Lúc trước còn muốn khen anh khí phách, nhưng hiện tại Kiều Kha chỉ muốn đè tên biến thái này ra, đánh cho một trận.
Hắn xoa xoa bên mặt bị điện thoại đập trúng, một lần nữa giơ điện thoại lên, thấy ánh mắt của Lệ Dung trên màn hình đang đối diện với hư không, biểu tình tựa hồ rất phức tạp. Kiều Kha ngẩn ra, hỏi: "Anh làm sao thế?"
Lệ Dung lấy lại tinh thần, rất nhanh lại lộ ra biểu cảm ôn hòa quen thuộc: "Không có gì, em sao rồi? Có bị thương không? Hôm nay tôi có việc phải về nhà chính Lệ gia, không tiện ra ngoài."
Bối cảnh trên màn hình quả thực Kiều Kha chưa từng nhìn thấy bao giờ, so với sự ấm áp thoải mái của nhà Lệ Dung, nơi ấy hình như khá là âm u thâm trầm.
Kiều Kha hơi hơi khép mắt, đáy lòng không biết vì sao lại thấy hơi bất an, hắn nói: "Lệ Dung, anh đừng gạt em, em......"
"Sao em lại nghĩ như vậy?"
Lệ Dung nở nụ cười, ánh mắt cưng chiều tựa như đang nhìn một đứa nhỏ bướng bỉnh: "Tôi vĩnh viễn cũng không lừa em."
Nhận được lời cam đoan, Kiều Kha cảm thấy an tâm hơn chút, trên gương mặt không khỏi nóng lên, vừa rồi hắn giống như đang làm nũng với Lệ Dung ấy.
Tiếp theo, hắn nghe thấy đối phương nói: "Ngược lại cũng thế, tôi cũng hy vọng em vĩnh viễn cũng không lừa gạt tôi."
(dreamhouse2255)
Lệ Dung và Kiều Kha gọi video chưa được bao lâu đã bị tiếng gõ cửa đánh gãy, chúc ngủ ngon lẫn nhau xong, Lệ Dung tắt điện thoại, gỡ xuống vẻ ôn hòa khi nói chuyện với Kiều Kha, lạnh lùng nói: "Chờ."
Tiếp đó, anh đứng dậy đi tới trước tủ quần áo, chậm rãi thay một bộ chính trang.
Khi anh mở cửa phòng, người đứng ngoài đã chờ đợi hơn hai mươi phút.
"Thiếu gia, ngũ gia đã về, mời ngài xuống đại sảnh dưới lầu ạ."
Lệ Dung gật đầu tỏ vẻ đã biết, khi đi ngang qua người nọ, nhìn thấy gương mặt của ông ta, hỏi: "Tôi chưa từng gặp ông, Triệu đâu?"
"Thiếu gia, tôi là người mới tới, không biết Triệu là ai, không thể trả lời vấn đề này của ngài."
Lệ Dung nhíu mày. Tuy rằng anh rất ít khi trở về, nhưng cũng phát hiện ra rất nhiều người làm trong nhà đã bị thay thế, mà hết thảy những việc này tựa hồ đều là chuyện tốt mà chú năm của anh làm ra, mấy vị chú bác đáng ghét kia đều không còn ở đây.
Lệ Dung cảm thấy quái lạ. Anh và ba đã cắt đứt quan hệ với nhà chính Lệ gia từ lâu, cho dù nhà chính có biến cố gì đi nữa cũng chẳng có quan hệ gì với anh, không biết hôm nay đối phương đột ngột gọi anh trở về là có ý gì.
Lệ Dung xuống lầu, trong đại sảnh có một người đàn ông trung niên chống gậy baton đang đưa lưng về phía anh. Đối phương còn chưa đến tuổi bạc đầu nhưng hơn phân nửa số tóc đã chuyển trắng, còn trẻ mà tóc đã bạc.
