Nguyễn Gia Hân tan tầm về nhà đã là rạng sáng, vừa đẩy cửa ra nương theo ngọn đèn mờ mờ ngoài cửa sổ nhìn thấy có người nằm trên ghế sofa.
Cô còn tưởng là Tu Vũ, vừa bật đầu vừa âm thầm lải nhải: "Tại sao lại ngủ trên sofa chứ?"
Ngay khi mở đèn lên lại nghe thấy một giọng nam u oán truyền đến: "Sao bây giờ em mới về?"
Nguyễn Gia Hân sau khi kinh ngạc, thấy rõ bóng người thì biến sắc: "Anh đến làm gì?"
"Nói cái gì đấy, anh đương nhiên là đến thăm bạn gái của mình rồi!"
Nguyễn Gia Hân sau khi nghe xong nhìn xung quanh một lần.
"Đừng tìm nữa." Cổ áo sơ mi trắng của Mục Chính Phong hơi mở ra, mỹ nam bị tiếng cửa mở đánh thức nằm nghiêng trên ghế sofa ngáp một cái: "Tiểu Lông Vũ nhà em sau khi mở cửa cho anh thì đi rồi!"
"Đi đâu?""
"Thành phố H có một chương trình lớn, đúng lúc cô ấy ở trong nước nên người đại diện của cô ấy nhận luôn, vốn cô ấy định gọi điện thoại cho em, nhưng mà nhìn thấy anh nên yên tâm giao trách nhiệm này cho anh." Mục Chính Phong nói xong đắc ý nhướng mày, ý là nhân phẩm của anh đây được người khác tin tưởng.
Hàng này hoàn toàn không chút nhắc đến ánh mắt đầu tiên Tu Vũ mở cửa nhìn thấy anh có bao nhiêu ghét bỏ.
Nguyễn Gia Hân ầm thầm phun một cái, mặt không biểu tình nói: "Em biết rồi, vậy thì thật là cảm ơn anh."
Sau khi dứt lời mở cửa ra, ý tiễn khách vô cùng rõ ràng.
Mục Chính Phong một giây sau trở nên uất ức, thương lượng nói: "Anh đói bụng đợi em đến giờ này, nếu không thì ăn một bữa cơm rồi lại đi?"
Nguyễn Gia Hân im lặng một lúc, sau đó vì hai người mà bắt đầu...nấu mỳ gói.
Cũng không phải là Nguyễn Gia Hân thích ăn mỳ gói, thật sự là tủ lạnh trong nhà trước khi đi du ngoạn đã trống rỗng rồi, trở về lại luôn bận rộn căn bản không có thời gian đi mua thêm đồ gì khác.
Trình độ mua sắm của Tu Vũ căn bản không trông cậy được, chỉ mua một ít rau củ cà chua để Nguyễn Gia Hân ăn thực đơn siêu mẫu với cô ấy.
Sau khi nấu xong mỳ gói chẳng nói gì ăn mấy miếng, Mục Chính Phong có vẻ như là muốn nói lại thôi, Nguyên Lê hoàn toàn vờ như không thấy.
Mục Tiểu Gia do dự một chút, vẫn mở miệng: "Chị gái nhỏ, lần sau chúng ta có thể đổi vị được không? Anh không thích nấm hương.
Nguyễn Gia Hân ngồi đối diện có chút đen liếc anh một cái: "Ai bảo với anh trong mỳ nấm hương hải sản có nấm hương? Tên còn có hải sản đấy? Có sao?"
"Nấm hương chắt nước vẫn là nấm hương, anh ăn ra được."
"..." Quay mặt nhìn về phía Cậu Mục gia ăn mỳ gói còn ăn kiêng, Nguyễn Gia Hân cố gắng khống chế cơn tức: "Lần trước không phải anh nói là không thích mỳ gói, cuối cùng không phải vẫn ăn sạch sẽ sao? Ăn mỳ gói còn nói mò cái gì? Có ăn thì câm miệng."
"Em nói xem em kiếm nhiều tiền như vậy sao cứ ăn mỳ gói mãi làm gì?"
"Vẫn chưa xong đúng không? Em không muốn vừa tan tầm lại đi ra ngoài tìm một nhà hàng cao cấp vừa ăn đồ ngon vừa thưởng thức cảnh đêm sao? Tăng ca đến lúc này ai làm?" Nguyễn nữ vương cuối cùng cũng không nhịn được, cực kỳ tức giận ném chiếc đũa đi.
Nghĩ đến Nguyễn Gia Hân tăng ca đến rạng sáng mệt đến mức chỉ có về nhà ăn mỳ gói, một phần nguyên nhân lớn là do mình, Mục Chính Phong yên lặng ngậm miệng.
Ăn nửa bát, Mục Chính Phong thật sự không thích vị nấm hương này, âm thầm đâm đâm chiếc đũa, chống cằm thưởng thức sắc đẹp của Nguyễn Gia Hân.
Gương mặt hoàn mỹ này, cái cổ thiên nga thon dài này, cái thứ...ở trong áo sơ mi trắng này, Hả? Trong đầu Mục Chính Phong lập tức nhớ lại số đo ba vòng trong tài liệu ban ngày xem qua.
Lúc này Nguyễn Gia Hân quá mệt cũng không có khẩu vị gì cả, thấy anh không ăn, thì dọn chén đũa vào bồn bếp.
Mục Chính Phong ở đằng sau nhìn đường cong lả lướt của cô lượn lờ qua trước mặt mình, nhìn lúc lâu Cậu Mục gia chợt cảm thấy mũi có chút sung huyết.
Nguyễn Gia Hân sau khi dọn hết đồ đi ra đúng lúc ngay tầm mắt Mục Chính Phong, hai tay cô khoanh lại, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông vẫn tự nhiên đắc ý dựa trên ghế sofa như trước: "Ăn cũng đã ăn rồi, Cậu Mục còn mua ở lại qua đêm?"
"Cũng không phải chưa từng ở lại." Mục Chính Phong nhỏ giọng lầm bầm.
Tai Nguyễn Gia Hân rất thính, cười lạnh một tiếng giễu cợt: "Bây giờ là thời kỳ đặc thù, em cất không ít tư liệu bí mật trong nhà này, nếu không lần này cho anh đến thư phòng ngủ, nửa đêm đứng dậy làm gì cũng tiện?"
"Chuyện đó của SC các em quả thực không trách anh, anh..." Mục Chính Phong vốn định giải thích một chút, nhìn thấy ánh mắt diễn, tiếp tục diễn của Nguyễn Gia Hân, anh bất đắc dĩ nói: "Thôi đi vậy, vậy thì trách anh đi! Nhưng mà đây cũng là cạnh tranh thị trường bình thường, Tần tổng của các em tự nguyện thua cuộc, không liên quan đến người khác."
Ý chính là Tần Hải tự mình ngu xuẩn không nên trách anh, cũng không liên quan gì đến cô.
Quả thật cơn giận của Nguyễn Gia Hân đối với Tần Hải lớn hơn, đối với Mục Chính Phong chỉ là có chút buồn bực khi thua một bậc, nhưng cô không thích nhìn Mục Chính Phong rõ ràng bày thế cục ra lừa gạt người khác rồi lại có vẻ như không nhiễm thế tục, dáng vẻ như là quý công tử vô tội tháng năm đều rất an nhàn, nhìn là muốn đánh.
Nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Gia Hân càng lúc càng xấu, Mục Chính Phong vẫn luôn đứng ở biên giới tìm đường chết cuối cùng cũng nhớ đến chuyện chính: "Hôm nay anh tới là vì muốn nói với em chuyện này."
Nguyễn Gia Hân đối với chuyện anh cứ lấy cớ chồng chất thấy nhưng không thể trách: "Nói đi, Mục tổng lại vừa ý hạng mục gì của công ty chúng tôi?"
Mục Chính Phong làm như không nghe ra được ẩn ý nói gần nói xa của cô, gọn gàng dứt khoát nói: "Nguyễn Gia Hân, đồng nghiệp trong công ty của em hay là vòng bạn bè bên cạnh, có phải vô cùng hiểu rõ em không? Cái kiểu mà ngay cả kinh nghiệm tình trường của em cũng biết?"
"Anh lại muốn làm cái gì? Tiểu Lông Vũ không phải sớm đã cấu kết làm việc xấu với anh sao?" Nguyễn Gia Hân nghe thấy vấn đề thì nhăn mày lại.
"Em trả lời đi, chuyện này rất quan trọng, anh lo lắng có người bán đứng em?"
Mục Chính Phong vốn đã cho Hà Chung đi tra, nhưng nghĩ lại một chút lại cảm thấy không đúng, lấy độ chân thật và đầy đủ của tư liệu mà nói, đây nhất định là người quen của Nguyễn Gia Hân làm.
Có thể làm ra chuyện này một lần, đương nhiên còn có thể làm ra được lần hai.
Vừa nghĩ đến bên cạnh Nguyễn Gia Hân thậm chí có loại người này, lập tức làm Mục Chính Phong rất bất mãn.
"Bán đứng em?" Nguyễn Gia Hân không nóng không vội mở miệng: "Anh dựa vào cái gì cho là như vậy?"
Mục Chính Phong hơi do dự, vẫn là quyết định nói thật: "Hôm nay trong lúc vô tình anh nhận được một phần tài liệu, trong đó có rất nhiều tin tức liên quan đến em, rất đầy đủ hơn nữa độ tin cậy cực cao, anh hoài nghi có thể là người bên cạnh em làm."
"Tư liệu của em? Viết những cái gì?"
"Nên có không nên có đều có." Trong giọng nói Mục Chính Phong có chút nguy hiểm.
Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, Nguyễn Gia Hân bắt đầu nghiêm túc lại: “Ví dụ?”
"Gia đình, bằng cấp, từng yêu 5,6 lần các loại.." Mục Chính Phong nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Nguyễn Gia Hân, giọng nói chua chát: "Sau này công việc bận rộn như vậy, xem ra thời học sinh em yêu sớm không ít đâu?"
Sau khi nhìn thấy những chuyện này, trong lòng anh có chút cảm giác không nói lên lời, nhưng nghĩ lại mình trước kia, lại cảm thấy không có lập trường mà chỉ trích kinh nghiệm tình trường của Nguyễn Gia Hân, đây không phải là tự tìm đường chết sao? Đành phải tự mình buồn bực trong lòng nửa ngày.
Nào ngờ Nguyễn Gia Hân nghe xong mấy lời Mục Chính Phong nói, vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi lập tức thả lỏng, thậm chí có chút không ngờ mà cười khẽ một tiếng.
"Nguyễn Gia Hân, em có bệnh à? Yêu sớm còn rất đắc ý đúng không?"
Nguyễn Gia Hân thu lại nụ cười lườm anh một cái, nói: "Việc này em biết rồi, cảm ơn sự quan tâm của anh! Tự em sẽ xử lý, Cậu Mục đi thong thả, không tiễn!"
Nói xong, Nguyễn Gia Hân đi vào phòng cầm quần áo định đi tắm.
Đây là phản ứng gì? Mục Chính Phong có chút không phản ứng lại được, lần đầu tiên cảm thấy chỉ số thông minh 180 của mình như một câu chuyện cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT