Bước chân của Từ Tuấn rất nhanh, trợ lý đi theo sau suýt chút nữa đã không đuổi kịp. Có điều đi mãi đi mãi, tốc độ của Từ Tuấn dần dần chậm lại, trên mặt là cơn giận bị kiềm chế.
"Anh Từ đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."
Trợ lý của Từ Tuấn tên là Mục Tiêu, đã đi theo y rất nhiều năm, giống như là bạn bè của Từ Tuấn vậy.
"Tôi biết."
Gương mặt Từ Tuấn lạnh lẽo, nhịn mãi nhịn mãi cuối cùng vẫn há miệng mắng: "Tên khốn kia mấy năm nay chẳng thấy có tí tiến bộ nào, hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn giống như trẻ con, thấy người ta kết hôn liền chơi trò mất tích? Mất mặt!"
"Ấy...... anh Kiều không phải là người như vậy."
Khi Mục Tiêu bắt đầu đi theo Từ Tuấn, Từ Tuấn và Kiều Kha còn chưa cãi cọ trở mặt, ít nhiều gì cũng biết được tích cách của người nọ, vẫn cứ cảm thấy trận cãi cọ của bọn họ năm đó cực kỳ quái lạ, giống như là có người ngấm ngầm giở trò sau lưng.
"Tôi vẫn không biết gã rác rưởi họ Tề có điểm nào tốt, chờ tôi tìm được tên khốn kia thì nhất định phải đập cho hắn một trận, nói cho hắn biết, đừng có tìm bạn trai trong thùng rác!"
(dreamhouse2255)
Từ Tuấn gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra câu cuối cùng, gằn từng chữ, lửa giận bên trong ánh mắt thiêu đốt hừng hực, nắm tay xiết chặt, tựa như đang tưởng tượng ra cảnh bản thân đấm một quyền thật mạnh lên mặt ai đó.
Nếu Kiều Kha biết được bạn thân của mình lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép như vậy thì nhất định phải hô to một tiếng: "Oan uổng quá!"
Sau khi đoàn làm phim sắp xếp khách sạn xong xuôi, nhân dịp hôm nay không có suất diễn, Kiều Kha đi chụp ảnh định trang trước. Mấy diễn viên có suất diễn quan trọng đều phải chụp, đến lúc chiếu sẽ dùng để tuyên truyền.
Thử tạo hình là một việc vô cùng nhàm chán, Kiều Kha trước đó cũng không quá vui vẻ, cho nên hắn không giả vờ thân thể không linh hoạt, bày ra trình độ thật sự của mình, dẫn tới thợ chụp ảnh không nhịn được mà liên tục khen hắn có thiên phú.
Sao lại không có cơ chứ? Luyện tập mười năm cơ mà.
Kiều Kha vẫn luôn cảm thấy muốn làm một nghề nào đó thì phải có tình yêu với nghề đó, chỉ tính đến sự chuyên nghiệp thôi thì Kiều Kha biết bản thân sẽ không bại bởi bất cứ kẻ nào.
Chụp ảnh định trang xong xuôi, Kiều Kha phải đi đến chỗ quay phim, ngay cả khi ngày đầu tiên không có suất diễn của hắn, hắn vẫn muốn quan sát một chút.
Chỉ là Kiều Kha không hề biết, ảnh chụp ngày hôm nay của hắn không bao lâu sau liền được gửi tới máy tính của Lệ Dung.
Thiếu niên mặc bộ quân phục cũ nát đứng ở đó, ánh mắt hung ác, giống như là một con sói con bị bỏ rơi. Bối cảnh màu đen, bởi vì còn chưa được xử lý hậu kỳ cho nên ảnh chụp hiện tại thoạt nhìn hơi là lạ, tổng thể khá là u ám, có điều như vậy lại càng khiến cặp mắt kia trở nên sáng ngời, giống như là ngọn đèn hải đăng rọi sáng trong bóng tối.
(dreamhouse2255)
Hai tay Lệ Dung giao nhau chống cằm, mắt không chớp lấy một cái nhìn chăm chú vào thiếu niên trên màn hình. Anh cứ nhìn như vậy lâu thật lâu, sau đó vươn tay chọc chọc cái má lúm đồng tiền trên gương mặt nhợt nhạt của thiếu niên.
"Vẫn thích dáng vẻ của em khi cười hơn."