Nghe thấy tiếng động, người nọ quay người lại, Lệ Dung kinh ngạc phát hiện ra khuôn mặt của đối phương vậy mà lại có bảy phần tương tự với mình, sợ là qua vài năm nữa, điểm giống nhua giữa hai người sẽ càng nhiều.
(dreamhouse2255)
"Chú năm."
Lệ Dung lên tiếng chào trước. Anh trước đây chưa từng gặp người chú năm này, nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt của đối phương, Lệ Dung thực sự không thể nhận sai người được.
Lệ Bùi Phong mặc áo sơ mi đen cùng quần tây, thân hình cường tráng khiến ông thoạt nhìn giống như một con sư tử hung mãnh. Ông không ngồi xuống, hai tay đặt lên tay cầm gậy baton, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu hẳn đã biết, lần này tôi trở về là để nắm giữ Lệ gia đi. Món nợ trước kia giữa Lệ gia và ba cậu tôi có thể mặc kệ, ba con các người muốn tiêu dao tự tại bên ngoài cũng không vấn đề gì, tôi chỉ có hai vấn đề. Một, ở Lệ gia bất luận xảy ra chuyện gì thì cậu và ba cậu cũng không thể nhúng tay."
"Hai, cậu và ba cậu từng lấy đi thứ gì từ Lệ gia thì nhổ ra cho tôi."
Lệ Dung đi về phía sô pha, ung dung thoải mái ngồi xuống, nghe xong yêu cầu của Lệ Bùi Phong, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, ôn hòa nói: "Chú năm nói đùa, ngần ấy năm số lần ba con quay về nhà chính cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải lúc ấy ông cụ vẫn còn, thân là con cháu phải đến đây chào hỏi, nếu không ba con căn bản không cho phép con bước vào nhà chính Lệ gia nửa bước. Từ ba mươi năm trước, ba con và Lệ gia đã nhất đao lưỡng đoạn, cắt đứt sạch sẽ, Lệ gia đã không còn quan hệ gì với ba con con từ lâu. Ngài nói món nợ hay cái gì khác đương nhiên cũng không hề tồn tại."
"Về phần điểm thứ hai mà ngài nói, vậy lại càng vô căn cứ. Trên thương trường không có bạn bè thân thích, đều phải dựa bào bản lĩnh......"
Lệ Dung đứng lên, cười tủm tỉm nhìn người chú năm từng bị ông cụ đánh gãy chân rồi đày đến Đông Nam Á, giờ còn có thể trở về bò lên đỉnh lần nữa: "Con biết chú năm từng đùa giỡn trước họng súng, nhưng nơi này không phải Đông Nam Á, con cũng không phải là bác cả chú ba, nếu chú năm thực sự muốn đùa giỡn, vậy con chờ ngài trên thương trường."
(dreamhouse2255)
Lệ Bùi Phong đứng thẳng sống lưng, sừng sững thật lâu, khi đứng thẳng cơ hồ không nhìn ra được chân ông ta có tật, trên gương mặt có bảy phần tương tự với Lệ Dung lại lộ ra sát khí.
Lệ Dung đứng đối diện ông ta, ngay cả dáng người của cả hai cũng có vài phần tương tự, chẳng qua khí chất của Lệ Dung thiên hướng ôn hòa, anh giống như là công tử tao nhã nhẹ nhàng, mà Lệ Bùi Phong lại là lão đại độc ác tác phong tàn nhẫn.
Rõ ràng là hai người có khí chất khác nhau như trời với vực, thế mà khi đứng chung một chỗ lại giống như là thế lực ngang hàng. Lệ Bùi Phong nhìn chòng chọc vào anh hồi lâu, mở miệng nói: "Chuyện thương trường tôi không hiểu, nhưng mặc kệ là buôn bán hay là những thứ khác, một khi tôi đã muốn thì phải đoạt bằng được. Không đến mức ngươi chết ta sống thì việc này vẫn không xong."
Vừa rồi bởi vì ngồi xuống nên Lệ Dung đã cởi bỏ khuy áo vest, chờ khi anh ngẩng đầu lên, khóe miệng cong cong nở nụ cười ôn hòa: "Một khi đã như vậy, con xin phép đi trước, chỉ hy vọng chú năm nhớ kỹ, tuy rằng sư tử là loài động vật bầy đàn, nhưng trong lãnh địa chỉ có thể có một con đầu đàn duy nhất."
Nói xong, Lệ Dung thong dong rời đi, khi bước đến chỗ rẽ ở đại sảnh, anh nghe thấy người đàn ông đằng sau cười nhạo: "Loại nham hiểm giống như ba của mày, sao tính là sư tử!"
Lệ Dung quay đầu, ánh mắt vẫn nhu hòa như cũ: "Cảm ơn lời khen của ngài dành cho con và ba con, tạm biệt chú năm."
Lệ Bùi Phong nhìn anh biến mất nơi chỗ rẽ, bàn tay đang nắm chặt gậy baton chậm rãi buông lỏng ra, cuối cùng ông ta thở phào một hơi, nhìn xung quanh biệt thự Lệ gia.
"Con sẽ lấy được toàn bộ nhưng thứ mà con muốn, ba không cản được, ba của con ạ."
(dreamhouse2255)
Lệ Dung vừa ra khỏi cổng lớn nhà chính đã có xe chờ sẵn bên ngoài, tài xế cũng là người mà Kiều Kha quen biết, chính là người đã lái xe chở Lệ Dung vào lần đầu hắn và Lệ Dung gặp mặt.
Chờ Lệ Dung lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nhà chính Lệ gia.
"Chú Từ, chú bảo Từ Thạc lập tức trở về. Từ giờ trở đi, bên người cháu lúc nào cũng cần có người."
Lần đầu tiên trên mặt Lệ Dung không còn nét ôn hòa, anh gần như vội vàng phân phó: "Phía Kiều Bối cũng phải bảo Từ Thạc phái người qua, đừng để cho cậu ấy phát hiện ra, âm thầm đi theo bảo vệ là được rồi, dù sao thì cậu ấy mới chỉ là diễn viên vừa ra mắt, quá chói mắt không tốt."
"Vâng, tôi đã biết."
Chú Từ lái xe gật đầu, lại nói: "Chỉ sợ Từ Thạc không về ngay được, không bằng để cậu Lạc tạm thời đến đây vài ngày?"
"Tôi đã bảo Lạc Cảnh Chu tới thành phố X rồi, lúc này còn chưa trở về, chú bảo Từ Thạc phải nhanh lên."
Lệ Dung lắc lắc đầu. Chuyện của Kiều Bối còn chưa được điều tra rõ, anh cũng không đồng ý để Lạc Cảnh Chu bị liên lụy vào chuyện này, dù sao thì hiện tại Lạc Cảnh Chu cũng coi như là nửa về hưu, toàn tâm toàn ý bảo vệ bác sĩ Mạc nhà cậu ta, cứ để cậu ta như vậy là được rồi.
(dreamhouse2255)
Gần đây, lực chú ý của Lệ Dung với nhà chính có hơi lơi lỏng, mấy người chú bác kia của anh không gây nổi sóng gió gì, mỗi ngày đều nhận được tin bọn họ sống mơ mơ màng màng thế nào, mắng ba con anh thế nào. Thời gian lâu dần Lệ Dung cũng thấy ngán ngẩm, bảo người của mình rút về, nào nghĩ tới người chú năm đã chết trong truyền thuyết kia vậy mà lại không chết, còn đột ngột đấu tranh trở lại.
Đúng là khi Lệ Bùi Phong vào nhà chính ở rồi anh mới phản ứng được, có điều cũng coi như đã ứng đối đúng lúc, chú ba Lệ gia có thể may mắn trốn thoát cũng có mấy phần công lao của anh. Nhưng mà anh không ngờ được rằng Lệ Bùi Phong lại không đi thu phục chú ba trước, mà lại chĩa mũi dùi về phía mình.
Lần này thực ra ông ta đã khiến anh trở tay không kịp. Lệ Dung cũng đã từng nghe nói về người chú năm kia, ba anh xếp thứ hai, trên có một anh trai, dưới có ba em trai, cả năm anh em đều là cùng ba cùng mẹ, quan hệ vốn dĩ rất thân thiết, nhưng không biết vì sao mà chú tư đột ngột bị hại, toàn bộ bằng chứng đều chỉ vào người có quan hệ tốt nhất với ông ta: Lệ Bùi Phong.
Tính ra thì Lệ Dung cũng không biết toàn bộ tình hình, chỉ biết là cuối cùng Lệ Bùi Phong bị ông cụ đánh gãy chân đuổi ra ngoài, vài năm sau ba anh cũng tranh cãi trở mặt với người trong nhà, tự mình lập nghiệp.
Vụ án em trai giết anh trai năm đó Lệ Dung không biết có phải do Lệ Bùi Phong làm thật hay không, anh chỉ biết người kia hiện tại cực kỳ nguy hiểm.
Điều này khiến sắc mặt Lệ Dung trở nên căng thẳng, đương lúc anh nghĩ tới kế hoạch sau này, lại đột ngột nghe thấy chú Từ hét to với mình: "Ngài Lệ, cẩn thận!"
Anh nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của chú Từ, suy nghĩ cuối cùng trong đầu thế mà lại là: Ngày mai không thể làm cơm trưa cho Kiều Bối rồi.
......(dreamhouse2255)
Ngày hôm sau, Kiều Kha dậy rất sớm. Hắn tựa vào đầu giường, châm thuốc nhưng không hút. Màn cửa của khách sạn rất đay, Kiều Kha sợ ngủ quên cho nên cố ý không kéo toàn bộ, ánh nắng buổi sớm theo khe hở màn cửa chiếu lên thân thể trần trụi của hắn. Nhìn chằm chằm làn khói nhẹ đang lượn lờ quanh đầu ngón tay, Kiều Kha tự hỏi ý nghĩa câu nói mà Lệ Dung nói hôm qua là gì.
Lệ Dung đã phát hiện được gì rồi đúng không? Cho nên mới nói câu đó.
Muốn nói là lừa gạt, Kiều Kha thực sự không đếm được bản thân đã lừa Lệ Dung bao nhiêu lần, thậm chí hiện tại khi hắn đối mặt với Lệ Dung vẫn mang theo một lớp mặt nạ thật dày đây.
Hắn không hiểu được, Lệ Dung nếu biết rõ mình đang lừa anh thì tại sao lại không vạch trần mình, mà lại cầu xin mình không lừa gạt.
Kiều Kha nghĩ mãi không rõ, hắn cảm thấy bản thân cần một cơ hội để nói chuyện rõ ràng với Lệ Dung. Hy vọng mọi chuyện sẽ không xảy ra theo hướng không thể vãn hồi.
Phần chụp ảnh hôm nay xem như thuận lợi. Chắc là Chung Yến đã bị nhéo vành tai một phen, cho nên cả ngày hôm nay đều có vẻ vô cùng cẩn thận. Tuy rằng tiến độ vẫn chậm chạp, nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi chụp xong, Kiều Kha dẫn theo Chử Minh chính thức gia nhập đoàn làm phim, khi nhìn thấy gương mặt của đạo diễn, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc vì đối phương còn rất trẻ ra, thì hắn còn bị cử chỉ hào phóng của cô làm rung động.
Đạo diễn họ Liêu, tên Liêu Đình, là một đạo diễn nữ chưa đến ba mươi.
Mới vừa thấy Kiều Kha, cô nhíu nhíu mày, tựa hồ có hơi không vừa ý: "Quá gầy, cởi quần áo để tôi coi coi."
(dreamhouse2255)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT