của Trần Hi Lam: “Bởi vì anh hy vọng, trong lòng Nhật Linh, anh vẫn luôn là anh Huy Thành như lúc trước.”

Trần Hi Lam cũng không hiểu rõ, nhưng cô ta vẫn biết ý nghĩ của Hạ Huy Thành, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý: “Em biết rồi!”

“Anh vấn chưa định quay về à?” Trần Hi Lam ngẩng đầu nhìn anh ta và hỏi.

Sau khi nói xong những lời kia, Hạ Hi Thành chỉ đút tay vào túi quần rồi đứng đó, không hề có ý định quay về nhà họ Hạ “Chúng ta đi dạo một chút đi!” Hạ Huy Thành nhìn Trần Hi Lam rồi nhàn nhạt mở miệng, trên khuôn mặt hiền hòa hiện lên một chút buồn bã thoáng qua.

Anh sắp phải đính hôn rồi… Nhưng cô dâu không phải là người phụ nữ của anh ta suốt nhiều năm qua.

“Anh không sợ vợ chưa cưới sẽ ghen à?” Trần Hi Lam hài hước nhìn Hạ Huy Thành.

Hạ Huy Thành cũng bị cô ta gợi lên hứng thú, anh ta khoanh tay và hỏi một cách nghỉ ngờ: “Tại sao phải sợ chứ?”

“Chúng ta đi uống rượu nhé!” Trần Hi Lam nhướng mày, vẻ mặt hớn hở, đôi mắt xanh nhìn chăm chắm vào anh ta.

Đôi môi Hạ Huy Thành giật giật, anh ta không trả lời. Nhiều năm rồi, anh ta không đến những nơi như quán bar hay night club. Nhưng bây giờ, hình như anh ta cũng không còn hứng thú gì với những nơi đó nữa.

“Anh không dám à?” Trần Hi Lam tiếp tục nhướng mày, khiêu khích anh ta.

Hạ Huy Thành cười, Trần Hi Lam như vậy lại hơi giống một đứa con nít, làm người ta không có cách nào từ chối. Cũng thật đúng lúc! Bây giờ anh †a không muốn về nhà, vậy hôm nay có được tính là tiệc độc thân trước thời hạn không?

“Chúng ta đi thôi!” Hạ Huy Thành lại xoa xoa đầu Trần Hi Lam như một người anh trai.

Trái tim Trần Hi Lam đột nhiên đập lệch một nhịp. Cô ta không ngờ là Trần Huy Thành sẽ đồng ý. Hành động vừa rồi của anh ta, có tính là chỉ sờ đầu mà đã “hạ gục” trái tim con gái nhà người ta không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play