"Rất đẹp."
"Nhớ em."
Từ Tuấn chính là người sẽ diễn vai Trần Hán. Là một diễn viên hàng năm đều được đề cửa tranh giải các hạng mục khác nhau của giải Kim Quất, tuy rằng đều trắng tay mà về, nhưng giá trị con người của Từ Tuấn luôn tương đối cao. Không dám nói là người người đều biết, nhưng cũng xem như là lưu lượng đang nổi.
Vì bộ điện ảnh này, Lục Minh hạ vốn gốc, chỉ tính thù lao đóng phim của một mình Từ Tuấn cũng đã nhiều hơn cả hai người Đàm Tiếu Vũ và Quế Mạn cộng lại, còn giống như Kiều Kha, ngay cả số lẻ của người ta cũng không bằng thì có thể xem nhẹ không nhắc tới.
Từ Tuấn ra mắt đã mười mấy năm, tuy rằng ngoại hình không quá mức xuất chúng, nhưng dựa vào kỹ thuật diễn xuất tỉ mỉ, tài nguyên tốt cuồn cuộn không ngừng, cuối cùng y cũng lăn lộn ra được chút danh tiếng. Năm ngoái, vai chính bộ điện ảnh của của y được đề cử ở giải Kim Quất, cách cái danh ảnh đế chỉ còn một bước, giá trị thương mại lại tăng cao. Nếu như không có quan hệ họ hàng thân thích níu chân thì khi hợp đồng đến thời hạn, Từ Tuấn sẽ dời sự nghiệp ra thị trường ngoài nước.
Tuy rằng Kiều Kha đã biết một khi hắn lựa chọn trở lại giới giải tri thì không thể tránh được việc gặp lại người quen cũ, muốn gặp hay là không muốn gặp, đều sẽ trốn không thoát.
(dreamhouse2255)
Nếu nói Tề Mộc Thanh chính là người Kiều Kha không muốn gặp nhất, vậy thì Từ Tuấn lại thuộc nhóm Kiều Kha rất muốn gặp, chỉ có điều, Kiều Kha cảm thấy thời gian gặp lại như thế này có hơi sớm quá.
Kỹ thuật diễn của Từ Tuấn đương nhiên rất tốt, năm đó trong trường học bọn họ chính là sinh viên mũi nhọn. Từng người một lên sàn, việc chụp ảnh cực kỳ thuận lợi. Chắc là do mới chụp ảnh xong, Đàm Tiếu Vũ hăng hái như thể mới uống máu gà, tràn đầy nhiệt tình đối diễn với Từ Tuấn.
Ngày đầu tiên mới chỉ là khởi động, Lục Minh cũng không yêu cầu phải chụp tới khuya, trời vừa tối liền kết thúc công việc, sau đó mời cả đoàn làm phim tới tiệm ăn.
Không khéo là Kiều Kha bị xếp ngồi đối diện với vị trí của Từ Tuấn, vì thế cả đêm, đoàn người trên bàn đều dùng ánh mắt tò mò pha lẫn quái dị để nhìn một vị đại lão vừa nhìn chằm chằm vào người trước mặt vừa uống rượu giải sầu. Có điều mọi người ở đây có ai không phải là người thông minh, sẽ không có ai tự đưa mình ra trước họng súng, mọi người ăn uống tiệc tùng, một bữa cơm cứ vậy mà qua.
Trở lại khách sạn, Kiều Kha nhất thời không ngủ được. Cả ngày hôm nay Chử Minh giúp hắn sửa sang hành lí, vừa rồi lại vì lo lót quan hệ với bên đoàn làm phim nên đã uống rất nhiều, lúc này vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ. Kiều Kha sợ anh bị đánh thức, dứt khoát ra khỏi phòng, đi tới chỗ cửa sổ sát đất.
Kiều Kha đang bận tâm chuyện Từ Tuấn.
Năm đó bốn người gồm hắn, Từ Tuấn, Tề Mộc Thanh, Đường Triêu ở chung một phòng ký túc xá, đều là sinh viên của học viện điện ảnh khoa diễn xuất. Hắn và Đường Triêu không có bối cảnh gì, chỉ dựa vào lòng nhiệt tình đối với nghề diễn mà đi tới thành phố này.
(dreamhouse2255)
May mắn là hắn vừa ra trường liền nổi tiếng, nhưng Đường Triêu từ đầu tới cuối hình như không có được cơ hội nào. Trước khi Kiều Kha bị đóng băng hoạt động, cậu ta đã giải nghệ về mở một quán cà phê với ông bà, nghe nói hiện tại đã cưới vợ sinh con, ngày ngày bình yên ấm áp.
Điều kiện gia đình của Từ Tuấn không tệ, tính tình có chút kiêu ngạo, lúc ấy tuổi còn trẻ, thích khoe giàu trước mặt bạn cùng ký túc, Kiều Kha và Đường Triêu nhìn y coi tiền như rác nhưng vẫn hòa thuận vui vẻ, chỉ không biết tại sao Tề Mộc Thanh lại không vừa mắt y.
Hiện tại nghĩ lại, có lẽ là do Tề đại thiếu ẩn giấu thân phận không ưa hành vi như nhà giàu mới nổi của Từ thiếu gia, nhịn không được cảm thấy ghét bỏ.
Lại nói tiếp, ban đầu kỳ thực Kiều Kha rất ghét Tề Mộc Thanh. Tuy rằng Từ Tuấn thích khoe của nhưng thực chất bên trong lại hơi ngốc nghếch, biết rõ bị ghét bỏ mà không tức giận, chơi đùa với hai sinh viên "nghèo khó" là hắn và Đường Triêu đến là vui vẻ. Nhưng mà Tề Mộc Thanh thì không, ngoài mặt gã giả bộ thành một người bình thường xuất thân từ gia đình bình thường, nhưng ánh mắt lại luôn coi thường người khác.
Kiều Kha chính là kiểu người mà, mày xem thường bố mày? Được, cút xa được bao nhiêu thì cút.
Chỉ là sao đó...... Kiều Kha cảm thấy bản thân lúc ấy chắc là hỏng đầu rồi.
Tách một tiếng, bật lửa nổi lên ngọn lửa màu vỏ quýt, Kiều Kha còn chưa kịp châm khói đã chớp nháy rồi tắt ngúm.
"Không tức giận."
Bật lại vài lần nhưng cũng chỉ được tí tia lửa, Kiều Kha quơ quơ cái bật lửa chỉ có giá hai đồng trong tay, nhận mệnh tiến đến chỗ thùng rác trong góc.
(dreamhouse2255)
Lúc ngẩng đầu lên thì vừa vặn bắt gặp thân ảnh một người cao lớn cách đó không xa đang đi tới, Kiều Kha mở miệng: "Người anh em, xin ít lửa đi."
Đến gần mới thấy, là Từ Tuấn.
Từ Tuấn vốn đã muốn lấy bật lửa ra từ túi áo, nhưng vừa thấy là hắn thì sắc mặt sầm xuống, ánh mắt khi nhìn Kiều Kha giống như là đang nhìn đứa nhỏ trốn nhà.
"Trẻ con không thể hút thuốc."
Kiều Kha ngậm điếu thuốc trong miệng, cà lơ phất phơ dựa lên tấm kính cửa sổ sát đất, có lẽ là do gương mặt đối phương quá đỗi quen thuộc, có lẽ là do màn đêm quá tối tăm, cả đêm Kiều Kha đã phải ngửi mùi rượu, rượu không say người, là người tự say.
"Nói như thể trước kia anh không trộm hút thuốc sau lưng người lớn ấy, hơn nữa, em trưởng thành rồi."
Mấy năm nay Kiều Kha nghiện thuốc rất nặng, mà cái chứng nghiện thuốc này hình như là do tinh thần điều khiển, cũng không phải chỉ cần thân thể trẻ lại thì chứng nghiện sẽ biến mất.
Tuy rằng sau khi cải lão hoàn đồng hắn đã quyết định cai thuốc, nhưng việc này đâu thể xong trong một lần, hiện tại chỉ có thể hạn chế tần suất một tuần nửa bao.
Giọng điệu rất quen thuộc, dáng vẻ thả lỏng cùng với gương mặt quen thuộc kia khiến thân hình Từ Tuấn cứng đờ, không thể động đậy.
(dreamhouse2255)
Cái bật lửa trong tay bị giật mất, thiếu niên cúi đầu, thành thạo châm thuốc cho chính mình. Lông mi hạ xuống giống như là chiếc lông vũ mềm mại, bất tri bất giác dừng lại tại trái tim, gợi lên vô số suy nghĩ.
Thiếu niên này rất đẹp, dương quang tuấn dật, cặp mắt to tròn tràn đầy nhiệt tình chân thành, cho dù là khi không cười cũng vẫn mang bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, giống như là được nuông chiều lớn lên, thứ mà đôi mắt ấy chứng kiến chỉ có toàn ánh sáng.
Người kia cũng rất đẹp, nhưng ánh mắt của hắn sắc bén, đuôi mắt hơi xếch, trên người thiếu niên này thì lại là một đôi mắt đào hoa mê người, ánh nước long lanh, mà trên người người nọ thì lại là dao nhỏ, khiến cho mấy kẻ không có ý tốt khi tiếp cận hắn phải chùn bước.
Mùi thuốc lá rẻ tiền có tính kích thích rất lớn, Từ Tuấn ngửi một hồi đành phải quay mặt đi ho khù khụ, liếc hắn một cái tỏ vẻ không tán thành, sau đó rút một điếu thuốc từ hộp thuốc bên trong túi mình đưa qua.
"Hút của tôi đi."
Nhãn hiệu ngoại quốc quen thuộc, Từ Tuấn cũng là một người hoài cựu nha.
Kiều Kha cầm điếu thuốc, rối lòng dùng đầu ngón tay chặn lại đầu lọc. Sao hắn lại quên mất, nếu hắn đã nhớ rõ nhãn hiệu loại thuốc lá mà Từ Tuấn hút, sao Từ Tuấn có thể quên hắn hút loại nào. Trước kia Từ Tuấn đã quở trách hắn không ít lần vì chuyện này, chất lượng thuốc lá càng kém thì sẽ càng tổn thương tới thân thể, Từ Tuấn phát cáu xúi hắn đổi thuốc, tạm thời chưa ngửi ra hương vị là vì đã nhiều năm rồi bọn họ chưa gặp mặt.
Kiều Kha gần như là vội vàng bóp nát điếu thuốc trong tay, cũng không dám ném vào thùng rác, nhân dịp đối phương còn chưa để ý cẩn thận nhét vào trong túi quần.
(dreamhouse2255)
Chần chừ một lát, Kiều Kha mới nhận lấy điếu thuốc mà đối phương đưa cho, nhìn thấy Từ Tuấn cũng đang ngậm một điếu trong miệng, vội vàng nghiêng qua châm thuốc cho y.
Ảnh lửa màu lam rọi sáng gương mặt của đối phương, tuổi đã ngoài ba mươi, thời gian để lại dấu vết trên khuôn mặt y, nhưng những dấu vết này lại khiến khuôn mặt của y tăng thêm mấy phần quyến rũ. Từ Tuấn không tính là quá anh tuấn, nhưng rất dễ nhìn, đường cong lập thể giống như được đao khắc ra, sự thẳng thắn trong quá khứ lắng đọng lại tạo nên ý vị thành thục.
Y ngậm thuốc, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía đêm tối bên ngoài cửa sổ sát đất, nét mặt cô đơn lẻ loi.
Hóa ra...... Từ ngốc nghếch cũng có lúc im lặng như vậy.
Kiều Kha nhìn hình phản chiếu của hai người trên cửa sổ sát đất, cho dù hiện tại bọn họ đang sóng vai đứng chung, nhưng vĩnh viễn cũng không quay lại được năm đó.
"Này, chúng ta ở chung một phòng nhỉ, cậu tên là gì?"
"Sao lại phớt lờ người khác? Tên hay là để người ta gọi, cậu không nói thì chẳng lẽ tôi phải gọi cậu là "này" à?"
"Đi, bạn thân mời ông một bữa tiệc lớn!"
"Kiều Kha! Ông là thằng khốn trọng sắc khinh bạn! Chẳng lẽ ông không nhận ra tên họ Tề đang châm ngòi li gián hay sao!? Tôi có còn là anh em của ông hay không?!"
"Kiều Kha, Tề Mộc Thanh không phải là người tốt, nó căn bản không thương ông!"
"Được, ông đứng về phía gã đúng không? Kiều Kha, tôi nói cho ông biết, về sau ông đừng có hối hận về chuyện ngày hôm nay! Ai cúi đầu trước thì người đấy là chó!"
(dreamhouse2255)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT